Buổi chiều, Phó gia tổ chức tiệc cưới tại một khách sạn lớn nổi tiếng ở Thâm Quyến.
Mộ Ngữ Nhiễm cùng Ôn Ninh nghỉ ngơi trong một phòng khách sạn, cô nằm dài trên giường, lấy điện thoại ra gọi cho Lục Dĩ Hàng nhưng lại không liên lạc.
Ôn Ninh từ trong phòng tắm đi ra, cô đã thay một chiếc váy trắng đơn giản khác, trông thoải mái hơn hẳn. Nhìn thấy nét mặt của Mộ Ngữ Nhiễm, cô liền tiến tới hỏi han:
“Làm sao vậy?”
“Không gọi được cho anh ấy.”
“Có khi nào anh ta đang trên đường đến đây không?”
“Không biết nữa...” Mộ Ngữ Nhiễm kéo cái gối bên cạnh chùm lên mặt.
Dự án đó hình như rất quan trọng đối với Lục Dĩ Hàng, cũng không biết là anh đã giải quyết như thế nào? Có tiến triển gì hay không?
Cô thở dài, chỉ sợ anh không chú ý tới bản thân, thức đêm nhiều sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.
Năm giờ chiều, đám Quan Vũ Điềm mới xuất hiện. Cô ta đi một mình, còn những người khác đều có đôi có cặp.
Ôn Ninh trách cứ bọn họ một lúc, sau đó cả đám kéo nhau ra đại sảnh phạt rượu.
Đúng sáu giờ chiều, khách khứa đến đông đúc. Mộ Ngữ Nhiễm theo Ôn Ninh cùng Phó Cận Thần đi mời rượu bọn họ. Lượn vài vòng xong cô liền trở lại, lấy một ít bánh ngọt, sau đó đến quầy rượu ngồi nghỉ.
Nhân viên pha chế rượu nhìn thấy cô liền hỏi:
“Vị tiểu thư này muốn uống gì?”
“Có loại nào vị ngọt, không cồn, uống không biết say không?”
Nhân viên pha chế nhìn cô chằm chằm:
“Cô muốn uống nước ép trái cây sao?”
Mộ Ngữ Nhiễm sửng sốt một lúc, sau đó hắng giọng:
“Không phải, tôi muốn uống rượu, loại nhẹ.”
“Vậy tôi pha cho cô một cốc Monteverdi vị ngọt nhé?”
“Được.”
Không lâu sau, một người đàn ông đi đến rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Mộ Ngữ Nhiễm, anh ta vẫy tay gọi cậu nhân viên pha chế:
“Cho tôi một ly Whisky.”
Nói xong, anh ta quay đầu lại nhìn cô: “Cô là Mộ Ngữ Nhiễm phải không?”
Lúc này Mộ Ngữ Nhiễm mới ngẩng đầu nhìn hắn, trả lời:
“Phải.”
“Tôi tên là Đường Nghị, bạn của Phó Cận Thần.” Anh chìa tay ra, có ý định muốn bắt tay làm quen.
Mộ Ngữ Nhiễm xoay người lại đối diện với hắn, đang định vươn tay ra thì đột nhiên xuất hiện một cánh tay khác, vươn tới bắt lấy bàn tay của Đường Nghị.
Cô quay đầu, nhìn thấy Lục Dĩ Hàng đang đứng ở bên cạnh, anh mặc quần âu đen, áo sơ mi trắng, cúc áo trên cùng không cài. Anh hơi cúi xuống, đầu tóc có chút rối, khuôn mặt góc cạnh cùng đuôi mắt hẹp dài giống như con cáo đang xem xét miếng mồi trước mặt, môi anh mỏng mím lại, khẽ nhếch lên:
“Cám ơn Đường thiếu đã chiếu cố, cô ấy là vợ tôi.”
Đường Nghị sửng sốt nhìn bàn tay trước mặt, lại ngẩng đầu nhìn Lục Dĩ Hàng. Vốn dĩ anh ta đến là định làm quen với Mộ Ngữ Nhiễm, không nghĩ tới nửa đường lại xuất hiện một người đàn ông, còn nói cô là vợ của hắn.
Cái gì mà chiếu cố? Nói như vậy, không khác gì nói Đường Nghị anh đang đi đào góc tường của bọn họ sao?
Đường Nghị rút tay lại, miễn cưỡng cười một cái:
“Thật ngại quá, lần trước có nghe Ôn Ninh nói Mộ tiểu thư chưa có bạn trai, không ngờ tới cô lại là hoa đã có chủ.”
Mộ Ngữ Nhiễm cười gượng: “Là do tôi sơ suất, không nói với cậu ấy sớm hơn, mong Đường thiếu thông cảm.”
“Không sao, vậy tôi không làm phiền hai người nữa, xin phép đi trước.” Nói xong, anh ta đứng dậy rời đi.
Lục Dĩ Hàng lúc này mới nhấc chân, đặt mông xuống chiếc ghế mà lúc nãy Đường Nghị vừa ngồi.
“Anh đến từ khi nào vậy?” Mộ Ngữ Nhiễm nhìn khuôn mặt có chút mệt mỏi của anh, hỏi một câu.
“Vừa mới đến.”
Lục Dĩ Hàng xử lý xong chuyện của công ty thì lập tức đặt vé máy bay đến Thâm Quyến.
Vừa bước vào đại sảnh khách sạn, anh liền tìm kiếm bóng dáng của Mộ Ngữ Nhiễm. Không nghĩ tới lúc nhìn thấy cô, bên cạnh lại xuất hiện một tên đàn ông, có ý muốn tán tỉnh vợ anh.
“Em không gọi được cho anh, là bởi vì anh đang trên đường đến đây?”
Lục Dĩ Hàng nhìn cô chăm chú: “Ừm, chắc là vậy.”
Mộ Ngữ Nhiễm chống tay lên cằm, lại hỏi anh:
“Giải quyết xong chuyện của công ty rồi sao?”
“Ừm.” Anh đột nhiên đứng dậy, nắm lấy bàn tay cô:
“Em có phòng riêng không?”
Mộ Ngữ Nhiễm sửng sốt một lúc, sau đó mới thốt lên: “Có.”
Lục Dĩ Hàng lập tức kéo cô rời khỏi ghế:
“Vậy chúng ta lên đó nói chuyện.”
Anh dắt tay Mộ Ngữ Nhiễm đứng đợi ở cửa thang máy. Cánh cửa mở ra, Quan Vũ Điềm bước ra từ bên trong.
Mộ Ngữ Nhiễm bị bất ngờ, muốn rút tay lại nhưng Lục Dĩ Hàng càng nắm chặt.
Quan Vũ Điềm nhìn thấy hai người trước mặt, biểu cảm lập tức từ sững sờ trở thành không tin nổi, một lúc lâu sau cô ta mới có phản ứng, đột nhiên bật cười:
“Này, hai người là một đôi à?”
Lục Dĩ Hàng nhíu mày nhìn cô ta:
“Không thấy hay sao còn hỏi?”
Cô ta chuyển ánh mắt nhìn về phía Mộ Ngữ Nhiễm:
“Cô lụy tình thật đấy.”
Lục Dĩ Hàng lập tức kéo cô sát lại gần mình, không vui nhìn Quan Vũ Điềm:
“Xin tránh đường.”
Cô ta liền nghiêng người, lùi lại một bước cho hai người đi vào.
Bên trong thang máy, anh rũ mắt nhìn Mộ Ngữ Nhiễm, hỏi cô:
“Ở tầng mấy?”
“Tầng năm.”
Sau khi lên tầng, cô dẫn Lục Dĩ Hàng đi đến trước cửa phòng của mình, sau đó lấy chìa khóa ra mở cửa rồi đi vào.
Mộ Ngữ Nhiễm vừa đóng cửa, xoay người lại liền bị Lục Dĩ Hàng đè lên, áp sát cơ thể khiến lưng cô dán chặt vào cánh cửa.
Một tay anh nắm eo Mộ Ngữ Nhiễm, tay còn lại giữ lấy gáy cô. Không thông báo trước một tiếng, trực tiếp phủ môi xuống hôn cô cuồng bạo.
Mộ Ngữ Nhiễm cũng ôm lấy cổ anh, đáp trả lại.
Bàn tay Lục Dĩ Hàng lần mò ra đằng sau lưng cô, kéo khoá của chiếc váy xuống.
“Ưm...” Mộ Ngữ Nhiễm đẩy nhẹ người anh ra, khuôn mặt đỏ bừng:
“Em không thở được.”
Lục Dĩ Hàng cười nhẹ, sau đó bế cô lên đi về phía giường ngủ. Anh cẩn thận đặt cô xuống, cầm lấy tay cô rồi hôn xuống lòng bàn tay, sau đó lại từ cánh tay hôn đến bả vai, cuối cùng dừng lại trước cần cổ trắng nõn của Mộ Ngữ Nhiễm.
Lục Dĩ Hàng rũ mi, đôi mắt anh sớm đã đục ngầu, nhuốm đầy dục vọng. Anh vùi mặt xuống cổ Mộ Ngữ Nhiễm, hít hà mùi hương trên người cô. Sau đó không tự chủ được lại mút lấy da cô, cắn nhẹ vào chỗ xương quay xanh.
Cô bị nhột, liền dùng hai tay bưng mặt của anh lên:
“Không phải là nói chuyện sao?”
Ánh mắt Lục Dĩ Hàng nhìn cô mờ mịt, giống như phủ một lớp sương mù, anh mở miệng, giọng nói khản đặc:
“Ừm, nói ở trên giường.”
Anh cầm lấy tay Mộ Ngữ Nhiễm, kéo xuống phần bụng của mình:
“Giúp anh gỡ thắt lưng.”
Khuôn mặt của Mộ Ngữ Nhiễm đã sớm bị thiêu rụi, cô không nói gì, ngoan ngoãn làm theo lời anh.
Lục Dĩ Hàng nhìn cô gái e thẹn trước mặt, trong lòng rạo rực. Anh cúi xuống, bắt đầu cắn mút ngực cô.
Dưới nền nhà, từng mảnh quần áo lần lượt bị ném xuống. Cuối cùng, là âm thanh va chạm của da thịt của đôi nam nữ trên giường.
Một tiếng sau, Lục Dĩ Hàng từ trong phòng tắm đi ra, anh bước đến bên cạnh giường, vươn tay giúp Mộ Ngữ Nhiễm vén vài sợi tóc.
Cô nằm trên giường, nhắm mắt ngủ như một đứa trẻ, đôi mày thi thoảng lại cau chặt.
Anh dùng hai ngón tay kéo dán nó ra, rồi cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán cô:
“Em mơ thấy gì vậy?”
Người trên giường không có động tĩnh, Lục Dĩ Hàng liền xoay người đi ra ngoài ban công. Anh cầm lấy bật lửa, bắt đầu châm thuốc.
Không lâu sau, trong phòng có tiếng động, hình như là Mộ Ngữ Nhiễm đã tỉnh giấc. Lục Dĩ Hàng nhanh chóng dập tắt điếu thuốc, sau đó quay người lại đi vào phòng.
“Anh làm em tỉnh sao?”
Lục Dĩ Hàng nhìn cô gái đang đứng ở bên cạnh giường, quay lưng về phía anh. Vì căn phòng không bật đèn nên không gian có chút u tối, cũng không biết được Mộ Ngữ Nhiễm đứng ở đó làm gì.
Không thấy cô trả lời, anh liền nhấc chân đi đến, đặt một tay lên vai cô muốn xoay người cô lại:
“Em sao vậy?”
Lời vừa dứt, khoé mắt Lục Dĩ Hàng nhìn thấy một tia ánh sáng sắc lạnh, còn chưa kịp phản ứng đã bị thứ đó đâm thẳng vào ngực, tốc độ nhanh đến mức khiến anh không kịp đề phòng.
Một nhát này của cô, có thể khiến anh toàn mạng mà đi xuống âm phủ.
Thời khắc lúc đó, giống như đã bị đóng băng lại. Lục Dĩ Hàng nhìn con dao đang cắm trước ngực, lại ngẩng đầu khó tin nhìn về phía Mộ Ngữ Nhiễm.
Cô rút con dao găm ra, máu trên ngực anh không ngừng phun trào, chỉ một lúc sau đã thấm ướt một mảng áo sơ mi trắng.
Lục Dĩ Hàng lùi lại, dùng một tay bịt miệng vết thương, tay kia buông thõng nắm chặt lại. Anh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cô gái trước mặt:
“Mộ Ngữ Tâm?”
Cô cười lạnh một tiếng, giọng nói mang theo lạnh lẽo cùng giễu cợt:
“Lục Dĩ Hàng, lâu rồi không gặp. Có bất ngờ không?”