Mộ Ngữ Nhiễm nghi hoặc nhìn cậu ta:
“Em không nhớ chị à? Chị là Mộ Ngữ Nhiễm, trước đây từng đến nhà em một lần.”
“Tôi không nhớ rõ, bạn bè của chị tôi nhiều như vậy, đến nhà tôi cũng không phải một, hai lần. Làm sao tôi biết được chị là người nào?”
Cô gật gật đầu: “Cũng đúng.”
Ôn Kỷ Vũ đột nhiên nhấc chân, bước đến gần Mộ Ngữ Nhiễm một bước, sau đó cúi đầu nhìn vào mắt cô:
“Trông chị xinh nhỉ? Có bạn trai chưa?”
Lời vừa dứt, Ôn Ninh ở bên cạnh ngay lập tức cho một bạt tay vào đầu cậu ta:
“Mày nói linh tinh cái gì thế? Nói chuyện với người lớn thì lễ phép một chút.”
Ôn Kỷ Vũ ôm đầu, quay lại lườm cô ấy:
“Em chỉ hỏi như vậy thôi, sao chị lại đánh em?”
Mộ Ngữ Nhiễm buồn cười nhìn cậu ta:
“Em hỏi làm gì? Chẳng lẽ em muốn lái máy bay?”
Ôn Kỷ Vũ quay đầu lại, nhếch môi cười với cô: “Đúng vậy.”
'Bốp!'
Ôn Ninh lại đánh cậu ta một cái, sau đó buông lời cay đắng:
“Chị gái xinh đẹp này chưa có bạn trai, nhưng mà có chồng rồi. Mày tốt nhất là nên từ bỏ cái ý định muốn lái máy bay hay tàu vũ trụ gì gì đó của mày đi.” Nói xong, Ôn Ninh kéo Mộ Ngữ Nhiễm đi vào phòng, bỏ lại thằng em vẫn còn đang ngáo ngơ ở bên ngoài.
Buổi tối, ở trên bàn ăn, hai chị em Ôn Ninh lại bắt đầu cãi nhau. Mẹ Ôn rất nhức đầu, liền dơ tay táng một cái vào đầu Ôn Kỷ Vũ:
“Suốt ngày chỉ biết cãi nhau, chị mày ngày mai đi lấy chồng rồi, không nhường nhịn nó được một tí nào à?”
Cậu ta có chút tức giận: “Sao mẹ không bảo chị ấy nhường con đi, còn bắt con phải nhịn chị ấy. Rốt cuộc thì ai lớn tuổi hơn ai vậy?”
Bố Ôn lúc này mới nói chen vào: “Tiểu Nhiễm còn đang ở đây, mấy người bớt cãi nhau lại đi.”
Mẹ Ôn không để ý đến lời chồng, muốn giáo huấn thằng con một trận:
“Mày nói vậy mà nghe được à? Để tao xem, tiểu Ninh ra khỏi cái nhà này rồi thì mày sẽ cãi nhau với ai?”
Bầu không khí đột nhiên rơi vào im lặng, một lúc lâu sau bố Ôn mới chủ động lên tiếng.
Ông gắp thức ăn vào chén Ôn Ninh, dặn dò:
“Đến nhà chồng rồi thì phải tự biết chăm sóc cho bản thân, nhớ chưa?”
Khoé mắt Ôn Ninh đỏ hoe, cô cúi gằm mặt xuống:
“Vâng.”
Mẹ Ôn bắt đầu không kìm nén được cảm xúc, nước mắt lã chã:
“Về sau, cũng không thể ngồi cùng nhau như thế này mà ăn một bữa cơm nữa.”
Nghe những lời này, trong lòng Mộ Ngữ Nhiễm bỗng chua xót. Cô không có cha mẹ, nhưng cô có thể hiểu được cảm giác của bọn họ lúc này.
“Bố mẹ đừng lo, con sẽ thường xuyên về nhà thăm mọi người.” Ôn Ninh gạt nước mắt, cố gắng bình ổn lại tâm trạng.
“Con ăn xong rồi.” Ôn Kỷ Vũ đặt chén đũa xuống bàn, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Mộ Ngữ Nhiễm có thể nhìn ra, cậu ta bề ngoài thích cãi nhau với Ôn Ninh, nhưng bên trong lại rất yêu thương chị gái. Thấy mọi người nói những lời tình cảm như vậy, cậu ta nhất định là không chịu được.
Không lâu sau, Ôn Ninh cũng đứng dậy trở về phòng, trên bàn ăn chỉ còn lại ba người.
Mẹ Ôn gắp thức ăn cho Mộ Ngữ Nhiễm, ánh mắt nhìn cô rất dịu dàng: “Con ăn nhiều một chút.”
“Vâng.”
Bữa tối kết thúc, cô ở lại giúp bố mẹ Ôn dọn dẹp bàn ăn, sau đó rửa chén đĩa. Cuộc nói chuyện của hai người bọn họ lọt vào tai Mộ Ngữ Nhiễm.
Mẹ Ôn: “Nhà bên đó là gia đình danh giá, có tôn ti trật tự, rất nghiêm khắc. Tôi sợ con gái mình đến đó sẽ chịu nhiều khổ cực.”
Bố Ôn: “Bà nghĩ nhiều rồi, tôi thấy Phó gia rất là yêu quý tiểu Ninh đấy.”
“Ông thì biết cái gì, tôi nghe nói chị dâu của con bé rất vênh váo. Tiểu Ninh mà qua đó, nhất định là sẽ bị cô ta khinh thường.”
“Không phải con trai cả Phó gia ở riêng sao?”
“Thì ở riêng, nhưng tôi vẫn rất lo.”
Lúc Mộ Ngữ Nhiễm trở về phòng Ôn Ninh, cô ấy đang nằm trên giường nghịch điện thoại, đôi mắt đã sưng húp. Cô đi đến ngồi xuống bên cạnh, tò mò hỏi một câu:
“Chị dâu của Phó Cận Thần rất khó tính phải không?”
Ôn Ninh nhìn cô, sau đó bỏ điện thoại xuống:
“Ừm, cực kỳ vênh váo. Nhưng sao cậu biết được?”
“Vừa nãy có nghe hai bác nói chuyện, với lại, trước đây có gặp qua cô ta một lần.”
Ôn Ninh trở mình, chống tay lên cằm, bắt đầu nhớ lại:
“Tớ cũng chỉ gặp mặt cô ta hai lần, một lần ở Phó gia, lần thứ hai là ở trung tâm thương mại.”
Đúng tám giờ sáng hôm sau, Phó gia đến rước dâu.
Trên đường đến nơi tổ chức hôn lễ, Mộ Ngữ Nhiễm cùng Ôn Kỷ Vũ ngồi chung một xe.
Cậu ta hôm nay ít nói hẳn, không còn dáng vẻ cà lơ phất phơ như ngày thường, cũng không còn cãi nhau với Ôn Ninh nữa. Đôi mắt cậu ấy đỏ hoe, hình như là vừa mới khóc.
Mộ Ngữ Nhiễm vỗ vỗ bả vai cậu ta, an ủi một câu:
“Con gái ấy, lớn lên rồi ai cũng sẽ phải rời khỏi vòng tay của bố mẹ, đi lấy chồng thôi, em đừng buồn.”
Ôn Kỷ Vũ liếc cô một cái, sau đó lại quay mặt nhìn ra ngoài cửa xe:
“Ừ, chị cũng thế còn gì.”
“...”
Địa điểm tổ chức hôn lễ là một nhà thờ ở phía Tây, cách trung tâm thành phố Thâm Quyến khoảng một tiếng đi xe.
Lúc bọn họ đến nơi cũng đã gần đến mười giờ. Mộ Ngữ Nhiễm cùng gia đình Ôn Ninh đi vào phòng nghỉ, sau đó chỉnh trang lại, cuối cùng là chụp một vài bức ảnh lưu niệm.
Hôm nay Mộ Ngữ Nhiễm mặc chiếc váy liền màu trắng, trên vai còn có một cái nơ màu xanh nhỏ nhỏ xinh xinh, tóc cô được búi gọn ra đằng sau, chỉ để lại vài sợi tóc mai rũ xuống trước trán. Khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, đúng phong cách làm phù dâu.
Đúng mười giờ, hôn lễ được cử hành.
Trên lễ đường, Ôn Ninh mặc váy cưới trắng tinh, khoác tay bố Ôn bước về phía Phó Cận Thần. Anh ta đứng ở trên bục nhà thờ, mặc bộ vét màu trắng, khuôn mặt anh tuấn không dấu nổi sự vui mừng. Bên cạnh còn có một vị mục sư, trên tay cầm quyển kinh thánh.
Bố Ôn cầm tay con gái giao cho Phó Cận Thần, nước mắt dưng dưng:
“Thay bố mẹ chăm sóc tốt cho tiểu Ninh nhé.”
Phó Cận Thần gật nhẹ đầu, ánh mắt chân thành: “Vâng.”
Một lúc sau, mục sư nhìn hai người trước mặt, bắt đầu hỏi:
“Chú rể, con có đồng ý lấy cô Ôn Ninh, người đang đứng trước mặt con đây làm vợ và hứa sẽ chung thủy với cô ấy hay không? Dù thịnh vượng hay gian nan, khi bệnh tật cũng như lúc khoẻ mạnh, con có tôn trọng và nguyện ý cùng cô ấy sống đến đầu bạc răng long hay không?”
“Con nguyện ý.” Phó Cận Thần nhìn người con gái trước mặt, ánh mắt anh dịu dàng.
Mục sư lại quay sang hỏi Ôn Ninh:
“Cô dâu, con có đồng ý lấy người trước mặt này làm chồng hay không? Dù khó khăn hay bệnh tật, dù giàu hay nghèo, con có đồng ý sống với người đàn ông này, đến hết quãng đời còn lại hay không?”
Ôn Ninh hai mắt đỏ hoe, cô gật gật đầu:
“Con đồng ý.”
Mục sư: “Được, vậy hai con có thể trao nhẫn cưới cho nhau.”
Cuối hôn lễ, chính là kết thúc bằng một nụ hôn của cô dâu và chú rể.