Mộ Ngữ Nhiễm xấu hổ đến mức muốn tìm một cái hố chui xuống, cô không nghĩ tới, Lục Dĩ Hàng và cái đám này lại cùng một bọn.
Động tác của Lục Dĩ Hàng khựng lại, anh nâng mắt nhìn về phía bọn họ, sau đó dừng lại trên người Mộ Ngữ Nhiễm.
Tên tóc xanh ngay lập tức bỏ tay ra khỏi cánh tay cô, vẻ mặt ngại ngùng. Mộ Ngữ Nhiễm lườm hắn một cái, đi tới chỗ Lục Dĩ Hàng.
Đang phân vân không biết là có nên chào hỏi một câu hay không, thì anh đột nhiên lên tiếng:
“Bạn gái? Đương sự là tôi đây sao không biết mình có bạn gái từ khi nào nhỉ?”
Mộ Ngữ Nhiễm: “...”
Mộ Ngữ Nhiễm: “Chào sư huynh, thật trùng hợp. Tôi không làm phiền mấy người nữa, xin phép đi trước.”
Cô xoay người, lập tức co giò bỏ chạy.
Tình huống gì thế này?
Mộ Ngữ Nhiễm ôm mặt, gào khóc trong lòng.
Ở đằng sau, tên tóc xanh đi đến bên cạnh Lục Dĩ Hàng, nhìn Mộ Ngữ Nhiễm đã chạy được một đoạn:
“Đại ca, không phải bạn gái anh thật à? Làm em sợ hết hồn.”
Lục Dĩ Hàng rời ánh mắt, rít một hơi thuốc sau đó nâng mi nhìn tóc xanh:
“Lần sau, đừng có mà doạ con gái nhà người ta như vậy.”
Tóc xanh: “Em chỉ trêu cô ấy một chút thôi, chưa làm gì cả.”
Tóc đỏ nghe vậy liền nói chen vào: “Chưa làm gì là thế nào? Cậu đụng tay, đụng chân với cô ấy còn gì.”
Mộ Ngữ Nhiễm đã chạy được một đoạn khá xa, cô dừng lại ở một ngã rẽ, chống tay lên đầu gối ra sức thở.
Đó là lần đầu tiên, cô nói chuyện với Lục Dĩ Hàng.
Quay lại thực tại, Cảnh Nhậm dẫn hai người đến một phòng dành cho khách để nghỉ ngơi.
Cậu nhìn Mộ Ngữ Nhiễm, rồi chỉ tay về phía một căn phòng khác cách đó không xa:
“Chị Nhiễm, chị vào phòng thay đồ bên kia chọn trang phục đi ạ, chụp hình hai người phải mặc đồ cùng màu, như thế mới đẹp.”
Mộ Ngữ Nhiễm nhìn sang Lục Dĩ Hàng đang mặc áo sơ mi trắng, lại nhìn xuống người mình, sau đó lập tức đứng dậy đi về phía phòng thay đồ mà Cảnh Nhậm vừa chỉ.
Hôm nay cô mặc áo phông, tay ngắn màu xanh nhạt, bên ngoài khoác áo khoác màu đen. Nhìn kiểu gì cũng không giống có thể chụp được ảnh kết hôn.
Bên ngoài, Cảnh Nhậm rót ly nước cho Lục Dĩ Hàng, cười nói:
“Đại ca, có thể kể một chút không? Trước kia hai người đâu phải kiểu quan hệ này, sao bây giờ đùng một cái lại kết hôn với nhau vậy?”
Lục Dĩ Hàng: “Mới xác định chưa lâu.”
Cảnh Nhậm há hốc mồm: “Chưa lâu mà đã vội vã đăng ký kết hôn rồi? Chuyện chung thân đại sự đại ca đừng tùy hứng như vậy chứ, phải suy nghĩ cặn kẽ đã!”
Lục Dĩ Hàng không vui nhìn cậu ta: “Cậu đang quản chuyện của tôi sao?”
Đến cha mẹ anh, Lục Dĩ Hàng còn không cần nói một tiếng, vậy mà bây giờ lại có một tên người ngoài, muốn giảng đạo lý với anh.
Cảnh Nhậm vội xua tay: “Không phải đâu đại ca, em chỉ đang quan tâm đến anh thôi.”
“Không cần cậu lo, chuyện của tôi, tôi tự có sắp xếp.”
Cảnh Nhậm biết Lục Dĩ Hàng nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng hiểu chút tính cách của anh. Chuyện mà Lục Dĩ Hàng đã quyết, tuyệt đối sẽ không thay đổi.
Cậu ta như nghĩ đến một chuyện, nét mặt lập tức phấn khích: “Là anh cầu hôn chị Nhiễm sao?”
Lục Dĩ Hàng nghĩ đến hôm nay cô nói ra lời đó, trong lòng có chút tự phụ:
“Không phải, là cô ấy cầu hôn.”
Tưởng nói ra, Cảnh Nhậm sẽ bày ra một khuôn mặt ngưỡng mộ, hai mắt long lanh. Ai mà ngờ lại bị cậu ta khinh bỉ một trận:
“Đại ca à, anh có phải là đàn ông không vậy? Mấy chuyện như này sao lại để con gái người ta làm chứ?”
Trên đường trở về, Mộ Ngữ Nhiễm ngồi trong xe nhìn hai quyển sổ nhỏ màu đỏ trên tay, có chút không tin vào mắt mình.
Cô và Lục Dĩ Hàng, cứ như thế mà đăng ký kết hôn rồi!
Ba ngày sau đó, vì chuyện của Cố Như Khanh mà Mộ Ngữ Nhiễm được toà soạn cho nghỉ phép.
Phía cảnh sát cũng thông báo với cô, vụ án đã được điều tra rõ ràng, hiện giờ chỉ đợi bọn họ mở phiên tòa.
Mộ Ngữ Nhiễm ở nhà buồn chán không biết làm gì, vừa hay Ôn Ninh lại đến thành phố A tìm cô.
Hai người nói chuyện qua điện thoại, Ôn Ninh vẫn đang ở sân bay Thiên Tân:
“Được rồi, đến giờ bay rồi, tớ cúp máy đây, khi nào đến nơi tớ sẽ nhắn với cậu.”
Mộ Ngữ Nhiễm: “Ok.”
Cô lăn vài vòng trên giường, sau đó mở wechat nhắn tin cho Lục Dĩ Hàng:
“Tối nay mấy giờ anh tan làm?”
Một lúc sau anh liền trả lời:
“Bảy giờ, thưa bà xã.”
“...”
Mộ Ngữ Nhiễm: “Anh đừng sến súa như vậy, em không quen.”
“Tập dần đi là vừa.”
“Em nổi hết da gà, da vịt rồi!”
Một lúc lâu sau, Lục Dĩ Hàng mới nhắn lại: “Nhớ anh rồi?”
“Không phải, bạn của em ở Thiên Tân đến chơi, muốn giới thiệu hai người với nhau, nhân tiện muốn anh giúp em làm bữa tối.”
Ôn Ninh là bạn thân hồi đại học của Mộ Ngữ Nhiễm, cũng biết đến Lục Dĩ Hàng. Bây giờ cô và anh ở bên nhau, cũng nên cho cô ấy biết đầu tiên.
Cách một cái màn hình, Lục Dĩ Hàng ở bên kia tự cảm thấy đau lòng:
“Mẫu chốt vẫn là muốn anh nấu cơm?”
Mộ Ngữ Nhiễm rất thẳng thắn: “Đúng vậy.”
“Em biết lợi dụng ưu điểm của anh nhỉ?”
Mộ Ngữ Nhiễm nói lời đương nhiên: “Mấy cái việc nấu nướng đó em không biết làm, anh là chồng của em thì phải làm giúp em chứ!”
Lục Dĩ Hàng bó tay chịu trói: “Được rồi, xong việc anh sẽ qua.”
Sau đó, cô lập tức gửi một biểu tượng hôn gió qua cho anh: 'I LOVE YOU'.