Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê

Chương 25: Chương 25: Hồi ức




Đến cục dân chính cũng đã hơn bảy giờ tối, Mộ Ngữ Nhiễm ở trong xe nghịch nghịch ngón tay, quay đầu nhìn Lục Dĩ Hàng đang ngồi ở ghế lái:

“Cũng muộn rồi, hình như bọn họ đã tan làm.”

Lúc nãy khi nói ra câu kia, cô không phải nói bừa, cô thật sự rất nghiêm túc muốn kết hôn với Lục Dĩ Hàng. Nhưng hiện tại, cô lại cảm thấy rất hồi hộp và hình như có chút qua quýt.

Cô, còn chưa ra mắt nhà chồng!

Lục Dĩ Hàng không nói gì, móc điện thoại ra gọi.

Đầu dây bên kia lập tức bắt máy: “A lô, đại ca, gọi em có chuyện gì vậy?”

Lục Dĩ Hàng đột nhiên chuyển điện thoại sang phía tai trái, hình như là sợ cô nghe được.

Lục Dĩ Hàng: “Cảnh Nhậm, đến cục dân chính.”

Cảnh Nhậm yên lặng một lúc, sau đó phát tiết:

“Đại ca à, tha cho em đi. Em vừa từ đấy về, còn chưa kịp xuống xe.”

Lục Dĩ Hàng: “Cậu từ đây về nhà mất bao lâu?”

“Ba mươi phút, cơ mà đại ca đang ở cục dân chính sao?”

“Tôi cho cậu nửa tiếng, xuất hiện trước mặt tôi.”

Cảnh Nhậm: “Anh tới đó làm gì ạ?”

“Kết hôn.” Lục Dĩ Hàng nói xong liền cúp máy.

Cảnh Nhậm ở bên kia sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng lại: “Kết hôn? Ai kết hôn cơ? Đại ca á?”

Trong khoảng thời gian đợi Cảnh Nhậm đến, Mộ Ngữ Nhiễm hỏi Lục Dĩ Hàng vài câu:

“Em còn chưa đi gặp bố mẹ anh, chúng ta cứ như vậy mà kết hôn sao?”

Lục Dĩ Hàng nghiêng đầu nhìn cô, rất tự nhiên mà trả lời: “Đúng vậy.”

Mộ Ngữ Nhiễm có cảm giác, Lục Dĩ Hàng không phải là một đứa con ngoan, cô hắng giọng:

“Ở nhà, anh hay cãi lời hai bác sao?”

Anh chống tay lên cửa xe, ngẫm nghĩ: “Cũng không hẳn.”

Lục Dĩ Hàng nhớ lại một cảnh tượng hai năm về trước, lúc đó anh trở về thành phố C bàn chuyện làm ăn, mẹ anh là Sầm Yên cũng theo anh về. Kết quả là bà vừa trở về, liền tìm người xem mắt với anh.

Lục Dĩ Hàng rất đau đầu, anh lấy cớ công việc bận rộn để từ chối, nhưng chỉ được vài lần thì mẹ anh đã phát hiện, còn nghi ngờ giới tính của anh có vấn đề.

Sầm Yên: “Con thích đàn ông phải không?”

Lục Dĩ Hàng bị sặc, đen mặt nhìn bà: “Mấy lời như này, mẹ đừng nói linh tinh.”

Sầm Yên tức giận: “Mày không thích phụ nữ cũng không thích đàn ông! Thế mày thích cái gì?”

Nhìn người phụ nữ trước mặt xù lông, bộ dạng đang phát hoả, khuôn mặt đã nhăn nhó thành một cục. Lục Dĩ Hàng thở dài:

“Đến mẹ là mẹ của con mà con còn không thích nổi, nói gì đến người phụ nữ khác.”

“Mày nói cái gì?” Sầm Yên đập bàn đứng dậy, nhìn thằng con như con ghẻ:

“Mày được lắm, còn biết khinh thường mẹ mày rồi! Mau đặt vé máy bay cho tao, tao liền về Mỹ cho khuất mắt mày.”

Lục Dĩ Hàng đứng dậy: “Mẹ muốn về thì tự mình đặt đi ạ.” Nói xong anh liền nhấc chân đi ra ngoài.

Sầm Yên bị sốc một lúc lâu mới có phản ứng: “Mày có phải là con tao không? Ôi trời ơi, tại sao tao lại có thể đẻ ra một thằng con bất hiếu như mày chứ?”

Thoát khỏi suy nghĩ trong đầu, hai người nói chuyện được một lúc thì Cảnh Nhậm đến.

Cậu ta nhanh chóng xuống xe rồi đi đến chỗ hai người bọn họ. Lúc này, Lục Dĩ Hàng cùng Mộ Ngữ Nhiễm cũng vừa bước xuống xe.

“Đại ca!” Cảnh Nhậm thấy anh thì rất vui vẻ, nhanh nhảu gọi một tiếng.

Lục Dĩ Hàng bước chân hơi khựng lại, có chút mất tự nhiên:

“Đừng gọi tôi như vậy.”

Cảnh Nhậm thấy vậy liền hiểu ý, không ho he gì nữa.

Mộ Ngữ Nhiễm theo sau có chút hiếu kì, nhưng cũng không tiện xen vào chuyện của bọn họ.

Cảnh Nhậm cầm lấy chìa khóa nhanh chóng mở cổng, sau đó mời hai người đi vào. Lúc này cậu ta mới nhìn rõ mặt mũi của Mộ Ngữ Nhiễm, cảm giác có chút quen mắt, hình như đã từng gặp.

Mộ Ngữ Nhiễm cũng đồng thời nâng mắt nhìn cậu ta, sau đó liền nhận ra cậu:

“Tóc xanh?”

Cảnh Nhậm đột nhiên sững sờ, không tin vào mắt mình:

“Chị Nhiễm? là chị sao?”

Lục Dĩ Hàng nhìn hai người bọn họ, không nói gì liền đi vào trong. Đằng sau bắt đầu truyền đến tiếng ồn ào, đủ loại tạp âm.

Cảnh Nhậm: “Mấy năm không gặp, em sắp không nhận ra chị luôn ấy. Chị vẫn xinh như trước, à không, xinh hơn chứ.”

Lục Dĩ Hàng đột nhiên quay đầu liếc cậu ta một cái, không nói gì.

Cảnh Nhậm: '...' đổ mồ hôi lạnh.

Mộ Ngữ Nhiễm: “Chị cũng vậy, em nhuộm lại tóc khiến chị suýt chút nữa không nhận ra.”

Cô hồi tưởng lại, khi đó cô vừa vào trường đại học A được khoảng hai tuần.

Một buổi tối, Mộ Ngữ Nhiễm xin phép bác bảo vệ ra ngoài mua ít đồ, cô men theo một con hẻm là một đường tắt dẫn đến siêu thị ở con đường bên kia. Lần trước cô đã đi với bạn cùng phòng nên vẫn nhớ đường, nhưng lúc đó là ban ngày nên không thấy gì, còn bây giờ là buổi tối nên cô có chút sợ.

Con hẻm ẩm mốc cùng với mùi thuốc lá xộc vào mũi Mộ Ngữ Nhiễm. Bước chân cô khựng lại, dựa theo chút ánh sáng yếu ớt trên đỉnh đầu, cô nhìn thấy ba, bốn người đàn ông đang ngồi ở phía trước hút thuốc lá. Bọn họ cười nói vui vẻ, lời nói có chút tục tĩu, hình như đã uống rượu.

Mộ Ngữ Nhiễm cố gắng bình tĩnh lại, lúc đi đến chỗ bọn họ thì bị một tên phát hiện. Hắn dựa lưng vào tường, dơ chân cản cô lại:

“Tiểu cô nương, đi đâu đấy?”

Mộ Ngữ Nhiễm giả vờ bình thản: “Đi mua chút đồ, có chuyện gì không?”

Hắn cười nhẹ, dựng thẳng người trực tiếp đi đến trước mặt cô, có ý muốn tán tỉnh:

“Có cần anh đi cùng không? Ở đây không an toàn lắm đâu.”

Cô nâng mắt nhìn hắn, người đàn ông trước mặt cao hơn cô một chút, đầu nhuộm tóc xanh, da dẻ trắng sáng, mặt mũi còn chưa trưởng thành.

Mộ Ngữ Nhiễm: “Không cần.”

Tóc xanh sững sờ, sau đó vẫy tay với một tên khác: “Lại đây xem con nhóc này nó từ chối tao này.”

Tên kia ném thuốc lá xuống đất, lập tức đi về phía hai người các cô. Mộ Ngữ Nhiễm nhìn tên đó, khuôn mặt không giữ nổi vẻ bình tĩnh nữa:

“Các cậu không lo ở nhà học hành đàng hoàng, ra đây tụ tập cái gì?”

Tên vừa đi tới nhuộm tóc đỏ, tuổi tác cùng tóc xanh cũng không khác mấy.

Tóc đỏ hơi bực bội: “Tụi này bỏ học rồi, ra đây kiếm gái chơi.”

Mộ Ngữ Nhiễm cười khẩy: “Trẻ ranh!”

Tóc xanh không vui nhìn cô: “Nhóc con, đừng ăn nói hàm hồ.”

Cô không thèm để ý cái bọn chưa thành niên này, trực tiếp đẩy tóc xanh sang một bên, muốn đi nhưng bị hắn kéo cổ tay giữ lại.

“Đi chơi với tụi này đi, cả nhóm đang thiếu gái.”

Mộ Ngữ Nhiễm bực mình: “Bỏ tay ra.”

“Không bỏ.”

Cô vừa tức vừa sợ, mặc dù mấy tên này trông giống mười sáu, mười bảy tuổi, nhưng bọn chúng đông như vậy, cô cũng thấy lo ngại.

Cô giương mắt về phía trước, muốn tìm sự trợ giúp thì bắt gặp một thân ảnh cao ráo đang dựa người vào tường cách đó không xa.

Anh đội mũ lưỡi trai, mặc đồ thể thao màu đen có viền trắng, anh tựa như không biết đến chuyện phát sinh ở bên này, vẫn nhàn nhã hút thuốc.

Mộ Ngữ Nhiễm nhìn nhìn, thấy có chút quen thuộc, một lúc sau liền nhận ra Lục Dĩ Hàng.

Trước đó có nghe mấy cô bạn cùng phòng bát nháo, Lục Dĩ Hàng ở trường đại học rất nổi tiếng, là một học bá, lại siêu cấp đẹp trai. Cô còn nhiều lần nhìn thấy anh, ngoài vẻ bộ dạng lạnh lùng ra thì không chê vào đâu được.

Cô không nghĩ ngợi nhiều liền quay ra nói với tóc xanh: “Bạn trai tôi đang đợi ở phía trước, mấy cậu đừng dở trò.”

Nói xong, cô vẫy tay gọi anh: “Lục Dĩ Hàng, em ở đây!”

Tóc xanh cứng đờ người, quay đầu nhìn Lục Dĩ Hàng:

“Đại ca, bạn gái anh à?”

Mộ Ngữ Nhiễm: “...”

Lục Dĩ Hàng: “...”

Cái cảm giác này, là mất mặt hay gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.