Trong một quán trà, Mộ Ngữ Nhiễm ngồi đối diện với Mục Tước Ngạn, cảnh tượng này lại trùng khớp với hình ảnh lúc trước hai người từng ngồi uống trà cùng nhau ở thành phố F, chủ đề vẫn là nói về Mộ Ngữ Tâm.
Cách đó không xa, Lục Dĩ Hàng đang ngồi một mình, anh cầm tách trà lên nhấp một ngụm, thi thoảng lại liếc mắt nhìn về phía hai người bọn họ.
“Chị tôi đến tìm anh sao?” Mộ Ngữ Nhiễm nhìn người đàn ông trước mặt, hỏi một câu.
“Ừm.” Mục Tước Ngạn đặt tách trà xuống, nâng mắt nhìn cô chăm chú:
“Cô ấy đang ở chỗ tôi.”
Mộ Ngữ Nhiễm sửng sốt: “Ở chỗ anh? Thành phố F sao?”
“Đúng vậy.”
“Chị ấy, vẫn khoẻ chứ?”
“Vẫn ổn.”
“Vậy thì tốt rồi.” Mộ Ngữ Nhiễm rũ mắt, nụ cười có chút chua xót.
“Sao vậy?” Nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt cô, Mục Tước Ngạn hiếu kì.
“Đã rất lâu rồi, chị ấy không liên lạc lại với tôi, dù chị ấy đã về nước, cũng không hề đến tìm tôi một lần nào. Hình như chị ấy, không muốn gặp tôi thì phải.”
“Mộ tiểu thư, cô nghĩ nhiều rồi, Tâm Tâm vẫn thường hay nhắc đến cô. Nếu cô thật sự muốn gặp cô ấy, thì có thể đến thành phố F tìm tôi, tôi sẽ dẫn cô đi.”
“Được, vậy thực sự cám ơn Mục tiên sinh.”
Mộ Ngữ Nhiễm đứng dậy, nói muốn đi tìm nhà vệ sinh. Ở bên kia, Lục Dĩ Hàng thấy cô rời khỏi chỗ ngồi thì liền nhấc chân đi đến, ngồi xuống đối diện với Mục Tước Ngạn.
“Anh và Mộ Ngữ Tâm có quan hệ gì?” Lục Dĩ Hàng nhìn người đàn ông trước mặt, hỏi một câu mà anh đã thắc mắc từ lâu.
Mục Tước Ngạn nhàn nhã uống trà, không trực tiếp trả lời Lục Dĩ Hàng mà hỏi ngược lại anh:
“Lục tiên sinh, vết thương của cậu đã đỡ hơn chưa?”
Lục Dĩ Hàng sửng sốt, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ mặt lãnh đạm như thường ngày:
“Cảm ơn anh đã quan tâm, tôi đỡ hơn nhiều rồi.”
Mục Tước Ngạn hỏi anh câu này, chứng minh anh ta với Mộ Ngữ Tâm rất thân thiết. Nếu không, tại sao Mục Tước Ngạn lại biết anh bị thương?
Lục Dĩ Hàng siết chặt tay, trong đầu đã nghĩ đến mối quan hệ của hai người bọn họ.
Mục Tước Ngạn rất có khả năng, chính là người năm đó đã đưa Mộ Ngữ Nhiễm rời khỏi Mộ gia khi bố mẹ cô bị giết.
Nhưng Mộ Ngữ Nhiễm lại nói rằng, anh ta là người đàn ông của chị gái cô. Vậy có nghĩa là, từ trước tới giờ, người mà Mục Tước Ngạn quen thuộc chính là Mộ Ngữ Tâm.
“Vậy thì tốt, tôi hy vọng cậu lần sau hãy chú ý hơn, đừng để bản thân bị một cô gái chân yếu tay mềm làm bị thương nữa.”
“Chân yếu tay mềm?” Lục Dĩ Hàng nhíu mi, có chút nực cười:
“Sao anh không thử để Mộ Ngữ Tâm đâm một nhát đi, xem có còn mở miệng nói được người ta chân yếu tay mềm hay không?”
Mục Tước Ngạn nhếch khoé môi, im lặng không trả lời. Anh đứng dậy, nhìn xuống Lục Dĩ Hàng:
“Không làm phiền hai người hẹn hò nữa, tôi đi trước.” Mục Tước Ngạn nhấc chân, lúc đi ngang qua Lục Dĩ Hàng, anh đột nhiên dừng lại:
“Tốt hơn hết là cậu nên biết kéo dài mạng sống của mình, kịch hay mới chỉ vừa bắt đầu thôi.” Nói xong, Mục Tước Ngạn xoay người rời đi.
Sau khi Mộ Ngữ Nhiễm quay lại, hai người liền cùng nhau rời khỏi quán trà, sau đó bắt một chiếc xe trở về tiểu khu.
Lúc ở trên xe, Lục Dĩ Hàng hỏi cô một câu:
“Nhiễm Nhiễm, em muốn đến gặp ba mẹ anh không?”
Mộ Ngữ Nhiễm sửng sốt: “Khi nào cơ?”
“Tùy em thôi, anh không vội.”
“Vậy có thể chưa gặp được không? Em chưa chuẩn bị tốt.”
Bố mẹ của Lục Dĩ Hàng vẫn đang ở Mỹ, nếu muốn gặp bọn họ thì cô phải thu xếp công việc ổn thỏa rồi mới có thể đi được. Huống hồ, bây giờ cô còn đang suy nghĩ về chuyện của Mộ Ngữ Tâm, tâm tình có chút không tốt.
Lục Dĩ Hàng xoa nhẹ đầu cô, mỉm cười:
“Được, nghe em hết.”
Về đến nhà, Mộ Ngữ Nhiễm mở cửa đi vào trong, cô cởi giày rồi thay một đôi dép lê, sau đó quay người lại nhìn Lục Dĩ Hàng. Anh đứng ở bên ngoài cửa, hình như không có ý định sẽ bước vào nhà.
“Anh không vào sao?”
“Ừm, anh có chút chuyện cần giải quyết, em nghỉ ngơi sớm đi.” Anh nói xong liền xoay người muốn rời đi.
“Giờ này anh còn có chuyện gì?” Mộ Ngữ Nhiễm nhìn bóng lưng anh, trong lòng dâng lên một cảm giác hụt hẫng.
Lục Dĩ Hàng quay người lại:
“Là chuyện của công ty.”
“Chuyện công ty? Chuyện đó quan trọng hơn em phải không?” Mộ Ngữ Nhiễm tức giận, cảm giác chua xót len lỏi vào tận tim gan.
Anh nhíu mày: “Nhiễm Nhiễm, em làm sao vậy?”
Cô nắm chặt thành cửa, cố gắng bình ổn lại tâm trạng:
“Được rồi, anh đi đi, em muốn nghỉ ngơi.” Nói xong cô liền đóng cửa lại, không để Lục Dĩ Hàng kịp phản ứng gì.
Mộ Ngữ Nhiễm tựa lưng vào cánh cửa, cúi gằm mặt xuống. Cô cắn nhẹ môi dưới, trong lòng có chút hối hận.
Lúc nãy, có phải cô hơi nặng lời rồi không?
Lục Dĩ Hàng vừa trở về liền đến đến tìm cô, có nghĩa là anh vẫn luôn đặt cô ở vị trí hàng đầu. Vậy mà vừa rồi, cô lại nói ra những lời như vậy.
Không phải Mộ Ngữ Nhiễm tức giận vô cớ, chỉ là cô cảm thấy, anh đã rất vất vả. Cô chỉ muốn anh được nghỉ ngơi, biết chăm sóc tốt cho bản thân.
Dù là lần trước ở Thâm Quyến, hay tối nay cũng vậy, Lục Dĩ Hàng đều không thể ở trọn vẹn với cô một đêm.
Tất cả, đều là vì công việc.
Lục Dĩ Hàng ra khỏi cửa tiểu khu, anh móc điện thoại từ trong túi ra, gọi cho Niếp Nghiêu:
“Giúp tôi điều tra một người.”
“Đàn ông hay phụ nữ?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng ngái ngủ của Niếp Nghiêu.
“Là đàn ông.”
“... Thêm tiền được không?”
“Cậu muốn bao nhiêu?”
“Gấp đôi vụ lần trước.”
Lục Dĩ Hàng nhướn mày, có chút không vui:
“Cậu nghĩ một tên đàn ông đối với tôi, còn quan trọng hơn Mộ Ngữ Nhiễm à?” Còn đòi anh trả giá gấp đôi vụ lần trước anh nhờ hắn điều tra về cô.
“Được rồi, vậy tùy cậu ra giá. Nói đi, đối tượng là ai?”
“Mục Tước Ngạn.”
Trở về, Lục Dĩ Hàng liền cởi bỏ áo khoác cùng khăn choàng cổ. Trước ngực anh, áo sơ mi sớm đã nhuốm một mảng máu đỏ tươi. Anh nâng bàn tay, bắt đầu cởi bỏ từng cúc áo.
Vết thương ở ngực đã được khâu lại, các mũi khâu vẫn còn hiện rõ, đỏ lừ rất ghê rợn. Anh dùng khăn lau sạch vết máu, bôi ít thuốc, sau đó uống một viên thuốc giảm đau.
Ngày hôm sau, bởi vì Tô Linh được chuyển công tác, nên mọi người quyết định tổ chức một bữa tiệc chia tay, Mộ Ngữ Nhiễm cũng tham gia.
Buổi chiều đúng sáu giờ, mọi người tụ họp đông đủ tại một nhà hàng hải sản.
Vì chuyện xảy ra tối qua giữa cô và Lục Dĩ Hàng, bây giờ lại thêm một người bạn thân thiết chuyển công tác, trong lòng Mộ Ngữ Nhiễm cực kỳ buồn bã, bức bách khó chịu. Cô nốc vài chén rượu, không lâu sau đã ngà ngà say.
Trương Ngọc thấy vậy liền an ủi cô:
“Tiểu Nhiễm em đừng buồn quá, Tô Linh chỉ là chuyển sang đài khác làm việc, chứ vẫn cùng một công ty với chúng ta. Hai người muốn gặp nhau lúc nào mà chẳng được.”
Cô không trả lời, tiếp tục uống rượu.
Tô Linh hai mắt dưng dưng: “Chị Nhiễm, chị đừng buồn, thấy chị như vậy em cũng khó xử lắm.”
Mộ Ngữ Nhiễm đặt mạnh chén xuống bàn, hai mắt hừng hực:
“Lục Dĩ Hàng chết tiệt!”
“...”
Mọi người trong nhóm ngay lập tức nhìn về phía cô, ánh mắt không thể tin nổi.
Tô Linh sửng sốt: “Chị, là đang nghĩ về Lục tiên sinh sao?”
“Ừm.”
“Chứ không phải là đang buồn vì em hả?”
Mộ Ngữ Nhiễm quay đầu nhìn về phía Tô Linh, đầu óc quay cuồng:
“Anh ta cả ngày không liên lạc với chị, dám lạnh nhạt với chị, không coi chị ra gì. Chị muốn phế anh ta!”
“Chị Nhiễm, chị say rồi.”
“Không say! Nào...” Cô đứng dậy, cầm chén lên:
“Tiểu Linh, chị chúc em... Hức, luôn luôn thành công...”
“Chị à, chị say thật rồi.”
“Không say.” Mộ Ngữ Nhiễm xua tay.
“Tiểu Nhiễm, chén của em không có rượu.” Trương Ngọc ở bên cạnh ngó vào chén cô, nói một câu.
“Vậy sao?” Cô ngồi xuống, cúi đầu nhìn chằm chằm cái chén trước mặt, sau đó khó khăn xoay đầu, nói với không khí:
“Phục vụ! Rót rượu...”
Trương Ngọc lập tức lấy chén của Mộ Ngữ Nhiễm đi, vỗ vỗ lưng cô:
“Đừng uống nữa, uống nữa là không về nhà được đâu.”
Cô gục đầu xuống bàn, cổ họng nghẹn ngào:
“Em không thèm về nhà... Em sẽ phế anh ta.”