Một lúc lâu sau, Lục Dĩ Hàng mới chịu buông tha cho cô. Anh rũ mi, ánh mắt dịu dàng:
“Đã ăn gì chưa?”
Mộ Ngữ Nhiễm lắc lắc đầu: “Vẫn chưa.”
“Vậy chúng ta ra ngoài ăn nhé?”
“Được.”
Lục Dĩ Hàng cầm lấy tay cô cho vào túi áo, sau đó xoay người, dắt theo Mộ Ngữ Nhiễm ra đường cái bắt một chiếc xe.
Hai người đi đến một nhà hàng khá nổi tiếng, vì là giờ cơm tối nên rất đông khách, cho nên cả hai quyết định lên tầng trên để tìm chỗ ngồi.
Lúc ở trong thang máy, có vài người kéo nhau đi vào, không cẩn thận đã đẩy trúng người Mộ Ngữ Nhiễm. Cô loạng choạng, ngã lùi về sau một bước, cả người lập tức nằm gọn trong lòng Lục Dĩ Hàng.
Anh 'hự' một tiếng, vết thương ở ngực bị cô đụng trúng cực kỳ đau đớn, anh nhíu mày, hai tay đang giữ người Mộ Ngữ Nhiễm nhẹ nhàng đẩy ra.
Cô quay lại nhìn Lục Dĩ Hàng, phát hiện sắc mặt anh không được tốt, đôi môi trắng bệch, vầng trán xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
Mộ Ngữ Nhiễm lo lắng: “Anh không khỏe chỗ nào sao?”
“Không có.” Lục Dĩ Hàng miễn cưỡng cười một cái, véo nhẹ má cô:
“Anh không sao.”
“Không sao gì chứ? Có phải vừa rồi em đụng trúng làm anh đau chỗ nào không? Để em xem.”
Mộ Ngữ Nhiễm cầm lấy vạt áo sơ mi ở bên trong của Lục Dĩ Hàng, muốn vén lên liền bị anh ngăn lại:
“Anh thật sự không sao.”
Cô lập tức ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt không vui.
Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng cười khúc khích, tiếp đó là một cuộc đối thoại ngắn lọt vào tai cô:
“Nhìn kìa, háo sắc thật!”
“Ừm, thấy rồi.”
Mộ Ngữ Nhiễm quay phắt đầu lại, trợn mắt nhìn hai cô gái kia. Bọn họ thấy vậy thì liền lập tức thu liễm lại, không nói gì nữa.
Ra khỏi thang máy, Lục Dĩ Hàng nắm chặt tay cô đi về hướng ngược lại với hai cô gái lúc nãy, anh hơi nghiêng người, cúi xuống nói vào tai cô:
“Em, cái đồ háo sắc.”
Mộ Ngữ Nhiễm buồn bực: “Em không hề.”
Hai cô gái kia đã đi được một đoạn, cũng không biết là do bọn họ nói chuyện quá lớn, hay là do tai cô thính mà cuộc nói chuyện của họ lại một lần nữa chui vào lỗ tai cô.
“Anh ta đẹp trai như vậy, chả trách cô gái đó lại muốn sàm sỡ.”
“Ừ, nếu là tớ thì không đơn giản chỉ là cởi áo thôi đâu, tớ sẽ trực tiếp cởi quần anh ta.”
“...”
Mộ Ngữ Nhiễm quan sát vẻ mặt của Lục Dĩ Hàng, phát hiện khoé miệng anh khẽ nhếch lên, cô lập tức dừng lại, đầu óc nóng lên.
“Nghe thấy có người nói muốn cởi quần anh, anh vui lắm hả?”
Lục Dĩ Hàng đang suy nghĩ đến chuyện trong thang máy, căn bản không hề để ý đến lời vừa rồi của hai cô gái kia. Nghe cô hỏi vậy, anh có chút ủy khuất:
“Anh không có.”
“Vậy vừa rồi anh cười cái gì?”
Lục Dĩ Hàng bật cười, sau đó dùng ngón trỏ quệt nhẹ vào mũi cô:
“Nghĩ đến chuyện ăn tối cùng em, anh thấy rất vui.”
Mộ Ngữ Nhiễm nghi hoặc nhìn anh: “Phải không?”
“Phải.” Nói xong, anh xoay người, kéo theo cô bước lên phía trước:
“Nào, đi ăn cơm.”
Sau khi gọi món, Mộ Ngữ Nhiễm cởi áo khoác vắt lên thành ghế, rồi lại quét mắt nhìn về phía Lục Dĩ Hàng:
“Anh không cởi áo sao?”
Anh nâng mí mắt, nhìn cô cười mờ ám:
“Có thể về nhà hãng cởi được không? Ở đây không tiện lắm.”
Cô lập tức trợn mắt: “Em không giỡn đâu nhé!”
Ra khỏi nhà hàng cũng đã hơn chín giờ tối, hai người đi dạo một lúc, sau đó dừng lại trước một cái máy gắp thú.
Mộ Ngữ Nhiễm nhìn nhìn mấy con thú bên trong, rồi quay đầu lại hỏi Lục Dĩ Hàng:
“Anh có đồng xu không?”
“Em muốn lấy sao?”
Cô gật gật đầu.
“Đợi anh một chút.” Lục Dĩ Hàng quay trở lại một cửa hàng đổi tiền lẻ mà lúc nãy hai người vừa đi qua, anh lấy trong ví ra một số tiền rồi đổi thành tiền xu.
Không lâu sau, Lục Dĩ Hàng quay về chỗ Mộ Ngữ Nhiễm, anh cho đồng xu vào máy gắp thú, sau đó cầm lấy cần điều khiển, bắt đầu gắp.
Cô đứng ở bên cạnh, nhìn mà chân tay ngứa ngáy hết cả lên.
Nửa tiếng sau, Lục Dĩ Hàng nhét đồng xu cuối cùng, sắc mặt lạnh tanh. Mộ Ngữ Nhiễm nhìn anh, không nhịn được nói ra lời trong lòng:
“Để em gắp thử xem.”
“Không muốn.”
“Gì chứ? Anh chơi lâu như vậy không cảm thấy thấy chán à?”
Lục Dĩ Hàng gắp lên được một đoạn, nhưng lại rơi xuống mất. Anh lập tức đứng thẳng người, quay lại nhìn cô:
“Vốn dĩ muốn lấy một con ở trong này tặng cho em, nhưng xem ra có chút khó.” Nói xong, anh xoay người, nhấc chân đi vào cửa hàng gặp chủ tiệm.
Mộ Ngữ Nhiễm nghiêng người, ngó vào bên trong xem thử.
Chỉ thấy Lục Dĩ Hàng móc trong ví ra một sấp tiền mặt, đặt xuống trước mặt ông ta:
“Lấy cho tôi một con, to nhất ấy.”
Cô đứng ở bên ngoài đợi một lúc, lát sau liền thấy anh ôm một con thú lớn tướng đi ra.
Mộ Ngữ Nhiễm mỉm cười, đang định tiến tới chỗ của Lục Dĩ Hàng thì đằng sau bỗng vang lên một giọng nói.
“Mộ tiểu thư.”
Cô lập tức quay lại, nhìn thấy người phía trước thì có chút sửng sốt:
“Mục tiên sinh? Sao anh lại ở đây?”
“Tôi đến tìm em.” Mục Tước Ngạn đi đến trước mặt Mộ Ngữ Nhiễm, rũ mắt nhìn xuống khuôn mặt xinh xắn của cô.
“Anh tìm vợ tôi có chuyện gì?” Lục Dĩ Hàng đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh, anh ôm một con gấu màu hồng nhét vào lòng Mộ Ngữ Nhiễm, nó to đến mức lấn át cả người cô, vừa hay lại che khuất luôn tầm nhìn của Mục Tước Ngạn.
Mục Tước Ngạn nhìn đôi nam nữ trước mặt, trong lòng khó chịu cực kỳ. Anh nâng mắt nhìn về phía Lục Dĩ Hàng, vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc gì:
“Tôi có chuyện muốn nói với Mộ tiểu thư, liên quan đến chị gái cô ấy.”
Nghe đến Mộ Ngữ Tâm, cô lập tức nhét con gấu vào tay Lục Dĩ Hàng:
“Ôm giúp em.”
Anh nhanh chóng giữ lấy cổ tay Mộ Ngữ Nhiễm, không vui nhíu mày:
“Giải thích một chút đi, hai người có quan hệ gì?”
“Anh ấy, là người đàn ông của chị gái em.” Mộ Ngữ Nhiễm trả lời, giọng điệu rất thản nhiên. Cô không biết, lời mình vừa nói đã đâm trúng chỗ đau của hai người đàn ông trước mặt.
Mục Tước Ngạn: “...”
Lục Dĩ Hàng: “...” mả cha nhà nó!