Nửa giờ sau, bên trong phòng đẻ truyền đến tiếng khóc của trẻ sơ sinh.
“Ra rồi! Ra rồi!” Sầm Yên vui mừng, chắp tay bái lạy bốn phương tám hướng, trong lòng âm thầm cảm tạ mười tám đời tổ tông của nhà họ Lục.
Lục Kiến Đình khẽ thở phào, đôi đồng tử lập tức giãn ra, khuôn mặt ông không dấu nổi sự vui vẻ.
Riêng Lục Dĩ Hàng là vẫn còn nhíu chặt mày, sắc mặt u ám. Tuy anh rất vui vì đứa con của bọn họ chào đời, nhưng anh càng lo lắng cho Mộ Ngữ Nhiễm hơn, anh không biết, cô hiện tại như thế nào rồi?
Một nữ y tá bế đứa trẻ ra ngoài, giao cho Sầm Yên: “Chúc mừng gia đình, đây là một bé trai rất kháu khỉnh.”
Anh đứng dậy, đi đến hỏi nữ y tá: “Vợ tôi đâu?”
“Cô ấy vẫn đang ở bên trong.”
“Cô ấy, vẫn ổn chứ?”
Nữ y tá mỉm cười: “Không sao đâu, anh đừng lo lắng quá.”
Sầm Yên huých cùi chỏ vào người anh: “Không nhìn con trai của con sao?”
Lục Dĩ Hàng liếc mắt nhìn một cái, sau đó liền quay trở lại ghế, không nói gì.
“Cũng không thèm nói gì luôn sao?” Bà có chút tức giận.
“Nói cái gì? Nó cũng đâu có biết chào hỏi bố nó đâu.”
“Cái thằng này!”
“Để tôi.” Lục Kiến Đình đi đến, nở một nụ cười ôn hoà: “Chào tiểu bảo bảo nha, ta là ông nội của con.”
Đáp lại bọn họ là một sự im lặng.
Lục Dĩ Hàng nhướn mày: “Thấy chưa, nó cũng đâu có biết chào ông nội nó một tiếng đâu.”
Sầm Yên lườm anh một cái, vỗ nhẹ lưng tiểu bảo bảo: “Nó ngủ rồi.”
Bên trong phòng sinh.
Mộ Ngữ Nhiễm cắn răng chịu đựng sự đau đớn của từng mũi khâu truyền đến, mặt mày cô nhăn nhó:
“Bác sĩ à, sao lại lâu như vậy ạ?”
Nữ bác sĩ bật cười: “Tôi đang cố khâu cho đẹp đấy!”
“...”
Nửa giờ sau, cô nằm trong phòng hồi sức, khoé mắt liếc thấy Lục Dĩ Hàng đang mở cửa đi vào, trên tay ôm một bó hồng to tướng. Anh mỉm cười, đi đến đặt bó hoa xuống bên cạnh đầu giường, sau đó cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn.
“Nhiễm Nhiễm, vất vả cho em rồi.”
“Ừm.” Cô khép hờ mắt, thân thể cực kỳ mệt mỏi:
“Làm mẹ thật không dễ dàng gì.”
Anh vuốt ve gò má cô, ánh mắt dịu dàng: “Đúng là không dễ. Vì vậy, cảm ơn em.”
Lúc này, bên ngoài cửa truyền đến tiếng động, tiếp đó là hai vợ chồng Lục Kiến Đình và Sầm Yên bế đứa bé đi vào.
Bà hớt hải đi đến, có chút gấp gáp: “Tiểu Nhiễm à, mau mau cho cháu nội mẹ ăn đi.”
Một tuần sau, sức khỏe của Mộ Ngữ Nhiễm tốt lên một chút thì được xuất viện.
Hai ông bà Lục vì nghĩ cái tên cho đứa cháu mà mất ăn mất ngủ, đau cả đầu. Mãi một tuần sau nữa, hai người họ mới thống nhất đặt tên cho nó là 'Lục Khải'.
Đúng lúc Lục Dĩ Hàng từ trên tầng đi xuống, nghe được hai ông bà Lục ngồi trong phòng khách nói ra cái tên này, anh nhíu mày:
“Tên gì mà nghe phèn thế?”
Sầm Yên lập tức nổi đoá: “Bố mẹ mất hai tuần mới nghĩ ra được cái tên này, con còn dám chê sao? Tên của con mới phèn ấy!”
“Con chỉ là đang nêu ra ý kiến riêng của mình thôi.” Anh lướt qua phòng khách, sau đó đi thẳng vào nhà bếp lấy nước.
Lúc đi ra, Sầm Yên vẫn nhìn anh chằm chằm: “Cái thằng mất nết!”
Anh buồn cười: “Mẹ lớn tuổi như vậy rồi, sao tính tình giống trẻ con như vậy?”
“A Hàng.” Lục Kiến Đình xua xua tay:
“Lên chăm sóc cho tiểu Nhiễm đi, đừng ở đây gây sự với mẹ con.”
“Con biết rồi.”
“Đi đi, cái thằng ngứa mắt!” Sầm Yên tức giận, sau khi Lục Dĩ Hàng lên phòng, bà mới quay sang oán trách chồng:
“Đều tại ông cả đấy!”
“Sao lại tại tôi?”
“Tính tình của nó giống ông như vậy, không phải tại ông thì là tại ai?”
Lục Kiến Đình dở khóc dở cười: “Bà vô lý vừa vừa phai phải thôi.”
Mộ Ngữ Nhiễm ngồi trong phòng, thấy anh đi vào với khuôn mặt u ám thì không khỏi lo lắng:
“Anh sao vậy?”
Lục Dĩ Hàng không trả lời, đi đến gần cái nôi đang ở bên cạnh cô, anh đứng nhìn đứa con chằm chằm. Một lúc sau, anh khẽ nhíu mi, cúi người áp sát vào khuôn mặt thằng bé:
“Lục Khải?”
“...” Mộ Ngữ Nhiễm nghiêng đầu, chống cằm hỏi anh:
“Anh vừa mới nói gì?”
Anh ngẩng đầu, khoé môi khẽ nhếch lên: “Tên nó là Lục Khải.”
“Tiểu Lục Khải? 'Vui mừng' vì 'chiến thắng' sao?”*
“Có lẽ vậy.”
Lục Dĩ Hàng chu mỏ, thơm lên má thằng bé một cái:
“Bé con, mày có tên rồi đấy, chúc mừng nha.”
Hình ảnh đẹp đẽ này đập vào mắt Mộ Ngữ Nhiễm, trong lòng cô cực kỳ ấm áp, đuôi mắt nhẹ cong lên. Cô mong rằng, những ngày tháng sau này, bọn họ cũng sẽ sống vui vẻ, hạnh phúc như vậy.
“Dĩ Hàng.”
“Hửm?”
“Cảm ơn anh.”
Anh bật cười thành tiếng, đi đến ngồi xuống bên cạnh cô: “Sao tự dưng lại nói ra lời như vậy?”
Cô mỉm cười, tựa đầu vào vai anh: “Bởi vì có anh, cho nên mới có em ngày hôm nay. Cảm ơn anh, vì đã yêu em nhiều như vậy.”
“Thường ngày em chê anh sến súa, xem ra là em bị anh lây rồi.”
“Ừm, Dĩ Hàng.”
“Hửm?”
“Em rất hạnh phúc, thật đấy.”
“Có thể nhìn ra.”
Mộ Ngữ Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt mang theo vẻ nghiêm túc:
“Mấy nữa chúng ta lại đẻ thêm một đứa nữa nhé?”
“... Gì cơ?” Lục Dĩ Hàng bất ngờ, lông mi giật giật:
“Em đùa anh à?”
“Em nói thật. Đẻ một đứa nữa cho vui nhà vui cửa.”
“Không được! Tuyệt đối không!” Anh ôm trán, lập tức dịch người sang một bên:
“Cái gì mà 'mấy nữa', em vừa mới sinh còn chưa được một tháng, sao lại nghĩ đến chuyện có đứa thứ hai chứ? Em là động vật hay gì mà muốn đẻ tiếp, anh không cho phép!”
Mộ Ngữ Nhiễm nhướn mày: “Em chỉ là đề xuất thôi, anh đừng nổi nóng như vậy.”
“Đề xuất cũng không được!” Anh nhíu mày, ánh mắt nghiêm nghị có chút đau lòng:
“Anh không muốn nhìn thấy dáng vẻ đau đớn kia của em chút nào. Nhiễm Nhiễm, cho dù là con anh, anh cũng sẽ không cho phép nó khiến em đau lòng. Nếu sau này nó hư đốn, có sa vào vũng bùn thì anh nhất định sẽ lôi nó ra, trừng trị nó thật nghiêm khắc. Dù thế nào, cũng sẽ không để em phải rơi nước mắt.”
Lục Dĩ Hàng ôm cô vào lòng, giọng điệu giống như đang van xin: “Nhiễm Nhiễm, hãy để anh làm như vậy, và em cũng thế, nhé?”
Cho dù ra sao, cũng đừng khóc.
Mắt cô đỏ hoe, khẽ gật đầu: “Được, em nghe anh.”
“Chuyện sau này, thì để sau này tính tiếp, được không?”
“Vâng.”
Anh cúi đầu, vùi mặt vào tóc cô: “Nhiễm à, anh yêu em.” Cả đời này, cũng sẽ chỉ yêu một mình em.
Thanh xuân của hai người đã bỏ lỡ nhau, sau khi gặp lại, anh nhất định sẽ không để mất cô nữa. Nhất mực yêu thương, tuyệt đối cưng chiều cô gái nhỏ này.
_HOÀN CHÍNH VĂN_.
____________________
(*) Khải: Vui vẻ, chiến thắng