Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê

Chương 70: Chương 70: Uy hiếp bác sĩ




Trác Vân Uyển.

Mộ Ngữ Nhiễm nằm trên giường, kéo chăn úp qua đầu rồi lấy điện thoại ra mở wechat, nhắn tin cho Ôn Ninh.

“Đang làm gì đó?”

Một lúc sau, cô bạn liền nhắn lại: “Chăm con... Mệt chết bà đây mất!”

Không lâu trước đó, Ôn Ninh đã sinh em bé. Mà cô vì lí do đang mang thai, lại không ở cùng thành phố cho nên không thể đi thăm cô bạn, chỉ đành gọi video hỏi thăm, sau đó gửi ít quà chúc mừng.

Mộ Ngữ Nhiễm gửi icon mặt cười: “Cố lên!”

“Còn cậu đang làm gì? Có gọi điện nói chuyện được không?”

“Không được!”

“Sao á?”

“Lục Dĩ Hàng đang giám sát tớ.”

“Không phải chứ? Sao thảm giống tớ trước kia thế?”

Mộ Ngữ Nhiễm thở dài: “Không phải là 'thảm giống', mà là 'thảm hơn'.”

“?”

“Anh ấy không lắp camera khắp nhà như Phó Cận Thần, mà trực tiếp bê chức 'Tổng giám đốc' về nhà luôn rồi! Còn đặt bàn làm việc ở trong phòng ngủ, ngày đêm canh trừng không rời nửa bước! Tớ sắp bị tra tấn đến chết rồi đây!”

“Ôi bạn tôi...”

“Cứu tớ, tớ cần có không gian riêng tư...”

“Thế còn lúc đi tắm, đi vệ sinh, thay đồ thì sao?”

“Trừ cái đi vệ sinh ra, còn lại đều là một tay anh ấy làm.”

“Cmn! Anh ta biến thái!”

“Không phải trước đây Phó Cận Thần cũng giúp cậu tắm sao?”

“Anh ấy làm gì đã bằng chồng cậu.”

“Nhưng cũng rất biến thái!”

“Này!” Ôn Ninh tức giận:

“Rốt cuộc thì cậu đang tố giác, hay là đang bênh vực Lục Dĩ Hàng vậy?”

“Cả hai.”

“Cậu đang khoe khoang phải không?” Ôn Ninh nổi đoá.

“Không có.” Cô lập tức biện minh.

“Rõ ràng là như vậy!”

“Không có mà!”

“Hứ, không nhắn với cậu nữa. Off đây!”

Mộ Ngữ Nhiễm xụ mặt, xốc chăn ngồi dậy. Khoé mắt liếc thấy Lục Dĩ Hàng đang ngồi ở bên cạnh nhìn mình chằm chằm, cô cả kinh:

“Anh... ngồi đây từ lúc nào vậy?”

Mặt mày Lục Dĩ Hàng lập tức giương lên: “Nhắn cái gì mà rung hết cả giường, anh đây không muốn chú ý cũng khó.”

“Có phải anh nói hơi thái quá rồi không?”

“Thế em nhắn tin với ai?” Anh áp sát người lại, đưa tay giữ lấy cằm cô:

“Có phải là đang nói xấu anh với ai không? Hửm?”

“Không có.”

“Không có ư?” Anh híp mắt lại, bàn tay luồn ra phía sau giữ chặt gáy cô:

“Phải trừng phạt em mới được, hư quá rồi.”

“Em... Ưm.”

Lời còn chưa nói hết đã bị Lục Dĩ Hàng nuốt chửng, Mộ Ngữ Nhiễm giãy dụa nhưng không thoát ra được. Hai tay cô nắm chặt lấy cổ áo anh, cố gắng hít thở. Cô ngửa cổ, tiếp nhận nụ hôn vừa ướt át lại mang theo sự chiếm hữu kia của anh.

Môi lưỡi hai người quấn quýt lại với nhau, sự va chạm phát ra tiếng kêu cực kỳ mê người.

Một lúc lâu sau anh mới chịu buông ra, khuôn mặt vẫn áp sát cụp trán mình vào trán cô. Ánh mắt anh thâm tình, rũ xuống nhìn vào đôi môi bị anh hôn đến sưng đỏ kia. Anh khẽ chớp mắt, lông mi quệt nhẹ vào làn da khiến cô ngứa ngáy.

“Nhiễm Nhiễm.”

“Hả?”

Lục Dĩ Hàng đưa tay áp vào bụng cô, nhẹ nhàng vuốt ve:

“Có phải anh sống rất lương thiện, rất tốt bụng hay không?”

Mộ Ngữ Nhiễm mù mờ: “Em, sao em biết được chứ.”

Anh cười khẽ: “Nếu không, sao lại được ông trời ban cho một cô vợ xinh xắn, đáng yêu thế này.”

“Đừng có nịnh em nữa.” Cô đỏ mặt.

“Sao hửm? Anh nịnh vợ anh, không được sao?”

“Không phải, nghe sến sẩm quá, em nổi da gà.”

Anh hừ nhẹ, lại một lần nữa giữ lấy gáy cô, phủ môi xuống:

“Dám chê anh sao? Anh đây liền trừng phạt em.”

Ngày hai mươi sáu tháng bảy là sinh nhật cô, Lục Dĩ Hàng đích thân vào bếp chuẩn bị bữa tối, sau đó bày biện một bữa tiệc nhỏ chỉ dành riêng cho hai người.

Anh dắt cô đến ngồi an vị trên ghế, sau đó thắp nến rồi nhấc chân đi tắt bóng điện. Cả căn phòng giờ chỉ còn lại ánh sáng vàng, bầu không khí vừa ấm áp lại vừa lãng mạn.

Anh bưng một chiếc bánh kem đã được cắm đầy nến đặt lên bàn, sau đó thắp sáng chúng.

“Em ước đi.”

“Được.”

Một lúc sau, Mộ Ngữ Nhiễm mở mắt, đang định thổi tắt mấy cái nến thì bị anh kéo chiếc bánh đi.

“Đến lượt anh.”

Cô đen mặt: “Không phải sinh nhật của anh, anh ước có được không đấy?”

“Được.”

Bộ dạng Lục Dĩ Hàng trông vô cùng nghiêm túc, anh nhắm mắt lại, khuôn mặt dưới ánh nến giống như tượng tạc, đẹp đến ngỡ ngàng. Từ chân mày đen nhánh rậm rạp, sống mũi cao thẳng đến đôi môi đỏ mỏng khẽ mím lại, có chút âm lãnh.

Cô rũ mắt, nhìn thấy yết hầu anh khẽ chuyển động, tiếp xuống bên dưới, là cả một cơ thể cường tráng, từng mũi cơ bắp săn chắc, quyến rũ mê người ẩn sau bên trong lớp áo sơ mi nam tính kia.

Mộ Ngữ Nhiễm nuốt nước miếng, nâng mắt lên liền chạm vào ánh mắt cười như không cười của anh. Cô hắng giọng:

“Xong rồi à?”

“Ừm.” Anh đẩy chiếc bánh về phía cô, hất cằm:

“Thổi đi.”

Sau khi cô thổi tắt hết nến, Lục Dĩ Hàng mới bắt đầu cắt bánh. Anh liếc cô một cái, khoé miệng nhếch lên:

“Em ước gì đấy?”

“Nói ra sẽ không linh nghiệm đâu.” Cô chống cằm nhìn Lục Dĩ Hàng, cảm thấy động tác tay của anh rất thành thạo, dứt khoát mà đẹp đẽ.

“Vậy anh có được quyền đoán không?”

“Đoán thử xem?”

“Ừm...” Anh ra vẻ suy tư, khoé miệng khẽ cong lên, có chút tự luyến:

“Có phải em ước, được ngắm anh khoả thân ngay bây giờ không?”

“...” Không còn gì để nói.

Một tháng sau.

Bởi vì dự kiến ngày sinh em bé chẳng còn bao lâu, Lục Dĩ Hàng cực kỳ lo lắng. Ông bà Lục cũng lập tức bay từ thành phố C sang, trong lòng thấp thỏm, đứng ngồi không yên.

Còn thân chủ là Mộ Ngữ Nhiễm kia vẫn còn tâm trạng ngồi xem tivi. Cô xiên một miếng táo bỏ vào miệng, chưa kịp nhai thì đã bị Sầm Yên lôi dậy, bắt cô đi đi lại lại trong nhà.

“Con phải đi lại thật nhiều thì mới dễ đẻ được, biết chưa?”

Cô ôm lấy cái bụng to tướng, phát mệt: “Mẹ à, con không đi nổi nữa.”

“Không được! Con phải tiếp tục cho mẹ, đi đi, thêm mấy vòng nữa.”

Đúng lúc anh cùng Lục Kiến Đình từ phòng làm việc đi xuống, nhìn thấy cảnh này thì cau mày.

Lục Dĩ Hàng: “Hai người làm cái gì vậy?”

“Mẹ đang bảo con bé đi lại nhiều một chút, để dễ sinh tiểu bảo bảo.”

“Em có mệt không?” Anh nhíu mi quay sang hỏi cô, trong lòng cực kỳ xót. Mấy tháng nay, anh coi cô như báo vật, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, cô muốn gì anh đều tự mình lấy giúp, thậm chí còn muốn đút luôn cơm cho cô.

Ấy vậy mà, mẹ anh vừa đến thành phố A, đã bắt cô phải đi lại như thế này.

Mộ Ngữ Nhiễm gật nhẹ đầu, trán đã lấm tấm mồ hôi.

“Mẹ à, vợ con mệt rồi, mẹ đừng...”

“A!” Mộ Ngữ Nhiễm ôm bụng, mặt mày tái mét.

“Nhiễm Nhiễm!” Anh cả kinh, vội đi đến đỡ lấy người cô:

“Em sao vậy?”

“Đau... bụng.”

“Có phải là do thức ăn không? Vừa nãy con ăn cái gì?” Sầm Yên cực kỳ lo lắng, sắc mặt sa sầm lại.

“Con, chỉ ăn táo thôi...” Cô khó khăn mở miệng, bụng dưới đau đến mức như muốn ngất lịm đi.

Lục Kiến Đình đi đến, khẽ nhíu mày: “Gọi cấp cứu đi, con bé sắp sinh đến nơi rồi.”

Bên ngoài phòng cấp cứu, cả ba người đều đứng ngồi không yên, khuôn mặt lo lắng nhìn cánh cửa đang khép chặt trước mặt.

Sầm Yên đi đi lại lại, hai con mắt đã đỏ hoe: “Làm sao bây giờ?”

“Bà ngồi xuống đi, chóng hết cả mặt.”

“Ông thì biết cái gì, tiểu Nhiễm vào bên trong lâu như vậy, cũng không thấy có động tĩnh gì...” Bà sụt sùi, ngồi bệt xuống ghế.

Lục Dĩ Hàng cúi gằm mặt xuống, hai tay nắm chặt có chút run rẩy.

'Tinh!' cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, Mộ Ngữ Nhiễm nằm trên giường được các bác sĩ đẩy ra, sắc mặt cô tái nhợt.

Nhìn thấy anh, cô lập tức bám vào thành sắt, ánh mắt mang theo sự lo lắng cùng hoang mang. Cô nức nở, gọi lớn tên anh:

“Dĩ Hàng! Dĩ Hàng!”

“Nhiễm Nhiễm!”

Anh muốn đi đến liền bị một bác sĩ nam cản lại: “Xin lỗi, cô ấy sắp sinh, anh không được đến gần.”

Lục Dĩ Hàng nghiến răng: “Tôi là chồng cô ấy.”

“Tôi biết, chính vì vậy mà anh càng không thể đến gần cô ấy được, anh sẽ khiến cô ấy không chú tâm.”

“Mẹ kiếp!” Anh nắm chặt cổ áo của tên bác sĩ, hai mắt đỏ ngầu nhìn hắn ta chằm chằm, anh gằn giọng:

“Tốt nhất là đám bác sĩ các người làm việc cho đàng hoàng, nếu vợ tôi mà xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không để yên cho mấy người đâu.”

“Đ... Được, được rồi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, cậu bình tĩnh lại đi!”

Đăng bình luận kêu gọi tác giả quay lại up tiếp nào~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.