“Để ta tiễn ngài về. Ngài ở chỗ nào?” Whitney cái gì hỏi. Hắn hít hít cái mũi, trong không khí còn có mùi tanh nhàn nhạt.
“Không cần, ta muốn đi dạo một lát.” Chân tướng hẳn là hắn vì tiết kiệm ngân sách, ở trong ký túc xá của cảnh sát bản địa. Even Joseph cười một cái với Whitney cái gì, thẳng tắp quay người đi về phía một cây cột, kiễng chân, vươn tay chạm vào tượng bán thân phía sau cột. Một con mèo lông đen trắng, miệng màu trắng, chung quanh mắt cùng lỗ tai lại là màu đen, một đường vân trắng kéo dài từ lưng đến mặt, miệng cũng trắng đấy. Trên lựng mọc một đôi cánh màu nâu đỏ. Nhân viên an ninh nhìn thấy con dị thú lọt lưới kia, tất cả đều toát ra mồ hôi lạnh.
Mèo bay cong lưng, xù lông phát ra tiếng đe dọa Híz-khà zz Hí-zzz về phía Even Joseph, nhưng khi tay Even Joseph chạm vào nó, thuật điều khiển trên thân nó đã bị giải trừ. Lông toàn thân xẹp xuống, Even Joseph tùy ý ôm vào trong ngực trấn an, rất nhanh đã phát ra tiếng lẩm bẩm bình tĩnh.
Even Joseph một tay ôm mèo đến gần Sick, một tay đưa cái túi vải hắn đeo cho Sick: “Đây là Tiểu Tra muốn ta thuận tiện đưa cho ngươi.”
Trước khi đến đây công tác, Sick viết thư cho tiểu Tra. Gửi thư thật sự tiện nghi hơn gọi ma thoại nhiều lắm.
Sick nhận cái túi, kéo ra, cúi đầu xem trong túi. Bên trong chứa rất nhiều đồ ăn đóng hộp không cần ướp lạnh, mở ra là có thể ăn. Khoai tây chiên, thịt lươn kho tàu, thịt hun ngũ vị, các loại cá, còn có một phong thư cùng một cái cái hộp nhỏ.
Hắn đứng ở chỗ đó, cảm động đến nói không ra lời, đêm nay bánh mì có thể kẹp thịt rồi.
Even Joseph cũng không để ý việc Sick thấy đồ hộp quên luôn hắn. Even Joseph nói: “Như vậy ta cáo từ. Whitney Huogaimukai Farel đại nhân, hội đàm hôm nay rất vui sướng, lần sau hữu cơ mới ngài dùng cơm a.” Nói xong, Even Joseph gật gật đầu với Whitney cái gì, phát tay với Sick chưa khôi phục công năng nói chuyện, rồi ôm mèo đi xa. Sick nghe được giọng Even Joseph với con mèo, hỏi bé mèo: “Mi muốn lấy tên gì?”
Sau khi bóng lưng Even Joseph đã khuất, Whitney cái gì đột nhiên sải bước về phía Sick, dùng sức nắm bả vai Sick, ánh mắt của hắn sáng quắc, dò xét Sick, con mắt trừng lớn đến mức phảng phất sẽ rơi ra: “Ngươi là người quen của hắn?”
“Hắn là bộ hạ của mẹ của bằng hữu ta.” Sick trả lời.
Coi như là mới lần đầu nói chuyện, Whitney cái gì vẫn tỏ ra như là “Hắn là huynh đệ kết nghĩa của ta“. Hắn nắm chặt bả vai Sick, như coi Sick thành phao cứu sinh giữa con sóng dữ, vô luận như thế nào cũng không thể buông tay, cứ như vậy kéo Sick đi.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※
Sick bị buộc ngồi cùng một xe với Whitney cái gì trên đường về Aidonatello ma tín, dưới ánh mắt khó hiểu của các đồng nghiệp, lại ‘được’ Whitney cái gì thân mật mời lên lâu. Whitney cái gì cung kính với Sick như thế, ngược lại làm cho hắn xấu hổ đến muốn tìm cái động chui vào. Hắn cảm thấy cử động lần này của Whitney cái gì đã phá hủy tình cảm chiến hữu chung hoạn nạn hắn và các đồng nghiệp thật vất vả tạo dựng lên, hắn mới không muốn làm thượng khách của Whitney cái gì!
Nhưng trung tâm điều khiển hầu bao nằm sâu trong đầu hắn bảo hắn không nên phản kháng sếp, đành phải ngoan ngoãn đi theo Whitney cái gì tiến vào “Phòng chăm sóc nhân viên”, chiếu Whitney cái gì nói, ngồi xuống cái bàn lớn giữa phòng.
Sick vốn cho rằng Whitney cái gì sẽ như đại tỷ lúc trước, không thể tưởng được Whitney cái gì lại ngồi bên cạnh Sick, may mắn cái bàn này một bên chỉ có thể ngồi một người, nếu không Whitney cái gì rất có thể quàng vai Sick.
Thể trọng của Whitney cái gì ép lên cái ghế làm nó kêu kẹt kẹt, thân thể của hắn nghiêng về phía Sick, ánh mắt nóng bỏng, Sick chưa từng thấy qua loại biểu hiện thành khẩn mà lại toát ra dục vọng muốn ăn tươi người khác thế này.
“Ah ——” Whitney cái gì phát ra một tiếng hắn cho là khá hòa hoãn, nhưng chỉ làm Sick càng thêm không tự nhiên. Whitney cái gì nói: “Hình như đây là lần đầu chúng ta nói chuyện thân mật với nhau, ngươi tên gì?” Coi như là đồ ăn cũng phải hỏi tên, miễn cho đến lúc ngộ độc còn làm khó bác sĩ.
“Sick Trick.” Sick đọc ra cái tên hắn đang dùng. Tên khai sinh đã vùi sâu trong núi tuyết nhiều năm trước rồi.
“Thật sự là tên rất hay!” Whitney cái gì cười to phi thường khoa trương : “Ta biết rõ, tiếng Raman đúng không? Ý là ánh mặt trời cùng tình yêu mê đắm! Ngươi cũng biết, danh tự rất trọng yếu, danh tự đại biểu bản thân một người. Đại nhân vật chân chính luôn có tên gắng với ý nghĩa vĩ đại nào đó!”
Sick rất khẳng định tốt nhất mình không nên nói cho Whitney cái gì, nguồn gốc cái tên “Sick Trick” này từ một ngôn ngữ cổ đại đã không còn dùng nữa, sau đó được phỏng theo âm chuẩn của Aidonatello. Bổn ý là “kẻ thôn phệ linh hồn trong huyết ngục.” Mọi đệ tử tiến vào học viện Hắc Ám đều được cấp một cái tên mới, thay thế tên trong quá khứ của bọn họ, biểu thị bọn họ đã trọng sinh. Bài học đầu tiên khi tiến vào học viện cũng chính là hiểu ý nghĩa cái tên của mình.
“Dương quang tiểu tử. Gọi ngươi như thế nha!” Whitney cái gì cười tuyên bố. (Dương quang 阳光: ánh mặt trời)
Vẻ mặt Sick âm trầm nhìn tên kia, sắc trời trước khi mưa còn sáng hơn mặt hắn lúc này.
“Tốt, Dương quang tiểu tử!” Whitney cái gì dùng ngữ điệu đặc biệt ân cần nói: “Ngươi tới đây bao lâu rồi?”
Sick đếm nhẩm trong lòng: “Ba ngày.”
Vốn Whitney cái gì mặc định cho rằng Sick ở chỗ này đã lâu rồi, tự tiện xem Sick là một trong những người định đem cả cuộc đời cống hiến cho công ty. Hắn sửng sốt một chút, không thể thời tu chỉnh lời muốn nói, đành phải miễn cưỡng tiếp tục: “Ngươi chắc biết rõ, gần đây công ty của chúng ta gặp phải khiêu chiến trước nay chưa từng có.”
“Đúng vậy a. Piccolo Kansas biến công ty thành phòng trưng bày, mỗi ngày trang trí giúp công ty, cần cù vô cùng.” Sick nói. Chính hắn cũng không hiểu tại sao hắn nóng lên đến loại trình độ này, rõ ràng đem sự thật nói ra như thế, có thể là thái độ cung kính của Whitney cái gì làm cho hắn cảm thấy bị ô nhục.
Hiện tại Whitney cái gì coi Sick thành một con bò, nói thế nào nghe thế ấy, cho nên hắn coi như Sick đang nói giỡn: “Ngươi rất ẩn dấu.”
Sick không muốn đáp lại những lời này, thế là bảo trì trầm mặc.
Whitney cái gì cũng không quan tâm. Người ở vị trị như hắn chính am hiểu làm cho người khác nghe hắn nói, còn hơn nghe người khác nói chuyện, hắn bắt đầu nói với Sick: “Piccolo cũng là đứa trẻ đáng thương ah.”
Điểm ấy Sick đồng ý, giá sách của Piccolo chứng minh điều này. Hắn không có được thứ hắn thật sự cần. Hắn bị đối đãi như “Pháp sư” mà không phải “Piccolo“. hắn có được một giá sách Đại pháp sư, nhưng hắn vẫn là một đứa trẻ, hắn cần một trái bóng rổ, người nhà lại cho hắn một bản 《 nguyên tố học cao cấp 》.
Nhưng câu tiếp theo của Whitney cái gì thì Sick không cách nào tiếp thu. Whitney cái gì nói: “Xã hội này vứt bỏ hắn, không có ai yêu thương hắn, che chở hắn, như thế thì sao hắn làm người tốt được? Đều là vì xã hội thương tổn hắn, hắn mới sẽ biến thành cái dạng này, đây không phải lỗi của hắn ah.
“Xã hội chúng ta cũng quá nghiêm khắc với những người lầm lỗi rồi, chỉ cần chúng ta tha thứ hắn, tiếp nhận hắn trở về xã hội, một ngày nào đó hắn sẽ tỉnh ngộ, biến thành một người tốt. Trong lòng mỗi người đều có lương tri, hắn chỉ là nhất thời xúc động mới phạm lỗi, không ai nói cho hắn biết như vậy là không đúng...”
Sick đã tiếp xúc vài lần với Piccolo, hắn rất khẳng định Piccolo là người có khả năng nhận thức, hắn biết đâu là lúc khua môi múa mép, đâu là lúc nên chạy trốn. Hắn có thể ước định phong hiểm, cũng biết mình muốn làm cái gì, tuyệt không phải xúc động nhất thời. Hắn giết người rất nghiêm túc, cũng hoàn toàn minh bạch giết người là sự việc như thế nào. Hắn bị tổn thương không sai, nhưng năng lực nhân thức thiện ác của hắn cũng không có vấn đề, hắn là cố ý dựa vào về phía tà ác.
Còn một điều làm Sick thấy rất không thoải mái. Thuyết pháp của Whitney cái gì cứ như Piccolo không phải một phần tử trong xã hội, ngay cả trách nhiệm sát nhân cũng đổ lên đầu xã hội nhưng lại không tính Piccolo, mà xã hội lại bao hàm người bị giết. Bởi như vậy, tội ác giết người rơi xuống trên đầu người bị giết.
Whitney cái gì nói tiếp: “... Vấn đề lớn nhất trong xã hội là không ai quan tấm tới nhân quyền. Ai trong chúng ta chưa từng phạm tội? Ai có tư cách phán xử người khác? Chúng ta có lẽ nên tha thứ bọn họ, không nên so đo sự tình bọn họ đã làm, như thế, bọn họ mới có thể trọng sinh.”
Whitney cái gì nói đến đây, Sick còn tưởng rằng hắn biết rõ quá khứ của mình. Sự tình hắn từng làm, phán hắn mười lần tử hình cũng còn có thừa. Nhưng hắn đạt được cơ hội thứ hai, quốc gia dùng một tờ lệnh đặc xá lại để cho hắn trọng sinh.
Whitney cái gì nói tiếp đi: “Ma pháp viện ban xuống Tru Sát Lệnh, pháp viện rõ ràng cũng phê chuẩn theo bọn điên kia! Bất luận kẻ nào, chỉ cần có cơ hội, tùy thời có thể giết chết Piccolo, đây thật sự là quá không hợp thói thường rồi! Làm như thế chẳng phải chúng ta cũng giống như Piccolo sao? Hắn cần chính là yêu thương, là tha thứ! Bao dung là giá trị phổ thế!”
Sick nghe không hiểu cái gì là giá trị phổ thế, lần đầu tiên hắn nghe được cái chữ nổi danh thế này lại là từ miệng Whitney cái gì, kẻ hắn rất khinh bỉ. Mà người được hắn tôn kính từ trước đến nay luôn dùng thực tế để chứng minh, không khoe khoang bốn chữ này. Sick cảm thấy thuyết pháp của Whitney cái gì có chỗ nào là lạ đấy, đầu của hắn chuyển một hồi, nghĩ thông suốt: “Không giết hắn, hắn sẽ giết thêm ah!” Sick không cho rằng có pháp sư có thể bắt được Piccolo mà không động sát chiêu. Nếu như còn bận tâm mệnh của Piccolo, người chết nhất định là kẻ muốn cản Piccolo.
“Vấn đề không phải hắn có thể làm những sự tình kia hay không, mà là chúng ta không nên giết người. Ta tuyệt đối không cho ngành tình báo pháp sư số một đặt chân vào chỗ của ta. Tay bọn chúng đầy máu tươi, không ngừng đem người đáng thương giao cho pháp viện xử tử, bọn họ là tội phạm giết người!” Whitney cái gì ra dáng đang trách cứ trẻ con không hiểu chuyện, rất thông cảm cho Sick: “Ngươi phải biết, bạo lực sẽ không giải quyết được gì, dùng bạo chế bạo chỉ có thể tạo thêm nhiều bạo lực hơn.”
“Ta mới đến ba ngày. Người chết ở đây lại thấy rất nhiều.” Sick trừng to mắt. Từ miệng các đồng nghiệp, hắn biết được mỗi lần Piccolo xâm lấn đều tạo thành thương vong. Xác cảnh vệ trực đêm nằm ven đường, nhân viên lễ tân bị trần nhà đè nát, vụ nổ ở hội trường lần trước, có hai người bị dính độc trên đường đưa đi bệnh việt đã thống khổ tắt trở trong xe cứu thương, còn một vị hiện đang trong phòng cấp cứu, chưa qua cơn nguy kịch. Chỉ cần Piccolo chết sớm một chút, nhiều người khác có thể sống sót.
Sick không biết làm sao mới có thể để Whiney cái gì minh bạch, bản thân Whitney cái gì chính là người được lợi nếu dùng bạo lực giải quyết vấn đề. Nếu như không phải có Đại ca mèo hoang cùng bộ hạ của hắn, Sick, Nanaimo cùng nhau dùng bạo lực giải quyết Piccolo xâm nhập, căn bản Whitney cái gì không có cơ hội nói ra loại lời “Bạo lực không thể giải quyết vấn đề” ở chỗ này, hắn đã sớm nằm trong mộ, không có tư cách lên tiếng rồi.
Không chỉ là Whitney cái gì mà thôi, toàn bộ người đang sống ở quốc gia này, những người được lực lượng quân đội và cảnh sát bảo vệ tính mạng, tất cả đều là người nhận lợi ích từ việc dùng bạo lực giải quyết vấn đề. Sick đã từng ở trong giáo đoàn tà ác mang đến hủy diệt cho quốc gia, hắn cũng nhìn tận mắt Quyền Trượng Ánh Sáng cùng Thánh Khiết Chi Thuẫn dùng bạo lực thuần túy ngăn trở trường hạo kiếp này. Thuyết pháp của Whitney cái gì là qua cầu rút ván.
Sick hỏi: “Ta không hiểu, ngươi nói muốn tha thứ Piccolo, tại sao không tha thứ cho ngành tình báo pháp sư số một?”
Whitney cái gì nói: “Hai cái này không giống nhau! Những ngững người kia chỉ vì thống khoái mà đưa tội nhân lên đài! Piccolo là không tự chủ được đấy, hắn quá yếu ớt, quá bất lực!”
Sick cảm thấy là trái lại. Ngành tình báo pháp sư số một đứng ra giết người là vì dân chúng bình thường quá yếu ớt, quá bất lực, rất dễ bị pháp sư tà ác tổn thương. Piccolo thì giết người rất sung sướng. Sick suy nghĩ một chút mới tinh tường, “Thống khoái” Whitney cái gì nói, chỉ chính là hành động báo thù của người bị hại, có thể làm cho những dân chúng nhỏ yếu vì tự vệ mà đọa nhập hắc ám, mọi người bức bách mình cả ngày ở trong mặt hắc ám của xa hội, tâm tình lúc nào cũng tồi tệ, cái này kêu là “Thống khoái” .
Nhận định kỳ diệu về tội ác của Whitney cái gì làm Sick nghĩ đến một cuộc trò chuyện tương tự của hắn với một người...