Sick ra khỏi nhà tắm trước Even Joseph, mặc quần áo sạch sẽ và, ngáp một cái rồi đi về phòng mình, chuẩn bị ngủ bù. Hắn thấy hoa tiêu Feiluna cùng chủ thuyền Loffi Division đang trò chuyện trên hành lang liền lướt qua nghe ngóng.
“Chúng ta đã rời xa đường biển, không có biện pháp xác định vị trí hiện tại...” Hoa tiêu Feiluna thấp giọng. Việc vùng biển không có ngôi sao nào đang trở nên phiền toái.
“Thử bắt lại sóng truyền tin xem, nếu như không được thật...” Chủ thuyền Loffi Division thấp giọng.
“Một chút cũng không có...”
“Nói như vậy, chỉ có thể hướng...”
Sick rất mệt. Hắn bỏ qua hai người, lúc này người hắn chỉ mong được đánh một giấc. Bọn họ nói cái gì đợi tỉnh dậy rồi tính tiếp.
.......
Trong không gian hạn hẹp trên thuyền, cái giường ngủ chỉ là một lỗ hõm hình chữ nhật trên tường, độ lớn đủ để người lớn duỗi thẳng chân, không thể ngồi lên.
Sick mở mắt, hắn thấy Even Joseph đang ngủ ngon lành bên cạnh, lưng tựa vách tường, áo choàng được gấp thành gối, hai chân gập lại, một chân thẳng một chân ngang, hai tay để trên đầu gối, cúi đầu trán dựa vào tay. Sick chỉ có thể nhìn sau đầu hắn.
Sick có loại cảm giác, từ sau khi Even Joseph lên thuyền liền bất chấp thủ đoạn để được dính cạnh hắn. Quả thật Sick là người duy nhất Even Joseph quen trên thuyền, nhưng hắn tưởng rằng Even Joseph hẳn là một người có năng lực thích ứng rất mạnh, sẽ không sinh ra tâm lý dựa dẫm khi đến nơi lạ lẫm mới đúng.
Sick thở dài, ngồi xổm xuống cạnh Even Joseph, lay lay Even Joseph dậy: “Ta muốn lên boong tàu nhìn xem, ngươi muốn theo không ? Hay muốn ngủ giường của ta?”
Even Joseph ngẩng đầu, con mắt trợn to, trả lời ngay: “Ta muốn đi!”
“Được rồi, được rồi ——” Sick vuốt cái đầu tổ chim của hắn nhưng cố mấy cũng chả thể làm nó thẳng hơn. Hắn lấy ít đồ dưới ngăn kéo, sửa sang lại rồi kéo theo tên kỵ sĩ lên boong tàu.
Sick đến cửa ra vào liền nhìn thấy màu sắc bầu trời có vẻ không đúng. Thiên không bây giờ đã không còn màu hồng cùng vàng quen thuộc, mà là màu tím. Hắn đến boong tàu, nhìn quanh, chỉ thấy trong nước nổi lên rất nhiều thực vật hình móc câu, mỗi cái móc lại treo một quả lê phát ra ánh sáng vàng, độ cao đủ thò tay là có thể hái.
“Ngàn vạn đừng đụng những thứ kia!” Chủ thuyền Loffi Division đứng trên cao cảnh báo Sick: “Trái cây kia là mồi nhử, đụng vào sẽ bị câu mất!”
Thực vật mọc khắp nơi trên nước. Nếu không phải bánh chèo được phép thuật bạo vệ, sớm đã bị cuốn vào đám cây rồi. Muốn tránh thực vật để thả mồi, điều này căn bản không có khả năng. Tình hình này chắc không thể thả dây thừng rồi. Sick thấy hắn nên đi tìm Mark Mobius bàn bạc chuyện này.
Hắn còn đang suy nghĩ phải tìm người ở đâu, hoa tiêu Feiluna nhảy lên boong chủ, đi đến trước mặt Sick nói: “Bỏ thả dây, pháp sư tới phòng hải đồ tập hợp .”
“Vâng!”
Sick tới phòng hải đồ, Even Joseph cũng đi theo. Bình thường Sick sẽ không đến đây. Bên cạnh cửa gian phòng cùng phía sau cửa đều là tủ hồ sơ, bên phải là một tấm bản đồ đường biển cực lớn. Phía trước là cửa sổ nhìn ra boong chủ. Giữa gian phòng có một bàn gỗ rộng khoảng 4m2. Không gian trên bàn bị một ma khí chiếm mất. Vật kia là một cái lồng thủy tinh trong suốt hình bán cầu, bên trong lại để một cái hình bán cầu, nhìn như một tấm bản đồ, phía trên cùng là mô hình tàu Mojie đang chuyển động trong hải dương. Vốn cái hình cầu kia sẽ mô tả hoàn cảnh xung quanh của Mojie, bao gồm hải dương, thái dương, thậm chí là bầy cá huy hoàng. Nhưng hiện tại đa số đều là sương mù xoay tròn tại chỗ, biểu thị những địa phương kia không thể biểu hiện.
Sick, hoa tiêu Feiluna cùng tàu trưởng Carlo tiến đến. Tàu trưởng Carlo tới chỗ cái bàn, hai tay chống trên mặt bàn, nhíu mày nhìn lồng thủy tinh.
“Loffi Division đại nhân nói ông cũng chưa từng tới vùng này.” Hoa tiêu Feiluna nói. Nàng ngồi xuống cái ghế bên cạnh. Những người khác vẫn đứng.
Hoa tiêu Feiluna giải thích tình hình hiện tại cho Sick: “Chúng ta lạc rồi, cơn bão hôm qua đã làm thuyền lệch khỏi lộ tuyến an toàn, hiện tại hoàn toàn không biết chúng ta ở nơi nào.”
“Bình thường cũng có tình trạng này?” Mark Mobius lên tiếng. Lúc này Sick mới phát hiện Mark Mobius cũng có mặt, đang đứng trước bản đồ. Khi nãy Sick có lướt qua tấm bản đồ, lại không thấy Mark Mobius.
Hoa tiêu Feiluna nói: “Bình thường không biết. Có thể là ngẫu nhiên gặp dòng chảy ngầm, hoặc là gió đảo chiều... Hiện tại đi thảo luận nguyên nhân cũng vô dụng, mặc kệ như thế nào, chúng ta đã bị lệch khá xa. Kề bên này không có trạm cảnh sát, không có bến cảng hoặc nơi tiếp tế, cũng không có tín hiệu từ các đội thuyền khác.”
Sick yên lặng nhìn Even Joseph, Even Joseph làm không rõ lắm hàm ý trong đó, mỉm cười với Sick.
Hoa tiêu Feiluna nói: “Tôi đề nghị mọi người dùng tất cả pháp thuật, đi tìm bất cứ thứ gì có thể giúp chúng ta xác định tọa độ. Tôi không rõ pháp thuật từng người, cho nên cũng không có chỉ thị cụ thể. Bây giờ là tình thế khẩn cấp, có chiêu gì thì cứ dùng hết ra. Bất kể là ký hiệu, dấu vết thuyền đi qua, tìm được thì báo cáo lại.” Hoa tiêu Feiluna ôm đầu, ngón tay luồn vào trong tóc, lộ ra bộ dáng mềm yếu chừa từng thấy: “Bắt đầu tiết kiệm lương thực, cứ như vậy. Giải tán a.”
“Mọi người có kế hoạch gì không?” Tàu trưởng Carlo hỏi. Ông chỉ vào lồng thủy tinh, nói: “Đây chính là ma khí rất quý, rõ ràng biến thành bộ dạng như vậy, năng lượng pháp thuật phân bố chung quanh hẳn không tầm thường.”
“Tôi chỉ có thể nỗ lực hết sức.” Sick nói. Hắn dẫn Even Joseph đi ra ngoài.
Nửa giờ sau, Sick tìm tất cả đạo cụ cần thiết, ngồi xuống trên boong thuyền. Hắn bày một tờ giấy to lên sàn, dùng mực điều chế từ sừng thú để vẽ ma pháp. Hắn vẽ hải âu với sóng biển, ở giữa là một chiếc thuyền, phía ngoài cùng còn có ký hiệu ma pháp. Sau đó hắn cầm lấy một cái kéo nhỏ, cắt bỏ một nắm tóc đặt trên thuyền.
Sick không phải họa sĩ, hắn vẽ cũng không đẹp, tóm lại hình dáng cũng tạm được, nhìn ra là cái gì là tốt rồi. Cho dù hải âu nhìn như bị gãy cánh, sóng biển giống như chân bạch tuộc, thuyền giống như là guồng nước, cũng không có vấn đề gì, dù sao pháp thuật có thể khởi động.
Cả quá trình, Even Joseph vẫn ngồi xem bên cạnh, đến lúc Sick cắt tóc, rất rõ ràng là đang chuẩn bị tài liệu, Even Joseph mở miệng nói: “Ta chưa thấy ngươi dùng qua pháp thuật loại này.” Cái đó và pháp thuật hệ Nigeria ngữ có khác biệt, liền người ngoài nghề đều có thể nhìn ra được.
Sick chỉnh lại mái tóc: “Ta có rất nhiều thủ đoạn làm phép ngươi chưa có xem.” Hai tay của hắn làm một cái ký hiệu phức tạp. Trang giấy toát ra một luồn khói trắng, cứ như mở cửa lồng chim, mấy trăm con hải âu lao ra, bay thẳng lên trời, tỏa khắp bốn phương tám hương.
Sick không có báo trước sẽ có loại tình huống này, Even Joseph ôm đầu theo phản xạ, chờ bầy chim bay hết mới để tay xuống, ấp úng nói: “Thật sự ta chưa có xem, ngươi làm phép lại không cần đến tế đao.”
“Ta đang nghiên cứu một học phái pháp thuật khác.” Sick vỗ vỗ tay đứng lên, nhìn hải âu bay xa đầy thỏa mãn.
“Học phái gì?” Even Joseph vừa hỏi xong đã hối hận rồi.
Sick bắt đầu đọc tên một mớ học phái, bốn cái còn không có học thuộc lòng. Even Joseph đành phải cắt đứt hắn: “Ta biết rõ ngươi rất chăm chú, đã đủ rồi.”
Sick ngừng lại: “Gần đây ta rất chăm học.” Sách hắn mang lên thuyền không có cuốn nào để giải trí đấy, tất cả đều là sách pháp thuật hắn chọn lọc kỹ.
Giọng Even Joseph vì xúc động mà trở nên khàn khàn: “Ngươi ah, có nghĩ tới chuyện tương lai sao?”
“Tương lai gì?” Sick hỏi lại. Thanh âm của hắn cũng khàn khàn, bất quá nguyên nhân khàn khàn không giống như của Even Joseph, chắc là do cơn bão hôm trước.
Thân thể Even Joseph hơi co lại, ôm lấy một bên đầu gối: “Như là sau này mình muốn làm cái gì, có mộng tưởng gì. Cuộc sống hiện tại chính là mình mơ ước sao? Muốn như thế này thẳng đến già sao?”
Sick đáp chém đinh chặt sắt: “Không, ta không muốn.”
“Thế nhưng mà ngươi sống rất nghiêm túc.” Even Joseph nói. Từ chuyện học tập có thể nhìn ra, Sick nghiêm túc thế nào.
“Nghĩ tới những sự tình kia cùng sống nghiêm túc là hai việc khác nhau a.” Sick cười khổ, hắn không thể hiểu tại sao sống nghiêm túc nhất định phải nghĩ những sự tình kia: “Bản thân còn sống căn bản là không cần suy nghĩ. Ngươi đi đánh cá huy hoàng một lần sẽ rõ, bọn chúng giãy dụa là rất nghiêm túc đấy, nhưng bọn chúng cũng sẽ không suy nghĩ mộng tưởng cùng tương lai nha.”
Even Joseph sờ cằm: “Nói cách khác, còn sống là một loại hành động không cần suy nghĩ?”
“Ngươi suy nghĩ nhiều quá, hay là nói là ta nghĩ quá ít đây.” Sick ngồi xổm xuống cuộn giấy lại, nói tiếp: “Thế này nhé, lúc chúng ta vẫn còn trong học viện Hắc Ám, ngay cả ngày mai còn có thể còn sống hay không ta cũng không biết, căn bản là sẽ không cân nhắc tương lai.”
“Ta cảm thấy loại người như ta, không tiến lên sẽ bị đào thải.” Even Joseph thì thầm: “Thế nhưng mà ta cũng sẽ hoài nghi, cứ tiến lên như vậy, có phải do ta thực sự muốn hay không.”
Không biết tại sao, Even Joseph bây giờ làm Sick cảm thấy lo nghĩ, giống như tổ ong nào đó trong lòng của hắn bị chọc trúng. Hắn suy tư một hồi mới rõ tại sao. Sick phóng đại âm lượng, nói với Even Joseph: “Việc này ngươi nói với ta cũng vô dụng! Muốn hay không chỉ có ngươi biết rõ, nhanh nhanh về lại Thánh Khiết Chi Thuẫn của ngươi đi!”
Sick kẹp cuộn giấy ở dưới nách, nổi giận đùng đùng, xoay người, tiến vào buồng nhỏ, xuống lầu. hắn nghe thấy phía sau truyền đến giọng Even Joseph, hắn như đụng vào ai: “Thật có lỗi, Mark đại nhân! Ah, Sick, đợi đã nào...!”
Đột nhiên Sick dừng bước, để cho Even Joseph đuổi theo hắn. Sick xoay người, xem Even Joseph phanh lại khẩn cấp, nháy cặp mắt vô tội lại có chút bối rối xem hắn.
“Nghe cho kỹ, ta chỉ nói một lần.” Sick dùng một ngón tay chỉ vào ngực Even Joseph: “Từ góc độ của ta đến xem, mặc kệ ngươi bị đả kích bao nhiêu do không hoàn thành nhiệm vụ, chỉ cần ngươi còn có có thể cảm thấy áy náy, đã là may mắn!”
Rõ ràng Even Joseph cao hơn Sick không biết bao nhiêu, luận niên kỷ cũng lớn hơn Sick năm tuổi, hiện tại Even Joseph rụt cổ lại, lại như là đứa nhỏ bị mắng. Thấy Even Joseph không biết làm sao, Sick dùng cuồn giấy gõ đầu Even Joseph một cái, bẹt miệng: “Nên ăn cơm rồi, muốn tới sao?”
“Muốn!” Even Joseph lập tức khôi phục tinh thần.
Sick nhún vai, đem cuồn giấy kẹp lại dưới nách, quay người cất bước.
Even Joseph thật là, rất sợ tịch mịch.