Bọn họ lênh đênh trên biển hai ngày vẫn không tìm được tuyến đường chính xác.
Sick cùng Even Joseph vẫn ở cùng nhau đến tận bây giờ.
Ngày nọ, Sick mơ một giấc mộng làm hắn rất hoài niệm.
Hắn mơ về cố hương xa xôi trong núi, cái chỗ kia chỉ có những mái nhà tranh thấp đến nỗi người lớn mỗi lần vào nhà đều phải cúi đầu, nhưng đối với Sick, nóc nhà chỗ đó vẫn thật cao.
Những con đường nhỏ trong thôn tạo thành từ khoảng cách giữa các ngôi nhà và một con đường mòn. Mọi người nói rằng từng có hai lần cây cối đột nhiên sinh trưởng mạnh đến mức che phủ cả đường đi. Khoảng cách giữa hai lần là năm năm, một lần phát sinh ở mùa xuân, một lần phát sinh ở mùa đông. Đó là một ngày mùa đông Sick đang bị mẹ mắn. Hoa lẫn trong tuyết, không ai biết đó là chuyện gì, chỉ biết là hoa cũng kết băng. Sick còn nhớ rõ có người kể lại đêm kết hoa tuyết, mẹ Sick mơ một giấc mơ rất lạ, có thứ gì đó đi vào phòng, nhưng Sick không nhớ rõ nội dung là gì.
Sick mơ thấy hắn trở lại thành một đứa trẻ, trở lại lúc hắn phải ngẩng đầu mới có thể nhìn được mặt người lớn. Mùa xuân, hoa nở rợp trời, hắn lang thang trên con đường mòn duy nhất. Tầm mắt của hắn đảo quanh trên mặt thôn dân. Nụ cười sáng lạn, màu da khỏe mạnh, ánh nắng mặt trời chiếu sáng cả thôn nhỏ. Hắn cảm nhận được tình cảm ấm áp tan vào trong gió nhẹ, nghe thấy những câu chuyện phiếm từ miệng các thôn dân, tất cả như một tấm thảm mềm mại bao lấy hắn.
Hắn đi thẳng, đi thẳng, trẻ con luôn nghĩ chỉ cần đi thẳng thì chúng sẽ tìm được rất nhiều điều mới. Hắn đến cuối đường, hắn thấy cha hắn đang đừng ở cửa thôn, người cha cường tráng tin cậy. Người cha sẵn sàng một tay đỡ cả bầu trời, một tay xoa đầu hắn rồi mỉm cười...
Sau đó hắn tỉnh. Người hắn vẫn đang ở trên giường hẹp. Tại đây không có ánh mặt trời, chỉ có tiếng nước không ngớt không dứt đổ về từ bốn phương tám hướng.
Hắn lại nhớ một ít ký ức lúc bé.
Trong thôn, mọi người làm việc cùng nhau, trẻ nhỏ chơi đùa với nhau, những đứa lớn tuổi chăm nom những đứa nhỏ hơn.
Tuổi Sick khá nhỏ, luôn bị mang đến mang đi. Trong thôn kia, hẳn là thiếu niên Thánh kỵ sĩ cũng khá lớn trong đám nhỏ. Cha hắn cũng là lãnh tụ được mọi người tôn kính, hắn còn là bé trai duy nhất trong nhà, những đứa khác đều là nữ.
Trong ký ức lúc đó, Sick nhớ rõ tên thiếu niên kia thường xuyên làm chỉ huy, quyết định hôm nay đi đâu chơi. Sau đó hắn trở thành ‘người lớn’, đi giúp người lớn làm việc. Lúc mọi người còn chơi đùa với nhau, Sick có một đoạn ký ức đặc biệt rõ ràng.
Hắn nhớ ngày đó nắng trong vắt, hắn tìm được một cái động nhỏ có thể chui vào liền biến nó thành ổ mới rồi. Lúc đó thật dễ chịu, hắn ước có thể đứng trong đó mãi. Sau đó thiếu niên tóc màu rạ xuất hiện trước cửa động, cười nói với hắn: “Đã tìm được.”
Sick dụi mắt, chậm rãi chuyển xuống giường. Even Joseph cũng ngẩng đầu.
Thuyền của bọn hắn có lẽ đã cách lộ tuyến an toàn xa lắm rồi. Sắc trời càng ngày càng tím. Thực vật kỳ lạ ngày càng nhiều. Vài loài dài như tua bạch tuộc, vài loại có miệng đầy răng nanh, nhưng điểm chung là không thể đụng, đụng một cái sẽ bị ăn thịt. Sick vò một cục giấy ném qua vật kia, cục giấy bị cắn không còn một mảnh.
Thức ăn nước uống trên thuyền rất sung túc, nhưng mọi người vẫn khó tránh khỏi lo lắng. Sick thường xuyên cảm nhận được ánh mắt hồ nghi của ngư dân, muốn biết các pháp sư có tìm được biện pháp nào không.
Việc duy nhất Even Joseph có thể giúp là không làm mọi việc tệ hơn. Sick không biết là do lời nói hai ngày trước có hiệu lực, hay là tên kia tỉnh táo lại rồi.
Hải âu Sick thả ra vẫn chưa mang tin tốt về, đa số đều là tin tức không có giá trị. Hắn cũng thả ra một ít pháp thuật thăm dò dưới nước, thế nhưng còn tệ hơn cả hải âu, tất cả đều biến mất. Sick hoài nghi bộ phần nhìn không được của đám thực vật còn nguy hiểm hơn cả phần thấy được.
Sick cùng Even Joseph đứng trên boong thuyền. Sick vươn tay để cho một con hải âu vừa bay trở về đậu lên. Đợi hải âu thu cánh, hắn lấy ra đồ vật hải âu ngậm trong miêng đặt ở lòng bàn tay để kiểm tra.
Đó là một cuộn giấy to cỡ ngón út, bên trong bao một vật màu nâu. hắn mở cuộn giấy, ngửi vật màu nâu, là cây thuốc lá. Hắn giữ vững tinh thần, nắm cổ hải âu, hải âu thu nhỏ lại trong tay hắn, biến thành một cái kính, mặt kính phản chiếu cảnh tượng lúc lấy được cây thuốc lá.
Một hòn đảo có tiếng người huyên náo hiện lên. Địa hình đảo khá cao ở giữa, bốn phía thấp, nhiều căn nhà trệt xây trên dốc núi, hình dáng mỗi căn nhà đều khác nhau nhưng tất cả như sắp sặp đến nơi. Trên đường có rất nhiều cửa hàng, chủng loại hàng hóa cũng phong phú thậm chí có cả vàng bạc châu báu đắt giá. Chủng tộc trên đường cũng đa dạng, ăn mặc không giống nhau nhưng đều rất cường tráng.
Sick nói với Even Joseph: “Đi mời Feiluna đại nhân rời giường, ta phát hiện một tòa thành!”
Mười lăm phút sau, các pháp sư đã tập hợp trong phòng hải đồ. Chủ thuyền Loffi Division cũng tới. Sick mở ra cuộn giấy dùng làm phép ban đầu, trong tay nắm vài cộng lông vũ, niệm mấy câu chú ngữ, tay nâng cao, sau đó thả lông vũ xuống. Trong phòng không có gió, cũng không có ai đi đi lại lại. Nhưng lông vũ cứ như tung bay trong gió, cuối cùng bay tới góc trái trên cùng trên giấy, nằm yên đó.
“Coi thuyền của chúng ta thành trung tâm, chỗ này có thành thị.” Sick chỉ vào lông vũ.
Sick nói cảnh tượng hắn thấy được cho những người khác, cũng đưa tấm gương cho bọn họ xem.
“Hẳn là đảo U Mê.” Chủ thuyền Loffi Division nói. Hắn đến trước bản đồ trên tường, dùng ngón tay khoanh một vòng: “Vậy chúng ta đang ở vùng này.”
Nghe vậy, Sick hít một hơi: “Đảo hải tặc?”
“Đúng vậy.” Chủ thuyền Loffi Division nói tiếp: “Đại bản doanh của hải tặc cùng lũ săn trộm. Như vậy có thể giải thích tại sao ma khí hải đồ sẽ mất đi tác dụng. Chung quanh toà đảo này có rất nhiều bình phong pháp thuật, ngăn cản cảnh sát tìm được bọn họ.” Sắc mặt chủ thuyền Loffi Division trầm xuống: “Chúng ta chắc là thuyền cá đầu tiên có thể chứng kiến diện mạo đảo U Mê.”
“Chúng ta phải quay đầu ngay, tôi sẽ giải trừ hạn chế tốc độ.” Tàu trưởng Carlo nói. Ông nghe thế nào cũng cảm thấy những người kia sẽ giết người diệt khẩu.
Chủ thuyền Loffi Division ngậm miệng, liếm môi, nói: “Trực giác nói cho tôi, không còn kịp rồi.”
Lời ông vừa dứt, bên ngoài truyền đến tiếng nổ mạnh, thân thuyền bị chấn động.
“Bọn họ đã thấy chúng ta rồi.” Chủ thuyền Loffi Division nhìn cửa sổ lớn. Xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy ngọn lửa hừng hực đang thiêu đốt tàu Mojie. Còi báo động vang lớn: “Bị công kích! Chuẩn bị chiến đấu! Chuẩn bị chiến đấu!”
Các pháp sư vội vàng vọt tới boong thuyền.
Hai bên tàu Mojie đều có một chiếc hạm lớn màu đen, mỗi chiếc đều lớn hơn gấp ba so với Mojie, thoạt nhìn giống như một pháo đài nổi, họng pháo đen ngòm thò ra chứng tỏ nó không có mấy thiện ý.
Những ngư dân cầm súng lên, thuyền trưởng đang chỉ huy bọn họ ứng phó. Tàu trưởng Carlo xông vào phòng tua-bin. Cái khác pháp sư tham chiến ở boong thuyền.
Mojie không phải tàu chiến, không có vũ khí chiến tranh. Pháp thuật của pháp sư không thể thắng pháo, bọn họ chỉ đành cầm cự.
“Rốt cuộc là tên điên nào mới có thể phái nhiều thuyền như thế đi đối phó một chiếc thuyền đánh cá?” Sick rút ra tế đao.
“Người xấu bởi vì sợ bị người tốt bắt được nên xuống tay rất hung ác. Chính là 『 dân liều mạng 』. Đừng nói thuyền đánh cá, ngay cả đứa trẻ hai tuổi bọn họ cũng sẽ giết chết giống như vậy.” Even Joseph lấy ra thánh kiếm. Thánh kiếm của hắn là kiếm một tay, màu đỏ tím, nhìn kỹ còn có hoa văn màu vàng. Hình dạng rất đơn giản như món đồ chơi trẻ nhỏ. Mặt ngoài sáng bóng, nhưng cũng không phải màu sáng của nước sơn. Đó là màu sáng của chất liệu. Thân kiếm có vết cháy.
Thanh kiếm kia nhìn như rất cùn, cũng không bắt mắt, nhưng Sick biết rõ uy lực thánh kiếm không phải bề ngoài có thể nhìn ra được. Chỉ là hắn nhớ rõ, trước kia kiếm của Even Joseph không có những vết cháy này đấy. Thánh kiếm của kỵ sĩ giống như linh hồn của kỵ sĩ, Sick không biết đã xảy ra chuyện gì mới biến thành như vậy.
Sau một loạt pháo, Mokie vẫn đứng vững. Thế là bọn họ kéo tới gần, buông thang dây. Rất nhiều địch nhân mang theo cưa pháp thuật bò xuống. Cưa tiếp xúc với vòng bảo hộ của Mojie, tia lửa bắn tung tóe. Những chỗ bị cắt thủng sẽ bị pháp thuật quấy nhiễu, khó có thể tái sinh.
Sick dừng bước, nhắm kỹ, một quả cầu lửa bắn trúng một tên da xanh có cánh làm hắn rớt xuống biển. Người kia lập tức bị thực vật kéo vào đáy biển.
Trong khoảng thời gian ngắn, tia lửa đầy thuyền, súng vang lên, kêu cùng gào hòa trộn.
Hoa tiêu Feiluna cầm pháp trượng đứng ở boong thuyền. Hai tay nàng buông ra để làm phép, pháp trượng lại không rơi xuống đất. Trên người các ngư dân đồng thời xuất hiện tấm chắn. Boong thuyền xuất hiện một ngọn lửa chỉ đốt địch nhân, sẽ không làm bị thương thuyền.
Sick chứng kiến một tên có đầu tóc như rêu, tay có mang nhảy lên thuyền, một đám chông nhọn liền xông ra. Lúc hắn ngã xuống đất, xung quanh đều toát ra gai nhọn hoắt, xiên hắn thành cái tổ ong.
Pháp thuật của hoa tiêu Feiluna chuyên dùng cho thủy chiến, bình thường cô cũng bố trí rất nhiều bẫy. Mojie là địa bàn của cô.
Nhưng địch nhân xuất hiện cuồn cuộn không dứt. Sick nhìn thấy phương xa lại có địch nhân xuất hiện. Cho dù thuyền còn nhiều bẫy cũng sẽ hao hết đấy.