Bá Khí

Chương 474: Chương 474: Cút ngay cho ta!




- Ồ! Phong Vân Vô Ngân này thật kỳ quái, hắn lúc này, so với lúc chém giết trên lôi đài với bọn người Tào Huyền thì hoàn toàn khác nhau, chỉ riêng về khí chất thôi đã một trời một vực rồi!

- Tốt rồi, không nên thảo luận, cách xa tên này một chút, ta cảm thấy tên này không phải là người lương thiện gì đâu, trên người hắn ẩn chứa một cổ khí tức hùng hồ dọa người.

- Sợ cái gì! Hắn dù có giỏi thì cũng chỉ là một ngoại môn đệ tử, nếu dám giương oai trong khu vực nội môn đệ tử chúng ta thì cứ trực tiếp tiêu diệt là được!

...

Phong Vân Vô Ngân truyền tống về đến học phủ liền phát hiện ra mình dù ở trong khu vực nghỉ lại của nội môn đệ tử cũng mờ mờ ảo ảo trở thành một nhân vật tiêu điểm, gặp phải đủ loại nghị luận, bất quá, hắn cũng không chút phật lòng, cứ tùy ý đi đi lại lại ở phụ cận thời không trùng động.

Phong Vân Vô Ngân tuy rằng nhận được tin tức truyền âm, nhưng cũng không rõ là ai bảo hắn cấp tộc quay về học phủ, hắn cũng chả muốn suy đoán làm gì, dù sao, người đã trở về rồi, nếu có ai muốn triệu kiến thì tự nhiên sẽ tìm tới tận cửa thôi.

Phong Vân Vô Ngân lười nhác hành tẩu, vừa đi vừa hết nhìn đông lại nhìn tây, quan sát phong cảnh trong khu vực đệ tử nội môn nghỉ lại.

Vừa mới đi qua một con đường thì...

- Úi chà! ! ! ! ! Vô Ngân sư đệ!

Một giọng nữ quen thuộc, thành thục mà hơi từ tính, hơn nữa kích động không thôi vang lên ngay sau lưng Phong Vân Vô Ngân.

- Ân?

Phong Vân Vô Ngân vừa quay đầu lại, liền thấy được Mộ Dung sư tỷ khí chất lãnh diễm, thiên kiều bá mị ở ngay phía sau.

Lúc này, băng tuyết trường kỳ trên mặt Mộ Dung sư tỷ bởi vì thấy được Phong Vân Vô Ngân mà lập tức bị hòa tan hầu như không còn gì cả, mà thay vào đó là chuyển thành một vòng nhu tình, một vòng kích động, một vòng tim đập nhanh, một vòng diễm lệ...

XÍU... UU! ~~~~

Mộ Dung sư tỷ thân hình khẽ động, đã vọt tới bên cạnh Phong Vân Vô Ngân hét lớn:

- Vô Ngân sư đệ! Thật tốt quá! Thật tốt quá! Ngươi rốt cục cũng quay lại rồi!

Nàng kêu vài tiếng, mới phát hiện mình đã thất thố, lập tức tức hai gò má đỏ bừng, nhỏ giọng nói lí nhí:

- Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi...

Nàng ngẩng đầu, u oán nhìn Phong Vân Vô Ngân thoáng một phát, trong ánh mắt, bao hàm rất nhiều quyến luyến, thương nhớ, u sầu:

- Vô Ngân sư đệ, ta, ta còn tưởng rằng ngươi... Tốt rồi, Vô Ngân sư đệ, do sư tỷ làm chủ, ta sẽ mời ngươi mấy chén a...

Nói xong, nàng liền dùng ánh mắt tha thiết nhìn Phong Vân Vô Ngân.

- A ~~~

Phong Vân Vô Ngân nhún vai cười cười:

- Mộ Dung sư tỷ, ngươi là đại nhân vật xếp hạng 8 trong hàng đệ tử nội môn Tử Anh học phủ, ngươi mời ta uống rượu, đó là đã cho ta thiên đại mặt mũi rồi... Ha ha...

- Nói vậy là Vô Ngân ngươi đáp ứng rồi sao? Vậy tốt! Đi theo ta!

Mộ Dung sư tỷ đắc ý quên hình, không nhịn được mà kéo tay Phong Vân Vô Ngân đi đến một quán rượu trang hoàng cực kỳ tinh mỹ đại khí trang nhã. Giống như là sợ Phong Vân Vô Ngân chuồn mất, bởi vậy nàng nắm lấy tay Phong Vân Vô Ngân rất chặc, bởi vậy tay hai người không khỏi tạo thành tình trạng mười ngón đan nhau rất mập mờ...

Kì thực, tuy rằng Phong Vân Vô Ngân là ngoại môn đệ tử, Mộ Dung sư tỷ là một trong thập đại nội môn đệ tử, nhưng trong lòng Mộ Dung sư tỷ rất rõ ràng, thiếu niên Phong Vân Vô Ngân này thập phần thần bí, thực lực siêu cường, lúc thám hiểm trong Vạn Kiếm sơn trang như đã tính trước, khắp nơi dự phán tiên cơ, tuyệt đối không phải là tồn tại bình thường. Bởi vậy, giờ phút này người cảm thấy thụ sủng nhược kinh cũng không phải là Phong Vân Vô Ngân, mà ngược lại chính là Mộ Dung sư tỷ.

Phong Vân Vô Ngân bị Mộ Dung sư tỷ lôi kéo tay, mười ngón khấu chăt, cảm nhận được độ ấm và sự mềm mại từ lòng bàn tay Mộ Dung sư tỷ, trong lòng cũng không khỏi cười thầm. Bất quá, sau khi hắn hấp thu Hoàng Kim Kiếm Cốt, khí chất liền siêu nhiên, giống như một đầm nước sâu, thập phần yên lặng. Trầm ổn, cảm xúc chấn động, cũng không lộ ra ngoài chút nào, rất là sâu xa khó hiểu.

Hai người tiến vào quán rượu, thân thể mềm mại của Mộ Dung sư tỷ bỗng cững lại, không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân, nàng cũng cảm thấy khí chất Phong Vân Vô Ngân đã có biến hóa rõ rệt, đôi mắt đẹp nhìn thật sâu vào đồng tử Phong Vân Vô Ngân, bỗng thấy được trong mắt Phong Vân Vô Ngân có kiếm khí màu vàng kim óng ánh đang chảy xuôi, nàng chấn động toàn thân. Tâm hồ nhộn nhạo mãnh liệt rung động, nói như mê:

- Vô Ngân sư đệ... Ngươi... Khí chất của ngươi...

- A, Mộ Dung sư tỷ, chúng ta chọn một chỗ để ngồi đi.

Phong Vân Vô Ngân mời Mộ Dung sư tỷ ngồi xuống.

Mộ Dung sư tỷ thật vất vả mới ổn định lại cảm xúc, cùng với Phong Vân Vô Ngân tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, sau đó liền chọn rượu và thức ăn.

Trong bữa tiệc, Mộ Dung sư tỷ liên tục nói với hắn:

- Vô Ngân, lần kia, ta tiến vào mật thất kiếm khí công kích hơn 2 thành, may mắn ngắn được một đạt, đạt được một thanh bảo kiếm. Bất quá, ta không dám tiến vào mật thất kiếm khí công kích hơn 5 thành nữa. Sau khi ta rời khỏi đường hành lang đã chờ ngươi một hồi lâu cũng không thấy ngươi đi ra, khi đó, ta liền phát hiện, Thượng Cổ kiếm khí phải về sào rồi, ta thập phần lo lắng, rất là bất an, đứng bên ngoài đường hành lang hô lên tên ngươi, nhưng lại không làm nên chuyện gì cả, cuối cùng không có cách nào, ta không thể không truyền tống rời khỏi Vạn Kiếm sơn trang, từ đó ta vẫn một mực chờ ngươi quay về, cũng từng đi Vạn Kiếm sơn trang tìm kiếm, nhưng lại không thấy được ngươi... Trời có mắt rồi! Hôm nay, ngươi rốt cục cũng đã trở lại rồi! Thực khiến ta lo lắng đến chết!

Nói xong, trên mặt Mộ Dung sư tỷ toát ra thần sắc nghĩ mà sợ, hơn nữa, còn oán hận liếc ngang Phong Vân Vô Ngân, thật giống như một tiểu tình nhân đang làm nũng vậy.

Chúc lão bỗng cười trêu chọc trong đầu Phong Vân Vô Ngân:

- Hắc hắc, tiểu oa nhi, thiếu phụ mỹ mạo này đã yêu mến ngươi không còn thuốc chữa nữa rồi! Tiểu tử ngươi, quả thực là lớn nhỏ đều ăn mà! Bất quá, ngươi cũng chớ để ý, võ tu, không quan tâm đến cái gì mà đạo đức luân lý, tuổi tác bối phận cả, thiếu phụ trước mắt này, ngươi hoàn toàn có thể thu nàng làm tiểu thiếp... Ta nhìn bộ dáng thiếu phụ này đã biết rõ nàng lúc ở trên giường sẽ rất phong tình vạn chủng, tuyệt đối là một vưu vật khó được.

- Chúc lão! Đầu óc ngươi đừng có nghĩ đến những chuyện hạ lưu như vậy nữa có được không...

Phong Vân Vô Ngân bất mãn hô nhỏ một tiếng.

Lúc này, Phong Vân Vô Ngân và Mộ Dung sư tỷ liền lâm vào một mảnh trầm mặc mập mờ. Mộ Dung sư tỷ uống vài chén rượu, khuôn mặt đỏ rực, trong đó còn ẩn chứa một cổ hấp dẫn khó cưỡng, mắt hạnh lưu ba, phảng phất như muốn chảy ra nước vậy...

Phong Vân Vô Ngân liền lộ ra vẻ cực kỳ khó chịu nổi, tranh thủ nói sáng chuyện khác:

- Đúng rồi, Mộ Dung sư tỷ, lần này, ta nhận được tin của cao tầng học phủ, bởi vậy mới quay về.

- Bất quá, trước mắt còn không biết được chính là là ai gọi ta. Ta muốn hỏi một chút, trong Tử Anh học phủ đến cùng có người nào có quyền lực tuyên bố tin tức, khiến đệ tử phản hồi học phủ thế?

- Ân ~~

Mộ Dung sư tỷ si ngốc nhìn Phong Vân Vô Ngân, ánh mắt thập phần hỗn loạn, môi son khẽ mở:

- Viện trưởng, Đông Mục Dã sư huynh, cùng với Chấp Pháp đường, trưởng lão hội, công đức đường, rất nhiều trường lão của các đường khẩu đều có quyền lực tuyên bố tin tức, khiến đệ tử nhanh chóng quay về. Bất quá, trong nội dung tin tức đều phải chỉ rõ, là ai tuyên bố tin tức, sư đệ, chẳng lẽ tin tức mà ngươi thu được không nói là ai bảo ngươi quay về học phủ sao?

- Không có ah

Phong Vân Vô Ngân lung lay.

Bỗng nhiên, bàn tay trắng nõn c ủa Mộ Dung sư tỷ nhẹ nâng trán, mị nhãn như tơ, nhơn nhớt nhìn Phong Vân Vô Ngân

- Vô Ngân sư đệ, sư tỷ tửu lượng không tốt, có chút mê muội, ngươi có thể trở về với sư tỷ được không...

- A...

Phong Vân Vô Ngân rất rõ ràng từ trong lời của Mộ Dung sư tỷ cảm thấy được ảm chỉ mãnh liệt...

Đúng lúc này...

- Ha ha ha! Mộ Dung muội tử! Ngươi cũng uống rượu ở đây sao? Một tiếng mỉa mai bỗng truyền đến!

Phong Vân Vô Ngân sững sờ, ngẩng đầu nhìn lên liền thấy một trung niên nam tử trường bào buộc nhẹ, tóc vén lên búi toc, tùy tùy tiện tiện, cắm một căn cây gỗ đang đứng trước bàn

Trung niên nam tử này diện mục thập phần tuấn lãng, trong đôi mắt thần quang thoáng hiện, trên đỉnh đầu khổng gian lõm xuống, yên vân cuồn cuộn, từng đạo Đế cấp pháp tắc, thần uy như ngục, lúc chìm lúc nổi. Toàn thân cũng tán phát ra văn minh khí tức nhàn nhạt. Hắn nheo mắt liếc nhìn Phong Vân Vô Ngân, trong lỗ mũi hừ lạnh một tiếng:

- Tiểu bạch kiểm!

Rồi sau đó không nhìn Phong Vân Vô Ngân thêm cái nào nữa mà nhìn chằm chằm vào Mộ Dung sư tỷ:

- Mộ Dung muội tử, khẩu vị của ngươi, thật đúng là đặc biệt, không nghĩ tới, không nghĩ tới... Vi huynh ba phen mấy bận, mời ngươi, ngươi lại lấy cớ đủ kiểu để từ chối, qua loa tắc trách. Nhưng giờ lại cùng uống rượu với một tiểu bạch kiểm thánh giai.. Hừ! Nguyên lai, Mộ Dung muội tử lại thích trâu già gặm cỏ non, rất thú vị sao?

Nói xong, trung niên nam tử này liền nghênh ngang ngồi xuống.

Gương mặt xuân ý dào dạt, thập phần động tình của Mộ Dung sư tỷ liền chuyển sang lạnh lẽo, khôi phục lại vẻ lạnh lùng cự tuyệt người từ ngàn dặm. Không mặn không nhạt nói:

- Cẩu sư huynh, ngôn ngữ của ngươi sạch sẽ chút đi!

- Mộ Dung muội tử, ngươi chớ làm bộ nữa, hôm nay vi huynh đã tận mắt thấy rõ ngươi là ngươi thế nào rồi... Ha ha, vi huynh dĩ nhiên biết được.

Trung niên nam tử kia, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh nhạt nói:

- Nguyên lai tưởng rằng, Mộ Dung muội tử khí chất cao thượng, nhưng không nghĩ đến lại không hơn gì thế này... Loại tiểu bạch kiểm này, trông thì ngon nhưng lại không dùng được, chỉ có tu vị thánh giai, chẳng khác gì phế vật cả, Mộ Dung muội tử, ngươi thân là nội môn đệ tử, lại trà trộn với loại tiểu bạch kiểm thế này, quả thực quá hạ thấp thân phận đi.

Ngừng lại một chút, trung niên nam tử kia lại thu ánh mắt từ cửa sổ về, ánh mắt kia, trở nên sắc bén như đao, nhìn gần Phong Vân Vô Ngân:

- Tiểu bạch kiểm, bổn tọa cho ngươi ba tức, lập tức biến mất khỏi mắt bổn tọa ngay! Cút được bao xa thì cút! Ngày sau, bổn tọa gặp ngươi một lần, đánh ngươi một lần! Cút!

... ... ...

Tử Anh học phủ, trong khu vực hạch tâm

Tron một tòa phủ đệ u mật, khắp nơi phủ đầy cấm chế.

Trong phủ đệ này hoàn toàn trống rỗng, chỉ có một người đang ngồi trên một mặt ghế ở trên cao.

Người này là một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp! Thiếu nữ này, khí tức phiêu miểu, nhưng lại mang đến cho người cảm giác phản phác quy chân, da thịt trắng nõn non mịn, vô cùng mịn màng, dáng người xinh xắn lanh lợi, đẹp như xuân sơn, mắt như làn thu thuỷ, hàm yên như nước. Chỉ có điều, khi nhìn quanh thì thiếu nữ này sẽ ngẫu nhiên bày ra một loại phong phạm vương giả, Chí Tôn vô địch!

Nếu như Phong Vân Vô Ngân ở đây thì sẽ phát hiện ra, thiếu nữ này gõ ràng chính là thiếu nữ gặp phải ngày trước, hình dạng giống như đúc! Chỉ có điều, về mặt khí chất thì lại hơi có chút bất đồng.

- Phong Vân Vô Ngân? Khanh khách... Trong lúc bổn tọa bế quan, trong học phủ rõ ràng lại xuất hiện thiên tài trẻ tuổi như vậy sao? Chậc chậc, hành hạ đến chết tạp dịch tổng quản, liên tục đánh gục chín tên ngoại môn đệ tử... Khanh khách, trong học phủ, đã rất nhiều năm không xuất hiện loại biến thái như vậy rồi...

Thiếu nữ thanh âm mềm mại, giống như chim hoàng oanh trong sơn cốc vậy.

- Viện trưởng đại nhân ~~~~~~

Sau lưng thiếu nữ, một đoàn bóng mờ vặn vẹo vài cái, truyền lại một giọng nam trầm thấp:

- Viện trưởng đại nhân, cái này Phong Vân Vô Ngân này đã đến Vạn Kiếm sơn trang thám hiểm rồi, bất quá, trong thời gian gần nửa tháng, tánh mạng chấn động của tiểu tử này vẫn còn tồn tại, chưa hề chết đi.

- Ân. Bổn tọa đã tự mình đưa tin bảo hắn phản hồi học phủ rồi.. Bổn tọa sẽ đích thân tiếp kiến Phong Vân Vô Ngân này...

Trong con ngươi linh động của cô gái kia xẹt qua một vòng xảo trá và vẻ nghịch ngợm:

- Nghe nói, cái này Phong Vân Vô Ngân này đã đi qua chuồng ngựa tạp dịch, thậm chí còn còn đi qua sau núi nữa... Ha ha ha... Chẳng lẽ, chuyện này có quan hệ với tỷ tỷ sao... Chẳng lẽ, Phong Vân Vô Ngân này là một con cờ mà tỷ tỷ an bài sao...

Bỗng nhiên khí chất diệu dàng của cô gái kia đột nhiên kịch biến! Cả người trở nên sắc bén vô biên, lỗ chân lông toàn thân phun ra từng đạo khí tức thiết cát không gian, quanh thân tách ra thần mang tuy rằng thổ khí như lan, nhưng mỗi lần hô hấp, đều sinh ra khí tượng không gian bạo tạc, muôn đời tan vỡ.

Thiếu nữ thiên kiều bá mị này, dĩ nhiên chính là viện trưởng đương đại của Tử Anh học phủ!

- Viện trưởng đại nhân, chuyện này, có lẽ không có quan hệ gì với tiện nhân kia đâu. Viện trưởng, tiện nhân tâm tư rất sâu, nếu như tài bồi ra một nhân tài muốn đối phó viện trưởng đại nhân, như vậy, vậy thì nhất định sẽ khiến nhân tài này ít xuất hiện, ngủ đông, ở ẩn, khổ tâm ẩn nhẩn, đạt được sự đề bạt của viện trưởng đại nhân, sau đó mới hành động... Nhưng Phong Vân Vô Ngân kia lại thập phần hung hăng càn quấy, tuyệt không hiểu ẩn nhẫn, lần trước, hắn đại náo học phủ, liền giết chín tên ngoại môn đệ tử, ngay cả nhân tình biến thái Tào Huyền của Đông Mục Dã cũng bị hắn đuổi giết thành cặn bã... Tiểu tử này quả thật rất khiến người khác phải đau đàu, hẳn không phải là quân cờ mà tiên nhân kia an bài xuống. Chỉ có quân cờ ẩn, mới có uy hiếp. Chó không sủa, mới cắn người.

Đoàn bóng mờ kia phân tích nói.

Trong mắt cô gái kia lộ ra vẻ suy tư, chợt nói ra:

- Việc này không phải chuyện đùa, bổn tọa phải tự mình trông thấy tên Phong Vân Vô Ngân, lúc này, Phong Vân Vô Ngân cũng nên quay về học phủ rồi mới phải!

Ngừng lại một chút, thiếu nữ lẩm bẩm nói

- Ai biết được đây có phải là phương pháp trái ngược của tỷ tỷ không, cố ý khiến tài bồi ra một tên như vậy để khiến ta chú ý... Bất quá, thời gian mà tên Phong Vân Vô Ngân kia nhập học, tựa hồ quá ngắn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.