Bá Khí

Chương 475: Chương 475: Làm một trận lớn!




- Như vậy, viện trưởng đại nhân, ta sẽ điều tra chi tiết về tên Phong Vân Vô Ngân kia! Nghe nói, hắn đến từ một vị diện cấp thấp, ta sẽ thi triển cấm thuật, phóng một hình chiếu xuống vị diện cấp thấp kia để điều tra.

- Tốt, ngươi nhanh đi mau trở về.

Thiếu nữ ánh mắt chuyển động, trần thấp nói:

- Tỷ tỷ, trước kia ngươi đấu không lại ta, giờ ngươi càng không có cơ hội xoay người đâu.

... ... ...

Trong tửu lâu.

Trung niên nam tử kia thu ánh mắt từ cửa sổ về ánh mắt kia, trở nên sắc bén như lưỡi đao, nhìn gần Phong Vân Vô Ngân:

- Tiểu bạch kiểm, bổn tọa cho ngươi thời gian ba hơi thở, lập tức biến mất khỏi mắt bổn tọa! Cút được bao xa thì cút! Ngày sau, bổn tọa gặp ngươi một lần, đánh ngươi một lần! Cút!

Phong Vân Vô Ngân bị tên trung niên nam tử kia không đầu không đuôi sỉ nhục một trận, sao có thể nhẫn được? Trong lòng hắn nổi trận lôi đình, cười lạnh nói:

- Ngươi bảo ta cút? Ngươi là thứ gì? Lão tử cần biết ngươi là ai! Tên tiện nhân kia! Ta cũng cho ngươi thời gian ba hơi thở, ngươi lập tức biến mất khỏi mắt lão tử! Từ nay về sau, lão tử gặp ngươi một lần, đánh ngươi một lần! Cút ngay cho ta! ! ! ! ! ! ! !

Phong Vân Vô Ngân vừa mới quay lại Tử Anh học phủ, thì chuyện tốt và xấu đã nối gót tới.. Chuyện tốt tự nhiên là được một mỹ nhân như Mộ Dung sư tỷ mời. Mỹ nhân tương mời, vô luận thế nào cũng là một chuyện tốt. Bất quá, chuyện xấu cũng theo đó mà đến...

Một con chó điên cứ đứng trước mặt Phong Vân Vô Ngân mà sủa.

Việc này khiến tâm tình Phong Vân Vô Ngân rất không tốt!

Phong Vân Vô Ngân cũng biết, tên Cẩu sử huynh tỏ ra “nguy hiểm” mắng chửi người này đơn giản chỉ là đang theo đuổi Mộ Dung sư tỷ, nhưng tựa hồ vẫn một mực không được Mộ Dung sư tỷ chào đón. Giờ hắn lại đột nhiên phát hiện, Mộ Dung sư tỷ ở cùng một chỗ, cười cười nói nói với một ngoại môn đệ tử, phong tình vạn chủng, mà Mộ Dung sư tỷ gần đây đều đối xử lạnh nhạt, không hề nhìn đến hắn, biểu lộ hệt như băng tuyết... Tương phản cực lớn!

Cẩu sư huynh này cũng là một nội môn đệ tử có địa vị cao trong Tử Anh học phủ, là một trong thập đại nội môn đệ tử, bài danh còn cao hơn Mộ Dung sư tỷ, nào chịu được uất khí này chứ? Theo đuổi nữ nhân lại bại bởi một tên ngoại môn đệ tử miệng còn hôi sữa, việc này chẳng khác nào khiến hắn mất hết mặt mũi. Về sau trong học phủ, trước mặt rất nhiều nội môn đệ tử cũng không thể ngóc mặt làm người nữa.

Nào đoán được, Phong Vân Vô Ngân cũng không phải là một quả hồng mềm mặc người xoa nắn, chẳng những không cho Cẩu sư huynh chút mặt mũi, hơn nữa còn quay sang mắng chửi nữa:

- Cút ngay cho ta!

Những lời này, Phong Vân Vô Ngân vốn phát ra từ cuống họng, nhưng lại hào khí vượt mây, khí xung tinh hà, dường như toàn bộ trần nhà của quán rượu cũng run lên.

Mái nhà cũng như bị xốc cả lên.

Hí! ! ! ! !

Uống rượu trong tửu lâu này cũng không thiếu đông đảo nội môn đệ tử, thức niệm linh mẫn, quan sát tỉ mỉ, giờ này khắc này, toàn bộ đều như hóa đá, mắt không chớp lấy một cái nhìn chằm chằm vào bàn Phong Vân Vô Ngân.

Kết quả là, bọn hắn thấy được, một gia hỏa tuổi còn trẻ miệng xuất ác ngôn mắng chửi Cẩu sư huynh đứng hàng thứ 6 trong thập đại nội môn đệ tử của Tử Anh học phủ.

- Cái này... đây là tình huống gì thế?

Tất cả nội môn đệ tử ở đây đều có ảo giác như ở trong mộng...

Mộ Dung sư tỷ trông thấy Phong Vân Vô Ngân oai hùng anh phát, đôi mắt đẹp thành thục mê ly đầu tiên là lộ ra vẻ thần hồn điên đảo, chợt, lại là một vòng sầu lo. Vội vàng nói:

- Vô Ngân sư đệ, đây là Cẩu sư huynh, là một trong thập đại nội môn đệ tử của Tử Anh học phủ chúng ta, xếp hạng thứ sáu, thần công vô địch, là một đại nhân vật, rất được viện trưởng ưu ái...

- Ta quản hắn là đại nhân vật hay là tiểu nhân vật cũng đừng đứng trước mặt ta kêu loạn như chó thế chứ... Thật phiền! Cút được bao xa thì cút đi!

Phong Vân Vô Ngân chẳng hề để ý. Nói đùa, ở Vạn Kiếm sơn trang, Phong Vân Vô Ngân trận chiến nào mà chưa thấy qua? Ngay cả tên Chuẩn Thần Đoạt Mệnh Công Tử kia cũng chết dưới đôi thiết quyền của Phong Vân Vô Ngân ấy chứ, tên Cẩu sư huynh trước mặt này là cái thá gì?

Huống chi, Phong Vân Vô Ngân đã gây ra thiên đại tai họa trong Tử Anh học phủ, ngay cả loại cự đầu như Đông Mục Dã cũng đã triệt để đắc tội, giờ đắc tội với thêm một tên nội môn đệ tử nữa thì có là gì chứ? Chẳng khác nào là vò đã mẻ lại thêm sứt thôi!

- Ngươi.... ngươi... ngươi....

Trên khuôn mặt vốn tuấn tú nho nhã của Cẩu sư huynh đã hoàn toàn vặn vẹo biến hành, ngũ quan chuyển vị, trong cổ họng phát ra tiếng gầm như dã thú, hai mắt hắn trực tiếp bốc cháy lên, hiển nhiên đã phẫn nộ tới cực hạn rồi.

Nhân vật như Cẩu sư huynh, trong Tử Anh học phủ chẳng những quyền cao chức trọng, trong thế tục lại càng là Bất Hủ đế vương, Chí Tôn Vô Địch, nào có chịu qua vũ nhục như vậy chứ?

Huống chi! Mắng hắn lại là một người trẻ tuổi tánh mạng chấn động chỉ có mười mấy tuổi thôi.

Oanh! ! ! ! !

Đột nhiên, trên đỉnh đầu Cẩu sư huynh, Đế cấp pháp tắc loạn bạo, tạc ra một thời không trùng động đáng sợ, ngọa nguậy không ngừng, trận trận sát cơ rét thấu xương thẩm thấu ra từ trong đó, toàn bộ quán rượu, cũng bắt đầu lay động.

- Chết đi a! Hài cốt không còn!

Cẩu sư huynh rống lớn một tiếng, tay phải trực tiếp chụp vào đầu Phong Vân Vô Ngân, năm ngón tay như móc câu, đầu ngón tay khói xanh lượn lờ, khí kình kích động, phát ra thanh âm xuy xuy Xùy~~ đáng sợ, giống như sóng biển, thiên quân vạn mã đang lao nhanh vậy.

- Vô Ngân sư đệ, cẩn thận!

Mộ Dung sư tỷ hoa dung thất sắc, cả kinh kêu một tiếng:

- Đây là c tuyệt sát đại chiêu của Cẩu sư huynh, Vạn Tuyệt Thủ, Thần giai võ thuật, bóp nát tinh thần cũng không phải chuyện đùa!

Phong Vân Vô Ngân ngồi ngay ngắn không chút lay động. khóe miệng kéo ra một vòng cười quỷ dị, thình lình, chỉ thấy hai đồng tử Phong Vân Vô Ngân có chút trợn mắt...

XÍU... UU! ~~

Hai đạo kiếm khí màu vàng kim óng ánh từ trong mắt Phong Vân Vô Ngân bắn ra, hai đạo kiếm khí này ẩn chứa một ít thời gian pháp tắc, không gian pháp tắc...

- Ân?

Tên Cẩu sư huynh kia cũng cảm giác được công kích của mình, tốc độ bỗng nhiên chậm đi nhiều.

- Ta bảo ngươi cút, ngươi lại không theo, hết lần này tới lần khác còn ở chỗ này cắn người, khiến ta phải tự mình động thủ, thật là một tên tiện nhân! Không, thật là một đầu chó hoang!

Phong Vân Vô Ngân vừa dứt lời, tay phải liền cấp tốc trảo ra.

Một trảo này, so với tia chớp còn mãnh liệt hơn, bọc lấy khí tức Long Phượng, một phát bắt lấy tay Cẩu sư huynh...

Trên thực tế, cẩu thả sư huynh với tư cách là một trong thập đại nội môn đệ tử của Tử Anh học phủ cũng không phải là loại công tử bột, thân hình hắn khẽ động một chút là có thể chuyển dời ra ngoài mười vạn dặm, nhưng hoàng kim kiếm khí chảy xuôi trong Phong Vân Vô Ngân đã khiến cho phán đoán thời gian, không gian của Cẩu sư huynh hoàn toàn trở nên sai lầm!

Công kích của Cẩu sư huynh chậm lại, không cách nào đánh trúng Phong Vân Vô Ngân, trái lại, công kích của Phong Vân Vô Ngân lại nhanh chóng ập tới Cẩu sư huynh.

Rắc! ! ! ! !

Phong Vân Vô Ngân không chút lưu tình, dưới sự gia trì lực lượng 5000 Long, hư ảnh Hỏa Phượng Hoàng quấn quanh, trong chốc lát đã bóp nát xương cổ tay Cẩu sư huynh, phát ra thanh âm rợn cả người.

Phong Vân Vô Ngân cũng không ngừng lại, động tác mau lẹ, vậy mà trực tiếp ném Cẩu sư huynh ra ngoài cửa xổ, giống như tùy ý ném đi một thứ rác rưởi vậy...

Phanh!

Cẩu thả sư huynh trùng trùng điệp điệp ngã xuống, tạo thành một cái hố nhỏ hình người trên mặt đất, ngã đến thất điên bát đảo.

Phong Vân Vô Ngân mỉm cười, mở chai rượu ra châm vào chén, nói với Mộ Dung sư tỷ:

- Mộ Dung sư tỷ, tiểu đệ kính người một ly. Đa tạ sư tỷ thịnh tình khoản đãi. Bất quá, vừa rồi đánh con chó kia, chỉ sợ sẽ có chuyện phiền toái. Uống xong chén này ta sẽ từ biệt với sư tỷ.

Phong Vân Vô Ngân là sợ xảy ra chuyện gì đó sẽ liên lụy đến Mộ Dung sư tỷ.

Kì thực, hắn không sợ chuyện gì cả.

Chỉ nghe thấy Chúc lão chậc chậc cảm thán trong linh hồn Phong Vân Vô Ngân:

- Tiểu oa nhi, giờ ngươi đã minh bạch sự lợi hại của Thần giai rồi chứ? Khống chế thời gian và không gian, có thể dễ dàng đùa bỡn đối thủ, giờ ngươi còn không phải là Thần giai chân chính, chỉ dung hợp một căn Hoàng Kim Kiếm Cốt, nắm giữ được một chút da lông về thời gian không gian pháp tắc thôi. Ngươi xem, tên gia hỏa bài danh thứ sáu trong thập đại nội môn đệ tử kia cũng không phải là đối thủ của ngươi, vừa đối mặt đã bị ngươi đánh bại rồi...

Phong Vân Vô Ngân cũng nổi lên một cổ cảm giác đắc ý trong lòng cùng với sự sảng khoái khi nắm giữ lực lượng cường đại trong tay, hắn nhẹ giơ chén rượu lên, có chút thi lễ với Mộ Dung sư tỷ, một ngụm uống sạch, thập phần thong dong. Sau đó hắn đứng lên, chuẩn bị rời đi.

Con mắt Mộ Dung sư tỷ di động trái phải, lướt qua ngoài cửa sổ, sau đó lại ngừng ở Phong Vân Vô Ngân, khó khăn nuốt từng ngụm nước bọt nói:

- Vô Ngân sư đệ... ngươi... ngươi... Ngươi làm sao làm được thế? Chiến lực của Cẩu sư huynh hung không lường được, nhưng chỉ đối mặt một cái, ngươi...

Đám nội môn đệ tử trong tửu lâu cũng đều ngốc trệ, đầu óc rối loạn một đoạn... Bọn hắn căn bản không nghĩ tới, Cẩu sư huynh lại thất bại, hơn nữa, một cái đối mặt, trong một chiêu đã triệt để bại trận! Việc này đã phá vỡ thường thức của bất kỳ kẻ nào rồi!

Phong Vân Vô Ngân không chút để ý, lễ phép cười cười với Mộ Dung sư tỷ, sau đó xoay người rời khỏi quán rượu.

Vừa mới ra khỏi quán rượu...

Oanh! ! ! ! ! !

Trên bầu trời, nổ tung ra một thời không trùng động vừa thô vừa to, một thân thể ngang tàng vĩ đại trực tiếp bước ra từ trong đó. Trong lúc nhất thời, ngàn đầu khí lành, vạn đạo cầu vồng, xỏ xuyên nam bắc, muôn hình vạn trạng, 6 đạo Đế cấp pháp tắc thô như Cự Long hiện lên.

Chỉ thấy một trong niên nam tử lăng không đứng thẳng, ánh mắt nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân, trên mặt toàn bộ đều là vẻ kiệt ngao bất tuần, bễ nghễ thiên hạ...

- Oanh! Cẩu tặc từ nơi nào đến, lại dám ban ngày ban mặc ẩu đả nội môn đệ tử của Tử Anh học phủ ta!

Trung niên nam tử kia chính khí nghiêm nghị, uy phong hiển hách, nhìn hằm hằm vào Phong Vân Vô Ngân.

Sau một khắc...

Ầm ầm!

Phía Tây Bắc bầu trời, một đầu khí lãng trực tiếp lao đến, đến mức, không gian bích lũy nhao nhao bị bóc xuống, lộ ra một quỹ tích đen kịt khiến lòng người sợ hãi, trên một thanh Lang Nha Bỗng dài mười mét, vừa thô vừa to có một người lỗ mãng đứng đó, người lỗ mãng này hô hấp trầm trọng, tùy ý một thở một hơi liền áp sập vô số không gian, mắt như chuông đồng, hung nguy tất hiện, có một loại hương vị như muốn ăn tươi nuốt sống người khác vậy, trên đỉnh đầu, cũng có 6 đạo Đế cấp pháp tắc.

- Muốn chết!

Phía Đông nam, một đạo hỏa diễm phóng lên trời, ngọn lửa này hiện ra màu lam nhạt, nung khô tất cả, luyện hóa tất cả, hỏa diễm nổ trung trên không trung, hình thành nhiều đóa hỏa liên, một thiếu phũ lãnh diễm đứng trên hỏa liên, hô hấp thành diễm, thuấn di tới, 6 đạo Đế cấp pháp tắc đã bị luyện hóa thành hỏa trụ quấn quanh thân thiếu phụ, hình thành một loại văn minh khí tức nhàn nhạt, nhấp nhô mà ra... Chuẩn Thần! Thiếu phụ này là một Chuẩn Thần!

- Ngũ sư ca, Tứ sư ca, Nhị sư tỷ... Hiểu lầm, đây đều là hiểu lầm cả..

Lúc này, Mộ Dung sư tỷ cũng đã chảy ra khỏi tửu lâu, trông thấy trận thế như vậy liền lập tức thất kinh, kêu to lên.

Lúc này ba người xuất hiện ở tả hữu phụ cận Phong Vân Vô Ngân chính là tam đại nội môn đệ tử của Tử Anh học phủ!

Ngũ sư ca lưng thẳng tắp như trường thương

Tứ sư ca khí tức ngang ngược như thú.

Nhị sư tỷ có được khí tức Chuẩn Thần, chân đạp hỏa liên...

- Hừ! Câm miệng!

Nhị sư tỷ kia liền trợn trừng mắt, dưới sự dẫn dắt của khí cơ, Mộ Dung sư tỷ lập tức ngoan ngoãn không dám lên tiếng nữa, tựa hồ nàng quanh năm đã bị Nhị sư tỷ này uy áp, trong tiềm thức luôn có một cảm giác thần phục

- Ngươi hay lắm, giúp một tên nhà quê khi nhục nội môn đệ tử chúng ta!

- Hiểu lầm? !

Lúc này, tên Cẩu sư huynh kia chật vật không chịu nổi, từng bước đi tới, trên xương cổ tay phải máu ứ đọng sưng đỏ, da tiêu thịt liệt, thấy mà giật cả mình, trong mắt hắn có một loại cừu hận khó có thể tiêu tan:

- Mộ Dung sư muội, ngươi ăn cây táo, rào cây sung, có gian tình với tên nhà quê này, không chút chú ý đến lễ nghĩa liêm sỉ...

Ngừng lại một chút, Cẩu sư huynh lại dùng khí tức bao loạn bao phủ Phong Vân Vô Ngân:

- Tiểu tử, vừa rồi bổn tọa nhất thời vô ý, bị ngươi áp chế, nếu không đòi lại gấp bội thì uổng công làm người rồi!

Phong Vân Vô Ngân cũng không động nữa, vững vàng đứng lại, như cười như không nhìn mấy tên nội môn đệ tử này, lãnh đạm nói:

- Còn gọi đến nhiều người giúp đỡ vậy nữa, tốt, tốt, ta sẽ xử lý cùng một lúc luôn! Trước kia ta đánh khắp ngoại môn đệ tử, giết chết toàn bộ, hôm nay lại đưa tới một đám nội môn đệ tử, tốt, thật tốt quá, ta đang lo một cổ chiến ý không cách nào phát tiết được, không nghĩ tới, ngủ gật liền có gối đầu, vậy thì dứt khoát giải quyết luôn đám nội môn đệ tử các ngươi luôn đi! Đánh tới khi đám các ngươi chịu phục mới thôi! Không phục thì sẽ đánh chết toàn bộ!

- Cái gì? Gia hỏa thật cuồng ngạo.

Gây ra động tĩnh lớn như thế, một đám nội môn đệ tử vây xem chung quanh cùng với những người từ nơi khác đến Tử Anh học phủ tiến hành mậu dịch trao đổi đều ngưng thần quan sát, bình phẩm từ đầu đến chân.

Rất nhanh, nơi này liền tụ tập lại vô số người, một ít ngoại môn đệ tử, tinh nhuệ đệ tử đều nghe tin chạy đến, khiến khu vực chỗ này trở nên chật cứng.

4 tên nội môn đệ tử, vây quanh Phong Vân Vô Ngân! Chuẩn bị chém giết!

Tràng diện như thế, từ khi Tử Anh học phủ được xây dựng đến nay vốn chưa từng có bao giờ!

Phong Vân Vô Ngân càng phát lộ ra bình tĩnh, lưng đứng thẳng, khóe miệng lộ ra dáng cười bất cần đời. Lộ ra vẻ rất là tiêu sái.

- Hắc hắc, tiểu oa nhi, ngươi đi làm lớn một trận sao?

Chúc lão hèn mọn bỉ ổi cười nói.

- Đúng! Làm lớn một trận!

Phong Vân Vô Ngân đã bất chấp tất cả rồi! Tại Tử Anh học phủ, đơn giản là người thiện bị người lấn, chỉ cần nắm đấm đủ lớn thì quản cái gì mà ngoại môn đệ tử, nội môn đệ tử. Tất cả đều đánh chết là được!

Về phần nói, đánh chết mấy tên nội môn đệ tử này sẽ gặp phải trừng phạt thế nào, Phong Vân Vô Ngân cũng đã sớm tính toán qua rồi... Khi hắn đánh chết ngoại môn đệ tử liền nhất cổ tác khí, trở thành cường giả trong ngoại môn đệ tử, thoát khỏi chế tài, hiện giờ cho dù có đánh chết mấy tên nội môn đệ tử, vậy thì cũng theo trước kia mà làm thôi.

Chỉ cần trở thành nội môn đệ nhất cường giả, vậy thì mọi chuyện đều xong rồi.

Nhị sư tỷ, Tứ sư ca, Ngũ sư ca, Cẩu sư ca kia, toàn bộ đều tích súc khí thế, linh hồn lực triệt để tập trung vào Phong Vân Vô Ngân, khiến Phong Vân Vô Ngân không cách nào thuấn di, không cách nào sử dụng bất luận truyền tống linh phù nào, hoàn toàn là cục diện bắt ba ba trong rọ.

Bốn tên nội môn đệ tử, trên đỉnh đầu mỗi người đều nổ tung ra Tinh Hà vạn vật, vũ trụ tinh thần, huy hoàng pháp tắc, cũng đều có thần khí tức yếu ớt nhàn nhạt, cho thấy bọn hắn đều tu luyện Thần giai võ thuật cả.

Giương cung bạt kiếm!

- Không khỏi cũng qua cuồng vọng đi?

Đột nhiên, một tiếng bén nhọn bỗng âm trầm vang lên.

- Ân?

Phong Vân Vô Ngân có chút nhăn mày lại, khóe mắt liếc qua, chỉ thấy, một cường giả Đế Cấp long bào nơi thân, đầu đội vương miện, khuôn mặt tôn quý nhanh nhẹ đi ra, một bước bước ra, dưới chân sinh ra Long Hổ hư ảnh, phái đoàn mười phần, trong cơ thể cũng hiển hiện năng lượng khí tức khủng bố, thoạt nhìn, cũng là một gia hỏa có được huyết mạch truyền thừa cao cấp.

- Chiêm sư tỷ, bổn hoàng cũng rất nhìn không quen tên tiểu tạp chủng này, Chiêm sư tỷ thân phận tôn quý, không đáng tức giận vì tên tiểu tạp chủng này mà tử mình ra tay. Chỉ cần Chiêm sư tỷ nói một câu, bổn hoàng sẽ lập tức khiến tên tiểu tạp chủng này thần hồn đánh diệt, thân thể nghiền nát thành cặn bã!

Trung niên nhân mặc long bào kia dùng một ánh mắt nịnh bợ nhìn Nhị sư tỷ.

- Úc... Nguyên lai là Bắc Hoang bệ hạ của Hoàng Sa đại lục, cũng là nội môn đệ tử của đệ nhất học phủ, Hoàng Sa đại lục, Trác Nhĩ học phủ...

Nhị sư tỷ quét mắt nhìn trung niên nam tử kia, bất quá sắc mặt cũng không chút thay đổi:

- Đa tạ Bắc Hoang bệ hạ nhiệt tình trượng nghĩa, bất quá đây là chuyện trong Tử Anh học phủ chúng ta, cũng không tiện để Bắc Hoang bệ hạ giúp đỡ...

- Không có gì đáng ngại, chỉ là một con kiến nhỏ thôi mà, cứ để bổn hoàng thay sư tỷ chém giết đi!

Tên Bắc Hoang bệ hạ kia da mặt rất dày, tựa hồ hôm nay quyết định muốn nịnh nọt Nhị sư tỷ rồi.

- Thằng này nhìn đã biết là tiểu nhân đắc chí, sắc mặt thập phần xấu xí! Chúng ta cũng không nhìn được nữa rồi.

Trong số những người vây xem, lại có mấy cường giả Đế cấp của các đại lục khác tức giận bất bình đi ra.

- Đúng vậy a! Cũng không soi vào nước tiểu mà xem mặt mình đi! Ta thấy tiểu tử này huyết thống cũng không trân quý, trên người không có huyết dịch truyền thừa của Đế cấp, Thần cấp... Vậy thì tính là thứ gì chứ? Còn dám làm loạn sao? Đánh chết! Nhất định phải đánh chết!

...

Trong chốc lát đã có hơn mười người chõ mõm vào, cường giả của các đại lục khác, thậm chí vị diện khác mỗi người đều kích động, muốn thay Chiêm sư tỷ ra tay, diệt sát Phong Vân Vô Ngân.

Những người này đa số là muốn lấy lòng Chiêm sư tỷ, muốn kết giao, kéo chút giao tình, có người thì chỉ thuần túy là muốn náo động thôi...

Lúc này, mặt đất nhấp nhô một hồi, bỗng nhiên, cát vàng đầy trời, một trung niên nam nhân béo mọc ra một dúm ria mép, thoạt nhìn cực kỳ hòa thiện trồi lên từ dưới đất, toàn thân đều là mùi bùn đất, bất quá, phụ cận thân hình thì lại bọc lấy Đế cấp pháp tắc rậm rạp chằng chịt, thổ hệ pháp tắc, phảng phất như khống chế cả đại địa...

- Nhị sư tỷ, chư vị sư đệ, bình tĩnh chớ vội.. Có chuyện gì thì bẩm báo chấp pháp a, không nên động thủ chỗ này, khiến các bằng hữu học phủ khác, đại lục khác, vị diện khác chế giễu.

Trung niên béo kia có vẻ hòa giải, liên tục khoát tay, muốn dừng tranh chấp, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân, cười híp mắt nói:

- Ngươi chính là ngoại môn đệ tử đại xuất danh tiếng trong thời gian trước, Phong Vân Vô Ngân sao? Tốt, quả nhiên tuổi trẻ tài cao, bất quá, danh tiếng không phải làm ra như vậy đâu. Thật sự là tuổi trẻ khí thịnh ah... Tốt rồi, ngươi cũng đừng quật cường, có chuyện gì, chúng ta cùng nhau đến chấp pháp nói cho rõ đi.

- Ngươi là người nào?

Phong Vân Vô Ngân căn bản không thèm cho mặt mũi, trực tiếp hỏi.

- Nha... Ta là nội môn đệ tử, xếp hạng đệ tam, Hoa Dương, ngươi gọi ta một tiếng Tam sư ca cũng không thiệt thòi gì cả.

Mập mạp kia, thập phần khách khí, là loại người sợ phiền phức điển hình.

- Tam sư đệ! Ngươi đứng sang một bên đi! Ngươi là một người hiền lành! Tên ngoại môn đệ tử này, quá hung hăng ngang ngược rồi, rõ ràng lại ẩu đả Lục sư đệ! Lẽ nào lại như vậy! Cũng không cần đi chấp pháp nữa, lấy thân phận địa vị của chúng ta, xử lý một tên ngoại môn đệ tử cũng không cần phải bấm báo chấp pháp làm gì, có thể tiên trảm hậu tấu!

Chiêm sư tỷ kia thập phần không kiên nhẫn nói.

- Tam sư ca, tìm chỗ nào mát mẻ nghỉ ngơi đi, đừng ở đây làm vướng bận nữa, ngươi không quan tâm đến tôn nghiêm mặt mũi của nội môn đệ tử, nhưng chúng ta lại có!

Tên tứ sư ca kia tựa hồ là căn bản không hề tôn trọng Tam sư ca, xùy cười nói.

- Ách... Cái này... Mọi người có chuyện từ từ nói, có chuyện từ từ nói...

Tam sư ca mập mạp kia vẻ mặt cười làm lành, còn không ngừng nháy mắt ra hiệu với Phong Vân Vô Ngân, dàn xếp ổn thỏa, thoạt nhìn phi thường nhu nhược.

- Tam sư ca đúng không? Ngươi ngược lại là người tốt. Chuyện hôm nay, không có quan hệ với Tam sư ca, thỉnh Tam sư cas sang một bên nghỉ ngơi, uống chút trà, nghe một chút tiểu khúc, làm gì cũng tốt cả.

Phong Vân Vô Ngân cất cao âm điệu, chậm rãi nói:

- Đám nội môn đệ tử này vô lý trước, giờ lại muốn lợi dụng thân phận áp bách ta, tiên trảm hậu tấu! Tốt! Rất tốt! Đã như vầy, ta sẽ đánh cho bọn họ toàn bộ quỳ xuống cầu xin tha thứ mới thôi!

Ngừng lại một chút, ánh mắt Phong Vân Vô Ngân bắn phá một vòng:

- Còn có, đám giá hỏa xen vào chuyện người khác này nữa, đám các ngươi ngại mạng lớn đúng không? Muốn chết thì đi lên cả đi!

- Làm càn!

Bắc Hoang bệ hạ kia tức giận đến giận sôi lên, phẫn nộ chỉ vào Phong Vân Vô Ngân:

- Ngươi khẩu xuất cuồng ngôn, là đang tìm chết đấy!

- Câm miệng!

Phong Vân Vô Ngân nhìn không chớp mắt, giao tiếp ánh mắt với Bắc Hoang bệ hạ:

- Nói thêm một câu nữa, ngươi là người đầu tiên phải chết!

- Ha ha ha ha ~~~~~~ nguyên lai là một tên điên! Luôn mồm muốn đánh chết chúng ta... Ngươi cũng không nhìn một chút tu vị cảnh giới của mình đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.