Thuận tiện... Chém giết Phong Vân Vô Ngân! Chúng ta chuẩn bị mà chiến, tất nhiên đứng ở thế bất bại!
- Đúng vậy, gia gia!
Nạp Lan Vô Ưu thản nhiên cười, cầm kiếm đi lên lôi đài.
Trận doanh của Phong Vân gia tộc.
- Tái chiến một hồi? Lấy danh ngạch Phong Vân Vô Ngân vừa mới thu được,
đi đánh cuộc cùng danh ngạch của Nạp Lan Vô Ưu? Đánh, hay không đánh?
Phong Vân Mặc xoa xoa tay, trên mặt hiện ra vẻ xoắn xuýt.
Tuy rằng vừa rồi Phong Vân Vô Ngân dùng một chiêu bại địch, thế nhưng hiện
tại hồi tưởng lại, Phong Vân Mặc thực sự không nghĩ ra, rốt cuộc Phong
Vân Vô Ngân dựa vào cái gì để thắng Nạp Lan Mãnh. Suy đi tính lại, chỉ
có hai chữ... Vận khí!
Hiện tại, nếu lại đánh cuộc vận khí của Phong Vân Vô Ngân, thực sự trong lòng Phong Vân Mặc cảm thấy bất an!
- Phụ thân, hiện nay Phong Vân gia tộc chúng ta đã thành thể cưỡi hổ,
không muốn đánh cũng phải đánh! Không cược cũng phải cược! Phụ thân nhìn một chút, sứ giả đại nhân của Ngạo Hàn Tông, không phải đã lên tiếng
rồi? Chiến!
Trưởng tử Phong Vân Sở nói thẳng.
Mà trong lòng
hắn lại tính toán một phen khác... Tiểu hài tử xấu xa Phong Vân Vô Ngân
này, đánh bậy đánh bạ, nhưng thực ra lại lọt vào mắt xanh của ba vị sứ
giả đại nhân Ngạo Hàn Tông, rất có thể cuối cùng sẽ tiến nhập Ngạo Hàn
Tông, trở thành đệ tử tông môn cao quý. Điều này sao có thể?
Tiểu hài tử xấu xa này rất cổ quái, sớm đã hận thấu xương Phong Vân gia tộc
chúng ta và đám người liên quan. Nếu như để hắn cường thế, một ngày kia, tất nhiên hắn sẽ trở về gia tộc, trắng trợn trả thù, đến lúc đó, chúng
ta lấy cái gì đi chống đối? Chi bằng hôm nay mượn tay của Nạp Lan gia
tộc, bóp chết hắn ngay tại trong nôi!
Phong Vân Mặc nghe được
Phong Vân Sở nhắc nhở, như vừa tỉnh mộng, hắn đứng lên, gỡ xuống bội
kiếm bên hông, cất cao giọng hô với Phong Vân Vô Ngân ở trên lôi đài:
- Hài nhi Vô Ngân, tay ngươi không có một tấc sắt, chuôi kiếm này của gia gia tên là Bích Ngọc Ô Kim Kiếm, chém sắt như chém bùn, vừa lúc giúp
ngươi đẩy lui cường địch!
Dứt lời, Phong Vân Mặc thầm vận huyền khí, giơ tay lên, để bảo kiếm kia chậm rãi phóng về phía Phong Vân Vô Ngân.
Phong Vân Vô Ngân đạm mạc liếc mắc nhìn Phong Vân Mặc, nghiêng người đi một
tí, cũng không đi tiếp bảo kiếm kia, tùy ý nó rơi xuống trên mặt đất.
Phong Vân Vô Ngân xoay người, đi tới phía sau Phong Vân Tuyết, lúc này toàn
thân Phong Vân Tuyết đã không còn chút sức lực nào, hắn bèn ngồi xổm
xuống:
- Tuyết tỷ, tỷ cho đệ mượn kiếm của tỷ dùng một lát!
Vẻ mặt Phong Vân Tuyết kinh ngạc:
- Vô Ngân, vừa rồi... Vừa rồi làm sao đệ có thể đánh bại Nạp Lan Mãnh? Này... Điều này sao có thể...
Vừa nói nàng vừa lấy trường kiếm của chính mình đưa cho Phong Vân Vô Ngân.
Phong Vân Vô Ngân tiếp nhận trường kiếm, nở nụ cười một chút:
- Tuyết tỷ, lần này đệ đối chiến Nạp Lan Vô Ưu, cũng không phải thắng
được một danh ngạch vì Phong Vân gia tộc, mà vì giúp tỷ, thực hiện ước
mơ tiến vào Ngạo Hàn Tông. Tuyết tỷ, trận chiến này, vì tỷ mà chiến!
Nói xong, Phong Vân Vô Ngân chậm rãi đứng lên, đi về phía trước hai bước, ngưng thần nhìn về phía đối thủ Nạp Lan Vô Ưu.
Phong Vân Tuyết ngây ngốc nhìn bóng lưng còn nhỏ mà cao ngất, đầy rẫy tự tin
của Phong Vân Vô Ngân, ánh mắt nàng giống như ngây dại.
- Trận
đánh vừa rồi, ta thực sự thắng được cực kỳ may mắn! Nạp Lan Mãnh kia
được xưng là võ giả Hậu Thiên lục phẩm trung kỳ, cảnh giới cao hơn một
mảng lớn so với ta, nếu như hắn vừa lên đã chặt chẽ thủ hộ, lấy tu vi
huyền khí canh phòng tử thủ, mặc dù ta nhìn thấy kẽ hở trong kiếm chiêu
của hắn, cũng rất khó đả thương hắn.
- Hắn thua vì quá mức coi rẻ ta! Hiện nay, Nạp Lan Vô Ưu này chắc chắn sẽ hấp thu giáo huấn vừa rồi, đánh tiến thối có nhịp. Một khi ta du đấu cùng hắn, tỉ lệ thắng sẽ rất
nhỏ.
Trong lòng Phong Vân Vô Ngân cân nhắc:
- Nếu muốn thắng Nạp Lan Vô Ưu, chỉ có thể... Tiên hạ thủ vi cường, từng bước ép sát! Lấy công thay thủ!
Vừa nghĩ đến đây, Phong Vân Vô Ngân nắm thật chặt trường kiếm trong tay, 52 Thiên Địa Đan Điền đều xoay xung quanh thân thể, tùy thời chuẩn bị thu
nạp vào trong cơ thể.
- Tiểu tử Phong Vân Vô Ngân, ngươi vừa may
mắn thắng Mãnh ca, chớ đắc ý vênh váo, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết một
chút, cái gì mới là thiên tài kiếm đạo...
Nạp Lan Vô Ưu cầm kiếm đứng ngạo nghễ, nói như chế giễu răn dạy Phong Vân Vô Ngân.
Nhưng mà, hắn còn chưa nói hết, hai chân Phong Vân Vô Ngân đã bước lên trước
một bước, tùy ý vung ra trường kiếm trong tay, mũi kiếm tà tà chỉ vào
ngực trái của Nạp Lan Vô Ưu.
Một kiếm này trông rất thờ ơ đơn thuần, qua loa cho xong, tuyệt đối không chứa bất luận sát chiêu, hậu chiêu tinh diệu gì.
- Di? Đây là kiếm pháp gì?
Trên đài chủ tịch, ba sứ giả Ngạo Hàn Tông đang chuẩn bị nghiên cứu con đường vũ kỹ của Phong Vân Vô Ngân, đồng thời kinh hô.
Một kiếm này của Phong Vân Vô Ngân, là kiếm chiêu của kiếm pháp nào?
Thế nhưng, cũng chỉ là một kiếm đơn giản tùy ý như vậy, lại khiến Nạp Lan
Vô Ưu không thể nào chống đỡ! Lúc Nạp Lan Vô Ưu ở bên dưới, đã tính toán tất cả vũ kỹ tối cao của Phong Vân gia tộc trong đầu, xu thế vũ kỹ Đoạt Mệnh Thập Tam Kiếm, hắn lường trước, nếu như Phong Vân Vô Ngân xuất
thân từ Phong Vân gia tộc, khẳng định sẽ đi theo con đường Đoạt Mệnh
Thập Tam Kiếm, thế nhưng không nghĩ tới, vừa giao thủ, Phong Vân Vô Ngân lung tung đâm ra một kiếm, không hề có nửa điểm kết cấu!
Trong lúc hoảng hốt, Nạp Lan Vô Ưu dĩ nhiên lùi về phía sau một bước.
Bị một kiếm qua loa của Phong Vân Vô Ngân, trực tiếp dọa lui lại một bước.
- Di?
Đám người xem chiến đấu trên toàn trường, không một ai không sợ hãi.
- Hừ! Đồ chơi tiểu hài tử mà thôi!
Nạp Lan Vô Ưu thẹn quá hóa khùng, huyết khí toàn thân bắn ra, trường kiếm
trong tay run lên, xuy xuy rung động, đang muốn thi triển kiếm thức tinh túy của một chiêu Trường Hà Lạc Nhật, phản công lại Phong Vân Vô Ngân.
Trong đầu Phong Vân Vô Ngân chớp động, tất cả đều là yếu lĩnh Phá Kiếm Thức
của Độc Cô Cửu Kiếm, một chiêu này của Nạp Lan Vô Ưu vừa thi triển phân
nửa, kiếm phong còn chưa hình thành, chiêu số chưa hoàn toàn triển khai, Phong Vân Vô Ngân cũng đã tìm ra mười hai kẽ hở trong kiếm chiêu này
của Nạp Lan Vô Ưu, vì vậy, Phong Vân Vô Ngân lại đêm tiếp một kiếm, đâm
về phía vai trái Nạp Lan Vô Ưu.
- A?
Nạp Lan Vô Ưu thất kinh,
một chiêu này của hắn, nếu là cố gắng phát ra, trường kiếm của Phong Vân Vô Ngân, sớm đã đâm thủng vai trái của hắn rồi! Kẽ hở này, phải cứu!
Nạp Lan Vô Ưu không dám sử dụng toàn bộ một chiêu này, chỉ có thể lùi tiếp một bước! Phong Vân Vô Ngân tiến thêm một bước.
Nạp Lan Vô Ưu lui ra phía sau một bước, sắc mặt đỏ lên, đây không phải là
hắn xấu hổ đỏ mặt, phải biết rằng, một chiêu kiếm pháp vừa rồi vừa mới
thi triển một nửa đã bị cường ngạnh ép buộc trở về, huyền khí trong cơ
thể vốn phát động theo kiếm chiêu, hiện nay kiếm chiêu không thể thu
phát tự nhiên, huyền khí đi được nửa đường phải ngược trở về đan điền.
Kích thích khiến cho lục phủ ngũ tạng của Nạp Lan Vô Ưu mơ hồ bị đau, huyết khí xông thẳng lên mặt.
Sau đó, Nạp Lan lại tiếp tục bổ ra một kiếm, nhưng mà, kiếm chiêu này, như
trước chỉ thi triển được phân nửa, Phong Vân Vô Ngân lại đâm một kiếm
mềm nhũn hướng về phía Nạp Lan Vô Ưu, vừa nhìn chuẩn kẽ hở đâm ra một
kiếm, Nạp Lan Vô Ưu thực sự không dám không cứu, chiêu kiếm pháp này của hắn chung quy không thi triển được toàn bộ, lại lui về phía sau một
bước.
Phong Vân Vô Ngân tiến thêm một bước!
Kết quả là Nạp Lan Vô Ưu liên tiếp công 24 kiếm, mỗi một kiếm đều chỉ thi triển được
phân nửa, đã bị Phong Vân Vô Ngân đơn giản tìm ra kẽ hở, mạnh mẽ bức trở về.
Nạp Lan Vô Ưu liên tục lùi lại 24 bước, mỗi khi lùi một bước, sắc mặt lại hồng nhuận thêm một phần.
Một mực thối lui đến sát mép lôi đài! Sắc mặt của hắn, dường như cái mông của hầu tử!
Bất ngờ, Nạp Lan Vô Ưu phụt một tiếng, phun ra một ngụm máu lớn, toàn thân mềm oặt ngã trên mặt đất.
24 lần huyền khí muốn theo kiếm thế vọt ra, 24 lần bị ép ngược trở lại đan điền! Mỗi một lần, đều khiến lục phủ ngũ tạng mang đến nội thương rất
nặng. Rốt cuộc, nội tứ toàn thân Nạp Lan Vô Ưu hỗn loạn, ngực phiền muộn không tốt, phun ra một mụm máu, cả người cũng ngất xỉu.
Trên
thực tế, Nạp Lan Vô Ưu thụ thường còn mạnh hơn Nạp Lan Mãnh. Lúc này bị
ngất đi, tuy rằng không nguy hiểm tới tính mạng, thế nhưng lúc hắn tỉnh
lại, sẽ phát hiện huyền khí trong đan điền bạo loạn tan vỡ, tu vi bị đẩy lùi lại một cảnh giới!
- Hô, lấy công làm thủ, quả nhiên là chân đế của Độc Cô Cửu Kiếm!
Phong Vân Vô Ngân mỉm cười:
- Vừa rồi, ngay cả một điểm huyền khí ta cũng không sử dụng, chỉ dựa vào
chỗ tinh vi ảo diệu của Độc Cô Cửu Kiếm đã chiến thắng một cường địch,
thật sự là một trận chiến kinh điển. Cũng may người này vừa bước lên đã
nói lằng nhằng hết bài này đến bài khác, cho ta có cơ hội xuất kiếm
trước hắn!
Phong Vân Vô Ngân chậm rãi đi trở về bên người Phong Vân Tuyết, cười nói:
- Tỷ tỷ, đệ thắng Nạp Lan Vô Ưu, đoạt lại một danh ngạch cho tỷ tỷ!
Phong Vân Tuyết ngây ngốc nói:
- Vô Ngân, làm sao đệ có thể thắng được? Thoạt nhìn, kiếm pháp của đệ
dường như rất cao, thế nhưng lại giống như không biết kiếm pháp... Tuyết tỷ bị đệ làm cho mơ hồ rồi!
Mà tất cả đám người xem cuộc chiến trong toàn trường, đều câm như hến!
Phong Vân Vô Ngân lại thắng? Làm sao hắn có thể thắng được? Vừa rồi, mỗi khi
hắn đâm ra một kiếm, đều yếu ớt, thật giống như vài ngày không được ăn
cơm, thế nhưng, mỗi một kiếm, lại có thể khiến cho Nạp Lan Vô Ưu lui về
phía sau một bước! Lẽ nào, hắn biết yêu pháp? Làm mê hoặc tâm thần của
Nạp Lan Vô Ưu?
Quái dị! Quái dị!
Chỉ có ba trọng tài của Ngạo Hàn Tông mới nhìn rõ sự đáng sợ của Phong Vân Vô Ngân.
- Tây Môn huynh, Lý huynh, trận đánh vừa rồi, Phong Vân Vô Ngân kia liên
tục xuất ra 27 kiếm, từ kiếm thứ hai, liền nắm trong tay trận đấu này!
Mỗi một kiếm, đều sớm dự đoán đến kẽ hở của Nạp Lan Vô Ưu! Dĩ nhiên
không cho Nạp Lan Vô Ưu một lần cơ hội. Kiếm pháp như vậy, quả thực là
mới nghe lần đầu!
Trong lòng vị trọng tài họ Đạt Hề khâm phục nói.
- Sai rồi!
Trọng tài họ Tây Môn lắc đầu nói:
- Đạt Hề huynh, Lý huynh, theo ta thấy, Phong Vân Vô Ngân kia căn bản
không biết kiếm pháp gì! Sở dĩ hắn thắng được Nạp Lan Vô Ưu, chính là
dựa vào ánh mắt! Thiên phú! Cùng với xúc giác quan sát được kẽ hở trong
kiếm chiêu của đối thủ! Không hề nghi ngờ, Phong Vân Vô Ngân này chính
là thiên tài tập võ trăm năm khó gặp! Loại thiên tài này, ngày sau ắt
thành châu báu!
- Tuyết tỷ...
Phong Vân Vô Ngân nhẹ nhàng nâng Phong Vân Tuyết đã bị hao hết thể lực đứng lên, ánh mắt nhìn về phía ba vị trọng tài Ngạo Hàn Tông.
Trọng tài họ Đạt Hề, họ Tây Môn, họ
Lý, trong mắt ba người, đều hiện lên vẻ kinh ngạc. Vừa rồi, trận chiến
Phong Vân Vô Ngân đánh bại Nạp Lan Ưu, quả thực kỳ diệu điên cuồng, đặc
sắc tuyệt luân. Phong Vân Vô Ngân thắng vui vẻ đầm đìa, Nạp Lan Vô Ưu
thua không còn lời nào để nói.
- Thiếu niên yêu nghiệt kỳ tài ngút trời như vậy, thành tựu sau này, chỉ sợ không thể đánh giá.
Trong lòng ba vị trọng tài như có ánh lửa lóa lên, lập tức không chần chờ, hầu như trăm miệng một lời nói:
- Tốt, tốt! Chuyến đi phụ trách thi đấu chọn lựa tại Khâu Hác Thành lần
này của chúng ta không tệ! Có thiếu niên thiên tài như vậy, đủ có thể
sáng ngang bất luận một thiên tài nào trong thành thị thuộc phạm vi quản hạt của Ngạo Hàn Tông.
Tuy rằng không nói rõ, bất quá, luyện võ
trường to như vậy, trong lòng bất luận người nào đều rõ ràng, thiên tài
tuấn kiện trong miệng trọng tài, đơn giản chính là Phong Vân Vô Ngân.
Sau một khắc, ánh mắt trọng tài họ Tây Môn nhìn quét toàn trường, chợt cao giọng tuyên bố nói:
- Khu thi đấu Khâu Hác Thành chọn lựa đệ tử nhập tông của Ngạo Hàn Tông
năm nay đến đây kết thúc! Mười danh ngạch, tất cả đều đã được phân chia, ta tuyên bố...
Phong Vân gia tộc ba danh ngạch... Phong Vân Trường Thiên, Phong Vân Tuyết Tuyết... Phong Vân Vô Ngân!
Nạp Lan gia tộc hai danh ngạch... Nạp Lan Phu, Nạp Lan Hoa.
Hồ gia một danh ngạch... Hồ Dã!
Trần gia một danh ngạch... Trần Phi!
Da Luật gia hai danh ngạch, Da Luật Trượng, Da Luật Thiên Long.
Hạ gia một danh ngạch... Hạ Hồ Tử.
- Sau lần thi đấu chọn lựa này, sản nghiệp và địa bàn của sáu đại gia tộc Khâu Hác Thành, chỉ bằng dựa theo số lượng đệ tử ưu tú mà các gia tộc
vận chuyển cho Ngạo Hàn Tông, hoàn thành phân phối một lần nữa! Không
được sai lầm!
- Được rồi, mười đệ tử đủ tư cách nhập tông của sáu đại gia tộc, mời đến bên này!
Nói xong, ba vị trọng tài đứng lên, trong mắt ẩn chứa khen ngợi và dáng
tươi cười vui mừng. Nhớ lại hồi xưa, lúc ba người bọn họ còn là thiếu
niên, cũng đều từ gia tộc lấy thiên phú cao minh, tài tình hơn người,
nổi tiếng hơn người, trổ hết tời năng, thu được tư cách nhập tông. Tình
cảnh như bây giờ, khiến cho bọn họ có một loại cảm xúc nhớ lại chuyện
xưa.
Mà biểu tình của tộc trưởng và trưởng lão các đại gia tộc thì muôn hình muôn vẻ, không giống nhau.
- Ha ha ha... Ba danh ngạch! Phong Vân Gia Tộc ta cuối cùng dĩ nhiên lấy
được ba danh ngạch... Liệt tổ liệt tông che chở! Liệt tổ liệt tông che
chở! Phong Vân gia tộc ta vẫn chưa đến đường cùng! Ha ha ha ha...
Tộc trưởng Phong Vân gia tộc Phong Vân Mặc vui quá mà khóc! Lần thi đấu
nhập tông này, đối với Phong Vân gia tộc mà nói, có thể dùng cảm giác
hồi hộp sung sướng tràn trề để hình dung! Từ cõi lòng đầy hi vọng, đến
không chịu được một kích, đến quanh co... Thực sự chấn động lòng người
đến tột cùng!
Nếu không phải đột nhiên Phong Vân Vô Ngân giết ra, như vậy, Phong Vân gia tộc chỉ có thể thu được một danh ngạch ít ỏi đến thương cảm, gia đạo sẽ suy sụp, không gượng dậy nổi, cũng có thể suy
tàn.
Có một người tâm tính lúc này hoàn toàn tương phản cùng
Phong Vân Mặc, không thể nghi ngờ, đó chính là tộc trưởng Nạp Lan gia
tộc Nạp Lan Phi.
Xui a!
Vô cùng xui!