Mà Phong Vân Vô Ngân, chỉ mới mười một tuổi, ngũ quan non nớt, tuy rằng
cũng cao đến một thước sáu, nhưng so với Nạp Lan Mãnh, liền hiện ra nhỏ
gầy và yếu đuối.
Chỉ nhìn cự kiếm Nạp Lan Mãnh liền đủ để đề đè chết Phong Vân Vô Ngân!
Trong tay Phong Vân Vô Ngân càng cầm một cành cây, thỉnh thoảng múa múa, quả thực hoang đường đến cực điểm!
- Chết!
Nạp Lan Mãnh nhận được ám chỉ của tộc trưởng Nạp Lan Phi, muốn chém giết
Phong Vân Vô Ngân, lập tức không chút chần chờ, tay cầm chuôi kiếm,
huyền khí phun ra nuốt vào, chém một kiếm về phía đầu Phong Vân Vô Ngân.
Một kiếm này, kiếm phong mang theo huyền khí uy mãnh, quả nhiên là đằng đằng sát khí, giống như thiên quân vạn mã.
- Hừ! Tiểu oa nhi, dưới một kiếm này, ngươi liền trực tiếp bị đè thành một đống thịt vụn!
Khóe miệng Nạp Lan Mãnh hiện lên một tia tươi cười, trong mắt càng chứa đựng ý trêu tức vô cùng vô tận.
Thời gian giống như ngừng lại.
- Vô Ngân!
Một ít phụ nhân lớn tuổi trong Phong Vân gia tộc, không nhịn được bắt đầu khóc thút thít.
Phong Vân Tuyết muốn từ phía sau xông lên ngăn cản một kiếm này giúp Phong
Vân Vô Ngân, thế nhưng, không hề còn chút sức lực, mắt thấy một kiếm này sẽ trảm xuống, bầm thây Phong Vân Vô Ngân thành vạn đoạn!
Mà
Phong Vân Vô Ngân bị vây dưới uy thế một kiếm này, giống như sáng sớm
mỗi ngày hắn đứng ở trên đá ngầm, tiếp thu lực gột rửa của thủy triều!
Cường độ thân thể của Phong Vân Vô Ngân đã sớm thành thói quen với lực đánh
vào này! Tuy rằng nói huyền khí của Nạp Lan Mãnh, mạnh hơn nửa phần so
với trùng kích của sóng biển, nhưng Phong Vân Vô Ngân cũng chỉ hơi run
hai chân, nhìn như đứng thẳng bất ổn, cũng không lui về phía sau nửa
bước.
- Một kiếm này, tổng cộng có mười chín kẽ hở! Mà kẽ hở lớn nhất, đó là...
Phong Vân Vô Ngân bị vây trong sóng to gió lớn, mái tóc bị kiếm phóng của Nạp Lan Mãnh thổi bay rối bời, mà con ngươi hắn, lại ngưng định nhìn kiếm
chiêu của Nạp Lan Mãnh.
Trong chớp mắt, cành cây trong tay Phong Vân Vô Ngân đâm vào trong kiếm quang của Nạp Lan Mãnh.
Một kiếm bình thản, bình thường, giản dị tự nhiên.
Phá Kiếm Thức!
Trong nháy mắt khi Phong Vân Vô Ngân đâm ra một kiếm này, tâm niệm khẽ động,
năm hai thiên địa đan điền chợt dũng mãnh nổi lên trên thân thể! Ba động năng lượng huyền khí trong nháy mắt tràn ngập toàn thân Phong Vân Vô
Ngân.
Sau một khắc, lực đạo vào tốc độ của cành cây trong tay Phong Vân Vô Ngân, đột nhiên trở nên nhanh hơn.
Phụt!
Ngay khi cự kiếm trong tay Nạp Lan Mãnh sắp đập trúng đầu Phong Vân Vô Ngân, chỗ sắc bén của cành cây trong tay Phong Vân Vô Ngân đã giành trước đâm vào ngực tay phải cầm kiếm của Nạp Lan Mãnh!
Trên cành cây có
mang theo tu vi huyền khí của Phong Vân Vô Ngân. Khi hắn luyện hóa Phúc
bá, tu vi huyền khí đã đạt cảnh giới Hậu Thiên tam phẩm. Trình độ tu vi
huyền khí bực này, chính diện mạnh mẽ chống đỡ cùng Nạp Lan Mãnh Hậu
Thiên lục phẩm trung kỳ, không khác nào lấy trứng chọi đá. Thế nhưng,
một đâm này của Phong Vân Vô Ngân, chính là chỗ tinh vi ảo diệu trong
Phá Kiếm Thức của Độc Cô Cửu Kiếm, trong mười chín kẽ hở của một kiếm
này, tìm được sơ hở lớn nhất, giống như độc xà cắn mắt, phá ra!
Nạp Lan Mãnh vốn cực kỳ khinh thường Phong Vân Vô Ngân, cho nên một kiếm
này của hắn tham công liều lĩnh, không chỉ chưa vận chuyển tu vi huyền
khí toàn thân, ngược lại chỉ công không thủ, tất cả lực lượng đều tập
trung trên kiếm chiêu, quên đi phòng ngự của bản thân.
Cành cây
ẩn chứa năng lượng huyền khí tam phẩm, trực tiếp đâm thủng vai phải của
Nạp Lan Mãnh, đây còn là một bộ vị cực kỳ yếu đuối trong cơ thể con
người, cho dù huyền khí lưu chuyển toàn thân Nạp Lan Mãnh, cũng không
thể ngăn lại uy hiếp này.
- A!
Toàn thân Nạp Lan Mãnh đau
nhức, thân hình mạnh mẽ lùi về phía sau! Trường kiếm trên tay phải rơi
xuống đất, bắn ra tiếng kêu như dã thú gào thét.
Phong Vân Vô
Ngân vận chuyển huyền khí lên hai chân, nhẹ nhàng chợt lóe, né tránh
trọng kiếm rơi từ trên tay Nạp Lan Mãnh xuống. Chắp hai tay sau lưng,
nhìn về phía Nạp Lan Mãnh giống như dã thú bị thương. Mà năm hai Thiên
Địa Đan Điền, đã thành công lui thân, tốc độ nhanh chóng hút ra từ trong thân thể Phong Vân Vô Ngân, như lưu tinh quay xung quanh thân thể hắn.
Từ tình trạng hiện tại mà xem, Phong Vân Vô Ngân giống như trước khi đâm
vào Nạp Lan Mãnh, một bộ dáng không có nửa điểm huyền khí ba động, giống như phế tài.
Chỉ có ba sứ giả Ngạo Hàn Tông ánh mắt cao minh mới rõ ràng, ngay khi Phong Vân Vô Ngân lấy cành cây làm kiếm, đâm ra một
kích đánh thương Nạp Lan Mãnh, toàn thân rõ ràng phát ra năng lượng
huyền khí tam phẩm ba động.
- Di? Thật kỳ quái! Tiểu hài tử Phong Vân Vô Ngân này, sau khi đánh bại đối thủ, lại hiện ra trạng thái không có huyền khí, đây là chuyện gì? Hắn rõ ràng mượn dùng lực lượng huyền
khí tam phẩm mới thành công mạnh mẽ xuyên thủng vai phải Nạp Lan Mãnh!
Hai mắt trọng tài Đạt Hề cố gắng dò xét.
- Khí tức tiểu hài tử Phong Vân Vô Ngân này rất cổ quái, tạm thời không
nói đến đó, chỉ vừa rồi nói đến một đâm phá đi kiếm chiêu của Nạp Lan
Mãnh, nhìn như cực kỳ bình thản, kỳ thực, chính là tìm được kẽ hở lớn
nhất trong kiếm chiêu của Nạp Lan Mãnh, phảng phất việc dễ như ăn cơm,
một kích tùy ý liền thương nặng Nạp Lan Mãnh! Thậm chí ta căn bản không
nhìn ra, tiểu hài tử Phong Vân Vô Ngân sử dụng kiếm pháp gì!
Ngược lại trọng tài họ Lý lại chú ý kiếm pháp của Phong Vân Vô Ngân!
- Không thích hợp! Một kiếm vừa rồi của tiểu hài tử Phong Vân Vô Ngân,
cũng không có bất luận kết cấu gì, thật giống như người không rành vũ
kỹ, ẩu đả đâm ra một kích... Thật kỳ lạ! Thật kỳ lạ!
Trọng tài họ Tây Môn vò đầu bứt tai:
- Nếu như nói hắn bằng vận khí đánh bậy đánh bạ phá kiếm chiêu của Nạp Lan Mãnh, vậy thì có chút không phải... Thật quái dị!
Dưới lôi đài.
Tộc trưởng sáu đại gia tộc, thành viên, tất cả đều nín hơi.
Nói thật đi, bọn họ thực sự không ngờ, lúc này Phong Vân Vô Ngân sẽ yên
lành đứng trên lôi đài, mà Nạp Lan Mãnh lại bị thương nặng bại lui! Hơn
nữa, Phong Vân Vô Ngân chỉ dùng, một cành cây... Cành cây non nớt!
Đầu óc của mọi người, đều rơi vào trạng thái nửa liệt.
Tí tách! Tí tách!
Trên lôi đài, Nạp Lan Mãnh điên cuồng lui lại đến sát mép lôi đài, quỳ xuống một gối, tay trái chống trên mặt đất lôi đài, bên vai phải cắm một cành cây, máu tươi không ngừng hạ xuống từng giọt, trên mặt đất đã hội tụ
thành một vũng máu nho nhỏ.
Trong đầu hắn lúc này loạn thành một đoàn, thực sự không thể tin được tất cả những gì vừa mới xảy ra.
Hắn muốn đứng lên, một lần nữa xông lên chém Phong Vân Vô Ngân thành phấn
bụi, thế nhưng, trên cành cây mang theo huyền khí đâm thủng vai hắn, đã
thẩm thấu vào kinh mạch hắn, khiến cho toàn thân hắn tê dại, hành động
bất tiện.
Lạc...Lạc...
Trong yết hầu Nạp Lan Mãnh, rõ ràng
vang lên tiếng vang kỳ dị, âm thanh cổ quái này, lỗn lộn đau đớn và phẫn nộ, cùng với một ít kinh khủng trong tiềm thức.
Phong Vân Vô Ngân dùng một kiếm đánh lui kẻ địch, thân hình hơi nhìn về phía phương hướng đài chủ tịch của Ngạo Hàn Tông.
Chương 13: Không phục (2)!
Ba vị trọng tài ta xem ngươi, ngươi xem ta, đều kinh nghi bất định.
Lúc này, vị trọng tài họ Tây Môn kia khẽ gật đầu nói:
- Đạt Hề huynh, Lý huynh, lần này chúng ta đảm nhiệm chức vụ trọng tài
thi đấu chọn lựa Khâu Hác Thành, tông chủ có lời, không bám vào khuôn
mẫu để nhận nhân tài. Thế giới hiện nay, võ giả thiên tư trung tầng thì
ùn ùn như nước sông, thiên tài chân chính, lại ít ỏi như lông phương và
sừng lân!
- Phong Vân Vô Ngân này, tuổi tác còn nhỏ, lại có thể
lấy một cành cây, dùng một chiêu đánh bại võ giả cảnh giới huyền khí Hậu Thiên lục phẩm trung kỳ, thiên tài bực này, chúng ta ở vào tuổi của
hắn, trăm triệu lần đều thua cuộc! Phong Vân Vô Ngân quả thật là thiên
tài trăm năm khó gặp, chỉ có thể ngộ, không thể cầu.
Trọng tài họ Đạt Hề cũng gật đầu:
- Thiên tài như vậy, ngày sau nếu có thể bộc lộ tài năng ở Ngạo Hàn Tông, chúng ta cũng được nở mày nở mặt!
Ba gã trọng tài, đều nở nụ cười.
Ngay khi ba vị trọng tài châu đầu ghé tai, trong trận doanh của Phong Vân gia tộc, Phong Vân Mặc hét to:
- Ha ha ha! Hài nhi Vô Ngân tốt của ta! Hài nhi tốt! Thay Phong Vân gia tộc chúng ta, dành được một danh ngạch, tốt!
Mà thành viên của ngũ đại gia tộc khác, đã từ trong thất thần ngắn ngủi,
giãy dụa tỉnh táo lại. Đây đó đều hai mặt nhìn nhau, trao đổi ánh mắt.
- Nạp Lan tộc trưởng, một danh ngạch này, vốn đã vững vàng rơi vào tay
Nạp Lan gia tộc ngươi, không nghĩ tới tự nhiên có biến cố chen ngang
phát sinh! Thực sự là tiếc nuối!
Hạ lão thái gia chủ Hạ gia kia, ngồi gần Nạp Lan gia tộc nhất, mí mắt bà ta hơi nháy nháy, thấp giọng nói.
Biểu tình trên mặt Nạp Lan Phi thay đổi nhiều lần, trong đầu hắn nhiều lần
tự hỏi thôi diễn lại một kiếm vừa rồi Phong Vân Vô Ngân đánh bại Nạp Lan Mãnh, cuối cùng làm ra một kết luận... Một kiếm kia của Phong Vân Vô
Ngân, hoàn toàn không có bất luận kết cấu gì, đơn giản độc nhất vô nhị,
giống như hài đồng chơi đùa!
Lẽ nào thực sự hắn chỉ bằng vào vận
khí, đánh bậy đánh bạ, mới khiến Mãnh nhi bị thương nặng? Muốn nói người Phong Vân Vô Ngân mang tuyệt kỹ, sợ rằng có chút sai lầm! Mặc dù đan
điền hắn không bị sứ giả đại nhân Ngạo Hàn Tông phong ấn, lấy hắn là một tiểu hài tử mười một tuổi, cho dù tu luyện vũ kỹ từ trong bụng mẹ cũng
không có khả năng chính diện phản kích làm bị thương thiên tài Nạp Lan
Mãnh của gia tộc!
Huống chi vũ khí hắn vừa sử dụng, chỉ là một cành cây! Cho dù hắn yêu nghiệt, cũng không thể yêu nghiệt đến loại trình độ này!
- Nạp Lan tộc trưởng, ngươi còn nhớ cảnh phu thê Phong Vân Bách Thắng và
Triệu Lâm Lâm đến chết? Lúc đó, ánh mắt lạnh lẽo thấu xương của tiểu hài tử Vô Ngân này, vẫn còn luôn mới mẻ trong ký ức của lão bà tử, giờ khắc này hắn đã biểu hiện ra chỗ cực đại quỷ dị, nếu hắn lại được lọt vào
mắt xanh của Ngạo Hàn Tông, may mắn tiến nhập tông môn, vậy thì đối với
ngũ đại gia tộc chúng ta mà nói, giống như nuôi hổ làm loạn!
- Nạp Lan tộc trưởng, hiền chất Nạp Lan Mãnh bị thương nặng, vừa lúc ngươi phái đệ tử khác lên sâu khấu, tìm về danh dự!
Hạ lão thái kia nói liên miên, không ngừng giựt giây.
Tròng mắt Nạp Lan Phi vừ chuyển, bỗng nhiên đứng lên.
- Ba vị trọng tài đại nhân, tiểu tử Phong Vân Vô Ngân này, căn bản không có tư cách dự thi...
- Đừng vội ồn ào!
Trọng tài hộ Tây Môn khẽ mở mắt:
- Phong Vân Vô Ngân chính là đệ tử Phong Vân gia tộc, điểm này không sai, nếu ngươi cho rằng thi đấu chọn lựa của Ngạo Hàn Tông, chỉ chú trọng
hình thức, vậy thì sai rồi! Chỉ cần là đệ tử sáu đại gia tộc Khâu Hác
Thành, biểu hiện ra thực lực và thiên phú tài trí hơn người, đều có tư
cách tham dự cạnh tranh!
Nạp Lan phi sớm chuẩn bị lời đáp lại, nói:
- Các vị trọng tài đại nhân, nói thật đúng! Ngạo Hàn Tông chọn đệ tử, chỉ trọng thiên phú, không coi trọng xuất thân, thực sự khiến lòng người
khâm phục. Bất quá, một kiếm của Phong Vân Vô Ngân đánh bị thương Nạp
Lan Mãnh, thực sự chiếm vận khí phần lớn! Nạp Lan gia tộc chúng ta không phục!
- Các vị trọng tài đại nhân, ta có một kiến nghị, lúc
trước đệ tử tộc ta Nạp Lan Vô Ưu đã thắng được một danh ngạch, hiện tại
ta lấy danh ngạch này đánh cuộc cùng Phong Vân gia tộc! Nạp Lan Vô Ưu
đối chiến Phong Vân Vô Ngân! Một trận chiến này, nếu như Nạp Lan gia tộc chúng ta bại tiếp, Phong Vân gia tộc có thể cướp đi một danh ngạch từ
trong tay Nạp Lan Vô Ưu! Vừa lúc cũng có thể xác minh chính xác, Phong
Vân Vô Ngân là thiên tài chân chính, hay phế tài!
- Ừm?
Nghe được lời này của Nạp Lan gia chủ, ba gã trọng tài hơi trừng mắt. Ánh mắt giao tiếp, khẽ bàn bạc.
- Đánh cược danh ngạch? Tái chiến một ván?
Trọng tài họ Tây Môn tặc lưỡi:
- Loại chuyện này, coi như trong tất cả các lần thi đấu chọn lựa trong dĩ vãng, chưa từng phát sinh qua. Này...
- Bọn họ muốn đánh cược, mặc cho bọn họ đánh đi!
Vị trọng tài họ lý hăng hái quét mắt liếc nhìn Phong Vân Vô Ngân đang đứng thẳng ngạo nghễ.
- Đạt Hề huynh, Tây Môn huynh, hài đồng này quả thực vô cùng yêu nghiệt,
bất quá, một kích vừa rồi của hắn xác thực quá mức quỷ dị, mặc dù lấy ba người chúng ta cũng không thấy được đạo lý. Hiện tại, để hắn tái chiến
một ván, chúng ta liền tập trung toàn bộ tinh thần lưu ý, tìm tòi ra
đường lối vũ kỹ của thiếu niên này, chẳng lẽ không phải việc rất hay
sao?
- Ừm. Như Lý huynh nói, nên chấp thuật Nạp Lan Vô ưu và Phong Vân Vô Ngân đánh một trận!
Vị trọng tài họ Tây Môn chấp nhận nói:
- Nếu như Phong Vân Vô Ngân bị bại trong trận chiến này, chỉ có thể nói rằng chúng ta nhìn nhầm!
Trải qua một phen bàn bạc, trọng tài họ Tây Môn gật đầu với Nạp Lan Phi:
- Được rồi, chiến!
Nạp Lan Phi khom người hành lễ về phía ba gã trọng tài đang ngồi, cảm ơn nói:
- Đa ta ba vị trọng tài đại nhân chấp thuận!
Chợt, Nạp Lan Phi mệnh lệnh đệ tử trong gia tộc nâng Nạp Lan Mãnh thụ thương
xuống, băng bó trị liệu. Đồng thời gọi Nạp Lan Vô Ưu qua đây chuẩn bị
xuất chiến.
- Vô Ưu, lúc trước Mãnh nhi và Phong Vân Vô Ngân kia
đánh một trận, ngươi ở bên cạnh quan chiến, thấy được tương đối. Lúc
này, trong lòng ngươi có bao nhiêu phần thắng?
Nạp Lan Phi nghiêm trọng dò hỏi.
Nạp Lan Vô Ưu vô cùng hăng hái nói:
- Gia gia, vừa rồi đánh một trận, Mãnh ca bị bại, nguyên nhân có hai
điểm. Thứ nhất, Mãnh ca vô cùng khinh địch, thứ hai, vận khí của Phong
Vân Vô Ngân kia quá mức nghịch thiên! Nếu như tôn nhi đấu chiến cùng
hắn, tất nhiên toàn lực ứng phó, thi triển ra vũ kỹ tối cao Trường Hà
Lạc Nhật của Nạp Lan gia tộc, thận trọng, chém giết Phong Vân Vô Ngân!
Trong mắt Nạp Lan Phi lộ ra vẻ khen ngợi, thầm nghĩ, tâm tư của Vô Ưu rất cẩn thận, lão luyện thành thục, tu vi huyền khí cũng đạt được Hậu Thiên lục phẩm sơ kỳ, chính là người đạt được điều kiện tốt nhất để lựa chọn đánh trận này.
- Vô Ưu, ngươi nhớ kỹ, Nạp Lan gia tộc chúng ta vốn đã mất đi một danh ngạch, không lý do bị Phong Vân gia tộc đoạt mất, việc
ngươi muốn làm, chính là cướp danh ngạch đó về.