Toàn trường... Yên tĩnh tới mức châm rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy!
Ngay khi tâm tình Phong Vân Tuyết gần tan vỡ, đột ngột, một nam đồng thân
hình thon gầy từ xa đi từng bước lại đây, bước tiến ổn định và ánh mắt,
dường như có thể khiến cho bất chợt, người ta quên đi tính trẻ con trên
mặt hắn.
Phong Vân Vô Ngân, chung quy là chạy tới hiện trường thi đấu chọn lựa nghi thức nhập tông của Ngạo Hàn Tông.
Không thể nghi ngờ, Phong Vân Vô Ngân xuất hiện ở thời khắc then chốt!
Đây cũng không phải là nói, lúc này Phong Vân gia tộc đang nguy cơ chồng chất, mà là bởi vì Phong Vân Tuyết...
Nếu như nói, tại Phong Vân gia tộc còn có người đáng giá Phong Vân Vô Ngân
coi trọng, như vậy, cũng chỉ còn một mình Phong Vân Tuyết mà thôi.
Tràng diện yên tĩnh đến mức quỷ dị.
Mỗi người trong toàn trường, bao quát cả ba trọng tài, đều đưa ánh mắt tập trung đến trên người Phong Vân Vô Ngân.
Vừa rồi, chiến cuộc trên lôi đài đã đi đến hồi gay cấn, thắng bại ngay tức
khắc, bởi vậy tâm thần của sáu đại gia tộc, đều tập trung vào lôi đài,
quên đi sự xuất hiện của Phong Vân Vô Ngân. Thế nhưng ba sứ giả của Ngạo Hàn Tông thì lại khác, thân là cường giả cảnh giới Hậu Thiên thập phẩm
đại viên mãn, lực nhận biết và lực quan sát tinh anh lạ thường, dĩ nhiên bọn họ phải đợi đến lúc Phong Vân Vô Ngân phóng ra cành cây kia, mới
giật mình phát giác được hắn tới.
- Ừm? Hài đồng này là ai? Vì sao, vừa rồi ta không chút phát hiện hắn?
Trên mặt trọng tài Đạt Hề xuất hiện vẻ xấu hổ. Loại chuyện xảy ra mới biết này, có vẻ hơi chút mất mặt.
- Xấu hổ! Đạt Hề huynh, ta cũng không phát hiện được hài đồng này tới!
Trọng tài họ Tây Môn cũng không biết nên khóc hay nên cười.
- Tây Môn huynh, Đạt Hề huynh, các ngươi không cần nói, toàn thân hài
đồng này không có nửa điểm huyền khí ba động, ách... Không đơn giản là
không có huyền khí ba động, hiện tại thoạt nhìn, phảng phất giống như
đồng thời cách biệt cùng thiên địa, cho nên lúc trước dĩ nhiên chúng ta
đã quên đi hắn!
Trọng tài họ Lý kia nói ra cái nhìn của bản thân mình.
- Đúng! Lý huynh nói cực kỳ chính xác! Bất quá, ta có một loại cảm giác,
hắn cũng không phải cắt đứt cùng thiên địa, phảng phất... Phảng phất là
hòa hợp cùng với thiên địa thành một thể... Ách ách, thực sự là kỳ quái, kỳ quái!
Trọng tài họ Đạt Hề phản ứng qua đây, tỉ mỉ quan sát Phong Vân Vô Ngân nửa khắc, sau đó nói.
- Không thích hợp! Cành cây kia hắn tới lôi đài rõ ràng có chứa năng
lượng huyền khí tam phẩm ba động... Mà lúc này xem ra, tiểu hài tử tuyệt đối không có nửa điểm tu vi huyền khí. Hơn nữa, hắn tuyệt đối không ăn
bất luận đan dược ẩn nấp cảnh giới... Thật là chuyện lạ, quả thật hiếm
thấy trên thế gian!
Trọng tài họ Tây Môn nhíu lông mày nói.
- Được rồi, Tây Môn huynh, Đạt Hề huynh, chúng ta hà tất ở chỗ này đoán mò? Yên lặng quan sát diễn biến đi!
Trọng tài họ Lý mỉm cười nói.
Ba vị trọng tài, mỗi người đều phát biểu ý kiến của mình, cuối cùng quyết định... Yên lặng quan sát diễn biến!
Mà lúc này sáu đại gia tộc cũng bắt đầu thấp giọng bàn luận, khe khẽ nói nhỏ...
- Di? Đây... Đây là nghiệp chướng Phong Vân Vô Ngân mà Phong Vân Bách Thắng và Triệu Lâm Lâm kia lưu lại?
- Đúng! Chính là hài đồng Phong Vân Vô Ngân này! Sao, dĩ nhiên đột ngột
xông vào hiện trường thi đấu? Đồng thời còn mạnh miệng với Nạp Lan Mãnh, không lẽ tiểu tử này điên rồi hay sao?
- A! Một năm trước, oa
nhi Phong Vân Vô Ngân này, bị sứ giả đại nhân Ngạo Hàn Tông, phong ấn
đan điền, cả đời đều không thể tu luyện, hiện nay hắn mạnh mẽ khiêu
khích Nạp Lan Mãnh đã có tu vi huyền khí Hậu Thiên lục phẩm, quả thật là điên rồi! Điên rồi!
- Chẳng lẽ Phong Vân gia tộc thấy tình thể
nguy cơ, tan tác không thể vãn hồi, bởi vậy liền để cho oa nhi Phong Vân Vô Ngân này đi ra làm rối?
- Bất quá... Các ngươi nhìn, oa nhi
Phong Vân Vô Ngân này, thật đúng là có thể trang bức! Biểu tình trên mặt kia, trấn định như thế! Nhưng, nếu như tinh thần oa nhi này không có
vấn đề, đánh chết ta cũng không tin!
- Chờ một chút... Vừa rồi,
dường như ta cảm giác thấy năng lượng huyền khí ba động! Cành cây kia!
Đúng, chính là cành cây kia! Đó là lúc Phong Vân Vô Ngân tiến vào lôi
đài phóng ra sao? Lực lượng kia, rõ ràng có chứa huyền khí ba động!
- Không có khả năng! Huyền khí ba động cái gì? Ngươi cho rằng Ngạo Hàn
Thất Quyết của sứ giả đại nhân Ngạo Hàn Tông là trò đùa sao?
...
Từ Phong Vân gia tộc ở ngoài, năm đại gia tộc khác, lúc này đều nghị luận không ngớt.
Mà trong trận doanh của Phong Vân gia tộc...
Một đám mắt to mắt nhỏ trừng trừng nhìn về phía trước..
- Này... Đây là có chuyện gì? Vì sao Vô Ngân chạy tới đây? Không phải hắn ẩn cư ở cạnh biển sao?
Trong sắc mặt tái nhợt tuyệt vọng của Phong Vân Mặc, rõ ràng hiện ra một ít nghi hoặc.
Lời còn chưa được mọi người trong gia tộc trả lời, Phong Vân Mặc đã như bệnh tâm thần gầm nhẹ:
- Hiện tại, Phong Vân gia tộc ta an nguy trong sớm tối, có người đi ra
làm rối, nói không chừng có thể... Có thể xuất hiện một tia chuyển cơ!
Này, thuần túy chính là tự mình động viên mình. Sinh tử trước mắt, thấy một cây rơm ra, đưa tay bắt lấy.
Mà trong lòng thành viên Phong Vân gia tộc, tất cả đều là một mảnh bi
thương... Làm rối? Xuất hiện cơ hội xoay chuyển? Đây thuần túy là tộc
trưởng nằm mơ nói mộng, ý nghĩ kỳ lạ! Một hài đồng mười một tuổi, đan
điền bị phong ấn, còn không bằng người thường, hắn có thể làm rối? Hắn
có thể tạo ra bao nhiêu biến cố?
Trên lôi đài.
Rống!
Nạp Lan Mãnh rốt cuộc rống giận một tiếng, nghiêng người nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân:
- Tiểu hài nhi ở đâu tới? Cút xa một chút cho lão tử!
Hắn gần đánh về phía Phong Vân Tuyết không chút chống cự, định bừa bãi lăng nhục, lúc này đột nhiên lại bị một đứa bé quần áo tả tơi cắt đứt, ngươi bảo hắn làm sao không giận cho được?
Nếu không phải e ngại sứ giả Ngạo Hàn Tông ở đây, khẳng định Nạp Lan Mãnh đã ra tay bóp chết nam hài trước mắt này.
- Vô Ngân!
Rốt cuộc Phong Vân Tuyết khẩn trương gọi một tiếng.
- Tuyết tỷ, đưa tư cách dự thi của tỷ cho ta đi!
Phong Vân Vô Ngân mắt thấy Phong Vân Tuyết thở hồng hộc, sắc mặt tái nhợt
thoát lực, đã không còn sức lực tiếp tục chiến đấu, bại cục của nàng đã
định, còn chống lại đối thủ thô bạo, muốn ngang ngược vũ nhục, bởi vậy,
Phong Vân Vô Ngân bèn nói.
Phải biết rằng, lần này Phong Vân Vô
Ngân chạy tới hiện trường thi đấu, đơn giản chính là muốn tìm một cơ
hội, tiến vào Ngạo Hàn Tông, thu được tư cách xem vũ kỹ bảo điển cao
giai, cùng với thu được phân phối đan dược cao cấp, thu được quyền hạn
tiến vào nơi cao cấp thí luyện...
Mà bản thân Phong Vân Vô Ngân cũng không có tư cách tham dự lần thi đấu lựa chọn này. Cho nên, hắn chỉ có thể tìm một cơ hội!
Hiện nay, trận doanh bên phía Phong Vân gia tộc, khí thế sa sút tinh thần sa sút, trên mặt thành viên gia tộc, một mảnh tro nguội tuyệt vọng, mặc dù là đệ nhất thiên tài của gia tộc, Phong Vân Tuyết, cũng sắp bị bại, gần chịu thua.
Chương 12: Chiến đi (2).
Dưới loại cục
diện này, Phong Vân Vô Ngân liều mình đi hiểm một nước! Cùng lúc không
để Phong Vân Tuyết phải chịu nhục, về phương diện khác, chính là tìm một tư cách dự thi.
- Nếu có thể đánh bại người trước mắt kia, chưa chắc đã không phải không có cơ hội tiến nhập Ngạo Hàn Tông!
Ánh mắt Phong Vân Vô Ngân chuyển từ trên mặt Phong Vân Tuyết, đến khuôn mặt đầy thịt thừa của Nạp Lan Mãnh.
- Vô Ngân... Đừng hồ đồ... Mau chóng rời khỏi lôi đài!
Phong Vân Tuyết hoảng loạn gọi.
- Úc? Tiểu hài tử xấu xa, ta không nghe nhầm đi sao? Ngươi muốn thay thế
tiểu thư Phong Vân Tuyết, so đấu với ta? Não ngươi có vấn đề?
Nạp Lan Mãnh cũng không biết Phong Vân Vô Ngân, hắn không giận, ngược lại cười nói:
- Ha ha ha ha! Đây là hài đồng nhà ai? Người điên! Cư nhiên là người điên! Ha ha ha ha!
Cũng đúng, một hài đồng thoạt nhìn chưa đủ mười ba tuổi, vẻ mặt lãnh tĩnh,
luôn mồm muốn thay thế Phong Vân Tuyết cường giả Hậu Thiên lục phẩm, đối chiến một người có vũ lực vô cùng cường hãn, ngay cả Phong Vân Tuyết
đều không thể chịu nổi, Nạp Lan Mãnh... Đây không phải là hành vi của
người điên thì là cái gì?
Huống hồ, trên người hài đồng kia, tuyệt đối không có nửa điểm huyền khí ba động!
Trên đài chủ tịch, chỉ yên lặng quan sát Phong Vân Vô Ngân, cũng không ngăn
cản hành vi hoang đường vô căn cứ của Phong Vân Vô Ngân.
Lúc này, Phong Vân Mặc điên cuồng gầm rú lên:
- Tuyết nhi, ngươi lui ra! Để Vô Ngân lên! Để Vô Ngân thay thế tư cách dự thi của ngươi!
Trong con ngươi Phong Vân Mặc đã hiện ra rất nhiều tơ máu, thần thái bên
ngoài giống như một tên dân cờ bạc thua trắng tay, còn cơ hội mở bát một lần cuối cùng, tuy rằng cơ hội thắng trong lần này gần như không đủ một phần vạn, thế nhưng, hắn vẫn muốn đánh cuộc! Đương nhiên, loại đánh
cuộc này, thuần túy là mù quáng, không thể tránh được, bị bất đắc dĩ!
Để Phong Vân Tuyết ở lại trên sàn đấu, có tác dụng gì? Thế bại đã định, không còn nửa bước có thể xoay sở!
- Tuyết nhi, đi xuống!
Phong Vân Mặc điên cuồng hô nói.
Phụ mẫu của Phong Vân Tuyết cũng thừa dịp cơ hội này, khàn giọng kêu gọi...
- Tuyết nhi, nghe tộc trưởng nói, xuống! Nhanh xuống mau!
- Vô Ngân, nhanh chóng lui lại! Đây không phải trò đùa! Đây là chiến đấu sinh tử! Lui ra!
Phong Vân Tuyết cũng liên tục gọi Phong Vân Vô Ngân. Nàng run rẩy đứng thẳng
lên, cầm kiếm chỉ vào Nạp Lan Mãnh, miễn cưỡng vận một tia huyền khí
cuối cùng, trên trường kiếm nhất thời bộc phát ra ánh sáng...
- Nạp Lan Mãnh, chúng ta tiếp tục!
- Hừ! Tiểu thư Phong Vân Tuyết, nàng đã là nỏ mạnh hết đà, cần gì phải
đau khổ chống đỡ? Trên thực tế, người ngu muội quả nhiên không tốt, nàng nghĩ lại, hai người chúng ta, nếu hôm nay định ra danh phận phu thê,
ngày khác ta tiến vào Ngạo Hàn Tông, nàng làm sao lại không có nửa điểm
chỗ tốt? Ta lấy lời hay khuyên nàng, nàng theo ta đi!
Nạp Lan Mãnh loại bỏ Phong Vân Vô Ngân, lại quay đầu hèn mọn cười nhìn Phong Vân Tuyết.
Trong lòng Phong Vân Vô Ngân giận giữ lời nói vô lễ của Nạp Lan Mãnh, sỉ nhục Tuyết tỷ hắn, đồng thời lại dùng khóe mắt dư quang quét sang phía ba vị trọng tài Ngạo Hàn Tông. Ba vị trong tài, tất cả đều không nói ra một
tiếng, dường như là một loại thái độ ngầm đồng ý đối với hành vi chen
ngang quấy rối của Phong Vân Vô Ngân.
Mà trận doanh của sáu đại gia tộc, cũng không một ai đứng ra quát lớn ngăn cản Phong Vân Vô Ngân.
Cũng đúng, một tiểu hài đồng, có năng lực làm mưa làm gió được gì? Có tư cách gì ngăn cản những người này?
Phong Vân Vô Ngân không nói thêm, bước nhanh lên lôi đài, che trước người
Phong Vân Tuyết và Nạp Lan Mãnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Nạp Lan
Mãnh.
- Mẹ nó! Người điên, cút cho ta!
Sát khí trong mắt Nạp Lan Mãnh bành trước! Hắn không thể dễ dàng tha thứ một người điên, lặp đi lặp lại làm rối nhiều lần!
Trên thực tế, trong lòng Phong Vân Vô Ngân cũng không nắm chặt sẽ thắng Nạp
Lan Mãnh. Bất quá, cầu phú quý trong hiểm nguy, nếu có thể đánh bại Nạp
Lan Mãnh, như vậy có một tia hi vọng tiến vào Ngạo Hàn Tông.
Không thể tiến vào Ngạo Hàn Tông, Phong Vân Vô Ngân chung quy không thể đạt được kết quả mình mong muốn trên con đường võ giả.
Thiên Địa Bá Khí Quyết, chỉ bất quá là công pháp tu luyện huyền khí, không
phải vũ kỹ cao cấp, có loại công pháp này, mà không có vũ kỹ tương xứng
phụ tá, vậy thì quả thực là một loại lãng phí xa xỉ..
Mà Độc Cô Cửu Kiếm, tại thế giới này chắc gì đã là tuyệt thế bí điển?
Nếu như mục tiêu của Phong Vân Vô Ngân chỉ là võ giả Tiên Thiên trở xuống,
như vậy, hắn có thể co đầu rút cổ, khổ tâm tu luyện Thiên Địa Bá Khí
Quyết và Độc Cô Cửu Kiếm.
Thế nhưng, Phong Vân Vô Ngân biết, tại
thế giới coi trọng vũ lực này, trên cảnh giới Hậu Thiên, còn có Võ giả
Tiên Thiên cường đại hơn, mà cảnh giới Tiên Thiên, chỉ sợ cũng không
phải cường giả cao nhất trên thế giới này.
Nếu như Phong Vân Vô Ngân muốn kiến công lập nghiệp trên con đường võ đạo, tất nhiên phải gia nhập một tông môn.
Huống hồ, hiện nay Tuyết tỷ nguy tại sớm tối, nếu như Phong Vân Vô Ngân không ra tay đánh cuộc, lẽ nào mặc cho Tuyết tỷ chịu nhục?
Chiến đi!
- Mãnh nhi, nếu người điên này dây dưa không ngớt, vậy thì ngươi tiễn hắn một đoạn đường đi!
Lúc này, rốt cuộc tộc trưởng Nạp Lan gia tộc Nạp Lan Phi cũng không nhìn được nữa, trực tiếp cất giọng the thé nói:
- Từ một năm trước, lẽ ra hắn nên trở về với cát bụi, chúng ta khoan hồng độ lượng, sứ giả Ngạo Hàn Tông Da Luật Hoành nhân hậu, mới thả cho hắn
một đường sống tạm, hiện nay hắn không biết tốt xấu, tự tìm đường chết,
vậy cũng không trách được chúng ta lấy lớn hiếp mạnh rồi!
Trong ánh mắt Nạp Lan Phi truyền sang ám chỉ cho Nạp Lan Mãnh, Giết!
Mà đám người Phong Vân gia tộc, một ít phụ nhân có chút lương tâm, đều vội vàng há miệng nói với Phong Vân Mặc:
- Tộc trưởng, xem ra tinh thần của hài tử Vô Ngân này đã xảy ra chút vấn
đề, phụ mẫu hắn đều chết, cô độc thương cảm, mắt thấy sẽ bị tên cường
đạo Nạp Lan gia tộc đánh thành tro bụi, vô cùng thê thảm, mong tộc
trưởng khuyên can, không nên để hắn tiếp tục liều lĩnh làm ẩu nữa.
- Làm càn! Ta đã nói qua, Vô Ngân thay thế Tuyết nhi xuất chiến, các ngươi lại còn ồn ào cái gì?
Sắc mặt Phong Vân Mặc như chết lặng, khóe miệng co quắp vài lần, ánh mắt dại ra.
Trên lôi đài.
- Được rồi, nếu ngươi muốn chết, Nạp Lan Mãnh ta sẽ thành toàn ngươi!
Trước tiên chém giết ngươi, sau đó đối phó tiểu thư Phong Vân Tuyết,
cũng không phải việc quá tốn sức gì!
Nạp Lan Mãnh nhe răng cười, huyền khí toàn thân bắt đầu lưu động, trên cự kiếm, sát khí hung ác lưu chuyển không ngớt.
Phong Vân Vô Ngân nhẹ nhàng rút cành cây cắm ở dưới chân mình lên, lập tức
múa vài cái, không hề kết cấu, nhưng tinh diệu của Độc Cô Cửu Kiếm lại
róc rách chảy qua giống như dòng suối trong đầu Phong Vân Vô Ngân.
Trên lôi đài!
Nạp Lan Mãnh mười tám tuổi, được cho là nam nhân thành niên. Thân thể hắn
cường tráng như gấu, thân cao một thước tám mấy, đứng ở trên lôi đài
giống như một ngọn núi nhỏ, thêm nữa khí tức hắn rất ngưng trọng, hạ bàn vững chắc, tự nhiên sinh ra cảm giác khiến cho kẻ khác khó có thể vượt
qua.