Bá Khí

Chương 11: Chương 11: Tránh xa Tuyết tỷ của ta ra (1,3)!




Trên lôi đài!

Phong Vân Thiết Cương đối chiến Nạp Lan Vô Ưu!

Từ biểu hiện nhìn ra, trận quyết đấu này, đáng lẽ không nên có bất luận gì lo lắng! Phong Vân Thiết Cương có cảnh giới huyền khí lục phẩm sơ kỳ, Nạp Lan Vô Ưu chỉ có ngũ phẩm.

- Cương nhi, nhất định phải thắng! Hưng suy vinh nhục của Phong Vân gia tộc, toàn bộ rơi vào trên vào ngươi và Tuyết nhi!

Hai mắt Phong Vân Mặc trừng lớn, chăm chú theo dõi tình hình trận đấu.

Trên đài chủ tịch, ba gã sứ giả Ngạo Hàn Tông mỉm cười uống trà, ánh mắt bọn họ, hoàn toàn không đặt ở trên người Phong Vân Thiết Cương, mà bọn họ lại quan tâm Nạp Lan Vô Ưu, sau khi ăn đan dược, ngụy trang cảnh giới.

- Nếu không biết điều, như vậy... Bại đi!

Phong Vân Thiết Cương nhe răng cười, hai mắt trần đầy hưng phấn thắng lợi, sát khí đột nhiên lóe qua trên mặt, hai chân vừa trượt, liên tục vung kiếm, trong chớp mắt đâm bảy kiếm, mỗi kiếm đều đâm vào bộ vị yếu hại của Nạp Lan Vô Ưu.

Một màn công kích liên miên này, Phong Vân Thiết Cương cũng không bảo lưu thực lực, hắn toàn lực ứng phó, mỗi một kiếm bổ ra đều vô hình có huyền khí bám vào kiếm phong, công kích bao phủ phạm vi vài thước.

Tình cảnh Nạp Lan Vô Ưu trong nháy mắt bị xé rách, lập tức sẽ phát sinh!

Nhưng ở phía sau! Chuyện quái dị đã xảy ra!

Nạp Lan Vô Ưu chỉ có thực lực bên ngoài là Hậu Thiên ngũ phẩm, lúc này lại chắp hai tay sau lưng, lững thững bước đi như trong sân vắng, dễ dàng bước đi thong thả vài bước, đã tách ra được phong mang của Phong Vân Thiết Cương.

- Hử?

Phong Vân Mặc ở bên dưới cảm giác tâm thần căng thẳng:

- Chuyện gì xảy ra? Nạp Lan Vô Ưu, nhấc chân nhẹ nhàng đã né tránh? Vừa rồi đợt công kích như thiểm điện của Cương nhi, không hề có hiệu quả? Một võ giả Hậu Thiên ngũ phẩm, làm sao có khả năng dễ tránh đối mặt với công kích của võ giả Hậu Thiên lục phẩm như vậy?

Trên lôi đài, Phong Vân Thiết Cương cho rằng mình vừa đánh ra một kích toàn lực, tất nhiên chém giết Nạp Lan Vô Ưu dưới kiếm, bởi vậy, hắn không giữ lại chút nào ra sát chiêu như sấm sét, không thèm suy nghĩ đường lui và vấn đề phòng ngự! Cũng không suy nghĩ đến vấn đề dùng kiếm chiêu biến ảo quay góc. Chỉ mạnh mẽ đánh thẳng, ý đồ miểu sát đối thủ!

- Ha ha!

Nạp Lan Vô Ưu mau chóng tránh ra một kiếm cuối cùng của Phong Vân Vô Ưu, trường kiếm trong tay đột nhiên vung lên, kiếm phong như cắt không khí, phát sinh tiếng kêu quỷ khóc thần sầu, một đạo kình phong do huyền khí ngưng tụ mà thành, đánh thẳng về phía Phong Vân Thiết Cương.

- Trường Hà Lạc Nhật!

Bí điển tối cao của Nạp Lan gia tộc, kiếm pháp Hoàng Giai cao cấp... Trường Hà Lạc Nhật!

- A?

Một tiếng kêu lạnh lùng văng vẳng, trực tiếp bao phủ trái tim và linh hồn của Phong Vân Thiết Cương! Nguy cơ đánh vào thân thể, thân hình hắn mau chóng lui lại! Trường kiếm trong tay cứng ngắc xoay một vòng, ý đồ ngăn lại kiếm thế của Nạp Lan Vô Ưu!

Keng!

Trường kiếm của hai người chạm vào nhau, không chỉ bắn ra ánh lửa, thậm chí còn kích đồng huyền khí tạo thành tiếng vang nặng nề.

- A! Là... Là cảnh giới huyền khí lục phẩm! Nạp Lan Vô Ưu kia, dĩ nhiên là huyền khí lục phẩm!

Người trong trận doanh Phong Vân gia tộc, nhất thời kinh ngạc không ngớt gầm nhẹ lên!

- Tốt... Tâm cơ thật thâm trầm! Cư nhiên... Cư nhiên dùng đan dược mang dược tính ẩn nấp... Ẩn tàng cảnh giới...

Phong Vân Mặc thấy chấn động tim phổi.

Hắn không nghĩ tới mưu kế này của Nạp Lan gia tộc!

Đan dược ẩn dấu cảnh giới thực lực, tương đối trân quý, bất quá đối với võ giả bình thường mà nói, kỳ thực tương đối yếu, không có tác dụng quá lớn.

Bởi vậy đại đa số gia tộc sẽ không hao tổn giá thành xa xỉ, cầu mua đan dược có tính ẩn nấp, để đệ tử trong gia tộc sử dụng.

Nhưng không nghĩ tới, để đạt được hiệu quả ra tay bất ngờ trong thi đấu, Nạp Lan gia tộc không tiếc tiêu hao ba phần tư lợi nhuận gia tộc trong năm, mua hai viên đan dược tính ẩn nấp, có thể nói là dụng tâm vô cùng khổ cực!

Luận thực lực chân chính, Phong Vân Thiết Cương vốn đã thấp hơn Nạp Lan Vô Ưu một phần, vừa lên sàn đấu, thái độ Phong Vân Thiết Cương có chút coi thường, cho nên hắn tưởng rằng ngay lần công kích đầu tiên đã có thể chém giết đối phương thành mảnh nhỏ, bởi vậy vừa ra tay sẽ không để lại nửa đường lui cho chính mình!

Hiện tại, cục diện đảo ngược, hơn nữa trong lòng kinh khủng, Phong Vân Thiết Cương bị ép liên tục lui về phía sau, bất quá dựa vào huyền khí, cường ngạnh chống đối lại kiếm pháp tinh diệu tuyệt luân Trường Hà Lạc Nhật của Nạp Lan Vô Ưu. Không còn một chút cơ hội hoàn thủ.

Keng!

Keng!

Keng!

...

Nạp Lan Vô Ưu công liên tiếp mười chín kiếm, mỗi một kiếm phong đều mang theo huyền khí, Phong Vân Thiết Cương vừa mới liên tục ngăn chặn mười chín kiếm, đã lùi lại mười chín bước, lùi đến sát lề lôi đài, đã không còn đường thối lui!

- Kiếm pháp của Phong Vân gia tộc, chỉ trọng công không coi trọng thủ, hôm nay vừa thấy, quả thực như vậy! Một khi ra chiêu không thành công, bị người đoạt mất tiên cơ, vĩnh viễn không còn cơ hội xoay mình!

Nạp Lan Vô Ưu dữ tợn cười, trong lòng phi thường đắc ý! Nếu như, hắn không ẩn dấu huyền khí, liền không thể tránh đánh lâu dài cùng Phong Vân Thiết Cương, tuy rằng tỉ lệ chiến thắng rất lớn, bất quá, hai người tất nhiên phải đại chiến mấy trăm chiêu mới có thể phân ra thắng bại, nào có đạo lý thắng được dễ dàng như hiện nay?

- Bại!

Bất thình lình, Nạp Lan Vô Ưu giơ trường kiếm lên cao, một đóa kiếm hoa chói mắt ngưng tụ trên mũi kiếm, như mặt trời chói chang nhô lên cao!

- Lạc Nhật Dư Huy!

Nạp Lan Vô Ưu khẽ quát một tiếng, trường kiếm lấy quỹ tích xinh xắn huy hoàng, tà tà chém xuống! Kiếm chiêu chưa đến, kiếm phong mang theo huyền khí như thực chất, đã cắn nát hoàn toàn không khí xung quanh thân thể Phong Vân Thiết Cương!

Phong Vân Thiết Cương vừa mới cản được mười chín kiếm, huyền khí trong cơ thể đã tổn hao rất nhiều, tuy rằng hắn đã toàn lực né tránh về phía bên trái, thế nhưng, hắn không nhanh bằng kiếm thế của Nạp Lan Vô Ưu!

Phụt!

Uy lực một kiếm này của Nạp Lan Vô Ưu, rõ ràng trực tiếp chém đứt vai phải và tay phải của Phong Vân Thiết Cương.

Máu tươi phun ra như suối!

- A!

Phong Vân Thiết Cương phát sinh một tiếng kêu thảm thiết, toàn thân ngã vào trong vũng máu, dây thần kinh truyền đến đau đớn kịch liệt, có thể bản thân hắn đã trải qua rèn luyện, nhưng vẫn bị ngất xỉu...

- Chuyện này... Thiết Cương huynh, cảnh giới hai chúng ta tương đương, thực lực chỉ sàn sàn với nhau, chớ trách ta ra tay quá nặng, thực sự là bất đắc dĩ!

Nạp Lan Vô Ưu cố ý thổn thức, cảm thán, sau đó cúi đầu ôm lấy Phong Vân Thiết Cương, huyền khí đưa đẩy, đã ném thân thể Phong Vân Thiết Cương về phía trận doanh của Phong Vân gia tộc.

- Xin mau chóng chữa thương cho Thiết Cương huynh, để tránh khỏi bị mất máu quá nhiều!

Chương 11: Tránh xa Tuyết tỷ của ta ra (2)!

Người của Phong Vân gia tộc, chỉ cảm thấy một đám mây đen che hết đỉnh đầu, tiếp được thân thể đứt đoạn của Phong Vân Thiết Cương, gương mặt tuổi trẻ thống khổ co quắp, trong lòng mỗi thành viên Phong Vân gia tộc đều cảm thấy mờ mịt không hiểu.

- Nạp Lan gia tộc!

Đột nhiên, Phong Vân Mặc trực tiếp đứng lên, tức sùi bọt mép, điên cuồng nói:

- Các ngươi âm hiểm giả dối, dĩ nhiên để cho đệ tử dự thi dùng đan dược ẩn nấp, che giấu cảnh giới, bực dã tâm ẩn chứa hành vi ti tiện như vậy, thật sự là khiến kẻ khác nghiến răng thống hận!

- Ha ha, tộc trưởng Phong Vân Mặc, có phải ngươi thua không chịu nổi? Thi đấu chọn lựa nhập tông của Ngạo Hàn Tông không nói rõ ràng đệ tử không thể sử dụng đan dược ẩn nấp... Các ngươi thua, liền thua, không nên ở chỗ này già mồm cãi lý, cố gắng chống chế đi!

Tộc trưởng Nạp Lan gia tộc, Nạp Lan phi đâu phải đèn dầu hết dầu, ngay mặt đối mặt với Phong Vân Mặc.

- Được rồi! Đừng vội to tiếng ồn ào!

Rốt cuộc trọng tài họ Tây Môn kia cao giọng tuyên bố.

- Trận này, chính là Nạp Lan gia tộc chiến thắng! Tộc trưởng Phong Vân gia tộc, người của ngươi kiêu căng cuồng vọng, lúc đối chiến, một mặt coi thường đối thủ, dẫn đến mất đi tiên cơ, chỉ đổ tại giao gió gặt bão! Thân là một võ giả, trước khi không đánh bại đối thủ là không có tư cách ngạo mạo!

- Huống hồ, đệ tử Nạp Lan gia tộc chỉ dùng đan dược ẩn nấp, không phải loại hình kích phát tiềm lực, hoặc là mượn ngoại lực, bởi vậy không tính là phạm quy! Tiếp tục thi đấu! Đánh một trận cuối cùng, Phong Vân Tuyết của Phong Vân gia tộc, đối chiến Nạp Lan Mãnh của Nạp Lan gia tộc! Danh ngạch cuối cùng, toàn bộ dựa vào tự mình chiến đấu.

Trọng tài họ Tây Môn giải quyết dứt khoát! Mặc dù Phong Vân gia tộc có muôn vàn bất mãn, tất cả kháng nghị, cũng chỉ có thể nén giận!

Dưới uy áp của sứ giả Ngạo Hàn Tông... Gia tộc có thể nhẫn nhịn mới là tốt nhất, không thể nhịn cũng phải cố nhịn!

- Tuyết nhi!

Trước khi lâm trận, Phong Vân Mặc gọi Phong Vân Tuyết đến bên người.

- Cục diện hiện tại, nguy cơ đã chồng chất trước mặt Phong Vân gia tộc, Tuyết nhi nhất định phải thắng! Nhất định!

Phong Vân Mặc biết rõ, nếu như ngay cả một danh ngạch cuối cùng cũng bị mất, như vậy lần thi đấu chọn lựa này của Ngạo Hàn Tông, Phong Vân gia tộc chỉ có một danh nghạch ít ỏi.

Như vậy, sau khi tẩy trừ phân phối lại, hầu như Phong Vân gia tộc sẽ trở thành gia tộc đứng bét trong sáu đại gia tộc Khâu Hác Thành.

Địa bàn, sản nghiệp, tuyệt đại bộ phận đều phải nhường lại cho gia tộc khác.

Ý nghĩa này, chính là một bắt đầu của sự suy bại!

Phong Vân Tuyết cầm kiếm mà đứng, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, hít sâu một hơi:

- Đại gia gia, tất nhiên ta sẽ toàn lực ứng phó!

Trên lôi đài, Nạp Lan Mãnh thân cao một thước tám, cơ thể toàn thân cường tráng hùng vĩ, đã kéo theo một thanh cự kiếm, đứng thẳng tại chỗ.

Thành viên Nạp Lan gia tộc, cùng kêu lên hò hét trợ uy.

- Đại gia gia, ta đi rồi!

Phong Vân Tuyết khẽ gật đầu với các vị trưởng bối Phong Vân gia tộc, thi triển khinh công, váy nhẹ phiêu phù, uyển chuyển rơi xuống trên lôi đài.

Bản thân Phong Vân Tuyết vốn cực xinh đẹp, chính trực, giữa trán càng để lộ ra một cổ anh khí, toàn thân có vẻ như Ngạo Tuyết, đẹp không sao tả xiết!

Nàng vừa có mặt, tràng diện vốn có chút ầm ĩ đã dần dần trở nên yên tĩnh.

Đa số thành viên nam tính trong sáu đại gia tộc đều không nhịn được di động ánh mắt trên người Phong Vân Tuyết, hứng thú đánh giá vóc người của nàng.

Mà Nạp Lan Mãnh ngày thường uy mãnh, hình dạng lại cực kỳ xấu xí, trên mặt thịt thừa mọc lan tràn, đồng thời, da mặt gồ ghề như vỏ quả cam, vừa nhìn chính là thiếu niên bị thanh xuân đậu tàn phá bừa bãi.

- A… Tuyết tiểu thư, ta sớm nghe nói về dung nhan động lòng người của nàng, không nghĩ tới, hôm nay chúng ta có thể trở thành đối thủ... Khà khà, ta có một kiến nghị, không biết Tuyết tiểu thư có thể tiếp thu hay không?

Trước khi đại chiến bắt đầu, Nạp Lan Mãnh dĩ nhiên nói lời không liên quan đến chính sự, vẻ tham lam cuồng bạo bắn ra, trong miệng trào ra rất nhiều nước bọt, nuốt từng ngụm ừng ực.

Phong Vân Tuyết lãnh diễm không nói gì, huyền khí trong cơ thể lưu động, trong lòng cũng đang suy tư làm sao đánh lại tên này... Không thể nghi ngờ, nếu như Nạp Lan Vô Ưu đã ăn đan dược ẩn nấp, ngụy trang cảnh giới, như vậy Nạp Lan Mãnh trước mắt này, khẳng định cũng giống như Nạp Lan Vô Ưu.

Cảnh giới huyền khí Hậu Thiên lục phẩm, chắc chắn không thể nghi ngờ!

- Hình thể người này tráng kiện hơn bạn cùng lứa tuổi rất nhiều, hẳn là kiếm pháp đi theo con đường lực lượng mạnh mẽ, thân pháp chưa chắc đã có thể nhanh nhẹn! Ta liền du đấu cùng hắn, tiêu hao huyền khí của hắn, sau đó lựa thời cơ dành cho hắn một kích trí mạng!

Trong thời gian ngắn, Phong Vân Tuyết căn cứ sức quan sát và phán đoán của chính mình, đã tìm ra phương pháp đối địch.

Mà dường như Nạp Lan Mãnh nói xong rất hứng khởi, không thể dừng lại máy hát:

- Tuyết tiểu thư, không bằng, nàng liền chủ động chịu thua, sau đó gả cho ta, làm nữ nhân của ta, ta đảm bảo đối chiến ngày hôm nay, sẽ không làm nàng bị thương một cọng tóc, nàng xem thế nào?

Lời nói vô lễ khinh bạc của đối phương, khiến cho trong lòng Phong Vân Tuyết sinh ra chán ghét cường liệt, nàng không nói nhiều, trường kiếm run lên, vận chuyển huyền khí:

- Chiến đi!

Một kiếm tà tà mạnh mẽ đâm về phía ngực trái Nạp Lan Mãnh!

Kiếm thế xảo quyệt, mà lại ẩn chứa biến ảo vô cùng ở phía sau.

- Di? Kiếm pháp của nữ oa tử này, thật ra còn cao hơn một mảng lớn so với cái tên Phong Vân Thiết Cương vừa rồi!

Trên đài chủ tịch, ba sứ giả Ngạo Hàn Tông, đều sáng mắt trông xuống.

- Hắc hắc, có chút không biết tốt xấu đây!

Đối mặt với việc Phong Vân Tuyết không nói hai lời đã khởi xướng công kích, khóe miệng Nạp Lan Mãnh hiện ra một tia tươi cười khinh thường, đại kiếm trong tay trực tiếp quay vòng, thân hình vững vàng như núi, tính toán chơi kiểu cứng đối cứng cùng Phong Vân Tuyết.

Phong Vân Tuyết đã sớm định ra chiến lược du đấu, lúc này liền biến đổi kiếm thế, bảo vệ yếu hại toàn thân, đồng thời thi triển khinh công chạy vòng quanh Nạp Lan Mãnh. Thỉnh thoảng lại đâm ra một kích tấn công kẻ địch.

Chương 11: Tránh xa Tuyết tỷ của ta ra (3)!

Quả nhiên, kiếm thế của Nạp Lan Mãnh uy lực cường hãn, huyền khí hung hồn cương mãnh, thế nhưng thân pháp lại không quá linh hoạt. Bất quá, hắn đã rõ ràng nhược điểm của chính mình, bởi vậy, hắn lấy tĩnh chế động, thân hình đứng sừng sững, không hề di động mảy may, chính là dựa vào uy năng của mỗi kiếm, dễ dàng hóa giải kiếm pháp của Phong Vân Tuyết.

- Ha ha! Tuyết tiểu thư thực sự là băng tuyết thông minh, dĩ nhiên hiểu được lấy nhanh chế chậm, lấy dài công ngắn. Thân pháp của ta không nhanh bằng nàng, chuyện này không sai, bất quá nàng muốn du đấu thủ thắng, chuyện này thực sự là mơ tưởng hão huyền rồi!

Mỗi kiếm Nạp Lan Mãnh chém ra nhìn như cứng ngắc, thế nhưng chung quy có thể đơn giản phản kháng lại công kích từ xa của Phong Vân Tuyết đang chạy bên ngoài, không cho Phong Vân Tuyết bất luận cơ hội đến gần người hắn.

- Phong Vân gia tộc thua!

Trên đài chủ tịch, vị trọng tài họ Đạt Hề lắc đầu bật cười:

- Nạp Lan Mãnh này vừa ra tay, đã biểu hiện ra cảnh giới huyền khí lục phẩm trung kỳ!

- Đúng vậy, tuy rằng chiến thuật của Phong Vân Tuyết kia chính xác, thế nhưng đối với Nạp Lan Mãnh đã là lục phẩm trung kỳ, số lượng huyền khí chứa trong đan điền hắn, không phải người lục phẩm sơ kỳ như Phong Vân Tuyết có thể tiêu hao hết! Ta nghĩ, tiếp tục như vậy, người bị huyền khí tiêu hao sạch sẽ trước chính là Phong Vân Tuyết, mà không phải Nạp Lan Mãnh!

Trên lôi đài, Phong Vân Tuyết càng đấu càng kinh hãi!

Nàng không nghĩ tới, Nạp Lan Mãnh nhìn như cứng ngắc, nhưng lại thận trọng vô cùng, thật giống như một ngọn núi đứng sừng sững tại trung tâm, không thể lay động một chút nào!

Xuy xuy! Xuy xuy!

Phong Vân Tuyết đâm ra bao nhiêu kiếm, nhanh như chớp, nhưng lại vô công mà bật ra.

Đang lúc trong lòng Phong Vân Tuyết sinh ra nóng nảy, Nạp Lan Mãnh rống lên một tiếng...

- Tiểu nữu, từ nãy đến giờ vẫn đều là nàng chủ công, ta chủ thủ, hiện tại, nên đến phiên ta chủ công đi! Ha ha ha!

Rống!

Nạp Lan Mãnh rống to một tiếng như dã thú, đổi cách cầm kiếm từ một tay thành hai tay, vận đủ huyền khí, bỗng nhiên bổ mạnh!

Oanh!

Kiếm phong cuồng bạo hỗn loạn huyền khí, khiến cho không khí bốn phía lộn xộn tan vỡ.

Phong Vân Tuyết cảm thấy một cổ uy năng mạnh mẽ tuyệt đôi chém qua trước mặt nàng! Nàng bất chấp mọi thứ, thi triển khinh công, chợt lóe chạy về phía bên trái, đồng thời vị trí mặt đất lúc trước nàng đứng đã bị kiếm phong cuồng bạo của Nạp Lan Mãnh đánh ra một cái rãnh rộng hơn mười tấc, sâu hơn mấy tấc!

Bụi bay mù mịt!

- Bại đi!

Oanh!

Nạp Lan Mãnh lại tiếp tục chém ra một kiếm!

Phong Vân Tuyết đã buông tha chống lại, chỉ có thể thi triển khinh công, vội vàng chạy trốn!

Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!

Một kiếm lại một kiếm cắt mặt đất nứt ra từng khe rãnh chẳng chịt như mạng nhện.

- Tộc trưởng! Xin cho Tuyết nhi chịu thua đi! Chịu thua!

Mẫu thân Tần thị của Phong Vân Tuyết, mang theo âm thanh khóc nức nở cầu xin nói với Phong Vân Mặc.

- Chịu thua? Chịu thua?

Phong Vân Mặc như người mất hồn, thình lình, hắn như bị thần kinh hét rầm lên:

- Không thể chịu thua! Đệ tử Phong Vân gia tộc ta, quyết định không thể chịu thua! Dù chết... Cũng không thể chịu thua!

Chịu thua?

Trên thực tế, ở trên lôi đài, Phong Vân Tuyết đã phi thường chật vật rồi, bây giờ nàng tránh né cũng cảm thấy cố sức, đâu còn nửa điểm rỗi rãi để há mồm chịu thua?

- Ha ha ha! Tiểu nữu, ca chơi đùa chết ngươi! Ha ha ha!

Hai tay Nạp Lan Mãnh cầm kiếm, chém thêm một phát...

Khách!

Mặt đất tạo thành một khe rãnh bay thẳng đến gần hai chân Phong Vân Tuyết.

Sắc mặt Phong Vân Tuyết tái nhợt, huyền khí trong cơ thể đã bị tiêu hao hết bảy tám phần, nàng cố gắng né tránh, hiểm hiểm thoát khỏi đạo kiếm phong, thế nhưng, ngay sau đó lại một đạo kiếm phong khác hùng hổ lan tràn qua đây.

Cứ như vậy....

Rốt cuộc, cuối cùng thể thực Phong Vân Tuyết tiêu hao gần hết, bất lực thở dốc, hai chân giống như mất hết sức lực, thân thể cũng đang lạnh rung run run.

- Ha ha! Thế nào? Ngoan ngoãn chịu thua, sau đó đáp ứng làm nữ nhân của ta, như vậy, hôm nay liền không đả thương nàng! Nếu như không phải... Hắc hắc...

Huyền khí trong cơ thể Nạp Lan Mãnh mới chỉ tiêu hao phân nửa mà thôi, hắn vác cự kiếm trên vai, bước từng bước một tới gần Phong Vân Tuyết:

- Chịu thua cho ta!

Trên lôi đài, từng đạo vết nứt lung tung như mạng nhện, phi thường kinh khủng,. Nạp Lan Mãnh giống như Ma Thần kinh khủng, đi từng bước một tới gần Phong Vân Tuyết.

- Chịu thua!

Phong Vân Tuyết nắm chặt trường kiếm trong tay, co rúm lui từng bước lại phía sau, trong đầu nàng chảy qua muôn vàn ý niệm, vạn loại suy nghĩ...

Chịu thua? Một khi chịu thua, con đường võ giả của ta, liền đi tới hồi kết! Huống hồ, Nạp Lan Mãnh này luôn mồm nói ta làm nữ nhân hắn, hắn buồn nôn như quỷ, làm sao ta có thể nương thân cho hắn?

Nàng chỉ lui về phía sau, vẫn chưa chịu thua!

Hai đấu thủ thi đấu, chỉ cần có một bên không chủ động há miệng chịu thua, như vậy, liền phải đánh cho hiện ra thắng bại mới thôi! Mà thông thường, muốn phân ra thắng bại, hoặc nhiều hoặc ít, đều phải thụ thương. Nghiêm trọng nhất, đó là trực tiếp chém giết đối thủ.

Phong Vân Tuyết không tiếp thu thua cuộc, trọng tài cũng không đơn giản gián đoạn thi đấu.

- Tuyết nhi, chịu thua đi! Nhanh! Chịu thua đi!

Đại bộ phận thành viên Phong Vân gia tộc đều kêu lên.

- Không được chịu thua! Đệ tử Phong Vân gia tộc, chỉ có thể chết trận, tuyệt đối không thể cúi đầu chịu thua!

Phong Vân Mặc điên cuồng hô rống lên, áp qua các thành viên khác trong gia tộc.

Trên lôi đài...

- Ha ha, tiểu nữu, nhìn nàng như một kiện ngọc khí tạo hình tỉ mỉ, nếu như ta có thể tự tay đánh nát, dẫm đạp dưới chân! Nàng đã không chịu thua, vậy thì hôm nay, tại trên lôi đài, ta không tránh được muốn... Ha ha ha...

Dâm quang chợt lóe lên trong mắt Nạp Lan Mãnh, nghĩ thầm, lão tử trực tiếp ôm lấy ngươi, hôm mấy cái, ngươi chung quy nên chịu thua đi sao?

- Ta tới! Cô nàng!

Nạp Lan Mãnh vận chuyển huyền khí toàn thân, làm bộ muốn mạnh mẽ xông về phía Phong Vân Tuyết.

Phong Vân Tuyết kinh khủng lui về phía sau!

Lúc này ở phía sau!

Hưu!

Một đạo ánh sáng mười phần kình lực, bắn thẳng từ dưới lôi đài lên! Bắn thẳng vào giữa khoảng cách giữa Phong Vân Tuyết và Nạp Lan Mãnh.

Thân hình Nạp Lan Mãnh vốn muốn lao ra, thoáng cái ngừng lại.

Hắn tập trung nhìn vào, cắm thẳng trước mặt mình, chính là một cành cây.

Cành cây bị tước hết lá, cắm vào mặt đất trên lôi đài, giống như một lá cờ nhỏ.

- A?

Không riêng gì Nạp Lan Mãnh và Phong Vân Tuyết trên lôi đài, ngay cả mọi người trong toàn trường, bao gồm ba gã trọng tài, đều kinh ngạc một chút, xoay chuyển ánh mắt, chỉ thấy một thân hình nhỏ gầy, đang đi từ phía xa tới gần lôi đài.

Hắn chắp hai tay sau lưng, ánh mắt trừng trừng nhìn chằm chằm vào Nạp Lan Mãnh trên lôi đài.

Vẻ mặt rất trẻ con, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ thành thục và thận trọng.

Quần áo tả tơi, nhưng thân hình lại cao ngất như kiếm.

Toàn thân không có bất luận một tia huyền khí ba động, nhưng đi lại trong lúc đó lại tràn đầy cường đại tự tin và ổn định.

Không phải Phong Vân Vô Ngân, còn có thể là ai?

- Tránh xa Tuyết tỷ của ta ra!

Phong Vân Vô Ngân vừa đi vào gần lôi đài, một mặt mạnh mẽ gầm nhẹ lên một tiếng đối với Nạp Lan Mãnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.