Đột nhiên, La Gian cao giọng cười ha hả, trong tiếng cươi tràn ngập sự khen ngợi:
- Thủ đoạn của ngươi thật tàn nhẫn, dụng tâm độc ác, thực sự phải cao hơn Hồng Thiết gấp mười gấp trăm lần. Ngươi giết chết hắn, đương nhiên, sẽ
thay thế vị trí của hắn, trở thành ác nhân xếp hạng 500 của Tứ Giới. Từ
nay về sau, tại Tứ giới, đã là người có chút danh khí! Đương nhiên, bản
tọa coi trọng ngươi một đường tăng vọt, sau này sẽ trở thành một vị ác
nhân tán tận lương tâm trên ác nhân bảng!
Phong Vân Vô Ngân lặng
lẽ không nói. Chỉ cảm thấy biểu tình của La Gian này, thoáng có chút
quái dị. Chỉ bất quá, quái dị ở địa phương nào, hắn cũng tạm thời không
đoán ra.
Đương nhiên, Phong Vân Vô Ngân cũng lười suy đoán. Ít
nhất mà nói, La Gian này không tạo thành chút uy hiếp nào đối với Phong
Vân Vô Ngân.
- Chậc chậc… Làm một ác nhân nổi danh có thành tựu như vậy, hãnh diện, nổi tiếng. Thực sự khiến kẻ khác đố kỵ.
Một gã người mới nhỏ giọng nói.
- Được rồi, mọi người xuất phát, lập tức truyền tống đến U Mộc Đảo. Tập trung cùng phân bộ U Mộc Đảo!
La Gian ra lệnh một tiếng, xoay người đi về phía ngoài luyện võ trường.
Lý Phúc lập tức đi thu xếp dẫn theo người mới và người cũ tại phân bộ đi theo La Gian.
Dọc theo đường đi, Lý Phúc liên tục căn dặn người mới, đây là nhiệm vụ lần
đầu tiên của người mới, phải nhớ kỹ một điều, gặp thế lực đối địch, nhất định phải ra tay độc ác, không từ tất cả thủ đoạn bóp chết bọn họ.
Các người mới trà trộn vào Vô Biên Hải Vực cũng không phải mới một ngày hai ngày, cho nên đối với chuyện sống mái tranh dành địa bàn này, bọn họ tự nhiên nhìn không lạ gì.
Đám người mới, lần đầu tiên tham gia
loại chém giết tranh đoạt này, toàn bộ đều hưng phấn không hiểu. Có loại cảm giác được thoát ly ràng buộc, buông tay buôn chân, phấn khởi như
thần mã lướt trên mây trắng.
- Hoàn thành nhiệm vụ lần này, các ngươi sẽ chính thức trở thành người thám hiểm hải vực hợp cách!
Ra khỏi luyện võ trường, La Gian đi tới bên cạnh một tòa truyền tống trận, quay đầu lại cười cổ vũ với đám người mới.
- Ách… Nhưng các ngươi phải đảm bảo chính mình có thể sống sót. Muốn giữ
được tính mệnh, phải bước qua từ trên thi thể của địch nhân. Không còn
cách nào khác.
Đúng lúc này, Phong Vân Vô Ngân phát hiện, bên cạnh truyền tống trận, đã sớm có năm nhân vật thần bí đứng chờ đợi.
5 người này, toàn thân đều giấu kín trong áo choàng màu đen, trên đầu đội nón, khăn che bịt kín mặt, chỉ lộ ra hai con mắt, sáng như sao trời,
ánh sáng xanh trong mắt không ngừng chuyển động.
Mà khí tức của
năm người này, còn nồng hậu hơn cả La Gian, tuy rằng bọn họ đều cố ý che giấu, nhưng toàn thân hạo khí bốc lên, hiển hiện ra tu vi Tiên Thiên
Hạo khí Cảnh đỉnh phong.
- Lão đại, đây là?
Lý phúc nhanh chóng đặt câu hỏi.
Ngay cả trợ thủ của La Gian cũng không biết mấy nhân vật giả vờ thần bí này, đến cột cùng là thần thánh phương nào.
- Úc, đây là người mặt trên phái tới giúp đỡ chúng ta!
La Gian không nói nhiều phất phất tay.
Một người cũ lầm bầm nói:
- Không phải đâu? Chỉ là cướp giật một đảo nhỏ sản xuất linh thạch tử
khí, phải phái 5 võ giả cao thủ Tiên Thiên Hạo khí Cảnh đỉnh phong tới,
quá… Quá có chút mùi vị chuyện bé xé ra to đi…
Phải biết rằng,
tuy Già Thiên Minh là thế lực khổng lồ, thành viên trong tổ chức đông
đảo, thế nhưng tại Tứ Giới trước của Vô Biên Hải Vực, các đảo nhỏ như
sao trên trời, nhiều không kể xiết. Bởi vậy, mỗi một ngày đều có người
của Già Thiên Minh bị vậy trong trạng thái tranh đoạt các đảo nhỏ. Tuy
rằng Già Thiên Minh đều có bổ sung nhân thủ mới, thế nhưng mỗi một ngày
lại có người cũ ngã xuống. Số người vẫn tương đối khan hiếm. Hiện tại,
muốn tranh đoạt một tòa đảo nhỏ, chỉ sản xuất Linh thạch tử khí, cũng
không phải rất dồi dào, Già Thiên Minh lại phái mấy võ giả Tiên Thiên
Hạo khí Cảnh đỉnh phong qua đây, có chút lãng phí nhân lực và toài
nguyên.
Phong Vân Vô Ngân sờ sờ mũi, ngưng mắt nhìn về phía một
trong năm người thần bí, trong lòng bỗng nhiên sản sinh ra một cảm giác… Tên kia, cho ta một loại cảm giác quen thuộc. Giống như… Ta đã từng gặp qua, nhận biết tên đó.
Đương nhiên, đây chỉ là một loại ảo giác. Phong Vân Vô Ngân không đổi sắc mặt, nhưng trong lòng lại hơi có chút đề phòng.
La Gian ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người tiến vào trong truyền tống trận.
Lý Phúc ném một khối linh thạch tử khí vào trong truyền tống trận, nháy
mắt, một cổ thời không nghịch chuyển, nghiêng trời lệch đất mang theo
lực lượng vĩ đại tràn ngập, bao trùm toàn bộ truyền tống trận. Lướt qua, khó nói thành lời.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Phong Vân
Vô Ngân chỉ cảm thấy hai chân kiên định, cảnh vật trước mắt sáng ngời.
Truyền tống hoàn thành.
Đưa mắt nhìn xung quanh, đây là một sân rộng tại một tòa phủ đệ khác. Ngoài sân rộng, có hơn mười võ giả đứng sừng sững.
Người võ giả đứng đầu, là một trung niên hơn bốn mươi tuổi, mặt mũi tục tằng, trên mặt có vài vết đao thâm sâu, da thịt dữ tợn đáng sợ. Hai mắt hung
dữ, cốt cách tráng kiện, một con sông hạo khí lượn vờn lưu động trên
đỉnh đầu hắn, khí tức thật sự dư thừa, là nhân vật Tiên Thiên Hạo khí
Cảnh trung kỳ. Sức chiến đấu còn hơn cả La Gian.
- La Gian huynh đệ! Cuối cùng ngươi cũng chạy đến!
Võ giả kia phất phất tay gọ La Gian:
- Nghe nói người của Hùng Phong Quân Đoàn và Phấn Hồng Quân Đoàn đã bắt
đầu hoạt động, di thuyền vào tòa đảo nhỏ vô chủ kia, còn có rất nhiều
thế lực nhỏ tham dự mong kiếm được miếng thịt vụn, cũng chen chúc đi
vào. Chúng ta lên đường thôi! Bằng không bị bọn họ chiếm đoạt tiên cơ,
việc lớn không ổn. Tuy rằng trên tòa đảo nhỏ chỉ có mấy tử khí linh
mạch, bất quá, sản lượng một năm hơn mười vạn khối linh thạch tử khí vẫn phải có. Nếu như cướp giật được, nộp lên cấp trên một bộ phận, huynh đệ chúng ta cũng có thể phân được không ít.
La Gian dẫn theo phân bộ Lạc Khê Đảo ra khỏi truyền tống trận cười nói:
- Không sao! Thế lực nào giành trước đảo, cũng chỉ vui mừng một hồi thôi. Đoan Mộc đại ca, lần này phân bộ Lạc Khê Đảo và U Mộc Đảo của Đoan Mộc
Đại ca, mạnh mẽ liên thủ, nhất định mã đáo thành công!
Trong lòng Phong Vân Vô Ngân nhất thời hiểu rõ… Võ giả ở đây cũng là người của Già Thiên Minh, cùng rắn chuột một ổ với La Gian, bất quá, thuộc về một
phân bộ khác mà thôi.
Hiện tại, người của hai phân bộ hợp lại có
chừng hơn tám mươi người. Còn có năm cao thủ thần bí tu vi Tiên Thiên
Hạo khí đỉnh phong trợ trận. Tuyệt đối là một cổ thế lực khổng lồ đến
cực điểm.
Phong Vân Vô Ngân mơ hồ nghe thấy được hán tử Đoan Mộc
nói, trên tòa đảo nhỏ vô chủ kia, mỗi năm có thể sản xuất ra hơn mười
vạn khối linh thạch tử khí, trong lòng càng nóng hơn.
Tình huống
hiện tại của Phong Vân Vô Ngân thật giống như một người từ nông thôn vào thành, một tiểu tử nghèo với hai bàn tay trắng, rồi đột nhiên nghe được mấy món tài phú này, tim không đập nhanh, mắt không đỏ mới là lạ!
Đoan Mộc hán tử kia, thấy năm nhân vật thần bí bên cạnh La Gian, hắn cũng lộ vẻ mặt khó hiểu, La Gian nháy mắt một cái, ý bảo hắn không nên hỏi
nhiều. Tình hình cực kỳ quỷ dị.
Đương nhiên, Đoan Mộc hán tử cũng không lo lắng La Gian cấu kết thế
lực khác phản bội Già Thiên Minh, ngầm nuốt không tòa đảo nhỏ vô chủ
này. Không cần lo sợ, lúc này La Gian dắt tay, dẫn theo mọi người người
đi ra khỏi phân bộ U Mộc Đảo.
Đoàn người đi rất nhanh trên đảo, không bao lâu đã tới một chỗ bến tàu.
Một con thuyền gỗ thật lớn, bỏ neo trên bến tàu.
Thuyền gỗ này rất cao, tạo thành từ những cây gỗ rất chắc chắn, toàn thân tạo
thành bộ dáng như con cá kình, cao chót vót, rất có hồn.
- Mọi người lên thuyền!
Hán tử Đoan Mộc vung tay lên, mọi người lục tục lên thuyền.
Đảo nhỏ vô chủ kia bị người phát hiện vài ngày trước, trên đảo cũng không có truyền tống trận, cho nên cần phải đi thuyền tới.
Mọi người leo lên thuyền, rút neo, giương buồm giương cờ tiến vào hải vực.
Cờ hiệu của Già Thiên Minh này là một con dơi màu đen, giang rộng hai
cánh tung bay, che cả trời đất.
Thuyền gỗ này không giống đội
thuyền bình thường, không chỉ có thể tích lớn, tạo hình kỳ lạ, hơn nữa
không cần thủy thủ chèo thuyền, mà thiêu đốt linh thạch cương khí, thúc
đẩy đội thuyền đi lại.
Thuyền lớn theo gió vượt sóng, bơi trong
biển nhanh như người cá, càng đi càng nhanh, đã theo kịp với tốc độ võ
giả Tiên Thiên Cương Khí Cảnh phi hành.
- Mọi người nghe đây,
muốn đến tòa đảo nhỏ vô chủ kia còn cần một đêm. Mọi người nghỉ ngơi
dưỡng sức cho tốt, chuẩn bị chém giết! Một trận này, sẽ không thiếu chỗ
tốt cho tất cả mọi người!
La Gian cao giọng nói, sau đó ngừng lại một chút, hắn nghiêng đầu nói khẽ với hán tử Đoan Mộc:
- Đoan Mộc đại ca, xin đại ca đến buồng nhỏ trên tàu cùng tiểu đệ, bàn bạc làm sao cướp đoạt tòa đảo nhỏ vô chủ kia.
Dứt lời, La Gian, Lý Phúc, hán tử Đoan Mộc và và tên thủ hạ thân tín của
hán tử tiến vào buồng nhỏ trên tàu, năm nhân vật thần bí cũng theo sát
tiến vào. Đoàn người này làm việc, có chút mùi vị lén lén lút lút.
Lúc này, Phong Vân Vô Ngân đang vịn tay mà đứng. Thời gian hoàng hôn, mặt
trời chiếu những tia sáng tuyệt mỹ xuống trên biển, khiến hải vực bị
nhuộm đẫm một mảnh ánh hồng, tráng lệ sáng lạn. Ngoài khơi mênh mông
sóng nước, dập dờn mờ ảo, mang đậm chất thơ.
Đám người cũ đã ra
đảo vô số lần, chẳng thèm để ý. Cả đám khoanh chân ngồi ở trên boong
tàu, điều chỉnh trạng thái tinh khí thần, gối giáo chờ sáng, chuẩn bị
cho chiến đấu sắp phát sinh.
Còn đám người mới, hầu như đều bị cảnh tượng mộng ảo này hấp dẫn, mỗi người đều không ngừng cao giọng nghị luận.
Mao Đại Bổng kia đứng ở bên cạnh Phong Vân Vô Ngân, ánh mắt lơ đãng luôn
liếc về nạp giới trên tay Phong Vân Vô Ngân, vẻ mặt cười ngây ngô. Trong lòng lại nghĩ... Đến lúc tranh đoạt tòa đảo nhỏ kia, lão tử thừa lúc
loạn đâm sau lưng tiểu tử này một đao, sau đó cướp giật nạp giới của
hắn, hẳn là sẽ không thiếu đồ tốt.
Mà tên thanh niên kiếm tu tóc
dài kia, như trước khoanh chân ngồi thiền, săn sóc ân cần kiếm ý, ánh
mắt đầy tinh thần, xuyên thấu qua tóc dài, ngưng mắt nhìn về phía Phong
Vân Vô Ngân, giống như đang nhìn một con mồi cường tráng tốt tươi.
Phong Vân Vô Ngân lơ đễnh, chỉ quan tâm ngoài khơi.
Đúng lúc này, một con thuyền lớn khác xuất hiện ngay bên trái, trên thuyền
dựng thẳng một lá cờ hiệu to, trên cờ xí thêu một bức bách điểu triêu
phượng đồ, trông rất sống động. Cờ xí đón gió phất phới, sóng gợn nhộn
nhạo, giống như bách điểu trên lá cờ đều là vật còn sống, bay lượn giữa
trời, linh động không gì sánh được.
Một cổ mùi son nhàn nhạt theo gió biển nhẹ nhàng thổi qua đây.
- Là nữ nhân của Phấn Hồng Quân Đoàn! Giống như chúng ta, bọn chúng cũng muốn đi tòa đảo nhỏ vô chủ kia, cướp giật tài nguyên!
Một người cũ phía sau Phong Vân Vô Ngân, nhe răng trợn mắt nói. Đột nhiên,
hắn vươn đầu lưỡi, liếm liếm một chút đôi môi khô khốc, ánh dâm trong
mắt bắn ra bốn phía:
- Hắc hắc, nữ nhân của Phấn Hồng Quân Đoàn,
tuy rằng tính tình táo bạo một chút, nhưng sắc đẹp người nọ lai cao hơn
người kia, lần này cướp giật tòa đảo nhỏ vô chủ này, hai phía không
tránh khỏi giao chiến! Chúng ta binh hùng tướng mạnh, lại có năm cường
giả Tiên Thiên Hạo khí đỉnh phong trợ trận, thế tất đánh tan Phấn Hồng
Quân Đoàn... Hắc hắc, đến lúc đó, để những nữ nhân này bị vắt sạch không còn giọt nước mới thống khoái!
Vừa nhìn thấy đội thuyền của Phấn Hồng Quân Đoàn, đám người cũ của Già Thiên Minh đang ngồi nghỉ ngơi
dưỡng sức trên boong tàu liền ngồi không yên, toàn bộ đi sát đến mép
thuyền, líu rít, tiếng huyên náo ồn ào không thôi. Trong miệng văng ra
các loại ngôn ngữ ô uế, dư bẩn. Thậm chí càng có người bật hơi giương
giọng lên tiếng hát vang, tự biên tự sướng tiết mục ngắn. Huân đoạn tử,
thập bát mạc, thụy nhất thụy, thảo nhất thảo và các loại ca từ buồn ôn,
ùn ùn tuôn ra.
Trên thuyền là một mảnh hỗn loạn.
Tâm tình
của người mới, trong nháy mắt cũng bị lây nhiễm, thiêu đốt lên. Cả đám
đều không chịu cô đơn, ngâm nga hát theo, giật lại giọng, gào thét như
sói đói.
Phong Vân Vô Ngân xem thế là đủ rồi...
Xem ra,
lịch lãm lâu ngày tại hải vực, và quan niệm đạo đức đã bị bóp méo hầu
như không còn, còn lại toàn bộ là loại tâm tính tùy ý làm việc, không
thèm để ý, bất kể hậu quả.
Đúng lúc này, trên thuyền Phấn Hồng
Quân Đoàn, vang lên tiếng đàn, dịu dàng tinh tế, như dòng suối trong,
chảy nhỏ giọt không thôi, như hoa như ngọc, cực kỳ êm tai.
Hoảng
hốt trong lúc đó, giống như có một vị thiếu nữ thướt tha hai tám năm
hoa, thướt tha phủ xuống phiến hải vực này, toàn thân mặc bố y, dung
nhan xinh đẹp cười khẽ, lại khó nén nổi nét đẹp khuynh quốc khuynh
thành.
Tiếng kêu ô uế huyên náo, tiếng ca trên chiến thuyền củ
Già Thiên Minh dần dần lặng lẽ. Bất kể người mới hay người cũ, đều vểnh
tai lắng nghe, tinh tế cảm nhận tiếng đạn xinh đẹp linh lung, đoạt thiên địa tạo hóa này. Trong mắt cả đám đều lộ ra vẻ si mê, dần dần không thể tự thoát được.
Phong Vân Vô Ngân chỉ cảm giác được tiếng đàn kia hóa thành trăm ngàn bàn tay nhỏ bé xinh đẹp động lòng người, xoa bóp
các nơi trên toàn thân của chính mình, ôn nhu hiểu ý, như một mảnh mộng
mơ.
Chỉ là, Phong Vân Vô Ngân mơ hồ cảm giác được một chút không
đúng... Người của Già Thiên Minh, toàn bộ đều là kẻ lưu manh, thậm chí
trắng trợn vũ nhục đoàn nữ tử của Phấn Hồng Quân Đoàn kia, những nữ tử
này lại lấy ơn báo oán, gảy lên khúc âm nhạc lưu luyến như vậy, thật sự
là không thể tưởng tượng nổi.
Chuyện khác thường tất sẽ có mục đích.
Lúc này, Phong Vân Vô Ngân thu liễm tâm thần, khoanh chân mà ngồi, nội thị
yêu thai trong đàn điền. Lúc này yêu thai đang luyện hóa thi thể Hồng
Thiết, từng sợi khí tức thô bạo như hồng hoàng vờn quanh Tiên Thiên Giao Long, hoang mang sôi trào.
Cùng lúc đó, tiếng đàn trên bầu trời
càng phát ra ôn nhu dịu dàng lịch sự tao nhã. Trời và biển trong lúc đó, không có một chỗ không bị tiếng đàn tưới tắm, phảng phối như trăm nghìn thiếu nữ mềm mại từ trên trời giáng xuống. Trong khoảng khắc, vô biên
vô hạn tiếng đần, mỗi một âm phù đề biển ảo thành âm thanh lúc nam nữ
quan hệ, thiếu nữ uyển chuyển hầu hạ người yêu, rên rỉ, như đoạt tâm hồn người, từng hơi thở quyến rũ, mị hoặc nhân tâm.