Bá Khí

Chương 243: Chương 243: Vạn chỉ cầm ma Tố Tịch Dương




Đột nhiên, lại nghe thấy một ít người mới và người cũ trên chiến thuyền của Già Thiên Minh đều bắt đầu cởi quần áo thắt lưng ra, trên mặt toàn bộ đều là vẻ si mê yêu thương, có làm ra cử chỉ ôm hôn không khí, môi vểnh lên, giống như đang ôm người trong mộng, có người thẳng thắn khó dằn nổi, thoát sạch sẽ quần áo trên người, vật dữ tợn kia bắt đầu làm động tác chống đẩy, hít đất, khiến boong tàu thình thình rung động, một ít võ giả nữ tính cũng đồng dạng bị tiếng đàn ảnh hưởng, trong mắt ngập nước, mê ly phong tao, một mặt cởi quần áo, một mặt lấy tay an ủi tự sướng.

Tràng diện rơi vào cảnh sa đọa !

Phong Vân Vô Ngân chỉ cảm thấy toàn thân khô nóng, một luồng tinh thần cơn lốc mang tất cả mà đến, trong đầu hiện ra rất nhiều yểu điệu thục nữ, trần như nhộng, xinh đẹp quyến rũ, câu hồn đoạt phách…

- Ừm? Tiếng đàn này có chuyện!

Trong lòng Phong Vân Vô Ngân ngưng trọng.

Bất quá, bộ thân thể này của hắn mới gần mười ba tuổi, từ vấn đề sinh lý mà nói, cũng không quá bị ảnh hưởng bởi loại tiếng dàn này. Huống hồ tâm chí của Phong Vân Vô Ngân kiên định như bàn thạch. Hắn hít sâu một hơi, kiếm ý mười phần trong linh hồn càn quét ra, chém những hư ảnh của nữ tử thành phấn vụn.

Một ít võ giả có tu vi cao, tuy rằng không làm ra các loại cử động không tốt, nhưng mồ hôi toàn thân cũng ứa ra, khuôn mặt nhăn nhó vặn vẹo, run rẩy, đang mạnh mẽ áp chế.

Tên thanh niên kiếm tu tóc dài che mặt khoanh chân ngồi bên cạnh Phong Vân Vô Ngân, thân thể như dê điên run run rẩy rẩy, kiếm ý toàn thân bắt đầu ba động hỗn loạn, chật vật không chịu nổi.

Cùng lúc đó...

Trong buồng nhỏ boong tàu.

La Gian dùng năng lượng hạo khí bày một đạo cấm chế cách âm. Nhẹ giọng trao đổi với đám người hán tử Đoan Mộc. Nói thẳng ra chuyện liên hợp mấy vị trưởng lão Ngạo Hàn Tông truy bắt Phong Vân Vô Ngân.

- Đoan Mộc đại ca, Phong Vân Vô Ngân kia chính là phản tặc ở tông môn, đại nghịch bất đạo. Lần này hắn trà trộn vào phân bộ Lạc Khê Đảo của Già Thiên Minh, như tự chui vào lưới. Tiểu đệ liên hợp mấy vị trưởng lão trong tông môn, muốn ra tay trên đảo nhỏ, bắt Phong Vân Vô Ngân! Nếu có lúc cần đến, mong rằng Đoan Mộc đại ca ra tay giúp đỡ!

La Gian cười dài nói.

Lúc này, một trong năm nhân vật thần bí kia tháo xuống áo choàng, lộ ra nét mặt già nua, trên người mặc phục trang đẹp đẽ, không phải đại trưởng lão Mặc Tử Hắc còn là ai khác?

Mặc Tử Hắc cười thản nhiên:

- Đoan Mộc bằng hữu, tại hạ là đại trưởng lão Ngạo Hàn Tông, Mặc Tử Hắc.

- A, hóa ra là mấy vị tiền bối trưởng lão Ngạo Hàn Tông. Thất lễ rồi!

Hán tử Đoan Mộc thể hiện ra một tia mỉm cười:

- Phong Vân Vô Ngân kia, bây giờ đang ở trên thuyền sao?

- Đúng là đang ở trên thuyền. Trong đám người mới, hắn là người trẻ tuổi nhất trong đó!

Mặc Tử Hắc khẳng định nói.

Hán tử Đoan Mộc không có ý kiến chỉ phất tay:

- Truy nã một tên phản đồ nho nhỏ, chỉ là chuyện vặt. La Gian huynh đệ và mấy vị trưởng lão tiền bối, đến tòa đảo nhỏ vô chủ kia, các vị cứ tự nhiên ra tay là được. Tại hạ sẽ không can thiệp đến việc các vị thanh lý môn hộ.

Đột nhiên, khuôn mặt tươi cười của Mạc Tử Hắc trong nháy mắt đọng lại, hai tai tập trung, nói:

- Không thích hợp! Bên ngoài có điểm không thích hợp! Dường như lão hủ nghe thấy ma âm... Từng sợi ma âm!

- Ai...

Thanh niên kiếm tu tóc dài che mặt kia, rốt cuộc không khống chế được há mồm phun ra một ngụm máu tươi, kiếm ý toàn thân lập tức trở nên yếu đuối.

Trên boong tàu, đám nam nữ Già Thiên Minh, đều tự mình lăn qua lăn lại, trong miệng còn lầm bầm:

- Đến, tiểu mỹ nhân, trở lại một lần...

- Mỹ nhân, lần này đến lượt ta ở trên đi?

- Ca ca tốt, từ phía sau thương yêu ta một lần, được chứ?

Thật giống như, những người này đang giao cấu với đối tượng trong tưởng tượng.

Kiếm ý mười phần của Phong Vân Vô Ngân trấn thủ linh hồn, không để cho chút ma âm nào xâm lấn, yêu thai trong đan điền cổ động, truyền ra toàn bộ đều là lệ khí, mạnh mẽ xua tan cổ ma âm này.

Hơn trăm người trên boong tàu cũng chỉ có mình Phong Vân Vô Ngân thanh tỉnh. Thấy được cảnh tượng hoang đường trên thuyền, Phong Vân Vô Ngân không biết nên khóc hay nên cười, tiện đà nghĩ...

- Trên đội thuyền của Phấn Hồng Quân Đoàn có cao thủ siêu cường tọa trấn, gảy ra một khúc ma âm, một chiêu đã chế trụ được những nhân vật này của Già Thiên Minh... Thực sự là lợi hại!

Đột nhiên tiếng đàn cất cao hơn, trong nháy mắt biến thành cát vàng cuồn cuộn, tư thế hào hùng, sát phạt hung tàn, phong hỏa lôi điện, âm điệu không tồn tại trong thiên hạ.

Trên bầu trời, khắp nơi đều là âm phù mềm mại, trong khoảng khắc hóa thành thiên quân vạn mã, đao thương kiếm kích cực kỳ thảm liệt, trầm trọng như núi.

Phanh! Phanh! Phanh!

Ngoài khơi bình tĩnh, bắt đầu bạo loạn, từng cột nước phóng mạnh lên cao!

Một cổ âm phù tinh khuyết do tiếng đàn biến đổi thành quân đội, cưỡi ngựa dương đao, trong nháy mắt liều chết xung phong về phía đội thuyền của Già Thiên Minh.

Phanh!

Phong Vân Vô Ngân thấy một gã người cũ của Già Thiên Minh đang ra sức chống đẩy hít đất trên boong tàu, toàn thân chợt bạo tạc hóa thành một đoàn bột máu, xương cốt cũng chẳng còn.

Phanh! Phanh! Phanh!

Sau đó, lại có thân thể rất nhiều người cũ bắt đầu nổ tung, mưa máu thịt khắp trời rơi lả tả trên boong tàu, cực kỳ quỷ dị!

Phong Vân Vô Ngân chỉ cảm thấy có áp lực từ bốn phương tám hướng vô hình bao trùm đè ép qua đây! Bất quá, thân thể hắn chính là Tiên Thiên Cương Thể, cực kỳ mạnh mẽ, trước đó lại không bị ma âm nhiễu loạn tâm thần, hàng tỷ đạo kiếm quang bắn ra, tự động hộ chủ, khiến bao nhiêu uy áp kinh khủng, toàn bộ đều bị cắt thành tro bụi.

Phong Vân Vô Ngân chỉ nhìn đám người cũ và người mới của Già Thiên Minh, cả đám không hiểu ra sao đột nhiên nổ tung thân thể mà chết, chết ở trong mộng xuân. Chết vô cùng bình thản.

- Lợi hại! Quá lợi hại rồi!

Trong lòng Phong Vân Vô Ngân chấn động không gì sánh được.

Đúng lúc này! Buồng nhỏ trên tàu nổ tung, mấy bàn tay hạo khí trực tiếp bắn ra, bóp nát tất cả âm phù trên bầu trời thành bụi phấn.

La Gian và hán tử Đoan Mộc, đồng thời giận dữ quát lớn:

- Tiện nhân Phấn Hồng Quân Đoàn! Dám dùng thủ đoạn đê tiện này đánh lén chúng ta! Muốn chết?

Hưu!

Một đạo hạo khí quang mang bắn từ trong buồn nhỏ ra, lửa nóng cuồn cuộn, một thân ảnh liền xông ra ngoài, lăng không hư độ, phóng về phía đoàn thuyền của Phấn Hồng Quân Đoàn. Trong miệng còn hùng hùng hổ hổ:

- Một đám đàn bà đê tiện, dám sử dụng loại thủ đoạn rách nát này...

Hắn còn chưa nói xong đã bị ma âm áp thể, thân thể bị kẹt trên không trung, sau đó bị nghiền thành bột mịn, nháy mắt trở thành một mảnh hoa máu.

Người này là Lý Phúc, trợ thủ của La Gian.

Phanh!

Buồng nhỏ triệt để bị xốc lên, mấy thân thể mạnh mẽ lăng không trôi nổi, trên đỉnh đầu không ngừng thiêu đối hạo khí hừng hực, hạo khí bắt đầu khởi động rầm rộ. Là La Gian, hán tử Đoan Mộc và năm nhân vật thần bí liên thủ trấn áp.

Trong khoảng khắc, tiếng đàn tiêu tán, cả hải vực yên lặng một mảnh. Đội chiến thuyền của Phấn Hồng Quân Đoàn đột nhiên gia tốc, theo gió bỏ hạy.

- Đuổi!

Hán tử Đoan Mộc tức giật rống to.

- Không cần đuổi, Đoan Mộc đại ca!

Vẻ mặt La Gian âm trầm, trong mắt hiện lên một tia cố kỵ:

- Là một cao thủ mới nổi trong mấy năm gần đây của Phấn Hồng Quân Đoàn, Vạn Chỉ Cầm Ma Tố Tịch Dương, trên bảng xếp hạng Tứ Giới của hải vực, được xếp hạng 251, trên tuyệt sắc bảng xếp hạng 98... Ngừng lại một chút, cơ mắt La Gian điên cuồng vặn vẹo:

- Đồng thời, ả ta cũng đứng hạng cao 89 trên ác nhân bảng. Đây là một nhân vật đồng thời chiếm ba bảng xếp hạng, tuyệt đối là nhân tài mới xuất hiện của Phấn Hồng Quân Đoàn, nhân vật quật khởi như sao chổi. Ả tán tận thiện lương, hành tung điên cuồng tàn bạo. Đã từng làm ra hành động đồ sát cả một đảo... Ngoài ác danh oai, siêu cao xa hơn so với ta.

Trong âm thanh của La Gian, toàn bộ đều là run rẩy...

- Không nghĩ ra, để tranh đoạt tòa đảo nhỏ này, Phấn Hồng Quân Đoàn dĩ nhiên phái Vạn Chỉ Cầm Ma Tố Tịch Dương qua đây... Chúng ta đã tính sai rồi...

Đám người La Gian và hán tử Đoan Mộc, tuy rằng mạnh mẽ thuộc về cấp bậc tiểu đầu mục trong Già Thiên Minh, thế nhưng bọn họ căn bản không có tư cách đứng hàng cao thủ hạng trước 500 trong hải vực Tứ Giới.

Mà Tố Tịch Dương này, lại xếp hạng 251.

Vừa so sánh hai bên, cao thấp đã lộ rõ!

Nghe được danh tiếng của Tố Tịch Dương, dáng vẻ bệ vệ của hán tử Đoan Mộc nháy mắt lập tức uể oải xuống. Hắn liếc mắt nhìn bảy mươi tám người của Già Thiên Minh đang nằm trên boong tàu, còn có mấy bãi máu loãng.

Vừa rồi, ít nhất có hai mươi người đã chết dưới ma âm của Tố Tịch Dương.

Lần này hỏng, thế lực của Già Thiên Minh, trực tiếp tổn hại non nửa.

La Gian và hán tử Đoan Mộc nhìn nhau, cả hai đều thấy được sự sợ hãi từ trong mắt đối phương.

- La hiền chất, bằng hữu Đoan Mộc, không cần phải lo lắng, có lão hủ và nhị trưởng lão, tam trưởng lão, tứ trưởng lão, ngũ trưởng lão ở đây, nhất định sẽ giúp đỡ, chính là một nữ tử mà thôi, sẽ làm nên trò trống gì? Trên bảng cao thủ hải vực tứ giới, không lọt vào được trên hạng 100, cũng không tính cái gì.

Mặc Tử Hắc truyền âm nhập mật nói với hán tử Đoan Mộc và La Gian. Trong giọng nói cực kỳ tự phụ.

Hán tử Đoan Mộc bỗng nhiên nói:

- Tiền bối, đã bao lâu rồi ngươi không trở lại vô biên hải vực?

- Hả?

Sắc mặt Mặc Tử Hắc sửng sốt:

- Lần gần đây nhất lão hủ trở về Vô Biên Hải Vực, đã ở ba mươi năm trước.

- Ba mươi năm trước?

Hán tử Đoan Mộc cười khổ một tiếng.

Trên boong tàu, Phong Vân Vô Ngân bình chân như vại, đứng lên phủi phủi quần áo, tay vịn lan can, trống rỗng nhìn về nơi phương xa, trong lòng lại... Ừm! Rất có ý tứ! Xem ra không chỉ có rất nhiều thế lực muốn cướp đoạt tòa đảo nhỏ kia, hơn nữa cũng không thiếu cường giả. Hắc hắc, càng nhiều cường giả cướp giật càng thêm thảm liệt, vậy càng tốt! Đến lúc đó, lão tử lại thu hoạch được càng nhiều hơn!

Đội thuyền của Phấn Hồng Quân Đoàn.

Đội thuyền đi nhanh, vứt lại đội thuyền của Già Thiên Minh ở tít xa đằng sau.

Trên boong tàu, mười mấy nữ tử xinh đẹp cười ha hả.

- Đám ngu ngốc kia quả thực muốn chết! Yên phận mà sống còn chưa tính, cư nhiên dám buông lời ô uế mắng chúng ta, bọn họ thật không ngờ, lần này người dẫn đội chính là đại nhân Tố Tịch Dương của chúng ta! Đại nhân Tố Tịch Dương xếp hạng cao thủ trên hải vực Tứ Giới, tiếng tăm lừng lẫy, muốn giết đám ô hợp Già Thiên Minh kia, thật dễ như giết heo giết chó.

- Lần này, để đảm bảo Phấn Hồng Quân Đoàn của chúng ta cướp giật được tòa đảo nhỏ vô chủ kia, tất cả thế lực tham gia đều phải chết hết! Tố Tịch Dương đại nhân, không chỉ đứng trên bảng cao thủ, trên bảng tuyệt sắc cũng được xếp hạng, thậm chí trên ác nhân bảng, cũng xếp tước trăm! Khi giết người sẽ tuyệt đối không nương tay! Đáng đời thế lực khác không may.

- Hi hi... Tố Tịch Dương đại nhân, được đại nhân Ngọc Yêu Nhiên coi trọng, là một đại nhân vật. Chỉ là rất kỳ quái, vì sao lần này Ngọc Yêu Nhiên đại nhân lại phái Tố Tịch Dương đại nhân cùng Vạn Hầu đại nhân liên thủ dẫn đội. Phải biết rằng, Vạn Hầu đại nhân cũng xếp hạng 489 trên bảng xếp hạng cao thủ hải vực tứ giới, không phải hạng bừa bãi vô danh.

- Được rồi, đừng đoán mò, tâm ý của Ngọc Yêu Nhiên đại nhân, chúng ta làm sao có thể nhìn thấu?

Mà Lưu Phỉ và Văn Sở Sở của Ngạo Hàn Tông cũng thình lình đứng ở trên boong tàu. Các nàng cũng bị chiêu mộ tới tham gia nhiệm vụ lần này.

- Sở Sở muội tử, chúng ta đi quá vội vội vàng vàng, còn chưa kịp nói lời từ biệt với Vô Ngân tiểu đệ, không biết hắn có nghe lời khuyên bảo của chúng ta, chọn một thế lực nào đó gia nhập vào hay không?

Sắc mặt Lưu Phỉ hiện ra vẻ ưu sầu, lo lắng.

- Phỉ tỷ đừng lo lắng. Vô Ngân tiểu đệ vũ kỹ mạnh mẽ, tâm trí vô cùng cao minh, hơn xa so với chúng ta. Ta thật sự coi trọng hắn, trong thời gian ngắn, hắn sẽ dương danh tại hải vực.

Văn Sở Sở mỉm cười nói.

Buồng nhỏ trên tàu.

Lúc này, trong khoang thuyền có một bức rèn che, phía sau bức rèn che, vang lên một tiếng đàn, sau đó một âm thanh thở dài cũng vang lên:

- Nếu không phải hành động lần này cực quan trọng, tiểu muội nhất định sẽ giết sạch sẽ đám chó lợn Già Thiên Minh này.

Một thiếu phụ thiên kiều bá mị đứng ở bên ngoài rèm che, cười nói:

- Tố muội muội, một đám chó lợn mà thôi, tạm thời không cần tính toán với bọn họ. Chúng ta phải chạy tới tòa đảo nhỏ vô chủ kia trước rồi nói. Lạc ách... Ai cũng không nghĩ tới, trên tòa đảo nhỏ kia, ngoại trừ có mấy linh mạch linh thạch tử khí ở ngoài, còn có bí bảo quan trọng hơn. Hi hi... Bất quá, chuyện này cũng khó trách, tòa đảo nhỏ vô chủ kia mới bị phát hiện ra gần đây, rất nhiều thế lực cũng không đặc biệt coi trọng...

Hai người hán tử Đoan Mộc và La Gian, hóa thành hai tia sáng màu hồng, trở lại boong tàu. Năm nhân vật thần bí lặng yên không một tiếng động bình tĩnh đứng tại hai phía sau hai u hồn quỷ dị.

Toàn bộ boong tàu, hiển nhiên là một mảnh hỗn độn, vô cùng thê thảm, còn lại hơn sáu mươi võ giả, toàn bộ đều ngã xuống trên boong tàu, bất kể là nam hay nữ đều trần như nhộng, sắc mặt ửng hồng, khóe miệng lộ ra vẻ hạnh phúc. Trên boong tàu lẫn lộn cả vết máu và chất lỏng dinh dính màu trắng sữa, tí tích tí tách, cổ quái vô cùng.

- Đều tỉnh dậy cho ta!

Hán tử Đoan Mộc rống lớn một tiếng:

- Mẹ nó! Xuất sư chưa làm được cái gì đã chết!

Người trên boong tàu, bị hán tử Đoan Mộc bộc phát tức giận, điên cuồng gầm rú khiến tinh thần bọn họ đều hồi phục lại, như mới tỉnh mộng, ngay sau đó, toàn bộ xấu hổ muốn chết, ngươi xem ta, ta xem ngươi, biểu hiện cực kỳ khoa trương.

- Trương huynh đệ… Hóa ra… Hóa ra vóc người ngươi thoạt nhìn cao to vạm vỡ, nhưng vật kia, lại… Lại, khụ khụ, nhỏ bé vô lực như vậy…

- Mạnh đại ca, trời ạ… Ngươi… Ngươi dĩ nhiên là người yếu sinh lý! Thế sự vô thường!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.