Bá Khí

Chương 439: Chương 439: Ta đây an tâm




- Chỉ bất quá chính miệng Tào sư ca đã nói, khi hắn trở thành đệ tử nội môn, sẽ trực tiếp khiêu chiến mười đại đệ tử nội môn, đạt thành công danh. Tào sư ca là long là phượng, một tên tạp dịch đi lên từ vị diện cấp thấp khiêu chiến Tào sư ca, đó không phải là vũ nhục Tào sư cao sao?

- Di? Mọi người nhìn xem, mười đại đệ tử ngoại môn chúng ta, trên cơ bản đều đến đông đủ rồi, chỉ còn lại có La Thiên Hoa sư ca và Tào Huyền sư cao là chưa tới…

- Ha ha ha… Nghe nói Tào Huyền sư ca đang ở đại thảo nguyên Ma Quỷ tìm kiếm số mệnh, phỏng chừng cũng sẽ không gấp trở về vì một tên tạp dịch cho con. La Thiên Hoa sư huynh cũng là người hành tung bất định, vân du bốn phương. Có điều, đừng nói là cường giả trong mười đại đệ tử ngoại môn chúng ta, chỉ cần tùy ý chỉ điểm một vị đệ tử ngoại môn lão thành đi tới, cũng dễ dàng làm thịt cho con Phong Vân Vô Ngân kia.

- Lần này, chúng ta bày ra thế trận như vậy, tựa hồ có chút chuyện bé xé ra to rồi, hầu như toàn bộ đệ tử ngoại môn đều tới, còn có một ít sư huynh sư tỷ đệ tử nội môn cũng tới xem náo nhiệt… Không đáng a, chỉ là một chó con tạp dịch mà thôi.

- A, đại gia hỏa, coi như đi xem một hồi hài kịch vụng về đi, cũng thú vị.

Tại khu vực này cũng có một bộ phận nhỏ đệ tử tạp dịch được cho phép qua đây quan chiến. Trong số đó có cả Vũ thái tử từng có chút tranh cãi với Phong Vân Vô Ngân. Hắn và phụ thân của mình cũng trình diện quan chiến. Phụ thân của Vũ thái tử là người đa mưu túc trí, nhìn lôi đài vắng vẻ giữa trung tâm diễn võ trường, vuốt râu cười:

- Cũng may là Phong Vân Vô Ngân giết La tổng quản, từ nay về sau lão phu có thể thay thế địa vị La tổng quản,t rở thành một đời tổng quản tạ dịch mới! Ha ha ha! Tốt, tiểu tử Phong Vân Vô Ngân này rất tốt! Có điều, hôm nay hắn phải chết không thể nghi ngờ, chờ hắn chết rồi, hàng năm lão phu sẽ tế tự cho hắn, đốt cho hắn chút tiền vàng… Ha ha ha!

Trình Dao và Trình Thiết Sơn cũng toát mồ hôi đầu đầu đến đây quan chiến. Sắc mặt hai hiện hiện vẻ lo lắng vô cùng, Trình Dao thậm chí còn khóc lên, dự cảm hôm nay Phong Vân Vô Ngân lành ít dữ nhiều, khiến cõi lòng nàng tan nát bi thương.

Vũ thái tử quét mắt nhìn Trình Dao, liền nói với phụ thân hắn:

- Phụ thân đại nhân, chờ khi người lên làm tổng quản tạp dịch, cần phải an bài tiểu đề tử Trình Dao kia đến cho nhi tử…

- Đó là đương nhiên!

Hai phụ tử này liền hiểu lòng nhau, không hẹn mà cùng cười rộ khặc khặc lên, điển hình của cặp đôi cấu kết làm việc xấu.

Tại một khu vực đơn độc khác, có tám đệ tử ngoại môn kiệt ngạo bất tuân, khí khai thanh kỳ, sắc mặt hiện vẻ trào phúng, vừa ẩn hàm phẫn nộ, đều ngạo nghễ đứng thẳng.

Đây là tám đại đệ tử mạnh nhất trong hàng đệ tử ngoại môn, trừ bỏ Tào Huyền vắng mặt và La Thiên Hoa đã bị Phong Vân Vô Ngân giết chết.

- Đợi lát nữa, cũng không cần tới chúng ta xuất thủ, để những đệ tử ngoại môn khác giải quyết cho con tạp dịch Phong Vân Vô Ngân này đi. Nếu như chúng ta xuất thủ, như vậy quá mất mặt…

- Đúng, phải giữ phong độ, thân phận chúng ta cỡ nào chứ? Chó con Phong Vân Vô Ngân kia, có thân phận gì? Chúng ta không thể ra tay, vừa ra tay liền tự hạ thấp giá trị bản thân…

Đương nhiên cũng có một ít đệ tử nội môn thần bí, thậm chí còn có một ít lão cổ đồng trong học phủ lặng lẽ ẩn giấu, quan khán trò khôi hài này.

Ngay khi tràng diện đang cực độ rối loạn là lúc…

Hưu!

Trên lôi đài nằm chính giữa diễn võ trường, một chuỗi quang hoa sán lạn bùng phát rực rỡ.

Quang hoa này tan đi, chỉ nhìn thấy một đám người đã đứng thẳng tại trên lôi đài.

Một người đứng đầu tiên là một lão giả áo đen, phong cách đại khí cổ xưa, trong ánh mắt lẫn nét mặt đều bao hàm vẻ uy nghiêm không thể miêu tả, tựa hồ nắm trong tay quyền uy vô địch. Ánh mắt hắn hơi chút đảo qua, mấy vạn khán giả trong diễn võ trường đều im bặt.

Đường chủ chấp pháp đường!

Tại phía sau đường chủ chấp pháp đường là mười vị chấp sự, cùng với diễn viên chính của ngày hôm nay, Phong Vân Vô Ngân!

Phong Vân Vô Ngân đứng ở trên lôi đài, ánh mắt đảo quanh, liền thấy trong tầm mắt là một mảnh người đông nghịt! Hơn nữa, trên bầu trời còn vờn lượn vô số pháp tắc Đế giai, võ thuật diệu dạng, quả thực chính là hoành tráng, kỳ quang diễm diễm, các loại ảo ảnh đều ùn ùn xuất hiện.

- Những người này đều là đệ tử ngoại môn học phủ Tử Anh đi?

Phong Vân Vô Ngân nhịn không được vươn đầu lưỡi, liếm liếm môi.

- Tốt, tốt! Một đám mắt cao hơn đầu, vênh mặt hất hàm sai khiến, phảng phất như cao quý cỡ nào, ưu việt cỡ nào… Thật tốt quá! Hôm nay, một tạp dịch nho nhỏ như ta, cư nhiên thu được cơ hội quang minh hành hung những ngoại môn đệ tử này… Ha ha ha… Ta sẽ buông tay buông chân, hảo hảo chém giết một hồi! Thống khoái! Thống khoái!

Phong Vân Vô Ngân bốc lên phấn khởi theo bản năng, mấy nghìn đạo chân khí hình rộng đang nằm ngủ trong cơ thể hắn đều rít gào lên, tựa hồ muốn lập tức lao ra, xé rách diệt sát tất cả.

Hiên Viên sư huynh kia quan tâm nhìn Phong Vân Vô Ngân một chút, hắn cmar giác được Phong Vân Vô Ngân tại trước mặt vô số đệ tử ngoại môn, trước mặt bao nhiêu người đều không luống cuống e ngại, ngược lại còn bốc cháy lên ý chí chiến đấu đáng sợ, có sát khí, còn có một loại phong phạm bá đạo sắc bén.

- Tiểu tử này, quả nhiên là kỳ hoa! Ta không nhìn lầm người. Có điều, hắn muốn đánh bại Tào Huyền, độ khó thực sự quá lớn…

Trong lòng Hiên Viên sư huynh chậc chậc làm lạ.

Đường chủ chấp pháp đường trấn định xong tràng diện, liền mở miệng nói:

- Việc ngày hôm nay, các ngươi đều đã biết, bản tọa sẽ không dài dòng thêm nữa. Nói chung, tạp dịch Phong Vân Vô Ngân phạm vào tử tội, nhưng bản tọa niệm hắn có thiên phú hơn người, liền dành cho hắn cơ hội lần này. Chỉ cần hắn có thể đánh bại đệ tử ngoại môn khiêu chiến ở đây, trở thành đệ tử ngoại môn mạnh nhất, mọi hành vi phạm tội của hắn đều được đặc xá. Ta nghĩ, nếu hắn có được bổn sự này, chúng đệ tử ngoại môn các ngươi không thể không phục.

- Được rồi, so đấu bắt đầu! Đệ tử ngoại môn nào muốn khiêu chiến Phong Vân Vô Ngân, lên lôi đài đi! Nếu hắn bị các ngươi giết chết, cũng không tính phạm tội giết hại đệ tử ngoại môn, không phải chịu bất luận xử trị nào.

Đường chủ lên tiếng, mọi người dưới đài đều nghe vào rất rõ, hơn nữa lời ngầm của đường chủ chính là… Lần so đấu này, các đệ tử ngoại môn có thể ra sát thủ, xuất ra tuyệt đại sát thuật, cho dù đánh chết Phong Vân Vô Ngân, cũng không làm sao cả.

Lời này nói ra, rất nhiều đệ tử ngoại môn đều rục rịch, con ngươi phiếm hồng. Trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ… Giết! Nhất định phải giành trước xuất thủ, diệt giết người này! Hiển lộ ra phong quang, làm náo động ngay trước mặt mọi người! Hơn nữa, tựa hồ một ít trưởng lão trong học phủ cũng đang âm thầm quan sát, nếu như có thể bày ra một ít thủ đoạn, được các trưởng lão nhìn trúng, vậy thật tốt quá!

Giết!

Phong Vân Vô Ngân vừa ra trường, sát khí trong lòng những đệ tử ngoại môn này liền triệt để sôi trào, bốc cháy.

Vị đường chủ vừa công bố xong, liền trở về mỉm cười nhìn Phong Vân Vô Ngân, nói:

- Phong Vân Vô Ngân, sinh tử của ngươi hoàn toàn nắm trong tay mình rồi, ngươi tự giải quyết cho tốt.

Bỗng nhiên, Hiên Viên sư huynh kia bật thốt lên, nói:

- Đường chủ, ngài suy nghĩ tựa hồ có điểm thiếu thỏa đáng. Nhiều đệ tử ngoại môn như vậy, mỗi người đều có thể tiếp thu khiêu chiến Phong Vân Vô Ngân, hoàn toàn chính là cục diện xa luân chiến. Cho dù Phong Vân Vô Ngân dũng mãnh, cũng không có khả năng liên tục tiếp thu khiêu chiến của mấy vạn đệ tử ngoại môn!

- Hơn nữa, đệ tử ngoại môn Tào Huyền tựa hồ cũng không trở về học phủ. Chẳng lẽ muốn Phong Vân Vô Ngân chiến đấu đến khi Tào Huyền trở về? Vạn nhất Tào Huyền tạm thời sẽ không trở lại học phủ, chuyện này phải tính làm sao?

- Ha ha ha, Hiên Viên sư đệ, ngươi quả nhiên rất ái tài, vẫn rất quan tâm tới Phong Vân Vô Ngân này.

Đường chủ cười cười, nói:

- Ngươi yên tâm, trước khi trời tối, Tào Huyền nhất định sẽ gấp trở về. Tiền đề là, Phong Vân Vô Ngân có thể kiên trì đến khi trời tối, chờ Tào Huyền trở về. Cuộc so đấu này liền quy định trong một ngày đi, nếu như trước khi trời tối, Tào Huyền còn không trở về, như vậy Phong Vân Vô Ngân tạm thời có thể nghỉ ngơi đình chiến, đợi khi Tào Huyền trở về, hai người sẽ đơn độc đánh một trận!

- Về phần nói xa luân chiến gì đó… Hiên Viên sư đệ, đây vốn là hình thức xử phạt dành cho Phong Vân Vô Ngân, bản tọa không muốn dài dòng nói thêm gì nữa.

Đường chủ nói ra những lời này, khiến Hiên Viên sư huynh á khẩu không đối đáp được. Hắn liền truyền âm nhập mật với Phong Vân Vô Ngân, nói:

- Phong Vân Vô Ngân, cố gắng kiên trì tới khi trời tối, nếu như hôm nay Tào Huyền không trở về, ngươi tạm thời được an toàn.

Bỗng nhiên Phong Vân Vô Ngân cũng trực tiếp dò hỏi:

- Đường chủ, lần chiến đấu này ta có thể buông chân buông tay, không chịu bất luận ràng buộc gì chứ? Nếu trong lúc so đấu, ta lại giết vài mạng người, ta có phải chịu thêm chế tài của học phủ?

- Vậy không cần. Hiện tại là ngươi bảo mệnh, trong chiến đấu cứ mặc sức triển khai toàn lực đi, không phải chịu bất kỳ hạn chế nào, nếu có giết người cũng không ai truy cứu ngươi!

Đường chủ cười nói.

- Tốt, tốt, ta đây liền an tâm!

Phong Vân Vô Ngân nhếch miệng cười, trong vẻ tươi cười hàm xúc đầy rẫy tia tàn nhẫn.



Phong Vân Vô Ngân vừa nghe nói, chính mình trong lúc so đấu có thể hoàn toàn buông chân buông tay, đại chiến một hồi, không phải lo lắng điều gì cả, trong lòng hắn liền mở rộng, không còn e ngại gì nữa. Phóng mắt đảo qua, dưới đài thuần một sắc, toàn bộ những đệ tử ngoại môn đều đang nhìn lên với ánh mắt châm chọc, khiêu khích, xem thường, chán ghét, thậm chí là cừu hận. Càng nhìn càng cảm giác được, những đệ tử ngoại môn tự nhận mình ưu việt mười phần, mỗi người cũng không thèm đặt Phong Vân Vô Ngân ở trong mắt.

Trong lòng Phong Vân Vô Ngân không khỏi phát sinh một ý niệm hung ác… Tốt tốt! Hôm nay lão tử liền đánh chết toàn bộ các ngươi!

- A?

Đường chủ kia, thấy Phong Vân Vô Ngân không chỉ không luống cuống, còn bại lộ ra sát khí, lệ khí, khí phách, càng lúc càng hung ác hơn. Hắn cũng nhíu mày, chợt liền dẫn lĩnh mười đại chấp sự đi xuống đài, đứng ngoài quan sát.

Hiên Viên sư huynh tại trước lúc xuống đại, còn truyền âm nhật mật với Phong Vân Vô Ngân, căn dặn:

- Phong Vân Vô Ngân, hiện tại xem ra mỗi đệ tử ngoại môn đều muốn khiêu chiến ngươi, nếu như tạo thành cục diện xa luân chiến, sẽ rất bất lợi với ngươi, khiến ngươi hao tổn chân nguyên quá độ, căn bản không thể chờ đến trước đêm. Như vậy, ta kiến nghị ngươi, ngay từ đầu ngươi liền cường thế, bá đạo, giết chóc máu tanh. Dùng thủ đoạn sấm sét giết chết những đệ tử ngoại môn lên đài khiêu chiến trước nhất, càng tạo hiệu quả chấn động nhân tâm càng tốt. Như vậy, những tên đang rục rịch mới có thể suy nghĩ, cố kỵ, giảm thiểu cho ngươi tránh tiêu hao chân nguyên tại những kẻ không biết lượng sức mình đứng lên khiêu chiến.

Nói xong, Phong Vân Vô Ngân liếc mắt cổ vũ Phong Vân Vô Ngân một cái, sau đó thân hình chợt lóe, nhảy xuống lôi đài.

Trên lôi đài, chỉ còn lại một mình Phong Vân Vô Ngân.

- Hô…

Phong Vân Vô Ngân hít sâu một hơi, không còn mấy lão gia chấp pháp đường đứng bên cạnh, Phong Vân Vô Ngân liền cảm giác được chính mình không còn bất kỳ áp lực nào nữa, mỗi một tế bào trong toàn thân đều không kiêng nể, phóng xuất ra ý chí chiến đấu dâng trào. Phong Vân Vô Ngân thu nạp đan điền thánh quang nhập thể, trên đỉnh đầu huyền phù bốn vòng tròn thánh quang, kiếm khí từ từ lay động.

Sau khí mấy lão giả trong chấp pháp đường đi xuống dưới lôi đài, toàn bộ các đệ tử ngoại môn trong diễn võ trường bắt đầu huyên náo hẳn lên.

- Mẹ nó! Tu vi Thánh giai! Tạp dịch đúng là tạp dịch! Ngay cả Đế giai cũng chưa tới, còn dám đứng đây khoe khoang xấu mặt! Quả thực chính là một vở hài kịch nhạt nhẽo cực kỳ vụng về.

- Tự tìm chết! Tên chó con vị diện cấp thấp!

- Loại như hắn, chỉ cần dùng một đầu ngón tay là ấn chết, còn luôn mồm muốn khiêu chiến Tào Huyền sư ca, thực sự là vô sỉ đến cực điểm! Không biết xấu hổ tới cực điểm!

Trong lúc nhất thời, những đệ tử ngoại môn này ầm ầm lên tiếng mắng chửi, không ngừng dùng lời nói vũ nhục Phong Vân Vô Ngân, phát tiết lửa giận trong lòng.

Đột nhiên…

- Ha ha ha…

Phong Vân Vô Ngân dĩ nhiên cười rộ lên, phảng phất như thấy được sự tình buồn cười nhất trên thế gian, khiến tràng diện đang ầm ĩ náo loạn lập tức an tĩnh trở lại. Người người đều thấy không thể tưởng tượng nổi…

Trong loại tình huống này, Phong Vân Vô Ngân giống như bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, trở thành địch nhân của toàn thể đệ tử ngoại môn trong học phủ, tất nhiên là muốn tiếp thu xa luân chiến.

Nói trắng ra là, loại tình huống này, coi như thay vào một tên đệ tử nội môn qua đây, phỏng chừng chẳng có nổi tâm tình cười vang, ngược lại chỉ biết khóc lớn…

- Tiểu tử này có phải bị dọa điên rồi không? Sụp đổ rồi?

Những đệ tử ngoại môn đều mơ hồ.

Phong Vân Vô Ngân cười đến sảng khoái, đột nhiên trợn mắt nhìn chằm chằm, quanh thân đằng đằng sát khí, cuộn trào bốn phương…

- Những đệ tử ngoại môn tự xưng tôn quý các ngươi có gì đặc biệt hơn người? Theo ta thấy, đơn giản không hơn gì gà chó bình thường! Hôm nay đánh một trận, ta xuống tay không chút lưu tình! Nếu ai dám đi lên đánh một trận, ta đánh chết hết thảy! Một người đi lên, đánh chết! Một đám đi lên đánh chết! Xa luân chiến, đánh chết! Không phục, cứ kéo lên toàn bộ, đánh chết toàn bộ!

Phong Vân Vô Ngân nói lời cuồng vọng, luôn mồm hô đánh chết toàn bộ! Đánh chết! Đánh chết!

Hắn nào có giống một đầu khốn thú? Hoàn toàn là một đầu mãnh hổ, ngạ long, hiện tại được phóng ra, hé miệng muốn ăn thịt người.

Một người nổi trận muốn đánh giết vạn người. Khí khái này, quả thực dâng cao tận trời! Đạp qua nghìn vạn người!

Cả đám đệ tử ngoại môn đang rít gào, đệ tử nội môn tới quan chiến, một ít đệ tử tạp dịch, nhân viên chấp pháp đường, cùng với một ít lão cổ đồng trong học phủ, toàn bộ đều mục trừng khẩu ngốc, hai mặt nhìn nhau…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.