Nội đan của Thư Hùng Song Mãng, không ngờ lại được Chúc lão dùng yêu
thai bí thuật vô cùng kỳ bí trực tiếp đưa vào trong nội đan của Phong
Vân Vô Ngân. Thật là thần thông cái thế, thủ đoạn xuất thần nhập quỷ.
Hơn nữa, khí tức bạo ngược khủng khiếp ẩn chứa trong viên nội đan đó không
ngờ lại dung nhập làm một với khí tức của Phong Vân Vô Ngân, không hề có chút ngăn cách nào, vô cùng tự nhiên.
- Chúc lão.... cái này...
Phong Vân Vô Ngân mở to mắt nhìn Chúc lão:
- Chuyện này là thế nào? Giống như là, trong đan điền của ta đang nuôi
một con tuyệt thế hung thú chưa nở trứng, lẽ nào, lẽ nào đây chính là
yêu thai bí thuật?
Vẻ mệt mỏi trên mặt Chúc lão trong nháy mắt đã biến mất, rồi lập tức vẻ mặt tươi cười hớn hở:
- Thành công rồi! Phong Vân Vô Ngân, từ nay về sau, ngươi chỉ cần nuôi
dưỡng tốt, yêu thai ở trong đan điền hấp thu đủ năng lượng sẽ nở ra,
khiến ngươi có được hung thú chi uy. Ngươi đừng coi thường viên nội đan
này, Thư Hùng Song Mãng trước khi chết đã biến thành giao, thực chất đã
tiến vào hàng ngũ của tiên thiên hung thú. Cũng có nghĩa là, trong cơ
thể ngươi đang ẩn giấu một con tiên thiên hung thú đang đợi nở trứng
ra... chậc chậc, một khi nở ra, hung uy vô biên, dời non lấp bể, hô mưa
gọi gió.
- A!
Phong Vân Vô Ngân lúc này mới hiểu ra sự thần kỳ của yêu thai bí thuật. Không ngờ lại đúng là nuôi một con hung thú ở
trong đan điền của mình, hơn nữa, lại còn là tiên thiên hung thú.
Nghe thì quả thực không tồi, nhưng trong lòng Phong Vân Vô Ngân vẫn tràn ngập các loại băn khoăn nghi ngại.
Phong Vân Vô Ngân nuốt vào một ngụm nước bọt, khẽ dò hỏi:
- Chúc lão, nếu ta cho con tiêu thiên hung thú này nở thành thì có phải
có nghĩa là, chính là cũng đã đột phá lên tiên thiên cảnh giới?
- Cái này thì không phải!
Chúc lão lắc đầu nói.
- Nhục thân của ngươi, huyền khí cảnh giới phân biệt hoàn toàn với yêu
thai trong cơ thể, không hề có chút liên quan nào. Nhưng yêu thai nở
trứng ra có thể khiến ngươi có năng lực đấu cũng tiên thiên cảnh giới.
Nếu huyền khí cảnh giới của ngươi đột phá 10 phẩm đại viên mãn cảnh
giới, tiến lên tiên thiên thì lực chiến đấu của ngươi sẽ vô cùng khủng
bố, có thể gọi là vô địch trong đám cùng đẳng cấp.
Phong Vân Vô Ngân khẽ gật đầu, tiếp tục hỏi:
- Chúc lão, ta lo ngại con tiên thiên hung thú này nở ra sẽ khiến nhục
thân của ta bị tổn hại. Dù sao... nuôi một con tiên thiên hung thú trong cơ thể, chỉ nghĩ đến đã khiến ta nổi cả da gà.
- Ngươi không cần lo lắng vấn đề đó.
Chúc lão cười tủm tỉm nói.
- Yêu thai đã dung nhập làm một với nhục thân của ngươi, giống như là một bộ phận trên cơ thể ngươi, chỉ có thể mang lại lợi ích, tuyệt đối không xuất hiện tình trạng phản phệ. Còn về các tác dụng thần kỳ của yêu thai sau khi nở ra, ta cũng không nói thêm nữa, sau này tự ngươi tìm hiểu.
Bây giờ, ta nói cho ngươi biết cách nuôi dưỡng yêu thai, ngươi hãy nghe
cho kỹ.
- Dạ!
Phong Vân Vô Ngân chăm chú lắng nghe.
-
Nuôi dưỡng yêu thai, thứ nhất là dùng tinh huyết của hung thú, hung thú
phẩm chất càng cao, tinh huyết càng giá quý thì đối với yêu thai càng có lợi. Hai là cao cấp đan dược, bảo vật trong đất trời, linh chi nhân sâm hoàng tinh, các loại dược thảo; còn nữa là ăn các loại thức ăn dùng
hung thú làm nguyên liệu chế biến, nhưng, hung thú thông qua lửa thường
để chế biến thành thức ăn, năng lượng ẩn chứa trong đó đã bị tiêu hao
mất chín phần, bởi vậy, đây là cách nuôi dưỡng yêu thai kém nhất.
Chúc lão chậm rãi nói.
Hung thú tinh huyết. Đan dược. Thức ăn làm từ hung thú.
Phong Vân Vô Ngân đã nghe rõ, muốn yêu thai trong đan điền nở ra, thì phải dựa vào ba cách trên.
- Vậy, Phong Vân Vô Ngân, ở đây ta đã giúp ngươi cất trữ một bộ phận tinh huyết của Phong Vân Vô Ngân, bây giờ trả lại ngươi, ngươi có thể dùng
nó để nuôi dưỡng yêu thai.
Chúc lão tháo nạp giới ở trên ngón tay phải của mình ra, ném về phía Phong Vân Vô Ngân.
Phong Vân Vô Ngân cầm lấy chiếc nạp giới, sau khi được Chúc lão đồng ý liền
nhỏ máu nhận chủ, ý thức thăm dò vào bên trong, chỉ thấy trong nạp giới
là một không gian rộng lớn, chứa cả một hồ tinh huyết màu vàng kim, mặt
hồ có vụ khí lượn lờ, năng lượng thuần khiết ẩn chứa ở trong đó.
Vô cùng thần kỳ.
Tiếp đó, Chúc lão liền dạy cho Phong Vân Vô Ngân các cách để nuôi dưỡng yêu thai.
Phong Vân Vô Ngân vừa học vừa làm, lấy từ trong nạp giới ra một phần nhỏ tinh huyết màu vàng kim, vén áo lên, vô cùng cẩn thận bôi tinh huyết màu
vàng kim lên chỗ đan điền của mình.
Đột nhiên, giống như bọt biển hút nước, tinh huyết Phong Vân Vô Ngân bôi lên chỗ đan điền trong nháy
mắt đã bị hút sạch không còn một giọt. Yêu thai trong đan điền vô cùng
sung sướng rung lên mấy cái, lóe ra vài đạo quang mang.
- Ồ, thì ra là như vậy.
Phong Vân Vô Ngân khẽ gật đầu.
- Phong Vân Vô Ngân, tóm lại, muốn yêu thai nở ra được thì cần rất nhiều
tinh huyết của hung thú, hoặc là cao cấp đan dược, sau này ngươi hãy từ
từ nuôi dưỡng, cũng không vội vàng gì, có vội cũng không được.
Chúc lão chậm rãi nói.
- Chúc lão, ta hiểu rồi.
Phong Vân Vô Ngân cố gắng kìm nén sự hưng phấn trong lòng, rồi chuyển chủ đề:
- Chúc lão, vậy lúc nào ta sẽ đi tới Vạn Tiên Thành?
Chúc lão khẽ híp mắt lại nói:
- Cách đại hội chọn rể tại Vạn Tiên Thành còn chưa tới một tháng, ngươi lập tức đi thôi.
Ngưng lại một lát, Chúc lão lại liếc Phong Vân Vô Ngân một cái:
- Ngươi cũng đừng quay lại Nham Thạch Thành nữa, ngươi đoạt được nội đan
của Thư Hùng Song Mãng, cao cấp cường giả trong Nham Thạch Thành kẻ nào
không thèm muốn chứ. Tuy trong thời gian qua ngươi đã tôi luyện trong
khu rèn luyện dã ngoại, thực lực tăng gấp bội, nhưng vẫn không phải đối
thủ của đám 10 phẩm đại viên mãn cường giả kia. Thậm chí mấy kẻ có vị
trí cao trong thập đại cao thủ, ngươi cũng chưa chắc đã đấu nổi. Ví dụ
như Long Bá Thiên mà ngươi đã đắc tội, hắn đang bế quan tu luyện Hậu Thổ Thần Công, muốn luyện thần công này tới đại viên mãn cảnh giới. Hắn mà
xuất quan nhất định sẽ tìm ngươi tính sổ. Bởi vậy, ngươi lập tức xuất
phát, đi tới Vạn Tiên Thành, như vậy là tốt nhất.
- Như vậy cũng
được. Nhưng... Chúc lão, tỷ tỷ của ta vẫn đang tu luyện trong Nham Thạch Thành, đám đệ tử lâu năm có thù với ta không tìm thấy ta, nhất định sẽ
tìm tỷ tỷ của ta để trút giận, mong Chúc lão ra mặt chiếu cố.
Phong
Vân Vô Ngân trịnh trọng nói, rồi hắn rút từ trong ngực ra một chiếc nạp
giới, chính là nạp giới cướp được sau khi chém đứt cánh tay của Lãnh Như Sương, giao cho Chúc lão:
- Chúc lão, phiền ngươi trao chiếc nạp giới này cho tỷ tỷ của ta.
Chiếc nạp giới này, bên trong có ba ngăn nhỏ, Phong Vân Vô Ngân hiện tại chỉ
có thể thăm dò được một ngăn trong đó, không thể sử dụng hai ngăn còn
lại. Hai ngăn còn lại có lẽ cũng cất giấu vật gì đó quý giá, Phong Vân
Vô Ngân liền giao chiếc nạp giới này cho Phong Vân Tuyết.
Chúc lão nhận lấy nạp giới, gật đầu cười:
- Phong Vân Vô Ngân, ngươi yên tâm, có ta ở đây, khắp Ngạo Hàn Tông, không ai dám động vào một sợi tóc của tỷ tỷ ngươi.
Nghe thấy Chúc lão hứa như vậy, Phong Vân Vô Ngân liền vô cùng yên tâm.
Chuẩn bị xong, hắn liền hỏi Chúc lão đường đi tới Vạn Tiên Thành, rồi cất
thân phận lệnh bài của thiếu đảo chủ Đông Hải Nộ Chùy Đảo vào trong
ngực. Cuối cùng, Chúc lão lười nhác vươn vai một cái:
- Phong Vân Vô
Ngân, chuyến đi này nguy hiểm thế nào, ta cũng không nói thêm nữa. Ngươi là người có nghị lực, dũng khí, cơ ngộ lớn, ta hi vọng ngươi mã đáo
thành công, hoàn thành nhiệm vụ khó khăn này, thực hiện một phen sự
nghiệp trên con đường võ đạo. Ta tiễn ngươi một chặng vậy. Ta tiễn ngươi tới Hoàng Thạch Thành.
Nói xong, Chúc lão khẽ phất tay áo, một cỗ kình phong thần kỳ lập tức kéo tới, bao trùm lấy toàn thân Phong Vân Vô Ngân.
Một giây sau, Phong Vân Vô Ngân không còn nhìn thấy gì nữa, hai tai cũng
chỉ có tiếng gió thổi ù ù. Hắn cảm thấy mình đang được một cỗ lực lượng
vô cùng thần kỳ đưa tới một nơi rất xa xôi.
Cũng không biết đã
qua bao lâu, dị tượng biến mất, Phong Vân Vô Ngân mở mắt ra, phát hiện
ra lúc này hắn đã đứng trong một truyền tống trận vô cùng cổ xưa.
Ngẩng đầu nhìn lên, truyền tống trận này ở trong một tòa thành bang. Trong lòng hắn liền trở nên chấn kinh:
- Hoàng Thạch Thành? Đây là Hoàng Thạch Thành? Chúc lão chỉ khẽ phất tay
một cái đã đưa ta tới Hoàng Thạch Thành nằm ở biên giới của Chiến Tần Đế Quốc?
Phong Vân Vô Ngân sững người ở trong truyền tống trận mất
mấy phút rồi mới chậm rãi bước ra. Tới lúc này, Phong Vân Vô Ngân đã
không còn dám đi đoán tu vi cảnh giới và thân phận thực sự của Chúc lão
nữa.
Chúc lão, quả thực quá mức khủng bố.
Lại nói về Hoàng Thạch Thành, trong lãnh thổ của Chiến Tần Đế Quốc có tổng cộng 58 tòa
thành trì, do 5 đại tông môn, trong đó có Ngạo Hàn Tông thống trị. Hoàng Thạch Thành này đã không còn nằm trong phạm vi quản lý của Ngạo Hàn
Tông nữa, mà do Thái Huyền Tông thống trị.
Có thể nói, Hoàng
Thạch Thành, so với quê nhà của hắn, Khâu Hác Thành, thậm chí là bất kỳ
một tòa thành trì nào khác, tình hình đều rất không giống nhau.
Hoàng Thạch Thành nằm ở biên giới của Chiến Tần Đế Quốc, xuyên qua Hoàng
Thạch Thành là tới thành trì của tán tu, Vạn Tiên Thành. Bởi trong Vạn
Tiên Thành không có truyền tống trận nên tất cả tán tu, muốn tới Vạn
Tiên Thành thì nhất định phải tới Hoàng Thạch Thành rồi mới tính tiếp
được.
Trong Chiến Tần Đế Quốc, hàng ngày có vô số tán tu muốn
tiến vào Vạn Tiên Thành, quy phục bá chủ của giới tán tu trong Chiến Tần Đế Quốc, Lý Vạn Tiên; đồng thời cũng có vô số tán tu từ trong Vạn Tiên
Thành đi ra, thông qua truyền tống trận tại Hoàng Thạch Thành để ra
ngoài thu thập đan dược, rèn luyện, hoặc tìm cơ hội ám sát cướp bóc.
Từ đó có thể thấy, Hoàng Thạch Thành phức tạp tới mức nào.
Đây là tòa thành có lưu lượng tán tu lớn nhất trong khắp Chiến Tần Đế Quốc, hỗn loạn không chút trật tự.
Thái Huyền Tông thống trị Hoàng Thạch Thành không thể phân ra quá nhiều tinh lực để thanh trừ tán tu ở đây, đành phải nhắm mắt làm ngơ. Chỉ cần tán
tu không gây ra chuyện vô cùng quá đáng ở trong Hoàng Thạch Thành, Thái
Huyền Tông cũng sẽ không can thiệp.
Lâu dần, Hoàng Thạch Thành liền trở thành khu vực không người quản lý.
Lúc này, Phong Vân Vô Ngân lấy thân phận của Quách Khiếu Thiên, trong ngực
có lệnh bài của thiếu đảo chủ Đông Hải Nộ Chùy Đảo, y phục nhàu nhĩ,
lưng đeo trường kiếm, 3 phẩm huyền khí tu vi tỏa ra quanh thân thể, bước chậm rãi trên một con đường trong Hoàng Thạch Thành.
Lúc này
đang vào giữa trưa, trên đường đông nghịt người , có người bình thường
vẻ mặt khép nép sợ sệt, cẩn thận đi lại trên đường, chỉ e gây ra chuyện; có tán tu mặt mày bặm trợn, dáng vẻ không coi ai ra gì, cố ý phát tán
ra huyền khí tu vi để dọa người ; cũng có kẻ dáng vẻ sạch sẽ, huyền khí
ba động thuần khiết, dáng vẻ cao ngạo, giống như đệ tử của tông môn.
Ba phường chín hội, rồng rắn lẫn lộn, vô cùng náo nhiệt.
Tiệm đan dược, tiệm binh khí, tửu lâu, trường đấu giá... cái gì cũng có.
- Ha! Nếu nói Nham Thạch Thành không khí trầm lặng thì Nham Thạch Thành này lại tràn đầy sinh khí. Ha ha ha.
Phong Vân Vô Ngân thầm cảm thấy trong lòng sảng khoái, nghĩ tới việc mình sắp đi làm một chuyện đại sự, đột nhiên có cảm giác như thoát khỏi cũi, như cá gặp nước, trời cao biển rộng mặc sức tung bay.
Ở trong Hoàng Thạch Thành, Phong Vân Vô Ngân hoàn toàn không có cảm giác bị trói buộc, vô cùng thoải mái.
Phong Vân Vô Ngân không hề thèm để ý tới ánh mắt tham lam hung tàn của một
vài gã tán tu ở xung quanh, đi thẳng tới một tòa tửu lâu rộng rãi cao
lớn.
Trong tửu lâu vô cùng náo nhiệt, tiếng cười nói huyên náo, tiếng chạm ly vang lên không ngừng.
- Xin mời ngài lên trên lầu.
Một gã hầu bàn chạy ra nghênh đón, toàn thân hắn không chút huyền khí ba
động, chỉ là một người bình thường, mặt cười vui vẻ, khom lưng chào
Phong Vân Vô Ngân:
- Lầu dưới đã chật hết, mời ngài theo tiểu nhân lên lầu trên.
Hắn cảm thấy trên người Phong Vân Vô Ngân có uy áp của võ giả, tuy cỗ uy áp này rất khẽ, nhưng một tên hầu bàn như hắn cũng không thể trêu vào
được, nên vô cùng niềm nở mời chào.
- Cũng được!
Phong Vân Vô
Ngân khẽ mỉm cười, theo gã hầu bàn lên lầu trên. Tuy trong nạp giới của
hắn đang tích trữ hơn trăm viên thịt viên luyện hóa từ thi thể hung thú, đủ để lót dạ, nhưng đã vào tới đây thì cũng không kìm nén nổi, muốn tìm một tửu lâu uống vài ly, nhắm vài món, tìm cảm giác lạ.
Rất kỳ
quái, Phong Vân Vô Ngân cảm nhận thấy, tòa tửu lâu này dùng kim loại vô
cùng cứng rắn xây dựng nên. Bậc thang kim loại, tường kim loại, thậm chí bàn ghế cũng dùng kim loại đúc nên.
Thật là kỳ lạ.
Đang
mải nghĩ ngợi, Phong Vân Vô Ngân đã được gã hầu bàn ân cần đưa tới vị
trí gần cửu sổ ở lầu trên. Phong Vân Vô Ngân tùy tiện gọi vài món, một
bình rượu ngon, hầu bàn xin Phong Vân Vô Ngân đợi một lát, liền đi chuẩn bị rượu thịt.
Phong Vân Vô Ngân liếc nhìn một lượt, phát hiện trên lầu có 7,8 bàn đã có khách.
Đám khách này, có tán tu mặt mũi hung tàn, cũng có tông môn đệ tử khí tức
thuần khiết. Thậm chí, còn có tán tu và tông môn đệ tử cùng ngồi một
bàn, cười nói rộn ràng.
- Ồ? Trong Hoàng Thạch Thành, tông môn đệ tử và tán tu quan hệ cũng không xấu lắm.
Phong Vân Vô Ngân thầm kinh ngạc, rồi lập tức hiểu ra. Cũng đúng, đây là tòa
thành hỗn loạn nhất trong Chiến Tần Đế Quốc,tan tu lưu lượng lớn nhất,
không thể quản lý, tông môn đệ tử nếu muốn dung thân ở đây, khó tránh
khỏi ngày nào cũng phải qua lại với các loại tán tu. Lâu dần, hai bên
kết thành bằng hữu cũng không phải chuyện gì đó quá kỳ lạ.
Không
lâu sau, rượu thịt mang lên, Phong Vân Vô Ngân tự rót tự uống, lâu lâu
lại gắp thức ăn, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn xuống dưới lầu, dáng vẻ
rất nhàn tản.
Đúng lúc đó, ở bàn bên cạnh của Phong Vân Vô Ngân, mấy gã mặt mày hung tàn thấp giọng bàn tán....
- Ồ? Ngươi nhìn tên tiểu tử kia, cùng lắm mười mấy tuổi, 3 phẩm huyền khí ba động, vô cùng yếu ớt, tay phải lại đeo một chiếc nạp giới, thật là
hiếm thấy.
- Ha! Kiểu này, giống như một thằng nhóc lên ba, tay
cầm cục vàng đi nghênh ngang giữa phố, để cho mấy huynh đệ chúng ta phát tài một phen.
- Đúng! Các ngươi nhìn bộ dạng thiểu não của hắn,
cũng không giống là có chỗ dựa gì. Đi, chúng ta mau qua đó. Đừng để kẻ
khác ra tay cướp trước.
..........
Mấy gã thương lượng xong liền đứng dậy, đi thẳng về phía Phong Vân Vô Ngân.
- Nhóc con, mau đưa nạp giới của ngươi ra.
Một gã tráng hán khoảng 30 tuổi, lưng đao một thanh đại đao, mặt mũi bặm trợn, cười hung tợn nói với Phong Vân Vô Ngân.
Một gã nam tử đầu trâu mặt ngựa tiếp lời:
.- tiểu tử, hãy biết điều, nếu muốn sống ra khỏi tửu lầu này, mau đưa nạp giới ra! Nếu không, một đao chém chết.
- Ồ?
Phong Vân Vô Ngân khẽ sững người , đưa mắt nhìn lại.
Đối phương tổng cộng 4 người, 3 gã 6 phẩm tu vi, một gã 7 phẩm tu vi. Nhưng huyền khí ba động lộn xộn không chút quy luật, thực sự là một đám quân ô hợp, chắc chắn là một đám tán tu.
- Rầm!
Thấy Phong Vân Vô
Ngân không lập tức giao nạp giới ra, cũng không lên tiếng, gã đại hán
lưng đao đại đao lập tức giận dữ, đưa tay đập bàn của Phong Vân Vô Ngân, huyền khí theo chưởng mà ra, khiến cho bát đĩa trên bàn vỡ sạch.
Chiếc bàn làm bằng kim loại đặc biệt nên không hề bị hư tổn.
- Ta hiểu rồi! Tất cả bàn ghế ở tửu lâu này đều dùng kim loại vô cùng rắn chắc tạo nên, thì ra là vì... trong tửu lâu thường xảy ra đánh nhau!
Nếu bàn gỗ ghế gỗ lầu gỗ, nơi này chẳng phải ngày nào cũng bị đánh sập
mấy chục lần hay sao?
Phong Vân Vô Ngân mỉm cười, thản nhiên nói:
- Được, các ngươi muốn thì ta sẽ đưa cho các ngươi.
Đột nhiên, tay phải của Phong Vân Vô Ngân nhanh như chớp nắm lấy cổ tay gã
tráng hán kia, mấy vạn cân thần lực lập tức thôi động, lỗ chân lông phát ra tiếng tiêu sáo, trống đập, rồi một giây sau, Phong Vân Vô Ngân khẽ
dùng lực, nâng thẳng gã tráng hán lên, tùy tiện ném thẳng ra ngoài cửa
sổ.
- Rầm!
Cú ném này của Phong Vân Vô Ngân, tưởng chừng
đơn giản, nhưng thực ra đã dùng tới 1 vạn cân lực lượng, gã tráng hán
kia như thiên thạch rơi thẳng xuống mặt đường, tạo thành một hố lớn mấy
mét, rồi máu tươi lập tức chảy ra, trong nháy mắt đã lấp đầy miệng hố.
Phong Vân Vô Ngân vừa ra tay đã không chút lưu tình, trong lòng vẫn nhớ lời dặn của Chúc lão:
- Muốn sống trong thế giới tán tu, ngươi phải hung tàn gấp trăm lần người khác. Vô lý gấp trăm lần. Ngang ngược gấp trăm lần.
Trong nháy mắt, Phong Vân Vô Ngân đột nhiên đứng dậy, hai tay nắm lấy cổ tay
một gã tán tu, “vù vù” một cái, tiện tay ném thẳng ra ngoài cửa sổ, tan
xương nát thịt.
Mấy gã tán tu còn lại hồn siêu phách tán, kinh hoàng kêu lên:
- Chúng ta là người của Bạch đại gia, ngươi dám.......
Lời của hắn chưa dứt, tay Phong Vân Vô Ngân đã đưa ra, nắm lấy cánh tay
phải của hắn, ném ra ngoài cửa sổ, trực tiếp đập chết, vô cùng gọn gàng
sạch sẽ.
Trong chốc lát, Phong Vân Vô Ngân dùng thủ đoạn lôi đình ra tay, hoàn toàn không có chút đạo lý, lấy mạng người không chút đạo
lý.
Hắn giết chết mấy gã tán tu giống như tiện tay vất mấy túi
rác đi, dễ như trở bàn tay, mặt không đổi sắc, ngồi lại xuống bàn, vỗ vỗ bàn:
- Hầu bàn, mau chuẩn bị rượu thịt cho ta.
Tán tu ngồi uống rượu ở xung quanh tròn mắt nhìn Phong Vân Vô Ngân, một gã trong đó buột miệng nói:
- Nhóc con, ngươi thật quá mức báo đạo.
Phong Vân Vô Ngân ánh mắt chợt ngưng lại, yêu thai trong cơ thể tỏa ra một cỗ khí tức hung ạo, dung nhập vào trong ánh mắt, trừng lại phía đó:
-
Lão tử đường đường thiếu đảo chủ Đông Hải Nộ Chùy Đảo, giết mấy kẻ vô lý gây sự giốn như giết gà giết chó. Nếu ở Đông Hải Nộ Chùy Đảo, gặp đám
sâu kiến này, lão tử nhất định diệt cả nhà hắn.
Gã trung niên kia bị Phong Vân Vô Ngân trừng mắt hung bạo, sợ chết khiếp, vội cúi đầu
xuống, tim đập như trống gõ, không dám nói thêm lời nào nữa.
Đúng lúc đó, một cỗ thanh âm bình thản vang lên bên tai Phong Vân Vô Ngân:
........
- Một gã tán tu cỏn con, trong lúc thiếu gia uống rượu lại dám làm càn, làm thiếu gia mất hứng, đáng chết, quả thực đáng chết.
- Ồ?
Phong Vân Vô Ngân đưa mắt nhìn qua.
Chỉ thấy ở một bàn bên cạnh có một nam một nữ, đều hơn 20 tuổi.
Nam tử một thân bạch y, vẻ mặt anh tuấn, ánh mắt lộ ra vẻ cao ngạo, sát cơ thầm tuôn động, khoảng 8 phẩm huyền khí tu vi.
Nữ tử y phục màu vàng nhạt, dung mạo kiều mỵ, huyền khí 7 phẩm tu vi, che miệng khẽ cười:
- Đại ca, ta đã sớm nói với ngươi rồi, Hoàng Thạch Thành tán tu rất nhiều, uống rượu ở đây không chút thú vị gì cả.
Bạch y nam tử cười nói:
- Thu muội, ta cuối cùng đã luyện môn huyền khí thấp cấp võ kỹ kia đến
đại thành cảnh giới, muốn kiếm mấy gã tán tu thử đao, bởi vậy mới đem
nàng tới Hoàng Thạch Thành chơi. Thu muội hãy xem ta hành hạ tên tiểu tử này.
Nói rồi, bạch y nam tử liền đứng lên, chậm rãi đi về phía
Phong Vân Vô Ngân, khí thế toàn thân hắn cũng không ngừng tăng lên, ánh
mắt tràn đầy sát cơ.
Bạch y thiếu niên dáng vẻ cao ngạo, sát khí
đằng đằng đi về phía Phong Vân Vô Ngân, toàn thân huyền khí tỏa ra, hai
nắm tay khẽ tỏa ra ánh sáng màu vàng đất, trong nháy mắt đã bao trùm một tầng đất rắn chắc, nắm tay lớn lên mấy lần, vô cùng đáng sợ.
-
Hừ! Một tên tán tu cỏn con mà hung tàn bá đạo, định làm loạn hay sao?
Rất tốt! Tiểu gia ta giết ngươi tại chỗ, nhân tiện thử uy lực của Thổ
Thần Cự Linh Chưởng đại thành cảnh giới.
Bạch y thiếu niên tu luyện
một môn huyền cấp thấp cấp chưởng pháp tới đại thành cảnh giới, không
ngờ trong chuyến đi này lại có được cơ hội ra tay thể hiện ở trong Hoàng Thạch Thành, trong lòng vô cùng vui mừng.
- Uy thế mạnh thật. Quả nhiên không hổ danh là đệ tử chính tông của Thái Huyền Tông.
Mấy gã tán tu trong lòng thầm thán phục.
Hoàng y thiếu nữ đi cùng bạch y thiếu niên che miệng cười thầm, ngưng thần
nhìn bạch y thiếu niên, ánh mắt tràn ngập sự ái mộ....
- Tán tu cỏn con, ngươi nhớ kỹ, hôm nay người giết ngươi là đệ tử của Thái Huyền Tông, Trịnh Hi.
Bạch y thiếu niên tiến lại gần Phong Vân Vô Ngân, khí thế toàn thân đã lên
tới cực điểm, song chưởng giơ lên, ánh sáng màu vàng đất cực thịnh, tỏa
ra từng trận khí tức vô cùng trầm trọng.
- Chết đi!
- Ầm!
Chưởng lực của Trịnh Hi bộc phát, khí thế dời non lấp biển đè về phía Phong Vân Vô Ngân.
- Hì!
Phong Vân Vô Ngân cười lạnh một tiếng, không hề sợ hãi, đầu cũng không ngẩng
lên, tay trái thành chưởng, trực tiếp đấm vào chưởng ảnh màu vàng đất
đang đè xuống.
45000 cân thần lực mang theo khí thế dời non lấp bể đột nhiên bộc phát ra.
Cương ngạnh chống đỡ.
Lỗ chân lông toàn thân Phong Vân Vô Ngân phát ra những tiếng rì rào như
sóng vỗ, cả thân người ngưng tụ nên một loại khí thế sừng sững như núi
cao, nắm tay trong nháy mắt đã đánh mạnh vào song chưởng của Trịnh Hi.
- Phì!
Đột nhiên, chưởng ảnh màu vàng đất tan rã trong nháy mắt, thân thể Trịnh Hi bị dư ba của quyền lực đánh bay ngược trở lại, máu tươi phun ra, xương
cốt toàn thân vỡ vụn, nội tạng vỡ nát thành cám, rơi xuống đất, biến
thành một đám thịt nhão.
Đơn quyền phá song chưởng.
Phong
Vân Vô Ngân sau khi luyện thành Thần Man Lực Vương Quyết đại thành cảnh
giới, toàn lực một quyền đánh một con 10 phẩm hung thú đều có thể khiến
nó kêu rên đau đớn, thập tử nhất sinh, một gã 8 phẩm võ giả sao có thể
chịu nổi.
Sau khi giết chết Trịnh Hi, Phong Vân Vô Ngân đưa mắt
lướt qua, những người khác trong tửu lâu đều run lẩy bẩy, không ngừng né tránh ánh mắt đầy hung bạo của Sở Nam, có kẻ thậm chí còn sợ hãi rời
đi.