Bá Khí

Chương 89: Chương 89: Tất cả đều đập chết (1-3)




Hoàng y thiếu nữ vô cùng kinh hoàng, vịn bàn đứng dậy, run lẩy bẩy chỉ về phía Phong Vân Vô Ngân, kêu lên:

- Ngươi... ngươi dám giết đệ tử của Thái Huyền Tông chúng ta, ngươi... ngươi chết chắc rồi.

Nàng ta quay người đi, định bỏ chạy.

Phong Vân Vô Ngân ý niệm vừa động, thi triển Tật Phong Bộ, tay phải đưa lên nắm lấy cánh tay nàng ta, thi triển thần lực, tùy tiện ném nàng ta qua cửa sổ, ngã nát thân thể.

Giết người diệt khẩu, vô cùng hung tàn ngoan độc.

Phong Vân Vô Ngân biết rằng lần này nhiệm vụ khó khăn, động thủ với người khác nhất định phải diệt cỏ tận gốc, diệt trừ hậu họa.

Giết xong hai gã đệ tử của Thái Huyền Tông, Phong Vân Vô Ngân cũng chuẩn bị trả tiền rời khỏi tửu lâu. Lúc này, một gã trung niên nam tử ở bàn bên cạnh, phong thái nho nhã, tay cầm một chiếc quạt xếp, mỉm cười hướng về phía Phong Vân Vô Ngân nói lớn:

- Tiểu huynh đệ, có thể qua đây ngồi một lát không?

Phong Vân Vô Ngân đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy bên cạnh bàn đó có ba nam tử đang ngồi.

Trung niên nam tử vừa lên tiếng dung mạo anh tuấn, khí thế phí phàm, có dáng vẻ của vương công quý tộc, vừa rồi Phong Vân Vô Ngân ra tay giết người , giết chết 4 gã tán tu, 2 đệ tử tông môn, trung niên nam tử này đã chứng kiến cả quá trình, vẻ mặt vẫn vô cùng bình thản, không chút gợn sóng. Toàn thân hắn tỏa ra 9 phẩm huyền khí ba động, ung dung bình thản, không ngờ rất giống với khí tức của tông môn đệ tử, không giốn như hạng tán tu lỗ mãng.

Hai bên trung niên nam tử có hai gã đại hán tráng kiện, khí tức bá đạo, tự hồ cũng có 9 phẩm tu vi. Hai gã tráng hán này chỉ ngồi uống rượu, cũng không ngẩng đầu lên nhìn Phong Vân Vô Ngân chút nào, giống như không hề để ý tới.

- Ồ? Ba người này không hề tầm thường.

Trong lòng Phong Vân Vô Ngân khẽ ngưng trọng, nhưng đối phương đã gọi mình, nếu mình mà né tránh thì chẳng phải đã thể hiện có chút yếu đuối sao.

Phong Vân Vô Ngân khẽ nhếch mép, trực tiếp tiến lại, ngồi đối diện với trung niên nam tử đó, không hề nói gì, chỉ nhìn nam tử đó.

Trung niên nam tử khẽ mỉm cười, lay động chiếc quạt xếp:

- Tiểu huynh đệ thủ đoạn gọn gàng sạch sẽ, không hề sợ áp bức của tông môn đệ tử, dũng cảm ra tay, quả thực là nhân tài hiếm có của giới tán tu chúng ta. Nói ra khiến tiểu huynh đệ chê cười, có tán tu chỉ biết ngang ngược ở bên trong, gặp phải tông môn đệ tử lại sợ sệt nhút nhát, đâu được bằng một phần mười khí phách của tiểu huynh đệ. Tiểu huynh đệ là thiếu đảo chủ của Đông Hải Nộ Chùy Đảo?

- Ồ? Ngươi cũng là tán tu?

Phong Vân Vô Ngân cũng liếc nhìn trung niên nam tử một cái.

- Ta là thiếu đảo chủ của Đông Hải Nộ Chùy Đảo, Quách Khiếu Thiên!

Trung niên nam tử khẽ gật đầu:

- Đông Hải Nộ Chùy Đảo nằm sâu trong biển của Chiến Tần Đế Quốc, tán tu trên đảo chủ yếu tu luyện luyện thể công pháp, binh khí sử dụng đều là trọng chùy, vô cùng cao minh, nhưng bình thường ít đặt chân lên lục địa, bởi vậy trong giới tán tu của Chiến Tần Đế Quốc có chút thần bí, uy danh không thịnh, nhưng thực ra tán tu trên đảo đều là cường giả hạng nhất. Vừa rồi, Quách huynh ra tay liên tiếp giết chết mấy người , tại hạ quả thực vô cùng khâm phục. Tại hạ Lý Tu, hôm nay gặp được Quách huynh, quả là có duyên.

Trung niên nam tử này ăn nói nho nhã, hiểu nhiều biết rộng, không ngờ tình hình của Đông Hải Nộ Chùy Đảo cũng biết rõ như lòng bàn tay, Phong Vân Vô Ngân cũng thầm khẳng định hắn không phải là hạng tán tu thông thường.

Lý Tu tiếp tục nói:

- Quách huynh chuyến này tới Hoàng Thạch Thành, chắc là muốn vào trong Vạn Tiên Thành, tham gia thi đấu chọn rể. Vừa hay, gia phụ chính là Vạn Tiên Thành ngoại thành thành chủ, Quách huynh và tại hạ cùng đường, quay về Vạn Tiên Thành.

Con trai của Vạn Tiên Thành ngoại thành thành thành chủ?

Trong lòng Phong Vân Vô Ngân thầm kinh ngạc, quả nhiên, Lý Tu này lai lịch không tầm thường.

Căn cứ theo lời Chúc lão, Vạn Tiên Thành phân thành ngoại thành và nội thành. Nội thành là khu vực trung tâm của Vạn Tiên Thành, còn ngoại thành phụ trách tiếp đón tán tu thấp cấp hàng ngày không ngừng kéo tới.

Cần phải biết rằng, hàng ngày số tán tu vào trong Vạn Tiên Thành nhiều vô kể, nếu không lập ngoại thành, thì nhất định sẽ khiến cho trong thành vô cũng hỗn loạn. Tán tu không giống như tông môn đệ tử, đại đa số đều không coi trọng đạo đức phép tắc, vô cùng ngang ngược, tất cả đều xông vào trong nội thành thì không thể quản lý nổi.

Phụ thân của Lý Tu tuy chỉ là ngoại thành thành chủ nhưng địa vị vẫn rất cao, dùng câu quyền lực ngang trời để hình dung cũng không hề quá đáng.

- Hừ! Lý Tu này là con trai của Vạn Tiên Thành ngoại thành thành chủ, địa vị cao quý lại khách khí với mình như vậy, hắn rốt cuộc có ý gì?

Trong lòng Phong Vân Vô Ngân thầm suy nghĩ.

Lý Tu lại đứng lên, chắp tay với Phong Vân Vô Ngân:

- Quách huynh, xin mời.

- Được! Dù sao ta cũng phải tới Vạn Tiên Thành, cùng đi với ngươi cũng không sao.

Phong Vân Vô Ngân đứng lên, đi xuống lầu dưới.

Nhìn bóng lưng của Phong Vân Vô Ngân, một gã tráng hán bên cạnh ly cau mày nói:

- Tam thiếu gia, ngài đang....

Lý Tu phe phẩy quạt nói:

- Tiểu tử này ra tay ngoan độc, tuổi nhỏ như vậy mà toàn thân sát khí nồng nặc, là nhân tài hiếm có. Ta đang trong lúc cần dùng người , nhân tiện chiêu mộ vài người hữu dụng, còn gì tốt hơn nữa.

Một gã tráng hán còn lại bĩu môi nói:

- Tam thiếu gia, tiểu tử này chỉ có 3 phẩm huyền khí tu vi, dựa vào nhục thân lực lượng giết chết mấy gã tán tu tầm thường và hai gã tông môn đệ tử non nớt, không xứng để tam thiếu gia chiêu mộ.......

Lý Tu cười đáp:

- Chẳng sao cả, ta có cơ hội thử thực lực của hắn mà, nếu là thứ vô dụng, bỏ đi là xong. Nếu thực sự đáng để chiêu mộ, ta dùng chút đan dược và huyền cấp bí kíp cung phụng hắn, để cho hắn một mực trung thành với ta.

Sau khi trao đổi một phen, ba người đi ra khỏi tửu lâu.

Phong Vân Vô Ngân và Lý Tu cùng đi về phía Vạn Tiên Thành, trên đường đi, Lý Tu nói với Phong Vân Vô Ngân về những chuyện thú vị xảy ra trong Hoàng Thạch Thành, hoặc bàn tán về phong cảnh, hoàn toàn không nói chuyện khác. Lý Tu học nhiều hiểu rộng, nói năng phong nhã, khiến Phong Vân Vô Ngân thầm kinh ngạc.

Đám người đi một lúc liền ra khỏi Hoàng Thạch Thành.

Ngoài thành hoa nở đầy núi, mặt trời rực rỡ, phong cảnh tươi đẹp. Phong Vân Vô Ngân đưa mắt nhìn lên, mây chục dặm phía trước, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của mọt tòa thành trì vô cùng nguy nga.

- Quách huynh, đó chính là thánh địa của giới tán tu chúng ta ở Chiến Tần Đế Quốc, Vạn Tiên Thành. Lý Vạn Tiên đại nhân đích thân sáng lập nên.

Lý Tu vừa nói vừa toát ra vẻ khâm phục không thể che giấu nổi.

- Lý Vạn Tiên đại nhân là bậc anh hùng, kỳ tài xuất thế trong con đường võ đạo, có thể sánh ngang với tông chủ của ngũ đại tông môn trong Chiến Tần Đế Quốc. Hiện tại, thanh thế của Vạn Tiên Thành đã không hề thua kém ngũ đại tông môn. Còn, đại hội kém rể lần này càng khiến cho thanh thế của Vạn Tiên Thành nâng lên mấy bậc nữa, nếu có nhân mã của ba mươi sáu phái, bảy mươi hai đảo gia nhập, từ nay về sau, chúng ta cũng không cần e sợ ngũ đại tông môn nữa.

- Nói cũng phải!

Phong Vân Vô Ngân chỉ cười hì hì, không hề nói nhiều.

Đúng lúc đó, mấy đạo khí tức mang theo sát cơ vô cùng bá đạo bay tới, rồi mấy cỗ khí tức vô cùng sắc bén khóa chặt lấy Phong Vân Vô Ngân.

Phong Vân Vô Ngân khẽ nhíu mày, rồi chỉ một giây sau, hắn nhìn thấy năm gã nam tử đứng chắn trước mặt Phong Vân Vô Ngân và Lý Tu.

Năm gã nam tử này khí thế cường hãn, quắc mắt nhìn trừng trừng, gã cầm đầu cao gầy, mặt đầy nếp nhăn, không có tai trái, dáng vẻ vô cùng dữ tợn, giống như ác ma, toàn thân tỏa ra 9 phẩm huyền khí ba động, uy mãnh vô cùng.

- Gừ!

Gã nam tử đó rống lên một tiếng, hô hấp nặng nề, ánh mắt liếc qua Lý Tu, khẽ có chút kinh ngạc:

- Tam thiếu gia? Ngươi... sao ngươi lại đi cùng tên khốn này?

Hắn giơ tay chỉ Phong Vân Vô Ngân, sát khí trên mặt không thể che giấu.

Thái độ đó của hắn, tựa hồ không hề cung kính lắm với gã con trai của Vạn Tiên Thành ngoại thành thành chủ Lý Tu này.

- Bạch Hổ?

Lý Tu mỉm cười, nhưng ánh mắt lại thoáng qua một tia sát cơ.

- Đây là Quách huynh, thiếu đảo chủ của Đông Hải Nộ Chùy Đảo, nhận lời mời tham gia đại hội kén rể, ngươi hùng hổ xông tới là có ý gì?

- Ta mặc kệ hắn là Quách huynh Vương huynh của Đông Hải Tây hải gì gì đó, vừa rồi, mấy thủ hạ của ta uống rượu tại tửu lâu, vô cớ bị tên tiểu tử này giết chết, tục ngữ nói, đánh chó phải ngó mặt chủ... khốn kiếp! Nạp mạng đi!

Gã Bạch Hổ đó trợn mắt gầm lớn với Phong Vân Vô Ngân, ánh mắt sắc lạnh:

- Tam thiếu gia, hi vọng ngươi không nhúng tay vào việc này.

- Hừ!

Hai gã tráng hán phía sau Lý Tu, toàn thân huyền khí thôi động, một gã đỉnh đầu hiện ra chưởng ảnh màu đỏ, một gã đỉnh đầu xuất hiện chưởng ảnh màu vàng, vô cùng hung hãn, đồng thời hô lớn:

- Bạch Hổ, ngươi dám gây chuyện với tam thiếu gia nhà ta! Muốn chết sao?

Gã Bạch Hổ đó không chút nhân nhượng, khí tức màu đen quanh thân thể cũng tuôn động, sắc mặt cũng hiện ra màu đen sì, vô cùng đáng sợ, cũng không biết là tu luyện công pháp đáng sợ gì:

- Tam thiếu gia, ngươi biết tính cách của Bạch Hổ ta, hi vọng ngươi tốt nhất không nhúng tay vào.

Ánh mắt Lý Tu khẽ xoay chuyển, trong lòng thầm nghĩ, Bạch Hổ này là chiến tướng đắc lực của nhị ca mình, tu vi đã đạt tới 9 phẩm trung kỳ, lại tu luyện ma công tàn độc, tính cách hung bạo như lửa, rất thích giết người , rất được nhị ca của ta trọng dụng, bởi vậy mới dám không coi mình ra gì. Nhị ca và mình như nước với lửa, nhưng hiện tại mình không hề có thế lực nào để có thể cạnh tranh với hắn, thực là uất ức mà chỉ có thể nhẫn nhịn. Gã Quách Khiếu Thiên này là một thiên tài, chỉ tiếc là quá lỗ mãng, đắc tội với Bạch Hổ, mình cũng không cần phải vì hắn mà trở mặt hoàn toàn với Bạch Hổ.

Nghĩ như vậy, Lý Tu phát tay ngăn hai gã thủ hạ lại, nghiêng người lạnh lùng nói với Phong Vân Vô Ngân:

- Quách huynh, thế giới của tán tu thực lực là tối thượng, vừa rồi ngươi đã giết mấy gã tán tu ở trong tửu lâu,mấy gã chính là thủ hạ của Bạch Hổ. .. Ngươi hãy tự lo liệu lấy vậy.

Nói xong, Lý Tu mang theo hai gã thủ hạ lui lại mấy bước, phân định rõ ranh giới với Phong Vân Vô Ngân.

Ở xung quanh đã có vô số tán tu vây lại xem náo nhiệt, tất cả đều cười tủm tỉm khoanh tay, bàn tán chỉ trỏ. Ở trong thế giới của tán tu, mỗi ngày đều xảy ra chuyện tàn sát lẫn nhau, mạnh sống yếu chết.

- Các ngươi đứng đó, đợi ta đích thân làm thịt tên tiểu tử này, tối nay moi tim móc phổi, làm thành một nồi canh giải rượu.

Bạch Hổ nhe răng cười tà ác, 4 gã thủ hạ đi cùng hắn liền lui lại mấy bước, ánh mắt nhìn Phong Vân Vô Ngân giống như nhìn kẻ đã sắp phải từ giã cõi đời.

- Ngươi cũng thật là ngang ngược. Vậy cũng tốt. Đông Hải Nộ Chùy Đảo của chúng ta có một quy tắc, đó là ngươi ngang ngược, ta phải ngang ngược gấp trăm lần ngươi. Ngươi hung tàn, ta phải hung tàn gấp trăm lần ngươi.

Yêu thai trong đan điền của Phong Vân Vô Ngân khẽ rung động, tỏa ra từng cỗ khí tức hung bạo, khiến khí thế toàn thân hắn cũng đột nhiên tăng cao, tâm niệm vừa động, thần lực chùy đã từ trong nạp giới thoát ra, nắm trong hai tay hắn, hung thú hư ảnh trên đỉnh đầu đã ngưng tụ như thực chất, uy thế vô cùng bá đạo.

Từng trận thanh âm như tiếng trống vỗ từ trong mỗi lỗ chân lông của Phong Vân Vô Ngân thoát ra, khí thế sừng sững như trái núi ầm ầm đè xuống phía Bạch Hổ. Những phần da thịt lộ ra ngoài y phục cũng hiện lên ánh sáng màu vàng kim, vô cùng rực rỡ cao quý.

- Nhục thân lực lượng thật là cường hãn.

Những gã tán tu đứng xem náo nhiệt ở xung quanh đều vô cùng kinh hãi.

- Trong thân thể phát ra tiếng như trống vỗ, tiểu tử này có tư chất để đột phá lên tiên thiên. Trời ơi, không thể tưởng tượng nổi.

Trong lòng Lý Tu cũng thầm chấn kinh:

- Ta đã đánh giá thấp Quách Khiếu Thiên rồi. Sau khi hắn rút trọng chùy ra, khí thế cả người hoàn toàn thay đổi, giống như có hung thú nhập thể. Đông Hải Nộ Chùy Đảo nổi tiếng khắp thế giới tán tu của Chiến Tần Đế Quốc về luyện thể công pháp vô cùng cường hãn, và trọng chùy kỹ pháp vô cùng bạo lực.... quả nhiên là vậy! Quả nhiên là vậy!

- Đồ sâu kiến 3 phẩm huyền khí mà cũng dám hống hách.

Bạch Hổ gầm lên một tiếng, trên đỉnh đầu đột nhiên hình thành một vũng xoáy màu đen, ma khí ngút trời, từng tiếng quỷ khóc lang gào mơ hồ từ trong vũng xoáy tỏa ra, giống như có vạn quỷ kêu gào, vô cùng bi ai thống thiết.

- Mau tránh ra, chính là Vạn Qur Bi Thích Ma Công!

Những gã tán tu ngồi xem náo nhiệt ở xung quanh đều nhao nhao tránh ra, ngay cả ba người đám Lý Tu cũng không khỏi lui lại mấy bước.

- Chết đi!

Bạch Hổ hai tay vũ động mấy cái, từng cỗ huyền khí màu đen ngưng tụ thành ma trảo khô gầy dữ tợn, mang theo tiếng khóc lóc nỉ non, quét về phía Phong Vân Vô Ngân.

- Phá cho ta!

Phong Vân Vô Ngân nhanh chóng thi triển Tật Phong Bộ, cự chùy bạo phát ra 15 vạn cân lực lượng, trực tiếp đánh mạnh xuống từng đạo ma trảo của Bạch Hổ.

- Rầm rầm rầm rầm rầm!

Không khí bốn phương bị chùy phong đánh cho tan vỡ, nổ tung.

Phong Vân Vô Ngân vũ động cự chùy, giống như núi non sụp đổ, thế giới đến ngày tận thế, đánh cho quỷ trảo tan vỡ hoàn toàn.

- A!

Bạch Hổ cuối cùng đã phát ra tiếng kêu chấn kinh, thân hình mau chóng lui lại.

Phong Vân Vô Ngân đột nhiên hấp thụ Thiên Địa Đan Điền vào trong cơ thể, 6 phẩm huyền khí tu vi tỏa ra, trọng chùy chùy phong đập mạnh vào huyền khí, Phong Vân Vô Ngân nhờ đó mượn lực vọt lên cao mười mấy mét, vừa đáp xuống, hắn hai tay nâng chùy, lực lượng của trọng chùy lên tới 17 vạn cân, thần ngăn giết thần, phật ngăn giết phật.

- Chết!

Phong Vân Vô Ngân gầm lên một tiếng, kinh thiên động địa, khí tức hung bạo từ trong đan điền tỏa ra đã vây chặt lấy Bạch Hổ, một chùy đánh xuống, không gian bốn xung quanh thân thể Bạch Hổ bị tan vỡ, hắn không thể thối lui, xương cốt toàn thân không ngừng vang lên những tiếng răng rắc, hai chân run lẩy bẩy, đành phải cố gắng lấy hết dũng khí, ương ngạnh đối đầu với cự chùy đang đánh tới.

Ma khí ngút trời, thần khí cái thế, đối đầu với nhau!

- Ầm!

17 vạn cân thần lực dễ dàng đánh tan ma công huyền khí của Bạch Hổ, đập hắn thành một đống thịt vụn. Một kẻ hung ác, cuối cùng đã mất mạng.

Sau khi giết chết Bạch Hổ, trọng chùy của Phong Vân Vô Ngân khẽ vung lên, thân thể hắn nhẹ nhàng bay về phía bốn gã tán tu thủ hạ mà Bạch Hổ đã mang theo.

- A! Mau chạy đi!

Bốn gã đó huyền khí tu vi chỉ là 8 phẩm, hơn nữa đã bị lực lượng của Phong Vân Vô Ngân làm cho sợ vỡ mật, nào còn dám có chút dũng khí để kháng cự lại, hai chân run lẩy bẩy, định quay người bỏ chạy.

Nhưng thân hình của Phong Vân Vô Ngân đã đáp xuống trước mặt bọn chúng, trọng chùy quét ngang qua, đánh nát hai gã trong số đó thành thịt vụn, rồi chỉ một giây sau, Phong Vân Vô Ngân thu trọng chùy vào trong nạp giới, hai tay nhanh như chớp vươn ra, tóm lấy hai gã còn lại, dùng toàn lực đập mạnh xuống đất.

- Rầm! Rầm!

Hai gã tán tu bị đập mạnh xuống đất, tạo thành hai chiếc hố sâu hình người , toàn thân không còn một miếng thịt, một mảnh xương nào còn nguyên vẹn.

Phong Vân Vô Ngân chùi hai tay vào áo, thầm nghĩ, võ giả chưa lãnh ngộ được “ý” quả thực là yếu ớt. Hắn nhìn ra bốn phía, cười lạnh:

- Mấy tên nhãi nhép mà cũng dám chặn giết lão tử, đúng là tự tìm cái chết.

Tán tu đang vây bốn xung quanh đều vô cùng kinh hãi, bọn chúng vốn cho rằng, Phong Vân Vô Ngân sẽ bị Bạch Hổ giết trong nháy mắt, nhưng không ngờ rằng, kẻ bị giết lại là Bạch Hổ, hơn nữa còn chết không toàn thây.

Phong Vân Vô Ngân không ra tay thi thôi, một khi ra tay thì phải giết sạch kẻ thù, thủ đoạn vô cùng hung tàn, tâm tính vô cùng bạo ngược, thực sự không thể tưởng tượng nổi.

Phong Vân Vô Ngân thu sát khí lại, cười tủm tỉm đi về phía Lý Tu, vẻ mặt hoàn toàn vô hại:

- Lý thiếu gia, cũng không còn sớm nữa, chúng ta mau quay về Vạn Tiên Thành rồi nói chuyện sau.

- Phải... phải...

Vẻ mặt Lý Tu không thể giữ được sự bình thản nữa, cơ mặt không ngừng co giật, thầm nghĩ, Quách Khiếu Thiên này là một con hổ ẩn nấp trong rừng, bình thường không trêu chọc hắn thì không sao, một khi trêu chọc hắn, hắn sẽ ăn thịt người . hơn nữa còn không nhả xương.

- Quách huynh..... Quách huynh quả thật anh hùng cái thế....

Lý Tu lắp bắp nói, rồi đột nhiên, hắn trực tiếp nói:

- Quách huynh, mong thứ lỗi cho tại hạ vô lễ. Quách huynh có lẽ cũng biết, trong thế giới tán tu của chúng ta chỉ coi trọng thực lực, cường giả có thực lực mới được tôn trọng. Trước đó tại hạ không biết thực lực của Quách huynh khủng khiếp như vậy, có chút mạo phạm, cũng là lẽ thường. Bây giờ...., thế này vậy, Quách huynh có thể phò tá tại hạ dựng nên nghiệp lớn chăng? Quách huynh yên tâm, tại hạ nhất định sẽ cung phụng Quách huynh, không bạc đãi Quách huynh một chút nào cả.

Lý Tu trong lòng thầm vui mừng, nếu có thể chiêu mộ được một thiếu niên thủ đoạn ngoan độc, thực lực cường hãn như thế này thì chắc chắn sẽ là một trợ lực rất lớn.

Lực chiến đấu của thiếu niên này hoàn toàn không hề thua kém 9 phẩm đỉnh cao cường giả thông thường, thậm chí, 10 phẩm sơ kỳ võ giả, nếu không lãnh ngộ ra “ý” thì cũng không phải đối thủ của hắn.

Nếu thiếu niên này ở trong đại hội chọn rể lần này có thể đạt được thành tích cao, thậm chí nằm trong số ba kẻ đứng đầu thì......

Ánh mắt của Lý Tu đã đầy tơ máu.

- Ngươi cung phụng ta? Cung phụng thế nào? Nói nghe xem nào?

Phong Vân Vô Ngân cười đầy ẩn ý, ánh mắt lộ ra vẻ đầy hứng thú.

Lý Tu nuốt nước bọt ừng ực, cố gắng để cho tâm trạng của mình trở lại bình tĩnh:

- Quách huynh, tại hạ là con của Vạn Tiên Thành ngoại thành thành chủ, tài sản tích lũy bao năm qua cũng không hề ít. Quách huynh nghĩ xem, số tán tu vào Vạn Tiên Thành ngoại thành hàng ngày lên tới hàng ngàn, hàng vạn, chỉ riêng phí vào thành đã là một con số khổng lồ, thêm vào tiền phầm trăm từ tửu lâu, trường đấu giá, tiệm binh khí, tiệm đan dược, kỹ viện...., tóm lại, Lý Tu ta hoàn toàn có thực lực cung phụng Quách huynh. Cao cấp đan dược, cao cấp dược thảo, huyền cấp bí kíp, thần binh bảo khí, Quách huynh có thể mặc sức dùng.

Nói rồi, khẩu khí của Lý Tu cũng dần trở nên tự tin hơn nhiều.

Cũng đúng, việc tu luyện của võ giả không thể rời cao cấp đan dược, dược liệu được. Lý Tu là con trai của Vạn Tiên Thành ngoại thành thành chủ, tài sản của hắn những đệ tử tông môn bình thường tuyệt đối không thể sánh được.

- Ồ? Mình muốn cho yêu thai nở ra, quả thực cần vô số đan dược, nhân sâm linh chi hoàng tinh, huyết tinh của hung thú...., nếu tên ngốc này đã muốn cung phụng mình, vậy từ chối thì thật là không phải!

Khóe miệng Phong Vân Vô Ngân nở ra nụ cười tà dị:

- Việc này vào thành rồi tính. Lý thiếu gia muốn chiêu mộ ta, hì hì, về phương diện thành ý.... à, vào Vạn Tiên Thành rồi chúng ta nói rõ hơn.

- Rất tốt! Rất tốt!

Lý Tu vội vàng đáp, thầm nghĩ, hôm nay mình quá nhàn rỗi, vào trong Hoàng Thạch Thành uống rượu chơi bời, không ngờ gặp được nhân vật như thế này, đúng là trời giúp mình. Có Quách Khiếu Thiên gia nhập, đại ca, nhị ca, cuộc tranh đoạt ngôi vị ngoại thành thành chủ này, e rằng, ta cũng không hẳn không có khả năng tham gia!

- Quách huynh, vậy chúng ta đi thôi.

Phong Vân Vô Ngân khẽ mỉm cười, rồi đi về phía Vạn Tiên Thành, khi đi qua đám thi thể nát vụn kia, trong lòng hắn khẽ động, 416 hạt Thiên Địa Đan Điền liền từ trong đan điền bay ra, trực tiếp dung nhập vào trong đám thịt vụn đó.

- Đợi đã!

Phong Vân Vô Ngân đột nhiên nói với Lý Tu.

Lý Tu nghi hoặc hỏi:

- Quách huynh, ngươi làm gì vậy?

Đột nhiên, hắn nhìn thấy đám thi thể dưới chân Phong Vân Vô Ngân đột nhiên dần biến mất, hắn kinh hoàng vô cùng:

- Quách... Quách huynh, cái này, cái này.........

- Lão tử tu luyện một môn ma công, chỗ thi thể này thích hợp để lão tử luyện hóa, tăng cường tu vi.

Phong Vân Vô Ngân cười lạnh đáp.

Lý Tu và hai gã thủ hạ đưa mắt nhìn nhau, từ trong ánh mắt của đối phương đều nhìn thấy rõ sự kinh hoàng tột độ.

.........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.