Không biết ta đã ngủ bao lâu, lúc mở mắt ra thì bốn phía đều là bóng tối.
Trên những tán cây không xa hiện lên đôi mắt sáng như đuốc của những con cú
đêm đang rình rập, tiếng muỗi và côn trùng thì cứ không ngừng vo ve. Kỳ
lạ là trên thân thể của ta được bao phủ một tầng sáng nhạt, ngăn chặn
những con muỗi và côn trùng độc ở bên ngoài.
Ta vừa nhấc tay, quầng sáng đó liền biết mất, không thấy đâu nữa.
Lại giương mắt nhìn bốn phía, ta kinh ngạc phát hiện ra ở gần đó có một đại điện, ánh nến sáng ngời.
Bà chằn Tư Đàn đó ném ta ở chỗ nào vậy nhỉ? Gáy ta vẫn còn cảm thấy đau
đớn, tình trạng này chắc là không thể tham dự yến tiệc sinh thần của Đế
quân được rồi… Ta tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Khi tới gần đại điện hơn một chút, ta không khỏi giật mình. Một tấm hoành phi lớn
phía trên viết: " Tử Cực điện ", trước điện có vài đệ tử canh giữ đều
đang ngả đông ngả tây mà ngủ khò khò, chắc là đã bị ai đó động tay động
chân rồi.
Nhất thời hiếu kỳ bước vào trong, trong chính điện
rực rỡ đèn đuốc có tượng thần của ba vị thiên tôn, chính là tượng vàng
Tam Thanh! Tam Thanh tướng mạo trang nghiêm, đỉnh đầu bao phủ rặng mấy
tím huyền ảo, trên thân thiếp vàng thiếp bạc, tay cầm pháp ấn, lòng ôm
trọn hư không. Trên từng lá cờ đều viết pháp hiệu của Tam Thanh: Ngọc
Thanh Thánh Cảnh Đại La Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thượng Thanh Chân Cảnh
Đại La Linh Bảo Thiên Tôn, Thái Thanh Tiên Cảnh Đại La Đạo Đức Thiên
Tôn.
Xem ra đây là đạo trường lập đàn cầu khẩn cho lễ tế Tam Thanh.
Có điều, việc thiếp vàng tượng thần của Thiên Tôn hình như vẫn chưa xong.
Ta đang định rời khỏi, khuỷu tay vô tình đụng phải lư hương trên bàn, cái
vật mình tròn này lộc cộc lăn va vào trên tượng thần của Thiên Tôn, tàn
hương rơi vãi bám trên thân của Nguyên Thủy Thiên Tôn một mảng lớn. Ta
hét lên một tiếng bi thảm. Ta đã sớm phải nếm trải cực khổ vì việc bất
kính với thượng tiên, làm sao dám thất lễ, vội vàng xắn tay áo lên cố
gắng chà lau, sau đó ta khóc không ra nước mắt phát hiện ra rằng chỗ
vàng thiếp lên thân tướng của Thiên Tôn vẫn chưa khô, mảng dính bẩn kia
không thể chùi sạch được.
Còn may, vẫn còn may là tượng thần Thiên Tôn vẫn chưa phát sáng.
Thiên Tôn ơi Thiên Tôn, tiểu tiên vô ý mạo phạm, người chắc không thần thông đến nỗi bắt được lỗi của đệ tử chứ?
Ta chột dạ chạy nhanh ra khỏi điện thờ.
Đã biết đây là đạo trường cho lễ tế Tam Thanh, ta áng chừng cũng tìm được
phương hướng. Tuy chưa từng đến đây nhưng việc tìm phương hướng cũng
không tốn quá nhiều công sức.
Ngoài việc phải hứng chịu gió
núi vào lúc nửa đêm, sau khi tỉnh dậy còn bị muỗi đốt vài nốt, thì ta
cũng không sao. Trên đường về, ta gặp được Đan Thần và Ôn Ngọc Tuyển vì đi tuần mà chưa ngủ, Nhìn tên Đan Thần kia cười mà bản tiên cô thấy vô
cùng buồn nôn, rõ ràng hắn biết chuyện mà còn giả vờ hỏi han: " Ta nói
này đại tỷ, ngươi không tham dự yến tiệc sinh thần của Nhị sư huynh, nửa đêm lại đi lang thang ở đây. Sao ngươi lại làm như vậy? ".
Ôn Ngọc Tuyển đứng bên cạnh thì lại lo lắng nhìn ta.
Bản tiên cô tức run cả người. Chuyện ngày hôm nay thôi thì cứ coi như bị chó cắn một miếng đi.
Có lẽ sau khi vứt ta tại hậu sơn Tư Đàn đã dùng pháp thuật hóa một cái gối thành hình dáng như ta đang nằm ngủ trên giường. Ta trở về phòng liền
nhìn thấy nhi tử đang ôm lấy " ta " ngủ, ấn đường hơi chau, dường như
trước khi ngủ đã gặp vấn đề nan giải gì đó. Ta vừa đụng vào, " ta " tức
khắc biến thành cái gối. Ta thở dài, sau khi rửa mặt chải đầu sơ qua,
thay bộ y phục mới liền vùi đầu mà ngủ.
Về sau ta mới biết
tối đó nhóc trọc đầu có đến tìm ta mấy lần, thế mà ta cứ ngủ say, có lay thế nào cũng không tỉnh. Chuyện này truyền đến yến tiệc liền khiến tất
cả mọi người phá lên cười. Người này nói: " Ngủ được như thế, chẳng lẽ
là heo? ", người kia nói: " Chuyện này cũng không thể trách ả ta, vốn là cô nương thôn dã quê mùa, không dám tham dự yến tiệc lớn, liền nhát gan không dám đi nữa ".
Ngày hôm sau nhóc trọc đầu thấy ta còn tỏ vẻ tức tối.
Trong lòng bản tiên cô còn tức hơn nó ấy chứ, vừa gặp mắt đã cho nó một cái
cốc đầu, xem thường nói: " Mắt của đệ đúng là đồ bỏ đi, ngay cả người
nằm ngủ trên giường là một cái gối rách cũng không nhận ra! ". Tiểu tử
này từ trước đến nay đều đứng trên cùng chiến tuyến với ta, lại thông
minh lạnh lẹ, vừa nghe ta nói như vậy, đã không hề bao che mà mắng Lục
sư tỷ nó thủ đoạn hạ lưu, thật khiến ta rất hả giận.
Nhưng
đám đệ tử bên ngoài không phải ai cũng hiểu chuyện như nhóc trọc đầu, ta vừa đi đến đâu, ánh mắt giễu cợt lại theo tới đó. Tiếng xấu này xem ra
ta lại phải gánh chịu rồi, thật uất ức!
Ôn Ngọc Tuyển tới
thăm ta, sắc mặt vẫn ôn hòa như trước. Điều làm ta cảm thấy ngạc nhiên
chính là hắn lại chú ý tới những vết sưng do muỗi cắn trên cổ và mu bàn
tay của ta, còn mang đến một lọ cao dược để bôi cho ta nữa. Hai người
nói đủ chuyện trên trời dưới đất, sau đó nói đến chuyện yến tiệc đêm đó. Nào là điệu múa của hai tỷ muội Côn Luân, nào là giỏ hoa thơm như thế
nào, rồi các tiên hữu nể mặt đến tham dự đã tặng Nhị sư huynh thật nhiều kỳ trân[1]. Còn bà chằn Tư Đàn đó nữa, vì Nhị sư huynh mà triệu một con hạc chúa từ ngọn núi gì đó cách đây trăm dặm, dưới sự phụ họa của hạc
tử hạc tôn mà múa một khúc nhạc, bay lượn đạp mây, quả thật không giống
như những âm thanh tại nhân gian… Haizzz, sao ả không ngã chết đi cho
rồi!
[1] Đồ quý hiếm.
Ôn Ngọc Tuyển nói: " Đáng tiếc là cô nương không tới ".
Trong lòng ta thầm chửi rủa ngàn lần đôi cẩu nam cẩu nữ Đan Thần, Tư Đàn đã cấu kết nhau làm càn đó.
Ôn Ngọc Tuyển lại cười, nói: " Cũng sắp tới sinh thần của ta rồi. Đến lúc đó không biết cô nương có thể đến hay không? ".
Ta nghe trong giọng điệu của hắn dường như có chút mong chờ, trong lòng
dấy lên một chút ấm áp khó hiểu bèn mỉm cười nói: " Nếu huynh hoan
nghênh thì ta đương nhiên vui mừng còn không kịp ".
Vừa dứt
lời, cánh cửa liền vang lên hai tiếng cốc cốc nho nhỏ. Ta quay đầu, bất
ngờ nhìn thấy Đế quân một thân áo trắng đang đứng trước cửa, vẻ mặt lạnh lùng, ta sợ đến nỗi nụ cười trên môi cũng tắt ngấm.
Ta thật không dám tưởng tượng, qua sự việc ngày hôm nay, y sẽ còn khinh thường ta đến mức nào nữa, trời ơi!
Ôn Ngọc Tuyển vội vàng nghênh đón, nói: " Nhị sư huynh đến tìm A Hàn sao? "
Từ đầu đến cuối ta chỉ nghe thấy Đế quân trả lời hai tiếng, bây giờ lại tiếng thứ nhất: " Ừm ".
Ôn Ngọc Tuyển nói: " Thật không đúng lúc, Kiếm Minh vừa dắt A Hàn ra ngoài rồi. " Kiếm Minh, người có cái tên uy vũ ấy chính là nhóc trọc đầu, lúc đầu khi biết được cái tên này ta còn cười ngặt nghẽo, quả đúng là không nên nhìn mặt mà bắt hình dong.
Đế quân nghe xong thì " à " một tiếng, sau đó giống như không nhìn thấy ta mà xoay người bước ra ngoài.
Khi bóng dáng của y sắp mất dạng thì ta mới tỉnh ra, chào tạm biệt Ôn Ngọc Tuyển rồi lấy hết dũng khí đuổi theo Đế quân.
Haizzz, có lẽ Đế quân rất chán ghét, xem thường hành động của ta tối đó, y rõ
ràng biết ta đang vất vả đuổi theo mà không hề dừng bước. Ta đành phải
mặt dày gọi lớn: " Nhị sư huynh, chờ đã! ", y mới miễn cưỡng dừng lại,
lạnh lùng nhìn ta đang thở hồng hộc chạy lại gần.
Hai người đứng đó liền khiến cho không ít người nhìn với ánh mắt soi mói.
Đế quân lại tiếp tục bước về phía trước nhưng tốc độ đã chậm hơn nhiều. Ta cũng đi theo, vẻ mặt nịnh bợ đến mức chỉ còn thiếu mỗi cái đuôi vẫy vẫy phía sau thôi.
Ta nói: " Nhị sư huynh, thật ra tối hôm qua… ".
Đế quân đột nhiên nói: " Vào đi. " Lúc này ta mới phát hiện, thì ra mình đã đi theo vào đến viện tử của y rồi.
" Những ngày này sống ở trên núi đã quen chưa? ".
Ta sững người, chẳng lẽ Đế quân đang cùng ta tán gẫu?
Ta gật đầu thật mạnh: " Tốt lắm! Tốt lắm! Thật ra tối hôm qua… ".
" Tư chất của đứa bé A Hàn rất tốt, nhưng tính cách có chút lạnh lùng. "
" À, cái này… " Nó sao có thể lạnh lùng bằng Đế quân ngài chứ…
" Tình cả giữa muội và Ngũ sư đệ có vẻ không tồi, thân thiết lắm sao? "
" Con người Ngũ sư huynh rất tốt, rất quan tâm đến mẫu tử ta. " Ta cười
ha ha, thấy mặt Đế quân càng lạnh lùng hơn liền lập tức lấy lòng nói: "
Nhưng tất nhiên là Nhị sư huynh quan tâm tới mẫu tử ta nhiều hơn ".
Quả nhiên là chẳng ai là không thích được phỉnh nịnh, sắc mặt Đế quân đã ấm lên nhiều. Y rót một ly trà, từ từ nhấp một ngụm rồi đặt xuống, ta lập
tức nình nọt nói: " Để ta châm thêm trà cho Nhị sư huynh ".
Ai ngờ vừa đưa tay ra, Đế quân lại vươn qua nắm lấy cổ tay ta.
Cả người ta giống như bị sét đánh, dù lúc này bà chằn Tư Đàn đó có khóc
lóc chạy đến nhận sai với ta, ta cũng không kinh ngạc như vậy.
Nhất thời máu trong người như nghịch chuyển, ta sững sờ đứng nguyên tại chỗ.
Mãi tới khi Đế quân buông tay, thật lâu sau ta vẫn chưa cử động nổi.
" Đươc rồi! ", y bỗng nói một câu khiến ta chẳng hiểu gì.