Bỉ ngạn hoa hoa mãn khai bị diệp
Vong xuyên hà tựa lưu thủy trường tiên
Nại Hà cầu vũ toái giang nam vụ
Cố nhân tiếu đoạn nhất nhật hồng duyên.
Ta vừa ngâm câu thơ về mạn châu sa hoa..... vừa lê đôi chân trên nền đất lạnh lẽo của âm phủ. Phải...đây là âm phủ...là nơi mà 3 kiếp ta chưa tương phùng. Ta vừa ngâm thơ...vừa bước đến chỗ mạnh bà.
-Ngươi đã phá lệ 3 kiếp ?-Bà hỏi ta..nhưng mà như trách cứ hơn
-Phải.
-vì hắn?-phải...là vì chàng.
Ta bật cười đáp... bà ta tiếp lời: -có đáng không? vì một người đàn ông không yêu ngươi mà ngươi phải lụy tình đến vậy/
-ta không biết-ngước đôi mắt về phía xa, ta tiếp lời- có thể do ta ngu ngốc chăng.
Ta bật cười thê lương....:- dù gì cũng qua rồi....tất cả mọi chuyện.
Kiếp thứ nhất, chàng muốn ngôi cửu ngũ chí tôn ta giúp chàng lấy được; chàng muốn thống nhất thiên hạ ta vì chàng mà gả người, vì chàng mà hạ độc người yêu ta nhất, vì chàng mà tay ta nhuộm đầy máu tươi, vì chàng ta chinh chiến xa trường, vì chàng ta nguyện mang danh loạn quốc yêu cơ người người mắng chửi...Nhưng cho đến cuối cùng, đến cuối cùng, một kiếm xuyên tim, chấm dứt tất cả... Đến phút cuối ta vẫn cho rằng, chàng có khổ tâm, chàng là yêu ta, chỉ là tình yêu của chàng không bằng giang sơn, không bằng ngôi vị chí tôn kia...Nhưng không sao, ta có thể đợi, đợi kiếp sau, kiếp sau, kiếp sau nữa...
Kiếp thứ hai, ta là chính phi của của chàng, ta cứ ngỡ mình rất may mắn, rất hạnh phúc, nhưng khi sự thật phơi bày, lại là trái tim đầm đìa máu chảy... Ta vì chàng thức trắng đêm hứng từng hạt sương pha trà cho chàng chỉ vì một câu thích trà sương sớm của chàng...Ta vì người chàng yêu, không tiếc quỳ gối ba ngày trong tuyết lạnh cầu y... Chàng vì cứu người chàng yêu mà không tiếc lấy ta làm thuốc dẫn độc...Nhưng như vậy, ta vẫn không từng oán, không từng hận chàng...Chỉ cầu một lần cuối cùng, ngày cuối cùng trong sinh mệnh của ta, thật sự được bái đường thành thân với chàng...Ta vui vẻ mặc gả y, chàng lại không hề đến, chỉ vì một câu, nàng ấy bệnh... Hỉ phục đỏ tươi, nhuốm màu máu đỏ, mũ phượng khăn quàng, rơi lả tả đầy đất, đời đời kiếp kiếp chú định không thể yêu nhau... Trái tim ngừng đập, tâm cũng chết...Có lẽ chàng không biết có người yêu chàng ngu nguội, cuồng si như vậy; mà có lẽ cho dù chàng biết chàng cũng không quan tâm, vì trái tim chàng dành hết cho người kia rồi, đâu còn chỗ chỗ cho người khác... Ta tự hỏi liệu chàng có từng yêu ta, cho dù chỉ là một chút...
-kiếp thứ 3 ta vì chàng mà giết cả thiên hạ...vì chàng tay nhuốm máu tươi, vì chàng trở thành kẻ thù nhân gian. Ta cứ ngõ chàng vẫn sẽ luôn bên ta, vẫn sẽ tin tưởng ta. Chàng sẽ không phản bội ta như 2 lần trước. Nhưng không...ta đã nhầm, thực sự đã nhầm. Chàng cuối cùng vẫn 1 kiếm đâm xuyên tim ta, một kiếm cắt đứt đi đoạn tình cảm 300 năm của ta. Huyết sắc nhuộm đỏ một cùng tuyết. Mắt phượng khẽ run nhìn nam tử trước mặt. Chàng vẫn vậy, vẫn lạnh tình với ta như thế. Ta quả thực ngu ngốc mới tin chàng sẽ yêu ta. Nhếch môi cười tự giếu, hóa ra tất cả chỉ là giả dối. Chàng đi, cơ thể ta bất động trên tuyết, huyết nhuộm cả một góc tuyết đỏ thẫm, như hoa bỉ ngạn tươi và đỏ chói đến đau mắt. Ta quyết định rồi, ta sẽ đi, sẽ biến mất, sẽ không gặp lại chàng nữa.
Nếu có kiếp sau, ta nguyện không gặp lại chàng, nguyện không yêu chàng... Như vây sẽ không đau, không khổ, không hận,,,Một chữ tình là bao đau khổ, là bao quả đắng...Nếu có thể luân hồi, ta nguyện trả lại ân tình cho những người vì ta mà chết...cho dù làm thân trâu ngựa...
-Đưa cho ta bát canh mạnh bà đi- nàng chìa tay trước mặt mạnh bà.
-ngươi chắc muốn quên hết tất thảy?
-ừ...tất thảy thì có gì đáng nhớ, ta muốn quên hết đoạn kí ức đau buồn này.
Nói đoạn nàng cầm bát canh mạnh bà đưa lên miệng uống cạn. Rồi ngẩng mặt lên, bước về phía cầu nại hà. lệ chẳng biết từ bao giờ ướt đẫm mắt. Quyết tâm từ bỏ, khó đến vậy sao ? Bước qua cầu Nại Hà, uống xong canh Mạnh Bà, ta sẽ quên chàng, sẽ quên chàng mãi mãi, nguyện ta với chàng kiếp sau như đóa bỉ ngạn kia, hoa lá đời đời không gặp nhau, quân sinh ta chưa sinh, quân sinh ta đã già, chàng cách ta chân trời, ta cách chàng góc bể...
Có lẽ nàng không biết, khi nàng còn một bước qua cầu Nại Hà thì bên kia cầu, một bạch y nam tử liều lĩnh xông qua cầu Nại Hà mà chưa uống Vong Xuyên thủy. Nếu đi qua cầu Nại Hà, mà không uống lên vong xuyên thủy, nhất định mỗi bước đi sẽ giống như đi trên hàng vạn mũi dao sắc nhọn, mỗi một bước đi, như là bước quan dung nham hỏa sơn, người kia đã nhổ ra vong xuyên thủy, thì từ con đường đi qua cầu Nại Hà của y... không phải dễ dàng gì. Nếu y có thể vượt qua, thì có thể an toàn đầu thai chuyển kiếp. Nếu y không vượt qua được, thì cả thế cả kiếp cũng chỉ có thể trở thành lệ quỷ. Xưa nay chưa từng có ai bước qua cầu Nại Hà một không uổng vong xuyên thủy, y là người liều lĩnh thứ nhất...lảo đảo khập khiễng, lảo đảo té ngã bao nhiêu lần, thân hình cũng đã chảy không ít huyết, nhưng vẫn cố chấp đứng dậy đi tiếp cho hết con đường, vết máu của y trải dài khắp còn đường, từng vết máu nở rộ, lại mọc đên một đám mạn châu hoa, như là khắc khoải, là si niệm của y....
Nhanh đến rồi, chỉ còn hơn mười bước nữa thôi, dõi theo bước chân của nam tử, Mạnh Bà dường như cũng thấy được kỳ tích, nàng âm thầm chúc phúc nam tử...
Tám bước... bảy bước.....năm bước....
Một chút nữa, chỉ một chút nữa..... Mạnh Bà thầm than
Nam tử dường như không còn sức lực, thân mình ngã xuống, cả người nằm yên, dường như cứng ngắc... thất bại rồi sao, Mạnh Bà lắc đầu, một thoáng tiếc nuối cho nam tử kiên cường này. Rồi cõi u minh này lại thêm một lệ quỷ nữa, thật sự đáng tiếc.... Bỗng dưng đầu ngón tay của nam tử khẽ nhúc nhích.... Mạnh Bà giật mình, nam tử mặc dù không đứng dậy được, nhưng vẫn cố vươn sức mình lê từng chút, từng chút qua cầu .... Cho đến khi bước cuối cùng đã hoàn thành, nam tử cố ngẩng đầu quay lại, nhìn nhìn về cõi trần thế, đôi môi cong cong lên tiếu dung tuyệt mĩ, bạc môi khô khốc như thì thầm điều gì đó : ... Nàng ở nơi đó rất cô đơn đúng không?...Đợi ta...ta nhất định sẽ đến bên nàng...Kiếp này nất định ta sẽ chắn trước nàng...mọi thương tổn ta sẽ gánh...sẽ không...sẽ không để nàng chết vì ta nữa... rồi một luồng ánh sáng bao quát, ôm trọn lấy thân hình nam tử, biến mất...
Không biết từ bao giờ, khóe mắt của Mạnh Bà lại có chút cay cay, kỳ lạ thật, âm giới từ khi nào có bụi vậy, lại vương vào nơi khóe mắt của nàng??