“Cạch.” Cửa mở ra.
Cái ghế đang lắc lư rung rinh kia bỗng dưng đứng im.
Tô Tình lén lút liếc nhìn, sợ đến tim ngừng đập. Cô không dám nhìn thêm, sợ bị tên cướp chú ý. Nếu hắn phát hiện ra các cô đã dời ghế, thể nào cũng sinh nghi, rồi nhận ra cửa sổ bị cạy. Nói chung là không dám thở mạnh.
Người mở cửa là một tên lùn. Hắn nhìn xung quanh, thấy ba cô gái ngoan ngoãn ngồi trên giường thì đóng cửa rồi khóa lại.
Ba cô nương cứng người hồi lâu mới dám động đậy. Tô Tình vội vàng nhón chân chạy ra cửa lắng nghe, sau đó lại chạy về, thì thào: “Được rồi, chúng ta tiếp tục. Đầu tiên mở cửa sổ xem bên ngoài thế nào.”
Đinh Nghiên San gật đầu, rất tự giác chạy ra nghe ngóng động tĩnh ngoài cửa. Tô Tình lại leo lên ghế, Cư Mộc Nhi đỡ ghế cho cô.
Cô cẩn thận nhìn ra ngoài, thấy không có ai mới nhẹ nhàng đẩy cửa sổ. Cửa sổ không mở. Tô Tình sửng sốt, nhìn lại, rõ ràng đã khều then ra rồi nhưng cửa không mở được?
Cô bình tĩnh lại, đẩy lần nữa. Vẫn không mở. Cô hoảng sợ, đẩy tiếp, đẩy mạnh hơn.
Nhưng cửa sổ vẫn im lìm ở đó.
Đinh Nghiên San đứng sau đã thấy sốt ruột, vội vàng chạy đến: “Chuyện gì thế?”
“Không mở ra, rõ ràng khều then rồi mà.” Tô Tình vội đến toát mồ hôi.
“Hay là còn chỗ nào có then?” Cư Mộc Nhi lên tiếng hỏi.
“Không có đâu.” Tô Tình vừa trả lời vừa tìm kiếm, ngẩng lên nhìn kỹ, lại nói: “Ôi, hình như phía trên cũng then.” Cô mới đẩy cái bên dưới, chưa mở cái trên.
Tô Tình không với được đến khung cửa sổ phía trên. Cô thử với thêm một chút, vẫn không được.
Đinh Nghiên San vội kêu lên: “Đồ lùn, xuống đi, để ta.” Cô ta vừa nói vừa kéo Tô Tình ra.
Tô Tình không phục, lầm bầm: “Ta mới mười bốn, chờ ta bằng tuổi cô bây giờ, ta còn cao hơn cô nữa.”
Đinh Nghiên San không thèm chấp, giật trâm rồi trèo lên ghế, khều cái then trên. Tô Tình thấy cô ta có vẻ làm được thì chạy ra nghe ngóng ngoài cửa.
Một lúc lâu sau, Đinh Nghiên San ê cả tay rồi nhưng cũng đẩy được then ra. Cô ta cố kìm chế xúc động, nói nhỏ: “Ta làm xong rồi, xong rồi.”
Tô Tình chạy qua: “Đừng vội, để xem có ai bên ngoài đó không đã.”
Đinh Nghiên San nhìn qua khe cửa, lắc đầu: “Không có.”
Tô Tình nói: “Để ta nhìn lại.”
Đinh Nghiên San nghĩ việc này cũng thật đáng sợ, vì thế nhảy xuống cho Tô Tình lên.
Tô Tình lặng lẽ mở cửa sổ, ngó ra ngoài thăm dò, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhảy xuống.
“Ta nghĩ chạy được đấy.” cô phấn khích thì thào, “dù cửa sổ này cao thật nhưng bên dưới là đất bùn, chúng ta nhảy xuống chỉ phải nhịn kêu thôi chứ không gây tiếng động lớn. Sau khi rời khỏi đây, chúng ta có thể chạy nhanh vào rừng và dễ dàng che giấu hành tung.”
“Bây giờ là lúc nào rồi?” Cư Mộc Nhi hỏi
“Mặt trời ngả về tây.” Tô Tình đáp.
“Vậy bây giờ là đúng lúc, hai người đi nhanh lên. Bọn họ vừa qua kiểm tra, sẽ không quay lại ngay. Bọn chúng cũng cơm nước no nê, chắc đang thư giãn. Hai người đi bây giờ, nếu nhanh chân thì ra khỏi rừng được trước lúc trời tối.”
“Tỷ tỷ, còn tỷ?” Tô Tình khá bất mãn với cụm từ “hai người” của Cư Mộc Nhi, “Tỷ tỷ không đi, ta cũng không đi.”
“Không được, em phải đi.” Cư Mộc Nhi nghiêm giọng, “Ta theo hai người đi thì chỉ phiền hà, làm mọi người bị chậm, không có tác dụng gì hết. Là ta làm em bị liên lụy, nếu em xảy ra chuyện gì, ta không thể an lòng. Tình nhi, em là người duy nhất biết chuyện về loài chim, em còn nhớ những gì ta đã kể không?”
Tô Tình nặng nề gật đầu: “Nhớ ạ.” Rồi lại dừng một chút, nghe như sắp khóc, “Nhưng ta không muốn đi, ta muốn ở cùng tỷ tỷ, bảo vệ tỷ tỷ.”
“Đồ ngốc, em ở lại đây thì làm được gì ngoài cùng nhau chờ chết? Em ra tìm người cứu ta mới đúng đấy.”
“Đúng, đúng.” Tô Tình phấn chấn lại, “Em tìm người quay về cứu tỷ tỷ.”
“Ừ.” Cư Mộc Nhi gật đầu, “Ta ở đây chờ em.”
Tô Tình sụt sùi, ôm Cư Mộc Nhi: “Tỷ tỷ, nhất định phải chờ em quay về, em sẽ quay về nhanh thôi.”
Cư Mộc Nhi vẫn rất hoảng hốt nhưng cứ tỏ ra bình tĩnh: “Được. Đừng chần chừ nữa, hai người đi nhanh đi.”
Lúc này, Đinh Nghiên San mới lên tiếng hỏi: “Đi như thế nào?
“Đi theo ta!” Tô Tình vừa nghĩ đến chuyện tìm cứu viện thì cả người như tràn trề năng lượng.
Đinh Nghiên San nhíu mày. Cô ta cũng muốn đi lắm rồi, nhưng lại phải theo chân một con nhóc, cô ta không cảm thấy yên tâm được. Nhưng cô ta chưa kịp lên tiếng, Cư Mộc Nhi đã kéo Tô Tình qua nói chuyện tiếp: “Tình nhi, em nhất định phải nhớ rõ điều ta đã nói.”
Tô Tình mím môi, nghĩ lại những lời gì mà giao lại cầm phổ vân vân, lắc đầu: “Ta nhất định sẽ dẫn người quay lại cứu tỷ.”
“Nếu quay về mà không thấy ta, cường đạo cũng trốn mất, thì Tình nhi, em phải nhớ rằng còn một đầu mối. Khi chúng ta ở trong xe ngựa, ta đã viết tên của mình trong đó.” Nàng đưa tay ra, một ngón tay bị thương. Đó là do khi ngồi trong xe, nàng cố gắng làm xước tay mình để lấy máu viết tên vào góc thùng xe để làm dấu.
“Ta biết rõ như thế thì cái xe ngựa đó sẽ trở thành chứng cứ, từ đó có thể lần ra đám người này.” Tô Tình hít sâu, có nén nước mắt. Cứ kệ, xe ngựa hay không xe ngựa, chuyện trước mắt mới quan trọng, “Tỷ tỷ, em đi.”
“Bảo trọng, Tình nhi… Nếu… em thấy ta chiếu cố bố ta nhé.” Cư Mộc Nhi nắm tay Tô Tình, lại ôm lấy cô. Có lẽ đây là cái ôm cuối cùng. Cư Mộc Nhi cắn răng nhịn khóc. Nàng mỉm cười, nhắc lại: “Bảo trọng, Tình nhi.”
Tô Tình cắn răng: “Tỷ chờ ta, ta sẽ nhanh chóng tìm người đến.” Cô quay sang Đinh Nghiên San: “Chúng ta đi.”
Tuy rằng Đinh Nghiên San không tin tưởng lắm chuyện bỏ chạy cùng một nhóc con, có điều so với ngồi chờ chết thì thử chạy vẫn hơn. Cô ta nhìn Cư Mộc Nhi, cũng cảm thấy không đành lòng khi bỏ lại một người mù như Cư Mộc Nhi ở lại. Cô ta mím môi, cuối cùng lại không biết nói gì, đành chỉ thốt lên: “Bọn ta đi đây.”
“Bảo trọng, nhất định phải bình an về đến nhà.” Cư Mộc Nhi đỡ ghế, nói với Đinh Nghiên San.
Tô Tình leo lên cửa sổ, quay sang nói với Đinh Nghiên San: “Cô nhớ cho kỹ, khi vừa nhảy xuống nhất định đừng kêu, kể cả gãy chân cũng phải nhịn. Lúc rơi xuống thì không được dừng lại, phải chạy ngay theo ta đến rừng cây đằng kia, rõ chưa?”
Đinh Nghiên San gật đầu. Tô Tình nhìn ngó xung quanh, nhỏ nhẹ nói với Cư Mộc Nhi: “Tỷ tỷ, ta đi. Tỷ nhất định phải chờ ta.”
“Được.” Cư Mộc Nhi trả lời. Tô Tình tung người, nhảy ra ngoài cửa sổ.
“Bịch” một tiếng, không nặng không nhẹ, Đinh Nghiên San và Cư Mộc Nhi đều nín thở lắng nghe, thấy không còn tiếng vang nào khác mới yên tâm. Cư Mộc Nhi giữ ghế, thúc giục: “Đinh cô nương, cô cũng đi nhanh lên.”
Đinh Nghiên San bước lên ghế, trèo qua cửa sổ. Cư Mộc Nhi không nhịn được, lại nói: “Đinh cô nương, cô nghe ta, giả ngu nhưng giữ mạng.”
Đinh Nghiên San ngẩn người, không kịp trả lời đã nhún chân nhảy ra ngoài.
Cư Mộc Nhi đứng trong phòng, nghe tiếng rơi ngoài kia, rồi tiếng bước chân hai người đó chạy trốn, cuối cùng cũng đỡ căng thẳng.
Chân nàng mềm nhũn. Nàng ngồi phịch xuống.
Sàn nhà lạnh đến thấu xương, cái lạnh len lỏi vào thân thể nàng, ùa vào trong lòng. Cảm giác lạnh lẽo càng lâu càng kinh khủng, cuối cùng nàng cũng không đè nén nổi nỗi sợ hãi.
Nàng sợ, cực kỳ sợ.
Vắng vẻ, cô độc, mỗi lúc một sợ hơn.
Cư Mộc Nhi không biết mình ngồi đã bao lâu, hay chưa lâu, hay lâu lắm rồi. Dù sao nàng cũng bỗng tự nhiên hồi phục tinh thần. Nàng không thể ngồi chờ chết ở đây, chỉ cần chưa đến phút cuối cùng thì nàng chưa thể buông tha.
Nàng bò dậy, lần sờ gậy trúc mà không thấy nên hốt hoảng, lại nhớ ra mình đặt gậy lên giường. Nàng quay về giường, tìm thấy cây gậy.
Lấy được gậy trúc xong, nàng nghĩ mình sẽ cảm thấy rất kiên định. Nhưng gậy trúc không giúp được nàng. Cư Mộc Nhi ngồi xuống mép giường. Phòng này rất lạnh, càng lúc càng lạnh, nàng lạnh đến run rẩy nhưng không biết làm sao giờ. Nàng không biết liệu Tô Tình đã bình an vào thành chưa, cũng không biết khi nào bọn cướp sẽ quay lại đây.
Cư Mộc Nhi run lẩy bẩy. Nàng không dám nghĩ xem khi chúng mở cánh cửa này, chuyện gì sẽ xảy ra. Nàng không dám nghĩ liệu bản thân sẽ gặp chuyện gì, nhưng nàng chợt nhớ tới Long Nhị. Nàng nhớ sự kiêu ngạo của hắn, sự sĩ diện của hắn, nhớ tới tâm tư cẩn mật của hắn, nhớ cả sự tốt đẹp hắn dành cho nàng…
Cư Mộc Nhi không biết rằng lúc đó, Long Nhị cũng đang nhớ nàng, hắn nghĩ đến nàng, nhưng cũng đang nổi giận đùng đùng.
Người bên Lý Kha bị mất dấu!
Hắn vội vàng chạy đến nhưng lại phải nhận tin xấu!
Lý Kha không dám ngẩng đầu, trong lòng vô cùng tự trách. Bọn họ lần theo dấu hai tên cường đạo bắt Đinh Nghiên San thì thấy chúng vào núi này rồi tháo ngựa đổi người. Bọn họ sợ bị bại lộ nên chỉ đi theo phía xa, không ngờ địa thế núi này quá phức tạp, bọn họ theo được một đoạn đã bị mất dấu trong nháy mắt.
Bọn họ lục soát rất lâu nhưng không tìm ra tung tích.
Long Nhị tức đến mắng cũng không thèm mắng. Thám tử điều tra phương hướng ở Phúc Linh tự cũng thu được kết quả như phía Lý Kha, hơn nữa thám tử còn báo quanh đây có xe ngựa khả nghi. Vì thế, Long Nhị đoán rằng quanh đây có nơi ẩn thân.
Hắn đã mong rằng bên Lý Kha theo dõi sẽ có kết quả, không ngờ miếng ăn đến mồm còn rơi mất.
Long Nhị trừng mắt nhìn ngọn núi to lớn trước mặt: “Phái bao nhiêu người?”
“Chia anh em làm mười tổ, mỗi tổ năm người, lên núi lục soát.” Lý Kha báo, vẫn không ngẩng đầu. Chuyện lục soát núi đến giờ vẫn không có tiến triển gì, chắc cũng không tìm được gì. Mặt trời sắp xuống núi, trời tối sẽ khó tìm hơn.
“Xe ngựa đâu?” Long Nhị hỏi.
“Đang đỗ phía bên kia.” Lý Kha chỉ phương hướng, lại nói, “Các anh em đã cẩn thận lục soát quanh đây, tìm được ba chiếc khả nghi. Trần hộ vệ nói trông giống xe bắt Đinh cô nương. Mọi người đã hỏi chuyện nhưng phu xe chỉ nói mình vận chuyển đồ nhà nông. Không tìm được gì.”
Long Nhị gõ nhịp: “Ngươi đi đi.” Sau đó đi thẳng về phía xe ngựa, không nhìn Lý Kha.
Lý Kha thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy lên núi, tham gia vào đội ngũ tìm kiếm.
Long Nhị đến nơi đỗ xe thì thấy ba chiếc xe ngựa và ba người đánh xe. Xe trông cũng giống nhau, người đánh xe nhìn cũng giống nhà nông. Long Nhị nhìn từng chiếc một: xe đơn sơ, ốp gỗ, trong xe trống không, không có đồ trang trí.
Nhìn thế này quả thật không đoán được gì.
Long Nhị đi một vòng quanh ba cái xe. Hắn đang nghĩ nếu Cư Mộc Nhi bị ném lên xe, nàng sẽ ngồi đâu? Nếu hắn là kẻ bắt người, hắn sẽ đẩy nàng vào tít trong cùng, đề phòng giữa đường nàng đẩy cửa chạy ra hoặc kêu cứu.
Khi ngồi trong xe, nàng làm gì? Nàng rất sợ, nàng không nhìn thấy gì, cho nên chỉ có thể ngồi yên như thế?
Long Nhị nhảy lên một chiếc xe, đi vào tận cùng trong thùng xe. Hắn không tin nàng không làm gì, nhất định nàng sẽ để lại dấu vết. Lưu lại một điều gì đó chứng tỏ nàng đã ở đây.
Long Nhị nhìn cái xe thứ nhất mãi mà không thấy gì đặc biệt nên nhảy sang xe thứ hai. Hắn đổ hết đồ đạc trong túi trong thùng xe ra để kiểm tra cẩn thận nhưng không phát hiện được gì.
Long Nhị nhảy lên cái xe thứ ba. Trong xe thứ ba có vài tấm đệm làm từ vải vụn, giống loại cửa hàng hay dùng, trông đã cũ sờn. Long Nhị kiên nhẫn tìm kiếm, bỗng đờ người. Ở dưới đống vải vụn, có hai chữ màu đỏ thẫm: Mộc Nhi.
Long Nhị nhìn hai chữ kia chằm chằm, cảm thấy không dám tin. Hắn nhìn lại thật kỹ, đúng, hai chữ: Mộc Nhi.
Mộc Nhi.
Mộc Nhi của hắn.
Long Nhị nhìn hai chữ đó, chẳng biết mình cảm thấy gì nữa. Đúng như hắn nghĩ, nàng sẽ không ngồi yên chờ, nàng thông minh như vậy, nhất định sẽ để lại tin tức cho hắn.
Có điều sắc đỏ kia khiến tim hắn đau nhói. Hắn nhìn thấy mấy kẽ hở của ván gỗ cũng có màu đỏ đó, có lẽ nàng đã mài ngón tay của mình vào đấy trước khi viết.
Long Nhị nhảy xuống xe, thản nhiên hỏi: “Xe này của ai?”
Một người đánh xe căng thẳng đứng dậy: “Thưa gia, của tiểu nhân.”
“Hôm nay ngươi làm gì?”
“Mang lương thực vào trong thôn.”
“Ngươi tự mình mang.”
“Đúng thế.” Người đánh xe có vẻ căng thẳng.
Long Nhị gật đầu, bước tới. Lúc đến cạnh người đánh xe đó, hắn cười lạnh, sau đó nhanh như chớp vươn tay bóp cổ người kia, nhấc tên đó lên, áp vào thân cây.
Long Nhị mỉm cười đằng đằng sát khí, nhấn mạnh từng chữ: “Ngươi muốn lập tức nói cho ta biết ngươi đưa cô nương mắt mù kia đi đâu, hay để ta bóp chết ngươi, không cần biết ngươi có làm nông thật không?”