Tô Tình dẫn Đinh Nghiên San chạy một mạch vào trong rừng. Hai người họ không dám dừng lại, liều mạng chạy liên tục đến khi thở không ra hơi nữa mới ngừng một chút.
Tô Tình nấp vào một lùm cây, kéo Đinh Nghiên San ngồi xuống, thì thào: “Tạm dừng đã, ta và cô bàn kế hoạch một chút.”
Đinh Nghiên San thở phì phò, cũng nấp vào đó.
Tô Tình hỏi: “Cô biết cưỡi ngựa không?”
“Biết.”
“Vậy thì tốt.” Tô Tình lấy cành cây gãy, vẽ lên mặt đất, “Ta bảo cô nhé: bây giờ chúng ta ở đây, còn đây là nơi giam giữ chúng ta, đây là nơi ta và tỷ tỷ bị lôi xuống từ xe ngựa – chúng ta đang đứng gần đó. Ta thấy bọn họ đưa ngựa về phía này, chứng tỏ phải có chỗ giấu ngựa.”
“Sau đó thì sao?”
“Chúng ta cứ đi thế này thì trời tối vẫn chưa ra được.” Tô Tình nói tiếp.
Đinh Nghiên San thừa nhận: “Đúng, buổi tối có sói, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.”
Tô Tình liếc Đinh Nghiên San: “Chậm trễ sẽ không kịp cứu tỷ tỷ.”
Đinh Nghiên San bị nói xong thì cũng thấy hơi xấu hổ. Cô ta hắng giọng: “Vậy cô định thế nào?”
“Chúng ta đi trộm ngựa.”
“Trộm ngựa?”
“Đúng, có ngựa, cô đèo tôi đi, chúng ta sẽ đi nhanh hơn chút.”
“Tôi đèo cô đi?”
“Đúng, vì tôi không biết cưỡi ngựa.”
Đinh Nghiên San hé miệng, cảm thấy hơi vui vẻ. Hóa ra cô ta cũng không phải không có chỗ dùng, ít ra… cô ta còn biết ngưỡi ngựa, nhóc con này còn phải nhờ cô ta.
Tô Tình nhìn nét mặt của Đinh Nghiên San, trong lòng cũng không phục: “Tôi sẽ cưỡi la, cô biết không?”
Đinh Nghiên San trợn mắt: “Ai thèm cưỡi la, ngượng chết.”
“Đó là cô thì không.” Tô Tình cũng cười, dương dương tự đắc.
Đinh Nghiên San bực mình: “Cưỡi la có gì hay? Cưỡi ngựa mới oai phong.”
Tô Tình cũng trừng mắt: “La cũng là con của ngựa. Dù sao thì cô cũng cứ nghe tôi, đi trộm ngựa trước, đến rồi thì đừng chạy lung tung, đi sau tôi, chúng ta xem tình hình rồi ra tay.”
Đinh Nghiên San gật đầu. Cô ta mù đường, đương nhiên cô ta không chạy lung tung. Nhưng cô ta vẫn thấy cưỡi la thật là thấp kém.
Hai cô nương đều ngốc, chẳng ai nghĩ xem con la với con ngựa khác nhau thế nào. Tô Tình ngó nghiêng, lén lút tìm kiếm xung quanh, một lát sau, Đinh Nghiên San thấy cô ấy tỏ ra vui mừng, lấy một cành cây to từ giữa đám cây cối.
Đinh Nghiên San lo lắng, không biết Tô Tình đang nghĩ gì?
Tô Tình bẻ một nhánh nhỏ từ cành cây đó, sau đó giắt vào thắt lưng. Cô lấy chân xóa hình vẽ trên đất, phất tay với Đinh Nghiên San: “Chúng ta đi.”
Hai người không còn sức như lúc vừa chạy trốn nữa, chỉ có thể cố mà đi cho nhanh. Tô Tình đi một hồi, tự nhiên nói với Đinh Nghiên San: “Nếu bị phát hiện lúc trộm ngựa, ta sẽ đánh lạc hướng chúng, cô cưỡi ngựa chạy trước. Chỗ đó gần chân núi, có thể có đường cho xe ngựa, chắc sẽ dễ thấy thôi. Cô cứ đi thẳng xuống núi, kiểu gì cũng xuống được. Có điều, cô phải hứa chắc chắn với ta, việc đầu tiên cô làm là tìm người đến cứu tỷ tỷ.”
Đinh Nghiên San nghe cô nói vậy thì hoảng hốt. Cô ta hoàn toàn không dám nghĩ đến việc một mình chạy trốn trong núi. Bây giờ trời sắp tối, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì?
“Này,” Tô Tình thấy cô ta im lặng, nghĩ là cô ta không đồng ý, lấy gậy chỉ chỉ, “Cô đừng có nghĩ làm gì khác. Cô xấu xa nhưng bây giờ ta cũng không có cách nào khác, dù không tin cô thì cũng đành phải nhường cơ hội bỏ chạy này cho cô. Nếu cô ra ngoài rồi không tìm người đến cứu, ta có thành quỷ cũng không bỏ qua.”
“Ta không phải người như vậy.” Đinh Nghiên San bực mình đáp. Ai nói cô ta xấu xa chứ, cô ta rất đàng hoàng. Mùa đông năm nào cô ta cũng phát đồ ăn cho người ăn xin, cho các em bé nhà nghèo kẹo, ai cũng nói cô ta là người tốt.
“Hừm.” Tô Tình dậm chân, lườm Đinh Nghiên San.
Đinh Nghiên San tức giận, bước mấy bước ra trước mặt Tô Tình.
Hai người cảnh giác đi về phía chỗ giấu ngựa. Vòng qua một đoạn um tùm, nghe thấy tiếng ngựa, Tô Tình vội vàng vẫy tay, núp vào sau một cây đại thụ.
Đinh Nghiên San hết hồn, cũng vội vàng lánh vào sau một thân cây. Cô ta len lén nhìn về phía trước, thấy có mấy cành cây quây vòng tròn, đám ngựa đứng trong đó. Hình như xung quanh không có ai.
Đinh Nghiên San căng thẳng, vội vàng nhìn sang Tô Tình. Tô Tình ra hiệu “suỵt”, sau đó rút cành cây bên thắt lưng ra, chạy vội sang phía sau một thân cây khác.
Thế nhưng, một lúc lâu sau không thấy Tô Tình quay lại, cũng không nghe thấy động tĩnh gì, Đinh Nghiên San thấy luống cuống. Liệu có phải con nhóc kia gặp chuyện gì rồi không? Hay bị bọn cường đạo kia bắt được nhỉ?
Đinh Nghiên San muốn chạy mà không dám chạy. Cô ta không biết đường xuống núi, không có ngựa, dựa vào chân của cô ta cũng không chạy được bao xa, trời lại sắp tối. Bản thân cô ta cũng chẳng có cách khác xuống núi.
Hơn nữa, hơn nữa… Đinh Nghiên San siết tay. Cô ta không thể bỏ con nhóc xấu tính kia lại đây được. Lúc trước, nhóc đó nói muốn để cơ hội chạy trốn cho cô ta. Dù chuyện này không xảy ra thì người ta vẫn có lòng để cô trốn trước. Hôm nay nếu nhóc xảy ra chuyện, cô ta cứ bỏ chạy như thế thì làm sao coi được?
Đinh Nghiên San càng nghĩ càng không dám chạy, thế nên quyết định lén lút vòng qua chỗ mấy con ngựa xem thế nào. Biết chuyện gì đã rồi nghĩ biện pháp.
Đinh Nghiên San ra khỏi chỗ nấp, đi qua đám cây cối, ra phía bọn ngựa. Ngoài mấy con ngựa này ra, cô ta không thấy ai khác. Cô ta suy nghĩ một chút, đi dọc theo mấy vòng cây che chắn, tìm lối vào để còn dẫn ngựa ra được.
Cô ta bước cẩn thận từng bước, hồi hộp đến sắp vỡ tim rồi. Mãi cuối cùng cô ta cũng tìm thấy chỗ hổng, mừng như điên, vội vàng chui vào, không ngờ lại bị cái gì chọc vào tay một cái nhói lên, buột mồm kêu đau. Cô ta vội vàng rụt người lại, nghe ngóng cẩn thận, không thấy gì thì lại tiếp tục thử vào trong. Chỉ chớp mắt, cô ta thấy một đại hán đứng cách cô ta không xa.
Đinh Nghiên San tái mặt, tên kia hét lên: “Sao ngươi lại ở đây?”
Đinh Nghiên San định chạy, nhưng cô ta phát hiện ra chân mình đã mềm nhũn không nhúc nhích nổi. Cô ta há mồm muốn kêu cứu, nhưng cũng không phát ra tiếng.
Cô ta trơ mắt nhìn tên kia giận dữ đưa tay về phía mình, trong đầu trống rỗng.
Mắt thấy tên đó sắp chạm vào mình, bỗng nhiên có tiếng “bốp” rất to.
Đại hán đó dừng lại, mặt mũi nhăn nhó, quay ra phía sau. Lúc này Đinh Nghiên San mới thấy Tô Tình giơ cây gậy to đứng ngay sau hắn. Cô ta định hét lên, lại thấy Tô Tình tiếp tục giơ gậy lên, đập vào đầu tên kia.
Đại hán bị đánh hai cái, cuối cùng cũng ngã xuống. Tô Tình vẫn lo lắng, cô gắng đánh thêm vài gậy. Thấy hắn không nhúc nhích nữa hoàn toàn, cô mới bỏ gậy xuống, lau mồ hôi thở dốc.
Đinh Nghiên San há hốc mồm. Tô Tình quay về phía cô ta, giơ ngón tay cái: “Làm tốt lắm.”
Đinh Nghiên San lắc đầu. Sao lại là cô ta làm tốt lắm, cô ta không làm gì hết, người hung hãn đánh kia cũng không phải cô ta. Cô ta hỏi: “Cô từ đâu ra đấy?”
Tô Tình chỉ ra cây to đằng sau, đáp: “Ta định đi một vòng xem có người nào không, lúc đang trốn thì thấy hắn. Thế nhưng hắn đi lại phía trước, ta không dám động, định bắt ngựa thả rắm để đánh lạc hướng hắn. May mà cô đến. Cô đến đúng là tốt, không có cô thì cũng không đập được hắn.”
Đinh Nghiên San đen mặt. Sao lại so cô ta với rắm ngựa?
Tô Tình mặc kệ, ném gậy đi, nói: “Quanh đây không có ai, chắc chỉ có hắn ta thôi. Đinh Nghiên San, cô lên ngựa đi.”
Đinh Nghiên San vào chuồng ngựa, chọn con ngựa có vẻ khỏe mạnh nhất, tháo cương. Cô ta đang định đi sang thì thấy Tô Tình đang chồng cỏ khô.
“Cô làm gì đấy?”
Tô Tình liếc: “Ta đổi ý rồi, ta không xuống núi với cô.” Cô chỉ đường cho Đinh Nghiên San, “Chúng ta vừa ở trên đường kia, đường trên núi toàn đường đất, thấy không? Cô cứ đi đường đó xuống núi là được.”
Đinh Nghiên San gật đầu nhưng vẫn lo lắng: “Thế nhưng nhỡ khi xuống, có rất nhiều lối rẽ, tôi phải làm sao giờ?”
Tô Tình cau mày: “Đường đi xuống đó không nhiều, cô chắc không lạc đường chứ?”
Đinh Nghiên San cũng nhăn nhó: “Ta bị đưa đến đây, nếu không phải là ngồi xe ngựa thì cũng hôn mê, ai biết bọn họ đi đường nào?”
“Nhưng mà ta thấy có cỏ khô. Ta định quay lại đó đốt, tranh thủ hỗn loạn đưa tỷ tỷ ra. Chỉ cần vào rừng được là trốn được. Như thế còn kéo dài thời gian, chờ cô đưa người đến cứu.” Tô Tình không để ý đến Đinh Nghiên San đang há hốc mồm, nói tiếp, “Ta để cô xuống núi tìm người quay lại, chắc cũng phải đợi đến nửa đêm, tỷ tỷ…”
Cô mím môi, nói: “Tính toán ra chắc chắn không kịp. Không bằng chúng ta chia nhau hành động, ta miễn cưỡng tin cô, chuyện cứu viện giao cho cô. Ta đưa tỷ tỷ ra, chúng ta trốn vào trong rừng. Bọn ta sẽ vẽ bản đồ trong rừng, chờ cô đến cứu. Nếu không, sợ lúc quay về, tỷ tỷ đã bị…”
Đinh Nghiên San sững sờ. Cô ta biết Tô Tình có đạo lý, nhưng giao cho cô ta chuyện quan trọng thế này cô ta không dám chắc, hơn nữa còn sợ, không biết có giữ được mình nữa không.
Tô Tình tiếp tục xếp cỏ khô lên lưng ngựa, dự định để ngựa chở cỏ khô ra sau nhà để tìm cơ hội ra tay.
Đinh Nghiên San muốn thương lượng lại với Tô Tình một chút, lúc này lại nghe thấy tiếng huýt gió. Tô Tình giật mình, nhặt cây gậy gỗ to lên, hét lên với Đinh Nghiên San: “Chạy mau, đi theo con đường kia. Chỉ cần không nhầm hướng là xuống được. Ta và tỷ tỷ chờ cô!”
Cô ta chuẩn bị hét lên thì có một tên đại hán phi về phía họ từ trong rừng cây.
Đinh Nghiên San lạnh hết cả người. Cô ta mím chặt môi, tung người lên ngựa, cố sức thúc vào bụng ngựa, hét lên: “Cô chờ ta, ta thề sẽ đưa cứu viện quay lại. Ta thề!” Cô ta chưa dứt lời, ngựa đã tung vó, phi cuồn cuộn ra ngoài.
Tô Tình sợ đến da đầu tê dại, nhưng cô ta giơ gây chắn đường tên kia. Nhoằng cái tên đó đã xuất hiện trước mặt cô. Cô ra sức vung gậy về phía trước, hắn nắm được gậy dễ dàng. Tô Tình nhanh chóng buông tay, giơ chân đá thẳng vào hạ bộ hắn.
Tên kia choáng váng. Rõ ràng hắn không ngờ một cô nương lại dám ra chiêu xấu xa thế này.
Tô Tình chuẩn bị ra tay tiếp thì bỗng nhiên bị ai đó ôm chặt, kéo về phía sau. Tên kia suýt bị đạp phát nữa, sợ hãi vội vàng lấy tay che lại.
Tô Tình bị kéo, theo bản năng quay người định đánh thì nắm tay bị giữ lại. Cô cuống lên, đang định co chân đạp vào bụng dưới đối phương thì người kia kêu “ấy ấy”, vội vàng nắm lấy chân cô, lên tiếng: “Tô cô nương, là ta.”
Tô Tình đang sợ hãi, đầu óc loạn lên, chân lại bị đối phương nắm, vì vậy cũng không để ý xung quanh, vội vàng cắn tay đối phương. Lúc nghe thấy câu nói kia, mồm đã xuất chưởng.
Tô Tình ngậm tay người ta, đầu cuối cùng cũng phản ứng lại. Ngẩng đầu lên thì thấy Lý Kha nhăn nhó nhịn đau. Cô kêu lên: “Lý đại ca, Lý đại ca…”
“Đúng, là ta.” Lý Kha thả Tô Tình ra. Tô Tình òa lên khóc, nhào vào lòng anh ta.
Lúc này, mấy thám tử nghe được tín hiệu từ trạm canh gác, chạy đến đây. Lý Kha đứng giữa, bị một cô nương nhào vào lòng, lúng túng không biết nên làm gì. Tô Tình cũng đứng thẳng, lau nước mắt, nhìn một vòng rồi kêu lên: “Đi, đi cứu tỷ tỷ với ta!”
Cô xoay người nhặt cây gỗ to, lấy lại tinh thần, khí thế mười phần, làm đầu tàu gương mẫu dẫn đường.
Thám tử nhìn nhau, Lý Kha phất tay ra hiệu, mọi người vội vàng đuổi theo.
Còn Đinh Nghiên San đang cưỡi ngựa đi thẳng. Cô ta không dám chắc, rất căng thẳng, thế nhưng cô ta tin mình nhất định làm được, nhất định phải dẫn người quay lại.
Vốn đi đường rất thuận lợi, nhưng lại gặp một chỗ ngã ba. Đinh Nghiên San sợ hãi. Hai con đường nhìn có vẻ to rộng, đi xuống dưới. Cô ta do dự, không biết chọn bên nào, không khống chế được con ngựa nên bị nó hất xuống.
Đinh Nghiên San hét toáng lên, ngã “ầm” một cái xuống đất. Con ngựa chạy đi mất. Đinh Nghiên San phát hiện ra tay trái của mình bị đau không nhúc nhích được, định đứng lên thì chân trái hình như cũng hơi trật.
Cô ta ngẩng đầu, con ngựa đã mất dạng. Đinh Nghiên San muốn khóc, cô ta tự nhủ rằng không thể khóc, thế nhưng mắt vẫn nhòe đi. Cô ta không chịu được nữa, nước mắt tuôn xuống.
Đinh Nghiên San định lấy tay áo lau nước mắt, lại phát hiện ra tay áo dính đầy đất. Cánh tay rất đau, chân thì buốt, một thân một mình ở nơi có sơn tặc có cường đạo, còn có thể có sói – cô ta chưa từng phải khổ đến thế.
Đinh Nghiên San khóc to. Trời sắp tối, chắc chắn cô ta không làm nổi. Cô ta không xuống núi được, cũng không giữ được lời hứa với Tô Tình. Cô ta cứ thế khóc, hận mình vô dụng.
Gió thổi qua rừng cây, mang theo tiếng khóc thê lương đó bay đi. Đinh Nghiên San nhớ đến lời Cư Mộc Nhi nói rằng Cư Mộc Nhi không chạy được, không muốn làm liên lụy mọi người; lại nghĩ đến lời Tô Tình nói để cô liều mạng chặn bọn cướp, còn cô ta thì lên ngựa chạy nhanh. Hai người họ không có yêu cầu gì khác, chỉ hy vọng cô ta dẫn người quay lại cứu họ.
Mà cô ta thì sao? Cô ta chỉ vừa ngã một cái đã tuyệt vọng?
Đinh Nghiên San khịt mũi, nhìn hai con đường trước mặt, chọn con đường mà con ngựa vừa chạy mất. Cô ta không thể bỏ cuộc được. Có lẽ nơi này cách chân núi không xa, không có ngựa thì còn có chân. Cô ta không thể bỏ cuộc.
Đinh Nghiên San nhịn đau, liều mạng bước tiếp. Cô ta đã thề với Tô Tình rằng mình sẽ quay lại. Người ta mù mắt còn chẳng sợ, tuổi nhỏ cũng không sợ, chả nhẽ tiểu thư Đinh phủ như cô ta lại sợ? Cô ta, KHÔNG SỢ.
Đinh Nghiên San vừa khích lệ bản thân vừa nghiến răng tiến bước. Cánh tay càng lúc càng đau, chân càng lúc càng nhức. Cô ta muốn khóc, thật sự nghĩ nếu có tỷ tỷ ở đây thì tốt, có bố ở đây thì tốt, có tỷ phu ở đây thì tốt… Cô ta vừa đi vừa nghĩ, lại cảm giác mình nhìn thấy bố và tỷ phu thật.
Cô ta dụi dụi mắt, nghe tiếng Đinh Thịnh gọi mình, thấy dáng vẻ Vân Thanh Hiền, thậm chí còn thấy cả Long Nhị gia. Thấy bọn họ trước mặt, cô ta không nhịn được, òa khóc.
Vốn là Long Nhị thẩm vấn người đánh xe kia dưới chân núi, tên đó sợ chết, có gì khai hết. Hắn nói mình được thuê làm tiếp ứng cho bọn cướp, đưa bọn chúng đến giữa sườn núi, sau đó quay về chân núi đợi lệnh. Hắn cũng không biết lai lịch bọn chúng, từ nơi nào đến, mà cũng không biết chúng ở nơi nào trên núi.
Tên đó khai xong, Đinh Thịnh và Vân Thanh Hiền cũng đến, nói là nhận được tin báo Đinh Nghiên San bị bắt. Đương nhiên đây không phải chuyện đùa với Đinh phủ, bọn họ toàn lực truy tìm, cuối cùng tìm đến nơi đây.
Long Nhị không nói lời thừa thãi, bắt tên đánh xe kia dẫn đường. Đinh Thịnh và Vân Thanh Hiền nghe nói đúng là Đinh Nghiên San mất tích ở núi này, vội vã theo sau. Mọi người không ngờ đi đến giữa đường lại nhìn thấy Đinh Nghiên San thương tích đầy mình đang lê bước.
Đinh Thịnh và Vân Thanh Hiền vội vàng đến xem vết thương của Đinh Nghiên San. Long Nhị muốn bước đến hỏi lại bị thám tử của chính nhà mình cản bước. Thám tử lên tiếng: “Nhị gia, tìm đến nơi rồi.”
Long Nhị mừng như điên, không để ý đến mọi người sau lưng, một bước phi đến cạnh thám tử.
Thám tử kia báo: “Tìm được tiểu cô nương đi cùng Cư cô nương. Cô ấy biết đường, đang dẫn Lý gia đi. Lý gia bảo ta đến báo tin.”
Đinh Nghiên San nghe thấy Tô Tình đã được cứu và dẫn người đi cứu Cư Mộc Nhi thì thả lỏng người, vừa buông lỏng là thấy không nhịn được, lăn ra ngất xỉu.
Long Nhị và thám tử dùng khinh công phi nước đại, chỉ hận không có cánh mà bay ngay đến cạnh Cư Mộc Nhi. Hắn chăm chú đi theo thám tử dẫn đường, nhanh chóng đến chỗ trốn của bọn cướp.
Thế nhưng Long Nhị tưởng tượng ra đủ loại khả năng khi gặp Cư Mộc Nhi, lại không tưởng tượng được ra một điều.
Không thấy nàng!