Năm ngày sau, Lý Kha lại gặp Tô Tinh.
Tô Tinh đến tìm anh.
Lý Kha thấy mấy ngày này hơi dài, thật sự là quá dài.
Sự tò mò quấn lấy anh mấy ngày nay cuối cùng cũng được thỏa mãn. Anh muốn biết Tô Tinh sẽ hỏi anh điều gì. Cô hỏi: “Sư phụ, chàng có thích ta không?”
Lại một chiêu bất ngờ.
Lý Kha mở to mắt, không biết nên đáp lại thế nào.
Chờ một chút, hình như trình tự hơi rối loạn. Đáng ra phải là anh hỏi vấn đề này trước, sau đó lại quay về chuyện kia sao?
Không đúng không đúng, không nên hỏi vấn đề nào hết.
Tuổi tác bọn họ chênh lệch quá nhiều.
Anh là sư phụ cô.
Lý Kha thấy mặt mình nóng bừng lên, nhưng anh cố tỏ ra nghiêm túc, định dạy dỗ cô nhóc một bài thật cẩn thận.
“Tinh nhi, năm nay đệ tử bao nhiêu tuổi?”
“Sắp mười lăm rồi.”
“Vậy đệ tử biết ta bao nhiêu không?”
“Hai mươi lăm ạ.”
“Đúng rồi, ta là sư phụ của đệ tử, còn hơn đệ tử năm tuổi, vì thế…”
Nhưng anh chưa nói hết câu, Tô Tinh lại hỏi: “Có liên quan gì đến chuyện chàng thích ta hay không?”
Lý Kha cứng họng.
Tô Tinh lại nói: “Nếu chàng thật sự ghét ta, vậy nếu chẳng nhẽ ta là đệ tử chàng thì không đáng ghét?”
Vấn đề này hình như… Lý Kha lại chăm chú suy nghĩ.
“Nếu chàng ghét ta, vậy tuổi tác chàng không chênh nhiều với ta thì không đáng ghét sao?”
Hình như không phải.
“Vì sao ghét thì có thể tùy tiện ghét, nhưng thích thì lại không được? Ghét và thích, chẳng phải cũng là một kiểu thôi sao?” Tô Tinh nói năng hùng hồn lý lẽ, “Sư phụ, chàng nói đi, đây là đạo lý gì?”
Lý Kha hoàn toàn cứng họng. Anh rất muốn giảng giải cho cô nhóc, nhưng anh lại không phản bác được những lời này của cô nhóc. Anh bị cô nhóc làm cho loạn óc.
Cứng họng. Không trả lời được.
Tô Tinh nhìn anh đứng như trời trồng, lại quay đầu bỏ đi: “Lần sau hỏi chuyện khác, ta đi trước.”
Lại quay về? Còn muốn hỏi thêm?
Lý Kha luống cuống, dợm bước đuổi theo: “Tinh nhi…” có gì thì nói một lần cho rõ ràng, cứ dây dưa rất khó chịu.
Thế nhưng anh càng gọi, cô nhóc càng chạy nhanh, thoáng cái đã biến mất dạng.
Lý Kha đứng ngơ ngác. Một lúc sau, anh mới tỉnh ra. Sao anh lại không đuổi kịp cô nhóc cơ chứ, anh có khinh công cơ mà! Nhưng bây giờ cô nhóc chạy mất rồi, anh cũng đành chịu.
Lý Kha càng nghĩ càng thấy hoảng loạn. Cô nhóc nghiêm túc thật sao? Cô nhóc muốn gả cho anh, thích anh thật sao?
Thế nhưng bọn họ không được đâu, không hợp.
Anh không thể khiến một cô nương tốt phải chờ đợi được. Hay là anh nên nói chuyện đàng hoàng với cô, để cô hoàn toàn từ bỏ? Thế nhưng, nếu nặng lời, liệu cô nhóc có đau lòng không nhỉ?
Lý Kha lại không muốn cô phải đau lòng.
Lý Kha càng nghĩ càng buồn, càng nghĩ càng rối. Cuối cùng, anh quyết định: đã không giải quyết được, vậy thì cứ tránh trước.
Lý Kha xin Long Nhị ra lệnh cho mình đi xa làm việc một chuyến. Anh không chào hỏi Tô Tinh, cứ thế lặng lẽ đi.
Lần này đi hẳn một tháng. Lúc chuẩn bị đi, Lý Kha nghĩ cứ để cô nhóc đó yên một thời gian, đợi đến khi cô nhóc nguội lạnh thì sẽ không nghĩ lung tung nữa. Những ngày anh không ở đây, tẩu tử của Lý gia rồi cả Triệu gia nữa, họ sẽ giới thiệu cho cô những chàng trai tốt hơn anh, nhất định cô sẽ quên được anh.
Không, không, không cần quên anh đi, không nghĩ đến chuyện kết hôn với anh là được. Anh vẫn là sư phụ của cô, anh vẫn có thể đối xử với cô tốt như trước kia, nhưng chỉ là sư phụ của cô thôi.
Anh nghĩ như vậy thật tốt, không thể nào tốt hơn nữa. Nhưng qua nửa tháng, lòng anh vô cùng khó chịu.
Không biết cô nhóc kia sao rồi? Liệu cô ấy có biết anh đi làm việc cho Long Nhị gia không? Cô sẽ không giận anh chứ? Sẽ không lờ anh đi như lần trước chứ?
Anh càng nghĩ càng rối loạn. Ngày nào cũng nhớ cô.
Hôm đó, ở quán trọ, anh uống chút rượu. Anh nhớ đến những lời cô nhóc ấy nói.
Nếu ghét một người, anh sẽ không quan tâm đến thân phận người đó, cũng không quan tâm đến tuổi của người đó, cứ thế mà ghét thôi. Nhưng tại sao thích lại không được?
Anh ngà ngà say, cảm thấy cô nói rất chí lý.
Vì sao thích lại không được?
Lần này ra ngoài làm việc, Lý Kha hơi mất tập trung. May mà việc không khó, anh vẫn hoàn thành ổn thỏa. Trên đường về, Lý Kha lại nhớ đến chuyện Tô Tinh. Cô nhóc nói rằng khi nào gặp lại sẽ lại hỏi anh, cô còn gì muốn hỏi? Bao giờ thì bọn họ gặp lại?
Lý Kha không thể nói rõ cảm xúc trong lòng mình, vừa mong chờ gặp lại, lại vừa lo sợ gặp lại. Dù sao thì khi về Long phủ, anh luôn dè dặt, luôn cảm thấy mình sẽ gặp phải Tô Tinh.
Thế nhưng không gặp. Hôm ấy, Tô Tinh không đến Long phủ.
Lý Kha cảm thấy ủ ê, nhưng anh lại tự an ủi bản thân rằng như thế cũng tốt. Nói không chừng, chuyện lại được như anh mong, cô nhóc nghĩ thông, buông tha anh.
Qua mấy ngày, Lý Kha vẫn không thấy Tô Tinh. Dù anh nghe nói Tô Tinh có đến Long phủ để trò chuyện với Nhị phu nhân, nhưng anh không gặp cô nhóc. Loại chuyện vô tình gặp nhau này dường như sẽ không xảy ra.
Lâu ngày mệt mỏi, Lý Kha không chịu được nữa. Cô nhóc kia đã nghĩ kỹ chưa? Cô muốn hỏi anh vấn đề khác, vấn đề gì?
Lý Kha giả vờ có việc đến đường cái phía Đông.
Anh gặp Tô Tinh.
Tô Tinh thấy anh, cười với anh, thế nhưng nụ cười không rực rỡ như mọi khi. Lý Kha nghĩ đã lâu không gặp, đệ tử của mình nhìn cũng gầy đi, tiều tụy quá.
Tô Tinh đến gần Lý Kha. Cô nhóc không khách sáo, hỏi thẳng: “Sư phụ, những ngày qua, không gặp nhau, chàng có nhớ ta không?”
Vấn đề này càng làm Lý Kha không yên lòng.
Anh ngượng ngùng, lòng hoang mang.
Anh nhớ thương như vậy, chính là cái “nhớ” trong lời cô sao?
Anh không biết nên trả lời thế nào. Nhưng lần này Tô Tinh không quay đầu bỏ đi, cô nhóc nhìn anh chăm chú.
Lý Kha ho “khụ khụ” mấy bận, cuối cùng nói: “Đệ tử của ta, đương nhiên ta sẽ nhớ chứ.” Anh vừa nói vừa cẩn thận nhìn vẻ mặt Tô Tinh.
Tô Tinh không biểu lộ gì rõ rệt. Không nhíu mày, không bĩu môi, không khóc lóc, không làm loạn. Nhưng cô chỉ lặng lặng nhìn anh, nghe anh nói, thế nhưng anh lại thấy khổ sở.
Lý Kha lại ho khan, nói tiếp: “Được rồi, lần trước đệ tử nói tẩu tử đề cập chuyện cưới xin. Giờ sao rồi? Có thấy ai ưng ý không?”
Lần này Tô Tinh không ngắt lời anh. Cô chỉ nói: “Đúng là có người làm mai. Đó là người sống cách nhà ta không xa, nhà mở lò rèn, lớn hơn ta ba tuổi. Gia cảnh không phải tốt lắm, nhưng không phải lo ăn mặc, tính ra cũng môn đăng hộ đối. Mẹ ta lớn tuổi rồi, sức khỏe không tốt, bà sợ rằng không nhìn được ta có nơi có chốn, chắc ta sẽ cưới sớm thôi.”
“Ồ.” Lý Kha nghe xong cũng không biết nên nói gì, nghĩ một chút rồi hỏi: “Vậy đệ tử tính thế nào?”
Tô Tinh không đáp lời, nhưng nhìn Lý Kha một chút. Sau đó, cô cúi thấp đầu, khẽ nói: “Để lần tới gặp nhau, ta lại hỏi sư phụ một chuyện.”
Lý Kha tái mặt. Lại là chiêu này?
“Đệ tử muốn hỏi gì cứ hỏi đi, sao cứ phải quay đi quay lại nhiều lần?”
Tô Tinh lắc đầu: “Ta suy nghĩ lại chút đã, nghĩ xong rồi hỏi,” cô ngừng lại một chút, “có lẽ là lần cuối cùng hỏi, thế nên phải suy nghĩ thật kỹ.”
Lý Kha nhíu mày. Lời này của Tô Tinh khiến anh cảm thấy hơi đau lòng.
“Lần cuối cùng” là có ý gì?
“Ta đi trước.” Tô Tinh không để ý đến Lý Kha, quay đi.
Đi chưa được hai bước, cô lại quay đầu: “Sư phụ, nếu chàng không phải sư phụ ta, chàng liệu có nhớ thương ta không?”
Đây là hỏi trước vấn đề của lần tới sao? Lý Kha há mồm, không thể thốt lên được, rằng “sẽ nhớ thương”. Tô Tinh chăm chú nhìn anh một chút, quay người đi thật.
Lý Kha tập trung suy nghĩ. Anh không nói lời kia vì anh không dám.
Vì sao anh không dám?
Đáp án càng rõ ràng, lòng anh càng hốt hoảng. Anh vội vàng đi về Long phủ.
Lý Kha nghĩ phải nhanh chóng kết thúc chuyện này. Cô nhóc đã hồ đồ, mình lại cũng hồ đồ theo. Anh không phải là người thích hợp dành cho cô, anh phải tự nhắc chính mình.
Thế nhưng, tên nhóc lò rèn kia có tốt không? Làm lò rèn, có cố gắng cũng không kiếm được bằng tiền tiêu vặt hàng tháng của hộ vệ anh đâu.
Không đúng không đúng, anh không nên nghĩ như thế. Đây không phải là vấn đề tiền bạc.
Người ta hợp tuổi, lại không phải sư phụ, người ngoài không thể đàm tiếu. Rõ là thích hợp hơn anh.
Thế nhưng đệ tử của anh có thể tìm được một người tốt hơn. Hay anh xem lại, tìm mối khác cho cô?
Lý Kha nghĩ đi nghĩ lại một hồi, cuối cùng phát hiện ra một vấn đề rất quan trọng: cái kiểu gặp lại rồi hỏi rõ ràng không phải phong cách của Tô Tinh. Anh hiểu cô nhóc này rất rõ, cô là người nôn nóng, thoải mái, vì thế kiểu giày vò câu kéo này không phải do cô nghĩ ra.
Lý Kha suy nghĩ lúc lâu, đoán rằng chắc chắn chuyện này có Nhị phu nhân can thiệp.
Vì thế nên lần nào cô đưa vấn đề cũng như dùng dùng dao cùn đẽo gọt, khiến anh vô cùng lo lắng.
Lý Kha quyết định cầu cứu. Đối phó được với Nhị phu nhân: chỉ có Nhị gia.
Thật sự thì mở miệng loại chuyện này với chủ của mình cũng khó khăn, nhưng người đứng sau Tô Tinh là Nhị phu nhân, vì thế Lý Kha đành quyết phải tìm Long Nhị.
Long Nhị nghe xong thì cũng không hứng thú lắm với ý đồ của cô nhóc ngốc nghếch kia, nhưng hắn lại thích thú với việc phá giải chiêu thức của Mộc nhi nhà mình.
“Ngươi thua vì ngươi bị động.” Long Nhị chỉ điểm.
Lý Kha gật đầu, chăm chú lắng nghe. Anh rất bị động, lần nào cũng bị Tô Tinh làm cho á khẩu.
“Nhị gia, vậy phải chủ động thế nào?”
“Cứ như ta là tốt rồi.”
Nhất thời Lý Kha cảm thấy không ổn.
Long Nhị chỉ: “Ngươi xem, trước ta nói Được, ta lấy nàng, thế là thành chủ động, thế cục chuyển sang tay ta nắm giữ.”
Lý Kha tái mặt.
Cậu chủ à, người đùa anh sao?! Anh rõ ràng là một hộ vệ trung thành, tận tụy lại chính trực, sao cậu chủ có thể đối với anh như thế?
Long Nhị không vui với vẻ mặt của anh, lườm nguýt: “Thế nào, không ưng thủ đoạn của gia?”
Lý Kha nhịn hết lời muốn nói vào bụng. Gia ơi, người không thủ đoạn, rõ ràng là người bị phu nhân xỏ mũi. Phu nhân bảo hắn cưới, thế là hắn vui vẻ chuẩn bị đám cưới, còn nói là hắn nắm giữ thế cục.
Đây là loại thủ đoạn gì vậy?
Lý Kha hối hận. Anh sai rồi, anh không nên cho rằng Nhị gia đấu thắng phu nhân. Anh hỏi nhầm người rồi. Tốt nhất anh đi tìm phu nhân thôi!