Lý Kha đi tìm Cư Mộc Nhi.
Anh phải mất rất nhiều thời gian mới đi đến quyết định này. Anh nghĩ rằng Tô Tinh và phu nhân là chị em tốt, không trêu chọc anh mà chỉ cho anh chút đường, xem xem cuối cùng Tô Tinh đang suy nghĩ gì. Anh không thể nói chuyện với Tô Tinh, nhưng anh có thể nói chuyện với phu nhân, để phu nhân giúp anh khuyên cô.
Nghĩ như thế, Lý Kha lên đường.
Dù đi thật, nhưng nhìn thấy Cư Mộc Nhi rồi, Lý Kha lại không biết nên nói chuyện như thế nào. So với khí thế trước mặt Long Nhị, anh thấy kém hơn hẳn.
Cũng may Cư Mộc Nhi rất rõ chuyện.
“Ngươi tìm ta vì Tinh nhi, đúng không?”
“Đúng ạ.”
“Con bé nói với ngươi thế nào?” Cư Mộc Nhi hỏi.
Lý Kha nhíu mày. Anh biết Tô Tinh thường xuyên đến trò chuyện với phu nhân, anh cứ tưởng phu nhân đã biết, thậm chí việc đối phó với anh cũng do phu nhân chỉ, thế mà hỏi ngược lại thì anh biết nói thế nào?
Lý Kha không trả lời ngay, Cư Mộc Nhi cũng hiểu. Nàng nói: “Lần nào Tinh nhi đến cũng chỉ kể cho ta nghe ngươi thế nào, con bé hỏi ngươi trả lời. Ngươi nói ngươi là sư phụ con bé, còn nói ngươi lớn tuổi hơn nó nhiều, luôn luôn từ chối nàng. Nói qua nói lại, chẳng qua chỉ có thể. Con bé đau buồn, ta giúp con bé vui. Ta hỏi ngươi điều này chỉ để ngươi nghĩ lại, xem lúc nói những lời này, Tinh nhi tỏ ra thế nào.”
Lý Kha vò đầu, hơi ngại ngùng. Anh kể lại một lượt, Cư Mộc Nhi nói: “Phu nhân, Tinh nhi còn nhỏ tuổi, trong nhà chỉ có mẹ già làm bạn, có lẽ do thiếu người lớn trong nhà chăm sóc nên cảm thấy lệ thuộc vào sư phụ. Ta đối xử thân thiết với cô ấy, cô ấy lại hiểu nhầm. Cô ấy kiên cường, thuộc hạ lại vụng ăn nói, không biết nên khuyên cô ấy thế nào. Phu nhân thân thiết với cô bé, hay phu nhân khuyên cô bé hộ thuộc hạ với.”
Cư Mộc Nhi gật đầu. Lý Kha vui mừng, đang định cảm ơn lại nghe Cư Mộc Nhi hỏi: “Lý hộ vệ tuổi không còn nhỏ, vì sao không lo lắng chuyện lập gia đình?”
Lý Kha sửng sốt: “Cái này… thuộc hạ không để ý, không vội.”
Cư Mộc Nhi cũng nói: “Dù ta mù, nhưng cũng nghe nói tướng mạo của Lý hộ vệ đường đường…”
Nàng chưa nói xong, Lý Kha quay đầu vội nhìn ra ngoài cửa sổ. Phu nhân khen bề ngoài của anh, dù chỉ là lời người ta nói, nhưng không thể để Nhị gia nhìn thấy được. Không thì cuộc sống của anh chắc chắn sẽ không được yên ổn.
“Lý hộ vệ cũng biết vì sao trước kia, có nhiều nha hoàn tỏ ý với Lý hộ vệ, nhưng sau đó không đi đến cùng?”
“Hả?” Lý Kha lại muốn vò đầu, sao phu nhân lại biết?
“Ta nghe bọn nha hoàn nói Lý hộ vệ rất tốt, lại chất phác, tuy nhiên nói chuyện vài lần đều tự giác thôi. Bọn họ cảm thấy Lý hộ vệ không thích mình.”
Lý Kha đỏ mặt, không biết nên nói gì. Phu nhân kể như vậy khiến anh lúng túng lắm.
Cư Mộc Nhi lại nói: “Vì thế, khi Tinh nhi đến hỏi ta, ta lại nói cho con bé, bảo con bé nói thật lời trong lòng của mình với ngươi. Có điều tính tình con bé nóng vội, sợ nói sai nên ta dạy con bé rằng mỗi lần chỉ nói một điều thôi, nếu không nắm chắc thì cứ lần tới lại nói nốt.”
Không nắm chắc thì lần tới lại nói nốt?
Nhưng liệu có phải số lần hơi nhiều, kéo dài quá khiến anh thấy khó tiếp thu.
Lẽ nào… ý là những thứ cô nhóc cảm thấy không chắc chắn rất nhiều?
Lý Kha nhớ lại. Cư Mộc Nhi nói tiếp: “Mỗi lần con bé đến tìm ta nói chuyện, cũng có rất nhiều lời muốn nói, thế nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Ta dạy con bé: cứ nói chuyện quan trọng nhất.”
Chuyện quan trọng nhất?
Lý Kha nhớ lại mỗi lần Tô Tinh nói chuyện với mình. Đó là chuyện quan trọng nhất trong lòng cô nhóc?
Bằng lòng lấy cô không?
Thích cô không?
Có nhớ cô không?
Vì sao, chuyện quan trọng nhất mỗi lúc một tầm thường hơn?
Lý Kha cảm thấy xót xa, nói không nên lời.
Cư Mộc Nhi đợi mãi không thấy Lý Kha đáp. Nàng lên tiếng hỏi: “Lý hộ vệ muốn ta khuyên Tinh nhi, vì sao Lý hộ vệ không nói với Tinh nhi cho rõ ràng? Người ngoài khuyên bảo không bằng người trong cuộc tự nói cho rõ ràng, chuyện này hẳn Lý hộ vệ cũng hiểu?”
Lý Kha mím môi, không phản bác được. Đương nhiên anh hiểu, nhưng anh không nỡ lòng nào nói lời tàn nhẫn với Tô Tinh. Những lý do như là thầy trò, chênh lệch tuổi tác, anh lại không nghe được.
“Lý hộ vệ, hay ngươi cũng thử cách ta chỉ cho Tinh nhi, nghĩ xem chuyện gì quan trọng nhất trong lòng mình.”
Chuyện quan trọng nhất?
“Ngươi nghĩ điều quan trọng nhất khiến ngươi và Tinh nhi không hợp với nhau là gì?”
Lý Kha ngẩn người. Mặc dù anh vẫn còn mơ hồ, nhưng dường như cũng không biết nói tiếp thế nào. Suy nghĩ một lúc, anh thi lễ lui xuống.
Anh ra gần đến cửa, Cư Mộc Nhi lại gọi: “Lý hộ vệ, ngươi nghĩ ta và Nhị gia có xứng không?”
“Đương nhiên xứng đôi.” Mặc dù nói không xứng thì nhất định sẽ bị Nhị gia trả thù đến chết, nhưng Lý Kha nói xứng không phải vì điều này. Thật sự, tận đáy lòng, anh thấy hai vợ chồng nhà này rất xứng đôi.
“Sao mà xứng được?” Cư Mộc Nhi cười cười, “Ta chỉ là một cô gái mù, hai mươi chưa lấy chồng, là con gái lỡ thì. Nhà cửa không quyền thế, không tiền không sắc, sao ta lại xứng với Nhị gia?”
Nhưng xứng hay không, không phải do những thứ bề ngoài đó. Lý Kha há mồm định phản bác, Cư Mộc Nhi lại cướp lời: “Lý hộ vệ có gì muốn nói với Tinh nhi thì cứ nghĩ cho kỹ, đừng vội vàng.”
Cuối cùng Lý Kha không nói gì hết. Anh ủ ê cáo lui, cảm thấy hỏi chuyện phu nhân xong còn loạn hơn. Anh buồn buồn về phòng ngủ, ngã vật ra giường.
Anh suy nghĩ lại mọi chuyện thật cẩn thận.
Anh nghĩ về những lời Tô Tinh nói với mình, về vẻ mặt của Tô Tinh, về ánh mắt cô nhìn anh, về nước mắt của cô.
Cô còn nhỏ tuổi, mới có mười lăm. Sao mẹ cô có thể để cô lập gia đình?
Anh là sư phụ cô, không phải sư phụ thì cũng lớn hơn cô mười tuổi, thật quá nhiều.
Lý Kha nhấn mạnh lý do này trong đầu.
Anh vẫn không nghĩ ra cách đối phó. Dường như chính anh cũng không thuyết phục được mình. Vốn anh muốn nói chuyện với Tô Tinh cho rõ ràng, dù nếu cứng rắn thì sẽ làm cô bị thương. Nhưng anh lại không nỡ lòng nào cứng rắn. Liệu anh có muốn cứng rắn không, chính anh cũng không chắc. Cuối cùng anh quyết định gác lại chuyện này. Cứ theo lời phu nhân, không vội, cứ nghĩ xong đã.
Anh chưa nghĩ xong, đã gặp lại Tô Tinh.
Cô gầy đi, đôi mắt không có thần như trước kia. Cô đến tìm anh, nhưng lại không vào Long phủ, cứ đứng tần ngần bên ngoài.
Hơi sợ hãi, hơi dè dặt, lại hơi chần chừ.
Lý Kha chợt thấy đau lòng.
Lần cuối bọn họ gặp mặt là nửa tháng ba ngày trước.
Anh không né tránh, anh đến trước mặt cô.
Lần này cô nhóc muốn nói gì? Điều quan trọng trong lòng cô là gì?
Tô Tinh nhìn Lý Kha bước đến, muốn cười với anh nhưng cười không nổi. Cô thử một lần, quyết định không cười nữa. Tô Tinh nói: “Sư phụ, tẩu tử của Lý gia lại đến. Bà ấy muốn chắc chắn xem mối này có thành không. Mẹ ta đã nhận lời rồi. Ta…”
Cô cứ “ta…”, vành mắt đỏ ửng lên, bỗng dưng cười. Lần bật cười này có vẻ có tinh thần. Cô nói với Lý Kha: “Đây là lần cuối ta đến gặp sư phụ. Ta muốn hỏi sư phụ một câu: sau này không gặp nhau nữa, sư phụ sẽ không quên ta chứ?”
Sẽ không quên cô? Đây là chuyện quan trọng nhất trong lòng cô sao?
Có thể lấy hay không? Anh không trả lời.
Có thích không? Anh không trả lời.
Có nhớ không? Anh không trả lời.
Lý Kha cảm thấy lòng khó chịu.
Hôm nay, trong lòng cô, yêu cầu với anh đã thấp đến mức chỉ cần không quên là được sao?
“Không quên đâu. Đệ tử của ta, cả đời này ta chỉ có một đệ tử, sao quên được?”
Tô Tinh nở nụ cười.
Đồ đệ thôi, nhưng là duy nhất.
Cô cười rạng rỡ, gật đầu với Lý Kha, sau đó quay đầu đi.
Lần này, Tô Tinh không quay đầu lại, cũng không nói “Lần sau hỏi chuyện khác”. Cô đi, cô đơn, bước ra khỏi tầm mắt anh.
Bỗng nhiên Lý Kha thấy đau nhói lòng, đau nhức tưởng như không thở nổi. Trong đầu anh chỉ toàn gương mặt của Tô Tinh.
Cô lao động khổ cực, lo liệu việc nhà, chăm sóc mẹ, vô cùng hiếu thuận, chưa từng tỏ vẻ oán giận với anh về cuộc sống khổ cực.
Cô có lòng hiệp nghĩa, dũng cảm, gặp chuyện bất bình sẽ ra mặt.
Cô hoạt bát đáng yêu, thông minh sáng láng, biết kể chuyện cười không bao giờ hết. Dù cô hay trêu chọc anh, nhưng cô lại tốt với anh. Cô luôn làm anh cười.
Lý Kha ngơ ngác nhìn theo hướng Tô Tinh rời đi. Nếu sau này không gặp lại… thực sự sẽ không gặp lại sao?
Đột nhiên Lý Kha cảm thấy tất cả đều không thật.
Đồ đệ đáng yêu của anh cứ thế không còn nữa? Không được gặp lại? Phải gả cô cho người khác, làm vợ người ta, không được gặp đàn ông nữa? Sư phụ cũng không?
Đầu óc Lý Kha rối loạn, lòng dạ Lý Kha rối bời. Mọi thứ đều bất ổn.
Những lần gặp mặt cuối cùng này, dường như anh không nói với Tô Tinh chuyện gì. Anh sai rồi, sao anh có thể để giữa bọn họ chỉ có ký ức sau cùng này?
Anh còn rất nhiều điều muốn nói với cô. Anh không nên như vậy.
Lý Kha vội vàng phi ngựa nước đại về phía Tô Tinh đi.
Đến cửa thành, anh tỉnh táo một chút. Anh vòng về Long phủ, sai hai thám tử đi tìm hiểu. Anh đã quen mặt với những người ở quanh nhà Tô Tinh, không thể tự đi được.
Nhà Tô Tinh quyết định chuyện kết hôn cho cô, anh cứ thế chạy đến, nói năng không rõ ràng, ngộ nhỡ phá hủy danh dự con gái của cô ấy thì sao?
Cho nên cứ thu xếp cho người đến tìm hiểu trước, còn anh thì suy nghĩ cho rõ ràng rồi hành động.
Lý Kha dội nước giếng, tâm trạng đỡ hơn nhiều. Nước giếng lạnh buốt, nếu Tô Tinh thấy anh thế này, cô sẽ trách anh không biết quý trọng sức khỏe. Lần đó, Nhị gia bắt anh giả ốm, cô lo lắng cuống quýt, lòng anh cũng không dễ chịu chút nào.
Anh thật ngu xuẩn, sao lại không trả lời được vấn đề của cô.
Nếu anh không thích cô, sao anh lại nhớ cô? Vì sao lại sốt ruột vì cô, vì cô mà vui vẻ vì cô mà u sầu?
Rõ ràng là anh thích cô. Kệ mẹ nó thầy với chả trò, đó là Nhị gia bắt anh dạy, anh đâu có chính thức nhận lời. Cô cũng chưa làm lễ bái sư, còn chưa nộp bạc bái sư nữa cơ.
Đúng, đúng, chính là thế. Muốn học Nhị gia, phải học Nhị gia chơi xấu.
Chưa trả bạc, sao giữ lời được? Muốn học Nhị gia, phải học Nhị gia phương pháp tính toán chi li.
Mười tuổi tính ra cũng không nhiều lắm. Phu nhân kém Nhị gia tận sáu tuổi. Đúng, kệ nó, muốn học Nhị gia, phải học Nhị gia làm mặt dày.
Lý Kha đi tới đi lui, xoa hai bàn tay, việc này chắc chắn hoãn được. Anh không thể thua một tên nhóc lò rèn được.
Thám tử nhanh chóng quay lại, đã tìm hiểu rõ ràng. Đúng là hôm nay tẩu tử của Lý gia đã quyết định chuyện hôn nhân với Tô gia đại nương của Tô Tinh, cũng lấy được hồi âm của nhà lò rèn, chuẩn bị hạ lễ với Tô gia.
Chuẩn bị rồi? Sao mà nhanh thế?
Lý Kha nhảy dựng lên.
Thám tử nói nhà lò rèn đã nhắm Tô Tinh, chọn tẩu tử Lý gia làm bà mối, có điều tại Tô Tinh còn nhỏ nên phải chờ, chứ họ đã chuẩn bị lễ xong rồi. Nhà nghèo không chú ý nhiều, cứ có con là chuẩn bị lễ để còn mai mối luôn.
Lý Kha nghe mà đứng ngồi không yên. Anh chạy như bay vào tẩm viện của Long Nhị, cầu cứu Nhị phu nhân.
Long Nhị đang dùng điểm tâm với Cư Mộc Nhi trong sân. Thấy Lý Kha, hắn nhướng mày: “Nhớ không lầm thì hình như ngươi là hộ vệ của ta, tìm phu nhân của ta hơi nhiều thì phải?”
Lý Kha nhăn nhó. Trong lúc nguy cấp, Nhị gia còn trêu chọc thuộc hạ.
Cư Mộc Nhi cũng cười: “Lý hộ vệ thấy chuyện gì quan trọng nhất?”
Lý Kha vội vàng thi lễ, đáp: “Thuộc hạ cầu phu nhân ra mặt.”
Long Nhị chống cằm nhìn Lý Kha: “Ra mặt chuyện gì?”
Lý Kha đỏ mặt, nghẹn họng. Anh nhìn Cư Mộc Nhi, Cư Mộc Nhi cũng không giải vây cho anh, hỏi ngược lại: “Lý hộ vệ muốn thế nào?”
Lý Kha nóng hết mặt mũi. Anh đã níu kéo, cầu cứu rồi, còn hỏi anh muốn thế nào. Hai người chủ này thật thích trêu chọc người khác.
Anh nín thinh mãi, cuối cùng cũng mở miệng: “Thuộc hạ muốn lấy Tô Tinh làm vợ, cầu Nhị gia và phu nhân giúp cho.”
Long Nhị tỏ vẻ dửng dưng: “Muốn cưới thì cưới, không liên quan đến gia.”
Cư Mộc Nhi lại hiểu: “Nhà thợ rèn định hạ lễ từ giờ?”
“Đúng thế.” Lý Kha gật đầu liên tục, quả nhiên chuyện gì về Tô Tinh phu nhân cũng biết.
Long Nhị vẫn mặc kệ: “Sợ gì chuyện hạ lễ, nhà kẻ đó còn dám cướp vợ với Long gia?” Lý Kha đang nhăn nhó, được lời của Long Nhị như cởi tấm lòng. Cư Mộc Nhi cũng khẽ cười. E là chứng bao che khuyết điểm của Nhị gia lại phát tác rồi.
“Người của Long gia ta, cho dù chỉ là người hầu thì cũng không để kẻ khác khinh thường. Ai muốn cướp vợ ngươi?” Long Nhị cực kỳ hào hùng.
Lý Kha nhăn nhó hơn. Anh có nói đây là chuyện cướp vợ sao?
Cư Mộc Nhi cười đủ rồi, lên tiếng: “Lý hộ vệ, mai chúng ta đi hạ lễ. Bọn họ có tẩu tử của Lý gia làm mai, chúng ta có Long Nhị gia làm chỗ dựa, không sợ.”
Lý Kha nhìn Long Nhị.
Long Nhị gia đang cảm thấy vui vẻ vì được làm “chỗ dựa” cho người của Long gia, hắn thích việc này nhất.
Thế nhưng…
“Tiền lễ trừ vào tiền tiêu vặt hàng tháng của ngươi!”
Cuối cùng, Tô Tinh và Lý Kha thành thân.
Ngày cầu hôn, hai vợ chồng son tách mọi người, lặng lẽ chạy đến khu rừng, nói chuyện riêng.
Lý Kha lúng búng giải thích: “À, thật ra nàng chưa chính thức bái lạy ta, không tính là đồ đệ của ta.”
Tô Tinh nói: “Chuyện đó có gì quan trọng?”
Lý Kha lại giải thích: “Mười tuổi cũng không nhiều lắm, Nhị gia cũng hơn phu nhân sáu tuổi ấy.”
“Ta cũng không để ý.”
Lý Kha ho khan, đỏ mặt.
Anh đỏ mặt, Tô Tinh cũng ngượng chín người. Hai người đều cúi đầu. Tô Tinh di di chân trên đất, khẽ nói: “Chàng muốn nói gì thì nói đi.”
“Muốn nói gì cơ?” Lý Kha cũng lí nhí.
Tô Tinh cắn môi: “Nào có chuyện tới cửa xin cưới, lại chưa từng nói gì với người ta?”
“Tên nhóc nhà rèn kia có nói à?”
“Cậu ta không giống sư phụ.”
Lời này khiến lòng Lý Kha ngọt ngào: “Không giống thế nào?”
Mặt Tô Tinh đỏ rực, nhìn Lý Kha cũng đang đỏ mặt, cô lại thấy hơi bực mình. Cô nói với anh bao nhiêu điều như vậy, anh chẳng nói lại được lời nào tử tế, thậm chí còn để nhà người khác làm mai hạ lễ trước. Cô là người có tự trọng, không thể nhận lời anh được.
Nhưng cô lại không dám dỗi. Nhỡ không phải anh thì cô khóc chết mất. Cô càng nghĩ càng tủi thân, đành nghiêng đầu bỏ đi.
Lý Kha cuống lên, vội vàng cầm lấy tay cô.
Hai người đều ngượng ngùng xấu hổ, nhưng không ai bỏ ra.
“Ta… ta muốn lấy nàng… ta thích nàng… ta, ta nhớ nàng…”
Lý Kha lắp ba lắp bắp, nhưng cũng nói xong một mạch.
Tô Tinh không nhúc nhích hồi lâu, sau đó bỗng lao vào lòng anh, òa lên khóc.
Lòng Lý Kha như được lấp đầy, ấm áp ngọt ngào len lỏi trào dâng trong lòng.
Anh vòng tay, ôm cô gái nhỏ bé ấy.
Ngày hai người họ thành thân, Long Nhị hỏi Cư Mộc Nhi: “Nàng nói xem, nàng đã làm gì?”
“Ta sao?” Cư Mộc Nhi tỏ vẻ vô tội, “Ta không làm gì hết. Cướp dâu là Nhị gia, cưới vợ là Lý hộ vệ, ta có làm gì được đâu?” nàng lắc đầu, “Ta không làm gì hết.”
Chẳng qua nàng đi tâm sự với người khác mà thôi.
Nói chuyện với Tô Tinh một chút, nói với Lý Kha một chút, nói với tẩu tử Lý gia một chút, như vậy thôi.
Chỉ là nếu Lý Kha vẫn chậm chạp, nàng lại phải tiếp tục nói.
Nói chuyện cũng mệt lắm đấy.
Cư Mộc Nhi mỉm cười, tựa vào Long Nhị, nghe hắn uống rượu rồi nói với bọn hộ vệ “Gia ngàn chén không say.”
Cư Mộc Nhi tiếp tục mỉm cười.