Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 57: Chương 57: Ba người đàn ông




“Là ý gì?” Lý Tang Du bị hỏi cho bối rối, khuôn mặt hoàn toàn mơ màng.

"Chắc chắn là trong lòng cô đang mắng tôi, là do tôi lây cho cô."

"Ặc..." Cô thật sự từng nghĩ như vậy, nhưng mà làm sao anh biết cô đang nghĩ gì, anh cũng đâu phải con giun trong bụng cô.

"Tôi không phải con giun trong bụng cô, nhưng tôi vẫn biết cô đang nghĩ gì."

"..." Lý Tang Du tránh ánh mắt của anh ta, chột dạ nhìn vào màn hình điện thoại.

Thái Vũ Hàng thu tầm mắt lại, vẫn nhìn chằm chằm bát đồ ăn cháy trước mặt: "Đã muộn thế này rồi, chắc chắn là có người đang mắng cô sau lưng."

Hai người cùng nghĩ tới Lục Huyền Lâm.

Đã muộn thế này mà cô còn chưa về, lúc này người mắng cô sau lưng cũng chỉ có Lục Huyền Lâm.

Nghĩ tới Lục Huyền Lâm, tâm trạng Thái Vũ Hàng đột nhiên chẳng tốt nổi nữa, đặt đôi đũa trong tay xuống: "Đây là cái gì thế? Khó ăn tới nỗi làm người ta không tài nào nuốt nổi."

Lý Tang Du đang cầm điện thoại vừa quay đầu lại đã đối diện với ánh mắt của anh ta.

Sao bây giờ mới nói là khó ăn? Chẳng phải đã ăn nãy giờ rồi sao? Người vốn dĩ bẩm sinh đã chẳng có tài bếp núc như cô thật sự cũng đâu có cách gì.

"Không ăn thì chỉ có thể để bụng đói thôi, vẫn nên ăn đi." Lý Tang Du tốt bụng khuyên nhủ.

Bây giờ trong nhà chẳng có thứ gì khác ăn được, làm bệnh nhân dù sao cũng không thể cứ để bụng rỗng mãi được.

"Cái này mà ăn được sao? Cô tới ăn một miếng thử xem." Thái Vũ Hàng vẫn tiếp tục nhìn cô chằm chằm.

Còn lâu mới ăn nhé!

Lý Tang Du cũng không ngốc, trình độ của mình thế nào, bản thân cô hiểu rõ nhất.

Tô mì kia không chỉ là khó ăn, mà còn là rất khó ăn.

Cô cũng chưa ăn cơm tối, nhưng cho dù có đói tới nỗi da bụng dán da lưng thì cô cũng sẽ chẳng đụng vào đồ ăn mình làm, trừ khi là mì ăn liền.

Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu của cô, Thái Vũ Hàng lại bật cười: "Có thể thấy là tôi dũng cảm nhường nào, dám ăn thứ mà người khác không dám ăn."

Lý Tang Du trợn mắt, người kiên quyết đòi ăn là anh ta, không chịu ăn cũng là anh ta, ốm thì oai lắm sao? Có thể tùy ý tức giận à!

Không thèm để ý tới anh ta nữa, cô lại quay về lướt Mesenger trên điện thoại.

Thấy cô lơ đi, Thái Vũ Hàng nhìn cô rồi lại nhìn tô mì trước mặt, cuối cùng không biết tại sao mà nghĩ thông rồi, lại cầm đũa lên ăn.

Lý Tang Du nhìn sang Thái Vũ Hàng, thật sự không biết là anh ta muốn làm cái gì, lúc thì tức giận, lúc lại không có chuyện gì nữa.

Đột nhiên, Mesenger vang lên.

Triệu Nguyệt Sương: Tang Du, hôm nay bọn tôi không tăng ca, Alice gọi cô đi xong mặt Trương Ngọc cũng tái xanh, chẳng còn tâm trạng kiếm chuyện với bọn tôi nữa, bọn tôi nhìn mà thấy sảng khoái trong bụng.

Lý Tang Du: Các cô không cần tăng ca là tốt rồi, vì tôi mà hại lây sang các cô, trong lòng tôi cũng ngại.

Triệu Nguyệt Sương: Sao mà giờ này cô còn lên Mesenger? Bình thường giờ này đâu thấy cô.

Tối nay cũng chán, Lý Tang Du mới muốn lên Mesenger nói chuyện linh tinh với đồng nghiệp, nếu không thì ở đây cũng chỉ có cô với Thái Vũ Hàng, hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau thì khó tránh khỏi lúng túng.

Lý Tang Du đang định trả lời thì trong tay trống không, điện thoại đã bị Thái Vũ Hàng lấy mất.

Anh ta qua đây từ bao giờ?

Lý Tang Du nhìn Thái Vũ Hàng đang đứng bên cạnh, chẳng biết đã nhìn bao lâu: "Anh làm gì..."

Cô vừa dứt lời, ngón tay anh ta động đậy vài cái, chẳng biết đã gửi cái gì đi.

"Đừng gửi linh tinh..." Lý Tang Du muốn cướp lại điện thoại nhưng lại không cướp được.

"Tôi không gửi linh tinh, hoàn toàn là viết theo phong cách thường ngày của cô."

Phong cách thường ngày?

Làm sao anh ta biết được?

Mang theo thắc mắc này, lại không cướp điện thoại về được, Lý Tang Du rướn cổ lên nhìn vào màn hình điện thoại, trên màn hình có câu vừa gửi đi: Tôi đang ở nhà một anh đẹp troai.

Đây mà gọi là phong cách thường ngày của cô?

Lý Tang Du đột nhiên nảy ra ý muốn cho anh ta một tát, còn chê tin đồn về cô ở công ty chưa đủ nhiều sao?

Thế này chẳng phải là làm loạn thêm sao?

Quả nhiên, tinh thần buôn chuyện của Triệu Nguyệt Sương nổi lên, lập tức trả lời: Là ai thế? Mau nói xem là ai thế? Tôi có biết không?

Lần này muốn cô trả lời thế nào đây?

Lý Tang Du còn chưa nghĩ ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thái Vũ Hàng gửi một tin nhắn thoại: Là tôi!

Lần này chẳng khác gì một viên đá làm dấy lên ngàn lớp sóng, Triệu Nguyệt Sương trả lời rất là nhanh chóng: Giọng nói nghe hay quá, sao tôi lại thấy giọng này quen thế chứ, hình như đã từng nghe ở đâu rồi, là ai được chứ...

Lý Tang Du nhân cơ hội cướp lại điện thoại, sợ anh ta lại gửi đi câu gì giật gân nữa.

Nhưng mà nhìn câu hỏi trên màn hình, cô nên trả lời thế nào đây?

Triệu Nguyệt Sương đã từng gặp Thái Vũ Hàng, cũng từng tiếp xúc, nếu thật sự nói tên anh ta ra thì chẳng phải sẽ lại nổi lên một loạt tin đồn?

Chẳng cần kể tới toàn bộ tập đoàn Lục Thị, chỉ riêng bộ phận tư liệu nho nhỏ thôi thì số người thích Thái Vũ Hàng đã chẳng phải số ít, Triệu Nguyệt Sương chính là fan trung thành của anh ta. Sở dĩ có thể nghe giọng thấy quen quen cũng chính là bởi vì anh ta chính là thần tượng của Triệu Nguyệt Sương.

Hiện giờ Lý Tang Du đang ở trong nhà Thái Vũ Hàng, cô có thể nói chuyện này sao?

Trước kia, Lý Tang Du từng bị người ta suy đoán là từng qua đêm trong nhà Thái Vũ Hàng mới đổi được cơ hội anh ta lên sân khấu, đến nay người ta vẫn còn nhớ rõ chuyện này, chẳng qua là không tiện hỏi người trong cuộc là cô thôi. Không hỏi không có nghĩa là tất cả đều đã qua, tất cả mọi người đều đang ngóng trông, chờ đợi chứng thực mà thôi.

Bây giờ cô dám nói mình lại ở lại trong nhà Thái Vũ Hàng một đêm sao?

Cô không dám!

Trong lúc Lý Tang Du đang ngây ra, trên màn hình điện thoại truyền tới mấy tin nhắn thúc giục của Triệu Nguyệt Sương.

Nhất là tin nhắn cuối cùng, khiến cho cô á khẩu không nói gì được.

Triệu Nguyệt Sương: Tang Du, mau nói đi chứ, muốn người ta sốt ruột chết phải không... Cô không thể ngủ trước được, bây giờ tôi còn mở trừng hai mắt chờ cô trả lời đấy... Sếp tổng, Thái Vũ Hàng, rồi cả một anh bạn thân khác giới, đã ba người đàn ông rồi, bây giờ lại xuất hiện một người nữa, không thể như vậy được, sếp tổng không thiếu phụ nữ cô muốn làm tổn thương anh ta thế nào thì làm đã đành, nhưng mà Thái Vũ Hàng thì không được đâu, tôi thích anh ấy như vậy, cô không thể làm anh ấy tổn thương được đâu đấy...

Ba người đàn ông...

Lý Tang Du có cảm giác mình khóc không ra nước mắt.

Lục Huyền Lâm, cô với anh thật sự từng có chuyện gì đó, lại còn là cơn ác mộng cả đời không trốn thoát được.

Thái Vũ Hàng cũng chỉ có thể tính là có chút dính líu, nhưng chỉ vẻn vẹn một chút mà thôi, mà còn hôm nay mới xảy ra.

"Bạn thân khác giới" Thời Nhiên Phong thì thật sự chỉ là bạn bè bình thường, chẳng hề dính dáng chút nào, chỉ coi như là kiểu tình bạn trong lúc hoạn nạn mà thôi.

Nhớ tới vị trí của ba người đàn ông này trong lòng Triệu Nguyệt Sương, nếu như để Lục Huyền Lâm biết đường đường là một sếp lớn như anh, còn là cơm áo mẹ cha của Triệu Nguyệt Sương mà lại chả có xíu xiu vị trí nào, còn chả bằng một minh tinh, chẳng biết anh sẽ có suy nghĩ gì?

Có thể thấy được vị trí của anh chàng Lục Huyền Lâm này ở trong lòng người khác.

Thật sự không thể trách cô cứ đối nghịch với Lục Huyền Lâm, mọi chuyện đều có nguyên do cả thôi.

Triệu Nguyệt Sương vẫn đang không ngừng gửi tin Mesenger thúc giục, nhưng Lý Tang Du đã chẳng thể nào trả lời nữa.

Điện thoại lại bị Thái Vũ Hàng cướp mất, giọng nói không vui truyền tới từ trên đỉnh đầu cô: "Bạn thân khác giới? Là ai?"

Anh ta không quan tâm ai đó có phải là fan hâm mô của anh ta hay không, điều anh ta quan tâm là mấy chữ bạn thân khác giới này.

Biết vậy đã chẳng để anh ta nhìn thấy Mesenger của cô, Triệu Nguyệt Sương thật đúng là chỉ nói chuyện không nên nói, cô vốn đã ngập chìm trong đống phiền phức bây giờ lại bị kéo vào thêm một phiền toái nữa, mà phiền toái này chính là anh chàng Thái Vũ Hàng trước mặt đây.

"Là một người chủ giàu có?"

Có thể dính líu tới Lý Tang Du thì chắc chắn không thể là người nghèo.

Người nghèo sao cô có thể nhìn vừa mắt?

Thái Vũ Hàng ôm chắc thái độ phủ định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.