Tô mì nóng hổi đã được đặt trên bàn ăn từ lâu, chưa thấy ai đụng vào.
Người kêu la đòi ăn đang cầm lấy đôi đũa nhìn chằm chằm người trước mặt.
“Hay là đừng ăn nữa.” Lý Tang Du giữa đường bỏ cuộc trước.
Nhìn tô mì như một mớ hỗn độn, không thể phân biệt được đâu là mì đâu là canh, nhão nhoét, hơn nữa mùi vị rất lạ.
“Sao lại không ăn chứ?” Sắc mặt của Thái Vũ Hàng chần chừ, nhưng giọng điệu của anh ta rất kiên quyết.
Lúc Lý Tang Du đang định nói thêm gì đó, anh ta đã gắp một đũa bánh canh lên rồi cắn một miếng. Ngay lông mày cũng nhướng cao tít lên, nhưng vẫn từ từ ăn, cắn từng miếng từng miếng một, cũng không có bất cứ bình luận gì.
Thấy trời đã muộn rồi, Lý Tang Du lấy điện thoại di động ra nhưng lại phát hiện hết pin rồi.
“Tôi có thể mượn điện thoại của anh một chút được không?”
Thái Vũ Hàng chỉ vào trên ghế sofa.
Một chiếc điện thoại di động màn hình lớn màu đen đang nằm yên lặng trên ghế sofa.
Lý Tang Du cầm điện thoại lên, trượt lên thì thấy hình của anh ta, minh tinh thì minh tinh, trình độ tự luyến cũng không phải mạnh bình thường.
Cô không muốn gọi điện thoại vì như vậy sẽ làm lộ thông tin của chủ sở hữu điện thoại, chỉ có thể dùng messenger, còn phải là messenger của cô.
“Tôi có thể thoát messenger của anh, đăng nhập vào của tôi không?”
“Mấy chuyện nhỏ này, cũng phải nói với tôi à?”Thái Vũ Hàng vẫn cau mày như cũ, nhai miếng bánh canh mà anh ta cũng không nếm ra vị gì.
Lý Tang Du trợn mắt nhìn anh ta, thật ngang ngược, chẳng lẽ anh ta không biết đến hai chữ: lễ phép sao?
…….
Một bầu không khí buồn tẻ đáng sợ bao trùm biệt thự nhà họ Lục, tất cả người giúp việc đứng ở hai bên, lén nhìn Lục Huyền Lâm đang ngồi trên sofa, vẻ mặt của anh rất u ám.
“Cậu chủ, điện thoại di động của mợ chủ vẫn tắt máy” Dì Vương đã gọi cho Lý Tang Du không biết bao nhiêu lần, tiếp tục đi qua lặp lại những lời tương tự.
Lục Huyền Lâm bày cái vẻ mặt không còn gì để nói ra, nhưng khí thế lạnh lẽo trên người anh đã nói với tất cả mọi người rằng đừng chọc anh.
Dì Vương nhìn lên đồng hồ treo trên tường, kim giờ đã sắp chỉ đến mười hai giờ.
Lý Tang Du còn chưa về, gọi điện thoại cũng không bắt máy, xem ra sợ rằng đêm nay sẽ không về nhà.
Nếu dì Vương có thể nghĩ như vậy, Lục Huyền Lâm cũng không ngoại lệ.
Người phụ nữ này càng ngày càng coi trời bằng vung rồi.
Buổi chiều mới giúp cô giải vây, tối đến lại đối xử với anh như thế này? May mà anh ta về trước.
Đồ vong ân bội nghĩa!
Nhưng anh quên mất rằng chuyện buổi chiều là do chính anh sắp xếp.
Những người giúp việc khác sợ tới mức không dám thở ra hơi, còn thường xuyên nháy mắt với dì Vương, nếu mợ chủ không về chẳng lẽ bọn họ phải đứng ở đây suốt đêm hả?
Nhận được ánh mắt của những người giúp việc khác, dì Vương trừng mắt nhìn, ý bảo: Muốn nói thì tự mình nói, tôi cũng không dám nói.
Những người giúp việc khác đều lộ ra vẻ mặt đáng thương.
Dì Vương không quan tâm lắm, bà không ngốc đến mức đi làm bia đỡ đạn.
Lúc này ai mở miệng ra nói thì người đó sẽ gặp xui xẻo.
Lục Huyền Lâm kìm nén cơn tức giận của mình cả đêm,thời gian trôi qua từng phút từng giây, càng lúc, cơn giận của anh càng lớn.
“Tinh”
Khi tất cả kim giờ, kim phút, kim giây đều cùng lúc chỉ đến mười hai giờ, Lục Huyền Lâm tức giận “vụt” một cái đứng dậy, tiện tay quét một cái, lư hương bằng gỗ đàn hương màu xanh lục bảo đặt trên chiếc bàn nhỏ cạnh ghế sofa đã bị văng xuống đất, sau một tiếng rầm giòn tan chiếc lư hương bằng gỗ đàn hương đã vỡ.
Dì Vương sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Cậu chủ, đây là đồ cổ mà ông cụ đặc biệt tặng cho ngài."
Lần này hỏng bét cả rồi, làm sao để giải thích với ông cụ đây?
Lục Huyền Lâm lạnh lùng liếc nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất: "Là do Lý Tang Du làm vỡ."
Cô không về đúng không? Vậy để cô ta gánh tội danh này trên lưng đi.
Lục Huyền Lâm hiểu tính khí của ông cụ, mặc dù đồ cổ rất có giá trị nhưng trong nhà họ Lục có rất nhiều, ông cụ sẽ không tìm đến Lý Tang Du vì một chuyện "tầm thường" như vậy, nhưng trong lòng sẽ có khúc mắc.
Và tính tình nóng nảy của Lý Tang Du, cô cũng sẽ không giải thích rõ ràng, cứ như vậy giữa hai người sẽ càng có khoảng cách, một khi hiểu lầm càng sâu thì sẽ không ai để ý đến đối phương. Không ai thấy ai vừa mắt, kết quả như vậy chắc chắn sẽ giảm bớt áp lực cho Lục Huyền Lâm.
Ông cụ sẽ không còn nhìn chằm chằm vào Lý Tang Du vì muốn có cháu chắt nữa.
Khi dì Vương đang sợ hãi và choáng váng, nghe thấy điều này, vẻ mặt của bà ấy dịu lại.
Đổ lỗi cho người khác…Thật tốt!
Lý Tang Du một mình vui vẻ ở bên ngoài, khiến bọn họ bị đứng phạt ở đây, phải nghiêm khắc trừng trị cô.
“Vâng, thưa cậu chủ ”
Ngay khi dì Vương nghĩ rằng cuộc chiến đêm nay sắp kết thúc, Lục Huyền Lâm lại nói: “Tiếp tục gọi điện thoại cho mợ chủ.”
Dì Vương do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn mạnh dạn nói: "Cậu chủ, điện thoại di động của mợ chủ vẫn luôn tắt máy..."
Lục Huyền Lâm trừng mắt nhìn lại dì Vương.
Dì Vương lập tức im lặng không dám phát ra tiếng nữa, chạy đi gọi điện thoại.
Lục Huyền Lâm biết cô đã tắt điện thoại, hiển nhiên là cô không muốn bắt máy của anh. Nhưng anh vẫn luôn nuôi trong mình một tia hy vọng, cứ nghĩ thỉnh thoảng khi cô mở máy lên là có thể nhận được cuộc gọi từ anh.
Hôm nay nhờ thư ký đưa cô về, ai ngờ chưa về tới nhà cô đã xuống xe, đã gần đến nhà rồi lại chạy mất hút?
“Mợ chủ có hỏi bà lấy tiền không?”
Trong khoảng thời gian này, cô thường xuyên ở bên ngoài, tiền chi tiêu chắc không hề nhỏ.
Dì Vương lắc đầu, mặc dù là người giúp việc nhưng do lớn tuổi, nên được quản lý một phần chi phí trong nhà.
“Chưa từng hỏi?”
Dì Vương vẫn lắc đầu.
Lý Tang Du từng nói rằng sau khi kết hôn với anh, cô sẽ không bao giờ đụng vào một xu nào của anh, lúc đó anh nghĩ rằng nếu cô không cần tiền của anh thì anh sẽ không đưa.
Thật không ngờ tới Lý Tang Du lại chưa bao giờ hỏi dì Vương lấy tiền.
Khi Lục Huyền Lâm đang suy nghĩ về vấn đề này, dì Vương cũng nghĩ về vấn đề này một cách nghiêm túc.
Đã hai năm trôi qua rồi, ngày nào bà ta cũng phải ở dưới một mái nhà với Lý Tang Du, ngày nào cũng phải gặp cô, trong hai năm qua, Lý Tang Du chưa bao giờ sai bảo bọn họ, cũng không yêu cầu bất cứ thứ gì, ngay cả một bát canh.
Tất cả những thứ cần thiết hàng ngày bọn họ cũng không bao giờ hỏi cô thiếu thứ gì, cô vẫn luôn ở trong phòng của mình, tự mình mua những đồ dùng cần thiết hàng ngày, nhiều nhất cũng chỉ dùng một ít điện nước, mấy thứ này, cô đi sớm về muộn cả ngày cũng chẳng dùng được bao nhiêu.
Thường ngày không ai để ý đến chuyện này, nhưng hôm nay lại bị hỏi đến, tất cả người giúp việc đều suy nghĩ lại, mới nhận ra mợ chủ dường như đang sống một cuộc sống đơn độc trong căn biệt thự lớn này.
Từ lúc cô bước vào biệt thự, mọi người đều chịu ảnh hưởng từ Huyền Lâm, bọn họ chỉ đối xử ngoài mặt với cô. Nghĩ rằng cô rất tồi tệ và đáng ghét. Nhưng bây giờ, bọn họ thấy cô không còn đáng ghét như trước nữa.
Một người không bao giờ đòi tiền, không hách dịch với những người xung quanh, không gây phiền phức cho ai, người như vậy sao có thể ghét được?
Trong sự trầm ngâm của mọi người, Lục Huyền Lâm bước lên lầu, đêm nay lại là một đêm không ngủ đối với anh.
Người phụ nữ chết tiệt, cô không thể tỏ ra yếu đuối hơn được à?
Có cần phải mạnh mẽ như vậy không?
……
Sau rất nhiều cố gắng, Lý Tang Du cuối cùng cũng vào được Mesenger trên điện thoại di động của Thái Vũ Hàng, vừa vào Mesenger, Lý Tang Du đã hắt hơi mấy cái.
Thái Vũ Hàng nhìn cô chằm chằm, chưa kịp mở miệng nói chuyện, anh ta cũng hắt hơi một cái: "Thân thiết đến như vậy mà cô còn muốn mắng tôi sao?"