“Minh, lúc cô ấy ra ngoài có mang theo dù không?” Ánh mắt Lục Huyền Lâm nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
“Hả? Anh nói ai?” Minh đứng bên cạnh không hiểu ra sao.
Lục Huyền Lâm nhìn nước mưa, khi cô ra ngoài chỉ mặc váy màu trắng, hai tay trống trơn: “Cậu nhanh chóng điều tra xem khu vực thành đông có mưa hay không?”
“Hả...” Vẻ mặt Minh vẫn mờ mịt, sao anh ta không hiểu ông chủ đang nói chuyện gì cả?
Sắc mặt Lục Huyền Lâm bỗng nhiên trầm xuống, hét to nói: “Nhanh chóng điều tra!”
“Vâng!” Lúc này Minh mới lấy lại tinh thần, lấy điện thoại ra tìm kiếm: “Tổng giám đốc, trời cũng đang mưa, gần như cả thành phố A đều đang mưa to.”
Khi Minh nhìn chằm chằm bóng lưng Lục Huyền Lâm thì nhận được sự im lặng.
Bình thường cô thông minh như vậy, miệng lưỡi sắc bén cãi nhau với anh, cô sẽ không ngốc đến mức không biết tránh mưa đúng không? Khi Lục Huyền Lâm đang suy nghĩ, Minh cũng suy đoán.
Rốt cuộc Tổng giám đốc đang nói ai chứ?
Người có thể làm cho một người đàn ông quan tâm không phải là đàn ông thì chắc chắn là phụ nữ, chẳng lẽ là Lý Tang Du?
Lúc anh ta đứng bên ngoài cầu thang nhìn thoáng qua thì thấy cô không mang theo dù.
Minh nghĩ vậy thì lén nhìn Lục Huyền Lâm đang suy tư, cẩn thận hỏi: “Tổng giám đốc, anh đang hỏi cô Lý sao? Hình như cô ấy không mang theo dù...”
Hai cặp mắt đồng thời nhìn thấy hai tay Lý Tang Du trống trơn, chắc chắn sẽ không sai.
Trong lòng Lục Huyền Lâm không khỏi bực bội, anh xoay người đi ra ngoài.
Minh nhìn thấy thời gian vẫn còn sớm lập tức nghĩ tới một trường hợp, không lẽ anh ta nói sai rồi? Hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn của Tổng giám đốc và mợ chủ, không lẽ vừa rồi Tổng giám đốc đang hỏi mợ chủ?
Nhưng từ trước đến nay anh ta chưa từng nhìn thấy mợ chủ!
Minh thấy ông chủ nhà mình định đi thì lập tức hỏi: “Tổng giám đốc, anh muốn tan làm sớm đi đón mợ chủ sao?”
“Câm miệng!” Tâm trạng Lục Huyền Lâm không tốt nên quát lên.
Minh lập tức im lặng đi theo sau Lục Huyền Lâm giống như đuôi chó con. Anh ta nhìn Lục Huyền Lâm từng bước ra khỏi văn phòng, ánh mắt lộ vẻ mong chờ và hoảng sợ.
Anh ta có chuyện nhịn không hỏi từ lâu, vốn định hôm nay tìm một cơ hội nói ra, không ngờ tâm trạng của ông chủ lại không tốt.
Cuối cùng anh ta sờ ví tiền xẹp lép của mình, lấy hết can đảm nói: “Tổng, Tổng giám đốc, lần trước cô Lý lấy tiền của tôi... Có trả không?” Mấy ngày nay anh ta không tìm thấy cô, cũng chỉ có thể hỏi Tổng giám đốc.
Anh ta đã phải tích góp từng chút một đặt trong ví tiền, bình thường không nỡ tiêu xài, không ngờ Lý Tang Du lại lấy sạch, lúc ấy anh ta đau lòng đến mức muốn nôn ra máu.
Minh nghĩ đến tiền, nhưng lúc này Lục Huyền Lâm nhớ tới cảnh tượng lúc đó.
Cuối cùng hai người hợp tác đánh bại cậu Trần phải cởi quần áo.
Lục Huyền Lâm nghĩ đến đây thì khóe miệng cong lên: Cô ấy là người phụ nữ của tôi! Là vợ hợp pháp của tôi!
Anh không ngờ mình sẽ nói ra hai câu này.
Từ khi hai người kết hôn, anh chưa từng thừa nhận cô, ngoại trừ nhà họ Lục và nhà họ Lý, người ngoài không ai biết vợ của anh là ai, anh cũng chưa bao giờ đưa cô đi tham dự bất cứ bữa tiệc nào, càng đừng nói đến chuyện nhắc đến nhân vật này.
Nhưng hôm đó anh lại thừa nhận.
Ngay cả anh cũng không ngờ tới.
Càng không ngờ sau khi anh nói ra thì rất thích cảm giác này.
Minh thấy ông chủ nhà mình không có phản ứng mà cứ ngây người ra, anh ta không sợ chết nhỏ giọng gọi: “Tổng giám đốc...”
“Cậu tự đến phòng tài vụ nhận tiền đi.” Anh ta cắt ngang suy nghĩ nên Lục Huyền Lâm không vui nhíu mày: “Nhận gấp ba lần!”
Gấp ba lần!
Hai mắt Minh lập tức phát sáng, vẻ mặt hớn hở cúi đầu: “Tạ ơn bệ hạ ban thưởng!”
Anh ta tiễn Lục Huyền Lâm vào thang máy dành riêng cho Tổng giám đốc xong thì lập tức đi cầu thang xuống thẳng phòng tài vụ.
Chờ thang máy? Không không không, anh ta không chờ nổi nữa.
...
Thư ký Elise đang chờ thang máy dưới tầng một thì phát hiện thang máy dành riêng cho Tổng giám đốc đang đi xuống, cô biết Tổng giám đốc đang đi xuống thì lập tức chạy tới chờ trước cửa thang máy dành riêng cho Tổng giám đốc.
Không ngờ thang máy không dừng ở tầng một mà xuống thẳng tầng hầm một.
Bãi đậu xe?
Elise vội vàng đi vào thang máy cho nhân viên xuống tầm hầm một.
Trước khi Lục Huyền Lâm lên xe thì Elise tìm thấy anh.
“Tổng giám đốc, thư ký của Chủ tịch tìm anh, nói không gọi được cho anh, Chủ tịch cố tình nói thư ký đến đây.”
Lục Huyền Lâm mang theo vẻ mặt u ám ngồi vào trong xe, không nói gì, thậm chí không nhìn nhìn cô ta một cái.
Elise đã đi theo anh nhiều năm như vậy, chức vụ thư ký cũng không phải để đó, đã sớm dày công tôi luyện việc nhìn mặt đoán ý, cho nên bây giờ cô ta lập tức nói: “Tổng giám đốc, tôi sẽ nói với thư ký kia, anh có hẹn bàn bạc công việc với khách hàng, bây giờ không ở công ty được không?”
Lục Huyền Lâm gật gật đầu, xem như ngầm đồng ý.
Elise tự giác đóng cửa xe: “Tổng giám đốc, anh đi thong thả!”
Xe chạy như cung tên ra khỏi tầng hầm.
Elise nhìn đuôi xe thì thầm thở dài một hơi: “Hôm nay tâm trạng của Tổng giám đốc không tốt, may là mình có mắt nhìn mới không đâm đầu vào họng súng.”
Lúc này điện thoại có tin nhắn, cô mở xem, Minh gửi tin nhắn tới: Nói chuyện cẩn thận, tâm trạng của Tổng giám đốc không tốt!
Elise coi thường chuyện không giúp ích được gì này, nếu đợi anh ta nhắc nhở, cô đã sớm “Chết không toàn thây”.
...
Mưa vẫn rơi xuống như trút nước, giống như ông trời đang khóc, nước mắt rơi như mưa.
Cổng lớn nghĩa trang Tiên Hạc, Lục Huyền Lâm xuống xe, vừa cầm dù vừa đi về phía bia mộ của Lâm Bách Thần.
Trong cơn mưa to có thể nhìn thấy một bóng người màu trắng.
Trong lòng Lục Huyền Lâm căng thẳng.
Cô thật sự ngu ngốc như vậy, vẫn luôn dầm mưa?
Anh đi đến gần cô, có thể nhìn thấy rõ Lý Tang Du ướt đẫm.
Cô giống như khúc gỗ ngồi trước bia mộ không nhúc nhích, ngây người nhìn ảnh chụp, nước mưa vẫn rơi xuống người.
Lục Huyền Lâm đứng bên cạnh cô, có vẻ vô tình nghiêng dù che mưa trên đầu cô.
Cô không hề hay biết.
Mái tóc ướt sũng che khuất nửa khuôn mặt của cô, sắc mặt tái nhợt giống như váy trắng trên người cô. Hai mắt vô thần nhìn chằm chằm vào bia mộ, hai tay nắm chặt lại giống như đang chống lại thứ gì đó.
Bình thường Lục Huyền Lâm dùng việc đánh bại Lý Tang Du làm niềm vui, nhưng hôm nay cô thật sự thê thảm lại làm cho anh không khỏi lo lắng.
“Lý Tang Du!”
Lý Tang Du không nghe thấy, dáng vẻ vẫn ngơ ngác ngồi đó, tròng mắt cũng không hề động đậy.
“Lý Tang Du!” Lần này Lục Huyền Lâm cao giọng nói.
Con ngươi Lý Tang Du khẽ động, cô chớp mắt, từ từ ngẩng đầu nhìn về phía Lục Huyền Lâm.
Ánh mắt của cô trỗng rỗng, cũng rất tuyệt vọng.
Trái tim Lục Huyền Lâm siết chặt, trầm giọng nói: “Đứng lên, về nhà thôi.”
Cô cứ nhìn anh như vậy, vẫn ngây người ra.
“Cô là đồ ngốc sao? Mưa lớn như thế mà không biết tránh đi à?” Lục Huyền Lâm không nhịn được hét lên.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy cô như vậy.
Cho tới bây giờ cô luôn kiêu ngạo, tự tin, kiên cường ở trước mặt anh.
Hôm nay cô giống như búp bê sứ mong manh dễ vỡ, anh muốn ôm cô vào lòng, nhưng lại không dám đụng vào, sợ chỉ vừa chạm vào thì sẽ vỡ nát.