Khi Lý Tang Du thấy rõ người trước mắt thì đột nhiên đưa tay ôm lấy anh.
Lục Huyền Lâm sửng sốt.
Cô chưa từng chủ động với anh.
Đây là lần đầu tiên!
Cơ thể ướt sũng nước mưa, còn khẽ run rẩy, Lục Huyền Lâm không nhịn được dùng một tay ôm lấy cơ thể gầy yếu của cô.
“Nếu chúng ta có thể làm lại từ đầu...” Lý Tang Du nhắm hai mắt lại dựa vào lòng anh, thấp giọng nỉ non.
Làm lại từ đầu?
Quay lại thời điểm Lý Uyển Khanh vẫn chưa xảy ra tai nạn xe, Lâm Bách Thần vẫn chưa chết.
Vậy thì Lý Tang Du sẽ không gả cho Lục Huyền Lâm mà đồng ý với Lâm Bách Thần.
Lục Huyền Lâm sẽ cưới Lý Uyển Khanh.
Bốn người tạo thành hai cặp đôi.
Kết cục như vậy rất hoàn mỹ.
Nhưng mọi chuyện có thể quay lại?
Lục Huyền Lâm không nói gì, Lý Tang Du cũng không nói nữa, hai người cứ đứng ôm nhau như thế.
Anh có thể cảm giác được Lý Tang Du trong lòng mình vẫn còn run rẩy, có lẽ bởi vì lạnh cũng có thể vì đau lòng, cho dù nguyên nhân nào cũng làm cho anh không dễ chịu.
Anh muốn cô khóc lớn một trận còn tốt hơn nhẫn nhịn chịu đựng như vậy.
Lục Huyền Lâm cởi áo khoác khoác lên người cô: “Về nhà!”
Lý Tang Du từ từ ngẩng đầu nhìn anh: “Không quay về được, không ai quay về được, tôi chỉ có thể sống trong sự áy náy và tự trách cả đời, cho đến khi già đi, cho đến khi chết đi...”
Lục Huyền Lâm cúi đầu nhìn cô, nước mưa và nước mắt hòa vào nhau cùng rơi xuống, lướt qua khuôn mặt tuyệt vọng.
Lý Tang Du, một người phụ nữ vô tình, trong ấn tượng của Lục Huyền Lâm thì cô rất lạnh nhạt, Lý Uyển Khanh xảy ra tai nạn xe cộ rồi mất tích, mọi người đều đau khổ khóc lóc, chỉ có cô thờ ơ.
Mà khi tin buồn của Lâm Bách Thần truyền đến, anh nghe nói cô đã khóc, anh cười nhạt khinh thường không tin.
Nhưng hôm nay anh thấy cô khóc thút thít, cô rất đau lòng.
Anh tin!
Cô cũng không vô tình.
Có lẽ sau khi Lý Uyển Khanh xảy ra chuyện, cô không khóc là đúng. Cô khóc lóc chỉ nhận lấy sự đánh giá giả tạo nước mắt cá sâu từ anh mà thôi, cho nên với tính cách của cô thì sẽ không khóc.
Nhưng hôm nay cô đau lòng vì một người đàn ông đã chết như thế, ngược lại làm cho anh không khỏi ghen tỵ.
Trong lòng anh đầy lửa giận.
“Khóc cái gì?” Lục Huyền Lâm buông cô ra, chỉ vào bia mộ: “Cô có khóc thì anh ta cũng không sống lại được, có tác dụng gì không?”
Lý Tang Du lặng lẽ rơi nước mắt ngơ ngác nhìn anh, lông mày anh nhíu lại chuẩn bị tức giận. Cô đột nhiên cảm thấy rất yên tâm, anh viết mọi cảm xúc trên mặt, cô không cần suy đoán.
“Đúng vậy, khóc có ích lợi gì, đây là món nợ mạng người, một mạng đền một mạng, cả đời này Lý Tang Du tôi cũng không hiểu...”
“Đúng, cô mãi mãi vẫn không hiểu.”
“... Nếu tôi có thể dùng mạng của mình đổi lấy mạng của Lâm Bách Thần thì tôi cũng bằng lòng!”
Đôi mắt Lục Huyền Lâm bỗng co lại: “Cô bằng lòng sao? Cô là của tôi, tôi không đồng ý thì cô có quyền gì chứ? Lý Tang Du, bây giờ cô chỉ cần làm tốt vị trí mợ Lục là được.”
Anh không thích Lý Tang Du lúc này, cô như vậy làm cho anh hoảng sợ.
Lý Tang Du nở nụ cười khổ.
Đúng vậy, bây giờ cô còn có tự do à?
Ngay cả họ cũng phải dính với chữ Lục!
Cô cảm thấy không có sức lực dán mặt vào lòng anh, từ từ nhắm hai mắt lại.
Mệt mỏi quá!
Thật sự quá mệt mỏi...
Lục Huyền Lâm không nghe thấy giọng của Lý Tang Du thì cảm thấy có chút kinh ngạc, người trong lòng anh bỗng trùng xuống.
Anh nhanh chóng đỡ lấy cánh tay của cô: “Lý Tang Du, Lý Tang Du...”
“...”
Cô không còn khóc thút thít, không còn run rẩy, bình tĩnh giống như khối băng không có cảm xúc, nhưng trán của cô lại rất nóng.
Cô phát sốt?
“Đáng chết!”
Lục Huyền Lâm nhanh chóng ném dù đi, anh ôm ngang Lý Tang Du lên, bước nhanh chạy về phía xe.
...
Ngày mươi tháng năm, không chỉ Lục Huyền Lâm nhớ rõ, Lý Tang Du cũng nhớ rõ, ngay cả ông cụ Lục cũng nhớ nên mới cho thư ký đến công ty tìm Lục Huyền Lâm hỏi xem chúc mừng ngày này thế nào.
Chỉ là Lý Tang Du không phải nhớ ngày kỷ niệm kết hôn, có lẽ cô chưa từng nghĩ tới mấy chữ ngày kỷ niệm kết hôn.
Lý Tang Du đột nhiên bị bệnh, nhưng tạo ra một lý do cho Lục Huyền Lâm tránh khỏi ông cụ.
Vì thế ông cụ cũng buông tha cho anh.
Lần này Lý Tang Du bị bệnh nhưng không nằm bệnh viện, cũng không ở biệt thự nhà họ Lục, mà quay về nhà mẹ đẻ.
Đây là quyết định của ba Lý, lần trước Lý Tang Du muốn ly hôn, ba Lý mới bắt đầu chú ý đến cuộc sống hằng ngày của con gái sau khi kết hôn.
Đầu tiên là tự tử, sau đó là dầm mưa phát sốt, ba Lý xâu chuỗi những chuyện này lại thì ngồi không yên. Nếu hôn nhân hạnh phúc, sao cô lại muốn tự tử? Nếu Lục Huyền Lâm đối xử tốt với con gái mình, sao anh có thể để cô dầm mưa đến phát sốt?
Rốt cuộc con gái mình sống ở nhà họ Lục thế nào?
Lý Tang Du được đón về nhà mẹ đẻ suốt ba ngày vẫn chưa tỉnh lại, cô rơi vào trạng thái hôn mê do sốt cao làm cho ba Lý và Lục Huyền Lâm lo lắng.
Lục Huyền Lâm muốn đưa Lý Tang Du vào bệnh viện mấy lần nhưng ba Lý đều từ chối.
Cuối cùng ba mẹ Lục Huyền Lâm đến nhà.
Hai nhà ngồi đối diện nhau nhưng không ai lên tiếng.
Ba Lý vừa không vui vừa không muốn quan tâm. Vợ chồng nhà họ Lục nhất thời không tìm thấy chủ đề nói chuyện, hai bên cứ lúng túng như vậy.
“Ba bọn nhỏ, thông gia đã tới, ông cũng nói một câu đi.” Tiêu Hà làm người hiền lành giảng hòa.
“Nói cái gì? Mặc dù chúng ta là thông gia, tôi cũng biết nhà họ Lục là nhà giàu cao quý, bây giờ nhà họ Lý đang trèo cao, chúng tôi chưa bao giờ đi tìm mấy người. Nhưng mấy người cũng không thể khinh người quá đáng, con gái là báu vật của tôi, từ nhỏ tôi đã cưng chiều con bé trong lòng bàn tay, không phải tặng cho nhà họ Lục bắt nạt nó.”
“Ông thông gia, ông nói nặng lời quá lời, bệnh này cũng rất bình thường, sao ông lại nói nghiêm trọng như thế?” Ba Lục giải thích nói.
“Không nghiêm trọng? Con bé sốt đến bốn mươi độ mà nói không nghiêm trọng? Có phải con bé chết đi mới nghiêm trọng đúng không? Bị sốt luôn có các triệu chứng, vì vậy có thể thấy được Lục Huyền Lâm chưa từng quan tâm đến con gái tôi, nếu có chút quan tâm đã sớm phát hiện và mau chóng đưa đến bệnh viện? Đến nỗi sốt tới như vậy mới biết?” Trong lòng ba Lý đầy tức giận, vì thế nói chuyện cũng không khách sáo.
Từ nhỏ Lý Tang Du chưa từng chịu tủi thân, thậm chí không hề chịu va vấp nào, đây là lần đầu tiên cô sốt cao như vậy. Ba Lý nhìn thấy con gái vẫn sốt cao đến hôn mê thì đau lòng không thôi, suýt nữa chạy đến nhà họ Lục mắng chửi.
“Ồ, ý của ông là chúng tôi ngược đãi con gái của ông sao?” Mẹ Lục không chịu nổi nữa: “Không phải chỉ bị bệnh thôi à? Có cần phải làm quá như vậy không? Người làm mẹ này cũng muốn nói mấy lời, cho dù Lục Huyền Lâm nhà tôi không quan tâm đến Tang Du, nhưng thằng bé không hề rảnh rỗi, trong công ty có rất nhiều chuyện phải xử lý, mỗi ngày đi sớm về trễ, con gái của ông có hỏi han gì con trai tôi không?”
“Nếu hai bên đều không quan tâm như vậy thì hôn nhân này cũng không cần phải tiếp tục nữa, ly hôn đi, đối với hai bên đều có lợi. Nhà họ Lý ư chúng tôi không trèo cao nổi, A Hương, tiễn khách.” Ba Lý gọi người làm, hạ lệnh đuổi khách.
Ba Lý vốn không hài lòng với Lục Huyền Lâm, bây giờ ông thấy phẩm chất của nhà họ Lục thì vô cùng tức giận, trước đó ba Lý còn ngăn cản con gái ly hôn, hôm nay ông thấy tình hình như vậy thì lại ủng hộ Lý Tang Du.