“Tang Du, hôm qua cô thật sự với anh ấy ở trên xe…hả?” Triệu Nguyệt Sương đi đến hỏi, đây mới là vấn đề mà cô quan tâm nhất.
“Gì cơ?” Lý Tang Du bị hỏi đến mơ hồ.
“Cô xem, cô với thần tượng của tôi đều lên báo rồi này.” Triệu Nguyệt Sương mở tờ báo giải trí trong tay ra.
Lý Tang Du nhìn cái này, sững sờ.
Trên báo có những hình ảnh và dòng chữ nói rằng ngày hôm qua có một người phụ nữ nào đó ở ven đường, quần áo không chỉnh tề cùng nam minh tinh nào đó ôm ôm ấp ấp, khi tiến vào trong xe thông qua cửa sổ chụp được một số ảnh chụp tương đối mơ hồ, có điều vẫn có thể nhìn ra quần áo của người phụ nữ kia không chỉnh tề.
Khuôn mặt của những người đàn ông và phụ nữ trong bức ảnh đều bị làm mờ, nhưng đối với những người đã quen thuộc với họ mà nói, chính là Lý Tang Du và Thái Vũ Hàng không thể nghi ngờ được.
Vậy nên, Triệu Nguyệt Sương vừa tới đã không chút trì hoãn hỏi cô rồi.
“Không chỉ là trên báo, mà video, hotsearch đều có, rốt cuộc hôm qua là có chuyện gì?” Chuyện liên quan đến thân tượng của mình, Triệu Nguyệt Sương hỏi rất vội vã.
“Tôi có thể nói là hôm qua tôi gặp phải bọn bắt cóc, là Thái Vũ Hàng cứu tôi không?” Lý Tang Du không tin Triệu Nguyệt Sương sẽ tin lời cô nói.
Không ngờ Triệu Nguyệt Sương lại lộ ra vẻ mặt khiếp sợ: “Thật sao?” Khi ánh mắt của cô ta rơi trên cô của Lý Tang Du, câu hỏi này đã biến thành một câu khẳng định: “Tôi tin cô!”
Lời của Triệu Nguyệt Sương khiến cho Lý Tang Du phải kinh ngạc hơn những tin bên lề trên báo kia, cô không ngờ rằng sẽ có người tin cô.
“Anh ấy… có bị thương không?”
Lý Tang Du gật đầu: “Anh ta vì cứu tôi, bị xe đâm trúng.”
“Hả?” Triệu Nguyệt Sương xem chút nữa là bật dậy rồi.
“Có điều không sao cả, bị thương ở khuỷu tay.” Lý Tang Du vội vàng nói ra câu sau.
Lúc này Triệu Nguyệt Sương mới thở phào một hơi, hai tay chắp trước ngực: “Cảm ơn Bồ Tát, hai người đều không có chuyện gì. Ai muốn bắt cóc cô vậy?”
“Không biết.”
“Không báo cảnh sát sao?”
“Không, lúc đó tình hình không tiện báo cảnh sát.”
Lúc đó quần áo của Lý Tang Du đều bị xé rách thành như vậy, thật sự đi cục cảnh sát báo án, phỏng chừng tin tức hôm nay lại thêm một cái tiêu đề rồi, thân phận mợ chủ nhà họ Lúc của cô cũng sẽ bị lộ ra.
Vậy nên cuối cùng chỉ có thể lựa chọn im lặng.
“Sếp tổng biết không?”
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay!
Vừa nói đến Lục Huyền Lâm, thư ký Elise đã đến bộ phận văn thư, gọi tên sếp tổng muốn gặp cô.
Dưới ánh mắt dõi theo của Triệu Nguyệt Sương, Lý Tang Du bức ra khỏi bộ phân văn thư.
Bên trong bộ phận văn thư vẫn không dừng lại:
“Nguyệt Sương, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Hỏi rõ ràng chưa? Người phụ nữ trên báo là Tang Du sao?”
“Là Tang Du.” Triệu Nguyệt Sương nói thật.
Bên trọng bộ phân văn thư lập tức dấy lên một trận ồn ào.
“Nhưng…” Câu nói đột ngột của Triệu Nguyệt Sương khiến cho mọi người ngừng hô hấp.
Nhưng cả nửa ngày trời cô cũng không nói câu tiếp theo, cuối cùng có người không nhịn được nữa: “Nhưng cái gì? Xe đều lật cả rồi, lần này sếp tổng biết được, không biết sẽ xử lý hai người bọn họ như thế nào đây. Tội nghiệp Thái Vũ Hàng khuôn mặt xinh đẹp như vậy, từ nay phải biến mất khỏi giới giải trí sao…”
“Xì! Suy nghĩ của các người sao lại dơ bẩn như vậy chứ, nó cho mấy người biết, tối hôm qua…” một câu đơn giản của Lý Tang Du bị Triệu Nguyệt Sương kể thành một câu chuyện ngắn mạo hiểm kịch tính, vừa lãng mạn nhu tình, sinh động như thật.
…
Vừa đẩy cửa phòng làm việc của sếp tổng, một mùi rượu gay mũi ập vào trước mặt.
Lục Huyền Lâm rất ít uống rượu, lúc sáng sớm tinh mơ uống rượu lại càng hiếm, bầu không khí hôm nay rất khác.
Lý Tang Du trấn tĩnh lại, bước vào.
Lục Huyền Lâm ngồi sau chiếc bàn làm việc rộng lớn, hai mắt đỏ bừng, tinh thần tiều tụy, trên cắm còn lún phún những cọng râu ngắn. Cà vạt bị kéo xiêu xiêu vẹo vẹo, cúc áo sơ mi cũng bị mở ra mấy cái.
Anh cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Lý Tang Du đang tiến vào.
Anh không lên tiêng, Lý Tang Du cũng không biết anh ta muốn hỏi cái gì, chỉ có thể đứng chờ đợi. Bởi vì chột dạ nên không dám nhìn thẳng anh, rũ mắt xuống nhìn mũi giày của chính mình.
Thật lâu sau, Lục Huyền Lâm mới chậm rãi mở miệng: “Tối qua ở chung với Thái Vũ Hàng?”
“Đúng vậy, tôi đi đưa vé máy bay cho anh ta.”
“Sau đó đưa bản thân cho người ta luôn?”
Lý Tang Du có ngốc cỡ nào cũng có thể nghe ra hàm ý trong câu nói này, liếc trộm bàn làm việc của anh, trên bàn không có báo chí.
Cô không thể xác định được anh đã biết được bao nhiêu.
“Tôi với anh ta, kỹ thuật của ai lợi hại hơn?”
Lý Tang Du không có cách nào trả lời câu hỏi này, bởi vì cô hoàn toàn không biết, chỉ có thể như cũ nhìn mũi giày mình.
“Bốp!”
Lục Huyền Lâm đập bàn một cái thật mạnh, đứng dậy: “Trả lời!”
Tiếng đạp bàn này khiến Lý Tang Du sợ đến mức cả người run lên, nâng mắt nhìn anh: “Trả lờ như thế nào? Anh dạy tôi đi?”
“Lý Tang Du!” Lục Huyền Lâm bước ra khỏi bàn, một tay nắm lấy cằm của cô: “Đến bây giờ mà cô vẫn còn chơi tôi? Bình thường miệng lưỡi sắc bén cũng thôi đi, hôm này dùng không đúng chỗ rồi.”
Mùi rượu trên người anh xông thẳng vào mũi Lý Tang Du, nhìn hai mắt như muốn bốc cháy của anh, cô ngược lại bình tĩnh: “Rốt cuộc là anh muốn hỏi cái gì?”
“Trả lời câu hỏi vừa nãy.”
“Tôi không có lên giường với anh ta, làm sao biết được anh ta có lợi hại hay không?” Cằm bị nắm chặt, Lý Tang Du chỉ có thể từ kẽ răng phun ra những lời này.
“Không có lên giường với anh ta? Đến bây giờ vẫn còn ngụy biện à!” Lục Huyền Lâm buông cằm cô ra, túm lấy tóc cô, ấn đầu cô xuống bà: “Nhìn kĩ xem đây là cái gì?”
Trên bàn có rất nhiều ảnh chụp, tất cả đều là ảnh chụp của cô với Thái Vũ Hàng vào hôm qua, có cảnh cô bị hôn trên mặt đất, cũng có ở trên xe, cho dù là góc độ hay là biểu cảm, đều được chụp rất có trình độ.
Trên ảnh chụp cô có vẻ mặt hưởng thụ, mỗi góc độ đều mang theo sự ái muội vừa phải, không cần người khác nói cái gì, chỉ cần dựa vào kỹ thuật chụp của những tấm ảnh này cũng đủ làm cho người khác không chút nghi ngờ cho rằng cô và anh ta có gì đó.
“Haha, không ngờ tôi lại ăn ảnh như vậy.” Lý Tang Du tự cười nhạo bản thân.
“Đây là câu mà cô trả lời câu hỏi của tôi?”
Lý Tang Du mãnh liệt gạt tay anh ra, hét lớn: “Tôi không cần phải trả lời anh, bởi vì tôi không có làm gì hết.”
“Các người hôn môi trước mặt cống chúng, cô còn ở trên xe cởi quần áo, còn nói gì mà không làm chứ?”
“Vậy thì làm sao?” Lý Tang Du nhìn thẳng vào những tấm ảnh trên bàn: “Nếu đã chụp được rõ ràng như vậy, chúng tôi đã làm gì tại sao không chụp đi?”
“…” Lục Huyền Lâm nhìn cô không nói nên lời, anh cũng muốn biết, nhưng ảnh chụp chỉ có từng này.
“Là không có chụp chứ gì?” Bây giờ Lý Tang Du không đếm xỉa gì nữa rồi: “Tôi với người ta hôn môi thì làm sao? Dù sao tôi cũng sạch sẽ hơn anh, không nói gì xa xôi, chính là nói cái phòng làm việc này, trên cái bàn này, trên sofa, chỗ nào mà không có dấu vết của anh với người phụ nữ khác chứ? Anh có tư cách gì mà hỏi tôi?”
Lục Huyền Lâm híp mắt, trong mắt hiện lên một tia nguy hiểm.
“Biết tại sao tối qua tối lại chật vật như vậy không? Tại sao phải cởi quần áo trên xe không? Bởi vì cái này!” Lý Tang Du kéo cổ áo, lộ ra những vết thương loang lổ: “Tôi bị người ta bắt cóc, là Thái Vũ Hàng cứu tôi, bọn bắt cóc vì báo thù mà dùng xe đâm anh ta, lúc đó tôi còn tưởng là anh ta chết rồi… cũng may là anh ta không sao. Tôi nói cho anh biết chân tướng, lúc đó bọn tôi ở trên xe, là vì bôi thuốc cho nhau.”