Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 95: Chương 95: Rơi vào cục diện bế tắc




Lý Tang Du biết anh ta ghét nhất là đi bệnh viện, nhưng bây giờ là tình huống đặc biệt, không biết trên người anh ta có còn vết thương nào nữa hay không, chỉ có đi bệnh viện kiểm tra một lần, cô mới có thể an tâm được.

Nhưng thái độ của Thái Vũ Hàng lúc này khiến bầu không khí trong nháy mắt trở nên hơi cứng nhắc.

“Sao anh lại ghét đi bệnh viện đến vậy? Câu này Lý Tang Du muốn hỏi từ rất lâu rồi.

“Không liên quan đến cô”

Nói chuyện lại khiến rơi vào cục diện bế tắc.

Tính cách thay đổi thất thường của Thái Vũ Hàng khiến cô không cách nào thích ứng hoàn toàn được, nếu anh ta đã không thích bị hỏi vậy thì chỉ cần chuyển chủ đề là được rồi.

“Mấy ngày này lịch trình của anh rất dày, bây giờ bị thương, có ảnh hưởng gì không?” Đây là chuyện là Lý Tang Du cảm thấy rất có lỗi.

Vốn chuyện của cô không liên quan tới anh ta, bây giờ liên lụy cả anh ta vào, còn khiến cho anh ta bị thương, thế nào cũng sẽ khiến trong lòng cô cảm thấy áy náy.

Thái Vũ Hàng quay đầu nhìn cô: “Sao nào? Cô vẫn muốn bồi thường thiệt hại cho tôi à?”

“Ách…”

Trước mặt vị đại minh tinh này, tiền lương của cô ít đến đáng thương như muối bỏ biển, người ta lên sân khấu vài phút đã bằng mấy năm cô làm việc chăm chỉ rồi.

Bồi thường?

Mầy đời cũng đền không nổi.

“Còn đứng ở đây làm cái gì? Đợi đám người đó đến tìm cô à?” Thái Vũ Hàng đi về phía xe của mình.

Vừa nhắc đến đám người kia, Lý Tang Du không khỏi rùng mình một cái, lập tức đi theo anh ta.

“Biết là người nào không?”

Lý Tang Du lắc lắc đầu, ngay cả mặt của đối phương cô cũng không nhìn rõ.

Là ai muốn hại cô?

Trong đầu lướt qua tất cả mọi người một lần, cũng không tìm ra một người hận cô như vậy?

Chỉ có một người chợt lóe qua.

Vu Thiến?

Lý Tang Du lắc lắc đầu, không phải cô ta, cô ta không có to gan như vậy.

“Xem ra, người mà cô đắc tội cũng không ít nhỉ.” Thái Vũ Hàng mở cửa ghế sau tiến vào, lấy ra một hộp thuốc, nhìn thấy Lý Tang Du còn đang đứng ngây ngốc bên ngoài xe: “Còn đứng ngơ ra đấy làm gì? Lên xe đi.”

Lý Tang Du bị kéo lại mạch suy nghĩ mới bước lên xe.

“Bình thường anh hay bị thương lắm à?” Nhìn thấy trên xe anh ta còn chuẩn bị cả hộp đựng thuốc, Lý Tang Du nhịn không được hỏi.

Nếu không phải chuyến đi xa thì không ai lại chuẩn bị hộp thuốc trên xe cả.

“Tôi thích dự phòng cái này, giống như tôi thích mang theo băng cá nhân bên người vậy.”

Cũng đúng, đây là thói quen của anh ta.

“Cô cũng bị thương rồi.”

“Tôi?” Lý Tang Du không thấy mình có chỗ nào bị đau cả

Thái Vũ Hàng đưa tay ra chỉ vào cổ áo của cô: “Chỗ này của cô chảy máu, cổ áo cũng bị rách rồi.”

Anh ta vừa nói như vậy, Lý Tang Du mới cảm thấy trên cổ nóng rát, cúi đầu xuống nhìn, quả nhiên cổ áo đã bị rách lộ ra bả vai và một phần nhỏ nội y.

Có lẽ cổ áo đã bị bọn cướp xé ra khi cô đang vùng vẫy, vết thương trên cổ là do cô bị bọn cướp cào trúng lúc đăng giằng co quyết liệt, lúc đó cô kinh hoảng như vậy, đến mạng nhỏ xem chút nữa cũng mất rồi, cô cũng không rảnh lo mấy cái này.

Lý Tang Du ngượng ngùng kéo kéo cổ áo bị rách, nhưng có kéo cũng không ăn thua gì, nên lộ đã lộ, nên rách cũng đã rách rồi.

“Còn che được cái gì nữa đâu.” Thái Vũ Hàng vẻ mặt kinh thường lấy thuốc mỡ ra.

Cũng phải, mới vừa nãy quả thực có thể nhìn đều đã nhìn hết rồi, thậm chí ngay cả đậu hũ của cô cũng đã ăn rồi, còn che cái gì nữa chứ?

“Cởi quần áo, ra.”

“Hả?”

“Hả gì mà hả, tôi chỉ muốn bôi thuốc cho cô mà thôi, cô tưởng tôi muốn làm gì với cô à?”

Lý Tang Du dùng ánh mắt không tin tưởng nhìn anh ta, anh ta muốn làm cái gì cô rất rõ, trước giờ anh ta không phải chính nhân quân tử gì.

“Ánh mắt gì đấy? Không tin tưởng tôi đến vậy à?”

Cô giơ tay ra: “Đưa thuốc cho tôi, tôi tự bôi.”

“Đằng trước đằng sau cổ của cô đều có vết thương, phía sau cũng có thể tự bội được à?”

“Cái này…”

Khi Lý Tang Du còn đang do dự, Manh Vũ Hàng đã không chút khách khí “loạt soạt” một cái, dứt khoát lôi kéo trên người cô.

“Anh muốn làm gì?” Lý Tang Du vội lấy tay che ngực mình, cảnh giác nhìn anh.

“Cô cũng không phải là gái mới lớn, xấu hổ cáu gì chứ?” Thái Vũ Hàng hào phóng bôi thuốc mơ lên từng nơi cô bị chảy máu.

Hành động của Thái Vũ Hàng ngược lại khiến cho Lý Tang Du không còn lời gì để nói.

Tình huống như bây giờ giống như cô đang vô cơ gây rối vậy

Bầu không khí nhất thời rơi vào sự im lặng khó giải thích được.

Những chỗ mà ngón tay của anh ta chạm qua mang theo cảm giác mát lạnh, làm dịu đi cảm giác bỏng rát khó chịu.

Động tác của anh ta giống như đang vuốt ve, khiến cho Lý Tang Du đỏ mặt không rõ lý do.

Khi những ngón tay anh ta từ từ trượt xuống gáy cô, sự ma sát tỉ mỏ đó cùng mới hơi thở nóng rực anh ta thở ra, đều khiến cô có một loại cảm giác tê dại.

“Sao thế? Như vậy mà đã có phản ứng rồi à?”

Một tiếng cười nhẹ vang lên bên tai cô

“Ai, ai có cảm giác chứ?” Lý Tang Du cứng miệng nói

Cô gả cho người ta làm vợ, cũng đã từng sắp làm mẹ, đối với những khiêu khích bằng ngón tay này, trước giờ thật sự chưa từngc ó.

Lục Huyền Lâm từ trước đến này đều là làm thẳng với cô, kiểu ôn nhu vuốt ve như vậy, dườngn hư chưa từng có.

“Tốt nhất là cô đừng có trêu chọc tôi, bằng không thật sự xẩy ra mấy loại chấn linh tinh gì đó thì cô không thể trách tôi đâu đó.”

Ai trêu chọc anh ta cơ?

Bị anh ta nói như vậy, Lý Tang Du càng cứng ngắc, không dám động đậy.

Không biết đông tác nào chọc đến anh ta rồi.

Trước mặt cái đẹp, Thái Vũ Hàng không thể tránh khỏi rung động trong lòng, vậy nên toàn bộ quá trình bôi thuốc là một cực hình đối với anh ta.

Không dễ dàng gì mới bôi thuốc xong, Thái Vũ Hàng cởi áo khoác choàng lên vai cô: “Xuống xe!” Giọng điệu vô cùng cấp bách.

Lý Tang Du siết chặt áo khoác của anh ta, quần áo của cô đã không thể gặp người khác nữa rồi.

Cô vô cùng ngạc nhiên nhìn anh ta.

Vội vàng muốn cố xuống xe như vậy? Cũng không đưa cô về luôn?

“Có nghe thấy chưa, mau xuống xe, tự mình gọi xe về.” Giọng Thái Vũ Hàng càng thêm cấp bách.

Đúng là lật mặt còn nhanh lớn lật sách nữa.

Lý Tang Du mở cửa xe ra.

“Điện thoại của cô!” Thái Vũ Hàng ném điện thoại cho cô.

Cầm chiếc điện thoại di động kiểu cũ, Lý Tang Du mới hiểu anh ta vốn là muốn trả điện thoại cho cô, mới gặp phải cô đang bị bắt cóc.

“Cảm ơn!” Lý Tang Du nói rồi bước xuống xe.

Vừa mới bước xuống, xe của Thái Vũ Hàng vội vàng lao đi, giống như đang đuổi theo máy bay vậy.

“Vội như vậy là muốn đi sinh con à?” Lý Tang Du lẩm bẩm nhìn theo chiếc xe đang chạy như bay kia, đột nhiên, một tia sáng lướt qua.

Có khi nào…anh ta không nhịn được không?

Đương nhiên không có khả năng là mắc đi vệ sinh rồi.

Chỉ có khả năng là …phương diện đó!

Nhìn sắc trời đã rất tối rồi, bây giờ cô cứ như vậy mà về nhà tổ? Không được!

Về biệt thự của Lục Huyền Lâm? Không được!

Về nhà của mình? Không được!

Cho dù là đi nhà nào đều sẽ dọa người khác, Lực Huyền Lâm sẽ không bị dọa, nhưng nhất định sẽ có rắc rối.

Nghĩ đi nghĩ lại, dứt khoát đi đến một khách sạn gần nhất, đêm nay cô chỉ có thể ở ngoài.

Đi qua một tiệm quần áo, tùy tiện mua một bộ đồ mới.

Đương nhiên là đồ hạ giá rồi.



Ngày hôm sau, khi Lý Tang Du đến công ty, phát hiện tất cả mọi người đều dùng ánh mắt vô cùng kỳ lạ nhìn cô.

Cảnh tượng như vậy cô đã không còn kinh sợ từ lâu rồi, chỉ là thấy khó hiểu hôm nay cô lại có tin tức gì mới à?

Không qua cô không có gây rắc rối gì ở công ty, theo lý thuyết thì không nên có bát quái xuất hiện ở trên người cô chứ.

Khi cô bước vào bộ phận văn thư, mọi người trong phòng dữ liệu đều cầm trên tay một tờ báo, còn tụ tập thì thầm to nhỏ với nhau, cô vừa bước vào giống như một tia sáng, thu hút sự ánh mắt của mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.