Lý Tang Du rút lại những ý nghĩ hoang đường trong lòng, bây giờ cô cần phải đối mặt với bồi thường hoặc ra tòa xét xử.
“Xin hỏi cô là cô Lý đúng không?” Tốc độ làm việc của cảnh sát thật sự nhanh, chưa đến mười phút đã có một đội cảnh sát đứng trước mặt Lý Tang Du.
Lý Tang Du tận mắt chứng kiến cuộc điều tra nghiêm túc của cảnh sát, cuối cùng cô cũng không thể giữ nổi dũng khí của mình nữa, chân nhũn ngồi bệt xuống đất, đôi mắt nhìn xa xăm.
Anh thật sự không đến sao? Anh không có dù chỉ một chút suy nghĩ đến cứu cô sao? Hay đây chính là chuyện anh sắp xếp để mua vui?
“Các anh nói chuyện với luật sư của tôi đi! Thật là xui xẻo!” Cô Lưu phủi tay vị trí mà có thể Lý Tang Du chạm vào, như thể cô ta cảm thấy thật dơ bẩn, sau đó quay người rời đi.
Thường xuyên được cô Lưu “gửi lời”, mặc dù cảnh sát biết tính công chúa này của cô Lưu, cũng không khỏi thương xót Lý Tang Du đen đủi. Đắc tội với ai không đắc tội, hết lần này tới lần khác đắc tội thiên kim nhà họ Lưu.
“Cô Lý, cô làm hỏng vòng cổ của cô Lưu, cô có thể bồi thường được không?” Cảnh sát hi vọng ông ta có thể nghe được câu trả lời khiến ông ta không còn thiện cảm.
“Không!” Lý Tang Du trả lời rõ ràng và dứt khoát, muốn chém muốn giết thì tùy! Cô đã sẵn sàng chấp nhận mọi thứ.
“Cũng không phải người quen à?” Cảnh sát cho cô một cơ hội nữa.
“Không!”
Vẫn là một câu trả lời rất lưu loát.
Cảnh sát thật sự không còn cách nào khác, làm một hành động xin vui lòng. Dù sao người có thể đến đây đều là người đứng trên hàng ngàn người, bây giờ chưa có người đến cứu cũng không có nghĩa là sau lưng không có chỗ dựa. Cẩn thận thì vẫn hơn.
Lý Tang Du bước lên xe cảnh sát mà không tỏ thái độ kiêu ngạo hay xu nịnh. Mặc dù trong lòng cô hơi hốt hoảng, nhưng cô vẫn dồn nhiều hi vọng lên người Thời Nhiên Phong.
“Sao cô lại dính vào cô Lưu làm gì?” Cảnh sát ngồi bên cạnh Lý Tang Du khi thấy cô suy nghĩ, còn tưởng rằng cô bị tình huống này dọa sợ choáng váng, không thể không bắt đầu an ủi.
Lý Tang Du lắc đầu rồi gật đầu. Cô vẫn đang nghĩ xem cô có nên liên lạc với Thời Nhiên Phong đến cứu cô hay không.
Cảnh sát thấy Lý Tang Du bất thường nên không tiếp tục hỏi nữa.
“Lát nữa cô nhất định phải kể lại toàn bộ quá trình, có lẽ cô còn có cơ hội!” Cảnh sát đưa Lý Tang Du vào cục cảnh sát, một câu an ủi cuối cùng đã chạm thẳng vào trái tim của Lý Tang Du. Lý Tang Du không khỏi nhếch khóe miệng lên cười nhạo.
Sự thành thật sẽ có hi vọng sao? Cô thực sự cho rằng luật sư của cô Lưu đều ăn cơm trắng cả đấy.
“Cô chủ nhà chúng tôi đã ra yêu cầu bồi thường gấp đôi hoặc ngồi tù!”
Bình thường, cô Lưu còn xử rất nhiều cô gái “tội nghiệp” thế này. Luật sư Liên đã quen với quá trình như vậy.
“Cái gì? Ngồi tù à? Chỉ vì làm hỏng một cái vòng cổ?”
Tất cả mọi người đều bùng nổ trong tuyệt vọng, dù Lý Tang Du biết mình đang trong tình thế bất lợi nhưng cô vẫn phản kháng mà đáp lại luật sư.
“Đồ hồ ly không biết xấu hổ! Còn giả bộ như là bạn tốt của cậu Lục, làm lãng phí nhiều thời gian của cô Lưu như vậy, bồi thường tinh thần có thể khiến cô tội càng thêm tội.” Bên cạnh loại khinh người quá đáng như cô Lưu thì những luật sư đứng đắn cũng nói những lời vu oan người khác như vậy.
Cảnh sát cũng đã quen với mục đích của cô Lưu, dù sao thì luật sư cũng đại diện cho cô Lưu.
Không bồi thường tiền mà chịu khổ.
“Cô đừng sợ, chúng tôi sẽ nghĩ cách giảm bới thời gian ngồi tù cho cô.” Cảnh sát vẫn còn chút lương tâm, không ngừng an ủi Lý Tang Du đang sắp sụp đổ: “Nếu thật sự cảm thấy khó chịu, hãy khóc đi!”
Đối mặt với cô gái không khóc, không la hét, không kiêu ngạo, không xu nịnh như vậy, cảnh sát nhìn đều cảm thấy hơi xót xa.
Trong lúc cảnh sát đang điều tra, họ liên tục đưa nước và đồ ăn vào tay của Lý Tang Du nhưng cô đều lịch sự xua tay từ chối.
Điều cô cần không phải là sự thương xót mà cần một người có thể cho cô cảm giác an toàn.
“Cô gái, bạn cô tìm cô!”
Rất nhanh trời đã chạng vạng tối, cảnh sát vào phòng mà họ cuối cùng cũng nói nhiều hơn những câu an ủi.
Bạn? Đã chật vật thế này rồi còn có bạn sao?
“Tên là Thời Nhiên Phong, cô có biết không?”
Cái tên này giống như một quả bom hẹn giờ, Lý Tang Du ù tai.
Anh ta đến rồi.
“Du, xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao xảy ra chuyện mà không gọi điện cho tôi?” Một âm thanh quen thuộc vang lên bên tai đưa Lý Tang Du đang trống rỗng về hiện thực.
Thật là anh ta, viên đá trong lòng cuối cùng đã đặt xuống.
Cuối cùng nước mắt của Lý Tang Du cũng rơi xuống như hạt đậu nành: “Thời... Thời Nhiên Phong...”
Như đứa trẻ tìm kiếm sự an ủi từ Thời Nhiên Phong, cô vùi đầu vào ngực của anh ta và bắt đầu khóc òa.
“Đừng khóc, đừng khóc, không phải tôi đến rồi sao?” Thời Nhiên Phong nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Lý Tang Du.
Ai cũng biết danh tiếng của Thời Nhiên Phong. Lúc anh ta vừa bước vào cục cảnh sát, thật sự đã khiến đội trưởng đội cảnh sát đổ mồ hôi lạnh. Có phải cục cảnh sát đã mắc sai lầm gì đã khiến một nhân vật lớn như vậy tới đây?
Những cảnh sát đứng ngoài cuộc xem cuộc vui xem như cũng biết mối quan hệ giữa người phụ nữ này và Thời Nhiên Phong. Không yêu đương thì ít nhất cũng là bạn tốt. Không có quan hệ tốt như vậy thì ai lại hạ thân phận xuống đi đón tiếp bạn?
Nhưng vì sao vừa rồi cô gái không nói mình quen Thời Nhiên Phong? Nếu như cảnh sát biết cô gái này với Thời Nhiên Phong có mối quan hệ như vậy thì đánh chết cũng sẽ không dám làm khó, càng không dám nói ngồi tù.
May là chưa đưa ra quyết định thái quá nào. Nếu như lúc Thời Nhiên Phong đến cục cảnh sát mà đưa ra phán quyết thì cái chức đội trưởng này ông ta đã không cần làm nữa.
“Cô Lý, cô xem Ngài Thời đã tới đón cô rồi, lần sau cô có người quen thì nhất định phải nói, một ngày lo lắng và sợ hãi như vậy.”
Mặc kệ đây là tâng bốc hay nói thật, Lý Tang Du vẫn cúi gằm mặt khóc nức nở, ngây ngốc đứng trước mặt Thời Nhiên Phong.
“Trông cô rất giống một đứa trẻ mắc lỗi đang chờ bố mẹ giáo huấn.” Thời Nhiên Phong khẽ cười, vươn tay ôm lấy Lý Tang Du.
Trong cục cảnh sát đều vui vẻ tâng bốc: “Thật là hạnh phúc quá! Tôi cũng muốn như vậy.”
Hóa ra ở cục cảnh sát cô cũng là một cô gái, không biết Lý Tang Du vì khóc lâu hay vì xấu hổ, trên gò má gầy gò của cô chợt ửng hồng.
Cô không biết đây là lần thứ mấy cô đứng trước mặt Thời Nhiên Phong với bộ dạng xấu hổ như vậy, cô dịu dàng đánh vào ngực Thời Nhiên Phong với khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn đang rưng rưng nước mắt.
Hai mắt nhìn nhau, cảnh tượng này làm bao nhiêu người trong cục cảnh sát ngọt đến sâu răng.
Thời Nhiên Phong đến rồi còn sợ tiền bồi thường không trả được sao?
Hơn nữa người phụ nữ này có địa vị cao như vậy trong lòng Thời Nhiên Phong, ai thắng ai thua sớm đã rõ.
Lý Tang Du được Thời Nhiên Phong đi ra cửa, đột nhiên cô hít sâu một hơi.
Quả nhiên, hương vị tự do thật dễ chịu.
“Lần sau có chuyện gì nhất định phải nói với tôi biết không?” Giọng nói bá đạo của Thời Nhiên Phong truyền đến bên tai Lý Tang Du, hai tay anh ta ở phía sau đã bóp chặt hai tay cô.
Điều cô cần bây giờ là một lời an ủi, một cảm giác an toàn. Cô không phản cảm việc Thời Nhiên Phong ôm, nhưng một cảm giác đột nhiên xông thẳng lên đầu, cô bắt đầu khóc nức nở.
Nghe thấy cô khóc lóc thút thít, hai tay của anh ta ôm lấy cô thật chặt.