Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 73: Chương 73: Sóng gió sợi dây chuyền




Cô không quan tâm? Đây là không coi trọng anh sao?

Lục Huyền Lâm bị Minh làm cho giận điên lên đột nhiên bị những lời này làm thay đổi tâm trạng, anh nhìn chiếc hộp trong tay Minh, nhíu mày: "Cô ta thật sự không muốn nhận chiếc điện thoại này?"

"Thật sự không muốn." Minh mở hộp ra, trên điện thoại không có lấy một dấu vân tay, có thể thấy là Lý Tang Du thực sự chưa từng sờ vào.

Lục Huyền Lâm cảm thấy thật mất mặt, một chiếc điện thoại anh coi trọng, còn cố ý muốn lấy lại, ở trong mắt cô lại chẳng đáng gì, thành ra càng làm nổi bật sự nhỏ mọn của anh.

Cô thế này là hạ thấp anh đây!

"Cầm nó..." Hai chữ "đi vứt" đã lên đến miệng lại bị Lục Huyền Lâm nhịn xuống, dù gì cũng là điện thoại đôi, lại còn là phiên bản limited khiến anh hơi tiếc: "Cất đi cho tôi, bị hư hỏng gì thì tôi tìm cậu tính sổ." Dứt lời đã quay đi luôn.

Nhìn bóng lưng ông chủ nhà mình, trong đầu Minh lại tiếp tục xoay mòng mòng với vô số thắc mắc.

...

Khu nghỉ ngơi dù không giống như mấy tòa cao ốc chọc trời nhưng cũng có ba tầng, chỉ ba tầng thôi mà cũng có thang máy.

Một đám người dẫn Lý Tang Du đi vào thang máy, chưa tới một phút đã lên tầng hai, lúc cửa thang máy mở ra, bên ngoài cũng có một đoàn người đang đứng chờ.

Đoàn người này cũng giống như cô, đi đầu cũng là một người phụ nữ dáng vẻ kiêu ngạo được một đám người vây quanh.

Quần áo, thậm chí là trang sức trên người người phụ nữ này đều được chế tác bởi chuyên gia, có thể thấy là thân phận của người này không hề tầm thường.

Khuôn mặt cô ta được trang điểm tỉ mỉ, vô cùng xinh đẹp. Nhưng điều hấp dẫn sự chú ý của người khác nhất chính là mặt dây chuyền mắt mèo màu xanh lớn bằng ngón tay cái trên sợi dây chuyền của cô ta, nó trở nên sáng rực như một con mắt dưới ánh đèn trong thang máy.

Lý Tang Du không khỏi chăm chú nhìn viên đá mắt mèo kia.

Nhìn ra được: giá trị không nhỏ!

Không phải chỗ này đã bị Lục Huyền Lâm bao trọn rồi sao?

Lúc Lý Tang Du đang nhủ thầm trong bụng thì nữ quản lý bên cạnh lên tiếng.

"Chào cô Lưu ạ!" Người quản lý cúi đầu, chào hỏi rất lễ phép.

Tất cả mọi người bên phía Lý Tang Du đều cúi đầu, không dám nhìn cô gái họ Quy này.

Vội vàng dẫn Lý Tang Du ra khỏi thang máy, để dành thang máy trống cho cô Lưu.

Cô Lưu kia còn chẳng thèm động đậy con mắt, ngẩng mặt đi thẳng vào trong thang máy.

Ngay lúc lướt ngang qua nhau này, chân Lý Tang Du bị vấp phải thang máy, theo bản năng vươn tay ra giữ lấy cửa thang máy...

Một loạt tiếng động lanh lảnh vang lên.

Lý Tang Du ngây ra, cô Lưu sửng sốt.

Một giây sau đó, tiếng thét chói tai phát ra khỏi miệng cô Lưu: "Đá mắt mèo của tôi!"

Sợi dây chuyền của cô ta vẫn còn lắc lư trên tay Lý Tang Du, nhưng viên đá mắt mèo có giá trị không nhỏ kia lại nằm trên mặt đất, bể thành năm bảy mảnh.

Lúc này Lý Tang Du mới nhận ra trong lúc vội vội vàng vàng bản thân mình đã tiện tay nắm một cái, nắm phải sợi dây chuyền trên cổ cô Lưu, viên đát mắt mèo kia thuận thế rơi xuống đất.

Tất cả mọi người đều hoảng loạn nhìn về kẻ đầu sỏ: Lý Tang Du!

Viên đá mắt mèo kia có giá trị thế nào có thể đoán được, người này thực sự đã gây họa rồi.

Đối lập với dáng vẻ hoảng loạn của tất cả mọi người, Lý Tang Du lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.

Muốn chối cãi sao, đương nhiên không được.

Cho nên phải đền... Nhưng mà kể cả bán cô đi thì có lẽ cũng không đáng giá bằng viên đá mắt mèo kia.

Phải làm sao đây?

Toi đời!

"Cô là cái thá gì hả? Từ bao giờ mà con chó con mèo cũng có thể đi vào chỗ này?" Giọng cô Lưu cao vút, màng nhĩ của mọi người đều bị giọng cô ta làm cho rung lên ầm ầm.

Người có tiền đều có một đôi con mắt do tiền luyện ra, cô Lưu chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra quần áo trên người Lý Tang Du là món hàng gì, đáng giá mấy đồng.

Lý Tang Du không hé răng, chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo để cho người ta mắng.

Cô Lưu vòng tay trước ngực, liếc xéo Lý Tang Du: "Làm sao bây giờ? Đền tiền hay là báo cảnh sát?" Cô ta cũng chẳng đau lòng cho viên đá mắt mèo được mấy giây, đối với cô ta thì vật như vậy cũng chỉ là một trong số rất nhiều vật trang sức mà thoi.

Thế nhưng, cô ta sẽ không dễ dàng buông tha cho kẻ phá hoại như vậy, đồ của cô ta, cô ta muốn vứt thì vứt, nhưng bị người khác làm hư hỏng thì lại không được.

"Cô cứ tùy ý đi!"

Đá mắt mèo bị vỡ cũng không dán lại được, cho dù có dán lại cũng không có tác dụng gì nữa.

Câu nói hời hợt của Lý Tang Du khiến cô Lưu đã sẵn sàng để chèn ép chợt ngẩn ra: "Cô đang muốn ăn vạ đấy à?"

"Tôi không có tiền đền, chỉ có thể tùy cô xử lý thôi." Lý Tang Du nói thật.

Trên mặt cô Lưu lộ ra vẻ khó tin.

Có thể xuất hiện ở đây, còn được bao nhiêu người vây quanh như vậy, mặc dù mặc đồ giá rẻ nhưng chắc chắn là sau lưng có quan hệ.

Cô Lưu nhìn về phía nữ quản lý với ánh mắt thắc mắc.

"Cô Lưu, vị này chính là người của cậu Lục, cô tạm thời chớ nóng giận, tôi sẽ lập tức thông báo cho cậu Lục." Nữ quản lý khôn khéo cỡ nào, nếu làm lớn chuyện này lên thì chẳng tốt cho ai cả, nhất là ở vị trí quản lý của mình, tới lúc đó vì một câu làm việc không thỏa đáng mà bị cho thôi việc thì mới gọi là oan uổng.

Mọi chuyện chỉ cần Lục Huyền Lâm ra mặt thì sẽ dễ xử lý.

"Lục Huyền Lâm?" Lúc này ánh mắt cô Lưu sáng lên nhìn Lý Tang Du: "Thật hay giả đấy? Người của anh ta? Người nào? Tình nhân? Bồ?" Lời nói đầy gai, chẳng chừa chỗ thoát.

Tất cả mọi người xung quanh đều đổi sắc mặt, rất sợ Lý Tang Du cãi vã với cô Lưu.

Cô Lưu là thiên kim nhà họ Lưu giàu có, nếu thật sự muốn tranh luận xem ai đúng ai sai, chắc chắn cô Lưu sẽ không phải bên chịu thiệt.

Trong lòng Lý Tang Du biết rõ mình còn lâu mới so được với cô tiểu thư ngang ngược trước mặt này, chỉ bĩu môi yên lặng chờ đợi.

Thật ra chính bản thân cô cũng không biết mình đang đợi cái gì, có thể là chờ một biện pháp có thể giải quyết vấn đề, cũng có thể là chờ một người có thể cứu được cô.

Ánh mắt Lý Tang Du trống rỗng nhìn về nơi xa, giống như đang nghĩ cách giải quyết, hoặc cũng có lẽ là đang muốn trốn tránh cái gì đó.

"Rốt cuộc là có thể giải quyết không hả? Đã bảo là gọi cậu Lục cơ mà, đâu rồi? Chắc không phải đây là một ả bồ bị bỏ rơi đấy chứ! Bày đặt sinh chuyện ở chỗ này! Lãng phí bao nhiêu thời gian của tôi như thế, tới lúc đó còn phải bồi thường phí tổn thất trong thời gian này cho tôi!" Cô Lưu chờ đợi đã hơi mất kiên nhẫn, bản thân đi ra ngoài dạo phố mua sắm lại đụng phải chuyện xui xẻo thế này, không giày vò Lý Tang Du một chút sao có thể hả giận.

Thời gian cứ trôi đi, Lục Huyền Lâm vẫn chưa xuất hiện, Lý Tang Du biết đây là chuyện nằm trong dự liệu, nhưng vẫn thấy hơi tủi thân.

Người đưa cô tới đây là anh, người cho cô hy vọng là anh, cuối cùng người khiến cô tuyệt vọng vẫn là anh.

"Không đền nổi thì làm theo luật đi, vì cái kẻ không biết liêm sỉ này mà lãng phí bao nhiêu thời gian như thế!" Chút kiên trì cuối cùng của cô Lưu cũng bị mài nhẵn: "Có chuyện gì thì tìm luật sư của tôi!"

Đương nhiên, số tiền này đối với cô Lưu thì chẳng đáng gì, nhưng cô ta lại khó chịu, một cô gái chả có thân phận gì dựa vào đâu mà hùng hồn khí thế trước mặt cô ta.

Thích giả vờ thảo mai à, vào tù rồi luật sư từ từ nói chuyện với cô.

Lý Tang Du nghe nói làm theo luật thì lập tức hoảng loạn, nhìn xung quanh tìm người có thể giúp đỡ như một đứa bé bị hoảng sợ.

Đột nhiên, một bóng dáng quen thuộc lọt vào trong mắt...

Quen thuộc đến mức ở giữa đám người, chỉ cần một cái liếc mắt đã có thể nhận ra.

Đó chẳng phải là...

Thời Nhiên Phong!

Sao anh đã trở về rồi? Về rồi cũng không nói cho cô biết...

Sao người ta lại phải nói cho cô biết chứ, cô cũng đâu có quan hệ gì với người ta?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.