Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 115: Chương 115: Không có sai sót




Bước đi của cô nhẹ nhàng, thậm chí cô đi quanh hành lang cũng không ai nhận ra, Lý Tang Du vốn định bước vào trong, đột nhiên cổ tay mảnh mai của cô bị ai đó giữ chặt lại.

Cô quay đầu nhìn, Vu Thiến đã cởi đôi giày cao gót, lắc đầu ra hiệu cho cô đừng vào, họ trốn vào một góc, không cần vào trong mà vẫn có thể thấy được tình hình bên trong phòng bệnh.

Ba Lý và Tiêu Hà đều ở trong, Lý Tang Du cũng không muốn ba nhìn thấy bộ dạng bất lực và yếu đuối của mình. Cô dừng bước, cùng Vu Thiến đứng sau chậu cây lớn nhìn vào trong.

Chậu cây cao hơn một người, những chiếc lá xanh mướt phủ dài vừa hay là vỏ bọc hoàn hảo cho hai người họ.

Nhìn vào trong, vài vị trưởng bối đứng cách đó không xa, nhìn Lý Uyển Khanh trên giường bệnh với gương mặt yêu thương.

Người ngồi bên giường là Lục Huyền Lâm, anh cúi gằm mặt nhìn bát gì đó, bàn tay với những khớp xương hiện lên rõ rệt cầm một thìa gì đó đưa lên miệng thổi và đút cho Lý Uyển Khanh

Lý Uyển Khanh cười ngọt ngào, lúc đầu vẫn có chút ngượng ngùng, nghiêng đầu từ chối, sắc mặt tái nhợt dần dần có chút đỏ lên.

Tiêu Hà ở bên cạnh đỡ lấy tay ba Lý, cười nói đùa:"Đứa trẻ này, lại xấu hổ rồi."

Nghe những lời này, Vu Thiến thật muốn đi lên hỏi bà ta, có biết rằng người mà Lục Huyền Lâm cưới hỏi đàng hoàng là Lý Tang Du không?

Vu Thiến nghiêng đầu nhìn về phía Lý Tang Du, sắc mặt cô nhợt nhạt, mặt không chút biểu cảm nào.

Thật không thể hiểu nổi, em và mẹ kế suýt cướp đi chồng của mình, người làm vợ là Lý Tang Du sao lại không có phản ứng gì cả.

Khi Vu Thiến nhìn vào một lần nữa, sắc mặt tối sầm của Lục Dương và ba Lý cũng không hề ảnh hưởng đến bầu không khí màu hồng này. Lục Huyền Lâm đặt chiếc thìa đang cầm trên tay xuống.

Anh ấy vẫn giữ chiếc thìa, dường như đối với Lý Uyển Khanh có sự nhẫn nại vô cùng, khóe môi quanh năm vốn lạnh giá dần ấm áp, khẽ nhếch cong lên, càng thêm dịu dàng.

"Há miệng."

Cùng một yêu cầu, nhưng lại chứa đựng cảm giác không giống nhau.

Mặt Lý Uyển Khanh lại đỏ lên, rồi ngượng ngùng há miệng ra, còn chưa ăn hết thứ trong thìa, đã vội vàng rụt lại.

Khóe miệng cô dính chút canh, Lục Huyền Lâm lại đặt thìa vào bát, rồi lấy khăn giấy lau nhẹ khóe môi cho cô, động tác dịu dàng đến mức không hề giống anh nữa rồi.

Mặt khác, anh vẫn nói những lời yêu thương dịu dàng.

"Sao em vẫn như trẻ con thế? Ngốc."

Vu Thiến từ trước đến giờ chưa bao giờ thấy qua một Lục Huyền Lâm như thế này, ít nhất là trước mặt cô, Lục Huyền Lâm chưa bao giờ thể hiện ra dáng vẻ này.

Gương mặt luôn lạnh lùng, dòng sông băng vạn năm sao chỉ vì một nụ cười trên mặt của cô ấy mà tan chảy.

"Cô không buồn à?"

Vu Thiến hạ giọng, đôi lông mày thanh tú nhíu lại, lồng ngực bỗng nhói lên, đấu tới đấu lui với Lý Tang Du có ích gì?

Quên đi một Lý Uyển Khanh, mọi thứ đều là tốn công vô ích, bao gồm cả việc đang đứng đây, đều biến thành tự trừng phạt, tự tát thật mạnh vào mặt mình.

Còn Lý Tang Du chỉ bàng quan thờ ơ, như thể những người bên trong không hề liên quan gì đến cô.

"Sao phải buồn? Cô nên hiểu từ lúc Lý Uyển Khanh trở về, trong tim Lục Huyền Lâm chỉ có một mình cô ta."

Hôm nay lại là Lễ Tình Nhân, thật châm biếm

Cử Minh đi làm sứ giả, dùng mọi thủ đoạn để cô ấy đồng ý, nhưng anh ta lại ở đây cùng người trong lòng, buổi hẹn đó e là đã bị anh ta quên mất từ lâu rồi.

Đến cả một tin nhắn cũng không có, thật là....

Thôi được, bây giờ những đều này đã không cách nào có thể làm dao động cảm xúc của anh.

Giống như lúc nói chuyện vậy, đến cả ngữ khí cũng không một chút dao động nhẹ nào.

Vu Thiến nghiêng nhìn về phía Lý Tang Du, đây là giả vờ hay là thật sự bị Lục Huyền Lâm làm đau lòng rồi?

"Cô nghiêm túc à?" Vu Thiến nhịn không được, hỏi những gì trong lòng đang nghĩ.

Một chút ảnh hưởng cũng không sao? Vu Thiến cố gắng tìm ra điều gì đó khác biệt từ biểu cảm của cô ấy, nhưng điều khiến người ta thất vọng, chính là không có gì cả.

Bên kia Lý Uyển Khanh đã cố tự lấy thìa để ăn, nhưng bị Lục Huyền Lâm từ chối, anh ấy một tay cầm bát, một tay cầm lấy tay Lý Uyển Khanh đặt vào chiếc chăn bông màu trắng.

"Đừng cố, tay em có vết thương."

Dáng vẻ khi nói chuyện còn hơi đau lòng, Lục Dương đứng bên cạnh nhíu mày, nhịn không được nói:" Vẫn tốt, vết thương trên cánh tay của Khanh đến lúc thay băng, dưỡng một chút là ổn rồi."

"Tai nạn xe trước kia, có ảnh hưởng đến sức khỏe cô ấy không?" Lục Huyền Lâm quay đầu nhìn sang Lục Dương, anh ta có chút lo lắng về tình trạng hiện tại của cô.

"Tình trạng chi tiết vẫn phải đợi đến khi gặp bác sĩ mới bắt đầu kiểm tra."

Lý Uyển Khanh nghe thấy nhíu mày, cũng quay đầu nhìn Lục Dương, dịu dàng cười nói:" Nói về bác sĩ thì ai có thể so được với bác Lục chứ? Bệnh tình của con giao cho bác Lục là được rồi, mong là bác không chê con phiền."

"Cô Lý chê cười rồi, ngành chuyên về phẫu thuật, một số phương diện tôi vẫn còn nhiều thiếu sót."

Bầu không khí đột nhiên có chút cứng nhắt, Lục Dương cảm thấy Cô Lý và Lý Uyển Khanh hoàn toàn khác xa nhau, không biết tại sao, mặc dù những lời Lý Uyển Khanh nói đều là tâng bốc, nhưng trong lòng ông ấy không thoải mái cho lắm.

"Bác Lục khách sáo rồi, cháu vai vế nhỏ, gọi cháu là Khanh được rồi." Lý Uyển Khanh vẫn đang cười, nói chuyện đúng thật là khiến người ta cảm thấy vui lòng.

“Chỉ là con vẫn phải khám bác sĩ nào khác sao?”

Cô ta rất nhạy cảm, trong ánh mắt có chút lo lắng.

Lý Uyển Khanh đột nhiên cảm thấy vị bác sĩ này đến đây vì chứng mất trí nhớ của cô, nhưng cô không hề có ý định khôi phục lại trí nhớ.

Bầu không khí trở nên có chút ngượng ngùng, Tiêu Hà mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra lời nào.

Lục Huyền Lâm sợ cô ta suy nghĩ lung tung, viện bừa một cái cớ:" Anh nhờ bác Ba tìm bác sĩ chuyên xóa sẹo, anh không muốn trên người em phải để lại một vết sẹo nào."

Tiêu Hà thở phào nhẹ nhõm, Lý Uyển Khanh trên giường đương nhiên vui mừng khôn xiết, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc.

"Không cần vì em mà làm phiền đến bác Lục", Lý Uyển Khanh mím môi. Dù vui mừng nhưng vẫn khẳng định:" Chỉ là sẹo nhỏ thôi, không sao đâu."

Lục Huyền Lâm hơi cau mày, ánh mắt thoáng qua chút đau lòng, nhưng rất nhanh liền trở lại trạng thái ban đầu, đôi môi mỏng khẽ hở cong lên: "Những việc này em cứ nghe anh, mấy ngày này anh tạm dừng công việc, bên cạnh em đến khi làm xong trị liệu."

"Có phiền anh lắm không?"

Không thể kiềm chế bản thân, Lý Uyển Khanh chủ động nắm lấy bàn tay to lớn của Lục Huyền Lâm, vẻ mặt có chút tự trách, sợ bản thân sẽ làm chậm trễ Lục Huyền Lâm.

Lục Huyền Lâm đưa tay chạm vào đỉnh đầu của cô, vừa ấm áp vừa mạnh mẽ, đôi mắt trở nên dịu dàng hơn.

"Vì em, mọi thứ đều rất đáng."

Vu Thiến nghe những lời này bên tai, trong lòng càng lúc càng buồn bã, chỉ có một mình Lý Uyển Khanh mới có thể khiến anh ấy như thế này.

Nhưng điều quan trọng không phải là nỗi đau của cô, mà là người đứng bên cạnh cô Lý Tang Du, khả năng bản thân và Lục Huyền Lâm ở bên nhau không cao, nhưng Vu Thiến vẫn muốn kéo ai đó xuống nước cùng.

Đôi môi đỏ mọng gợi lên sự chế nhạo, nói với Lý Tang Du không có chút biểu cảm gì trên mặt:"Cô đã nuốt thuốc nhỏ mắt tự sát rồi, tôi cũng chưa từng nghe anh ấy dừng công việc ở bên cô, Lý Tang Du cô thật sự không ghen tị chút nào sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.