Trong phòng bệnh
Ánh mắt của Lý Uyển Khanh trống rỗng và bất lực, ngay từ thời khắc nghe tin Lục Huyền Lâm cưới Lý Tang Du, cô ta dần dần rơi vào trạng thái này.
Ngồi yên lặng ở đây, hai tay ôm gối là một cách để tự bảo vệ tâm trí của bản thân, mái tóc đen dài xõa ra đã rối cả lên.
Tiêu Hà, từng người một đến khuyên, nhưng dù là ai thì cô cũng không thèm đoái hoài.
“Mọi người ra ngoài hết đi, để cô ấy yên tĩnh một mình.” Lục Dương cũng bất lực lắc đầu.
Ba Lý thần sắc nặng nề gật đầu, đưa Tiêu Hà đang khóc nức nở đi ra ngoài trước.
Lục Huyền Lâm ngồi kế bên Lý Uyển Khanh, ánh mắt đầy lo lắng, anh không muốn cứ vậy mà rời xa cô.
“Cháu ở đây với cô ấy.”
Anh nói với Lục Dương.
Lục Dương thở dài, vẫn là nên quay người đi ra, cho họ chút thời gian và không gian riêng tư.
Đảo mắt quanh cả căn phòng bệnh lớn này, chỉ còn mỗi hai người họ.
Lý Uyển Khanh quay đầu nhìn Lục Huyền Lâm, khẽ mỉm cười, đôi mắt trống rỗng.
“Anh rể, em ở một mình không sao mà, anh ra ngoài trước đi.”
“Sao anh có thể để em một mình được?” Ánh mắt Lục Huyền Lâm càng đau buồn: “Anh đánh mất em hai năm trời rồi, anh không muốn lập lại chuyện tương tự lần thứ hai.”
Anh đưa tay ra muốn nắm lấy Lý Uyển Khanh, nhưng Lý Uyển Khanh lại co người né tránh, kháng cự lại sự tiếp xúc của Lục Huyền Lâm.
Lý Uyển Khanh nước mắt lưng tròng, nghiêm túc nhìn Lục Huyền Lâm: “Những lời này, sau này đừng nói nữa, em sợ…”
“Em sợ gì? Vì sao không được nói?” Lục Huyền Lâm cao giọng mang theo chút tức giận. Khó khăn lắm Lý Uyển Khanh mới trở về, còn điều gì có thể ngăn cản họ chứ?
Lời này khiến mắt Lý Uyển Khanh đỏ hoe, cô thu người lại hơn, giống như một con nhím nhỏ vậy, đôi môi nhợt nhạt khẽ rung lên.
“Em sợ... chị sẽ hiểu lầm!”
Lục Huyền Lâm không cầm lòng nỗi nữa, anh cuối người xuống ôm con người nhỏ bé này vào lòng, bên tai lại vang lên những lời ngọt ngào mà họ đã từng.
“Sau khi kết hôn, anh không được thân mật quá mức với người con gái khác, em sẽ ghen đó.”
“Sẽ không đâu, trong mắt anh, trong lòng anh chỉ có duy nhất mỗi em thôi.”
Vậy mà từ bao giờ, họ nói chuyện với nhau lại phải dè dặt sợ người khác nghi ngờ?
Lục Huyền Lâm vuốt ve mái tóc dài của cô, trong đôi mắt đen chất chứa nỗi buồn, mang theo vẻ kiên định.
“Anh sẽ li hôn với cô ta, đừng sợ, chúng ta sẽ lại giống như lúc trước.”
“Nhưng mà...” Lý Uyển Khanh lầm bầm gì đó: “Còn chị...”
Lục Huyền Lâm vỗ về tấm lưng gầy của cô, hệt như đang vỗ về một đứa trẻ.
“Cứ giao cho anh, tất cả để anh lo, em chỉ cần lo tốt cho sức khỏe của bản thân, chuyện quá khứ không nhớ cũng không sao, chúng ta còn có tương lai mà.”
Tội lỗi của anh, nên để anh tự mình trả.
Ba Lý nhìn cảnh này từ ngoài cửa sổ, cau mày tím môi, vừa định đẩy cửa ra ngăn cản thì Tiêu Hà nắm chặt tay ông lại.
“Đừng đi, tôi không muốn Khanh vừa trở về, chuyện bị mất trí nhớ vẫn chưa ổn thì lại phát điên nữa.”
Giọng của Tiêu Hà có chút nghẹn ngào, nhưng ánh mắt lại rất kiên định, cô ta chính là một cô gái như vậy.
“Ít nhất cũng cho nó thời gian bình tĩnh lại, ông nhìn nó xem, qua hai năm rồi mà cái gì cũng không nhớ.”
Nói tới đây, Tiêu Hà lại không kìm được nước mắt, hai năm lưu lạc bên ngoài, nhìn đáng vẻ là biết cô đã chịu không ít khổ cực.
Lục Dương đứng cách đó không xa, thần sắc nghiêm túc, nhưng cũng tỏ vẻ tán đồng.
“Về chứng mất trí nhớ thì đây không phải sở trường của tôi, ưu tiên hàng đầu bây giờ là an ủi cô ấy, sau đó tôi sẽ tìm một người bạn bên khoa tâm thần đến khám cho cô ấy, có lẽ sẽ đưa ra được kết luận có ích.
Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, ba Lý vì nghĩ cho tình trạng của Lý Uyển Khanh, đành phải nhịn mà không nói với Lý Tang Du.
Ở một góc khác trong phòng bệnh, bầu không khí như đông lại, mịt mù một làn khói súng vô hình.
Minh không kiềm chế được sự nghi hoặc trong lòng hỏi: “Người mà cô Vu nói tới là?”
Có thể quấy rầy hai người họ, chắc chắn có liên quan đến ông chủ.
Hơn hết là có thể khiến một ông chủ lớn bỏ dở cuộc hẹn mà rời đi, chắc chắn không phải là một nhân vật bình thường.
Đầu của Minh quay cuồng, nhưng đột nhiên lại lóe lên tên của một người.
“Lý Uyển Khanh, cô Lý?”
Nếu là cô ấy, vậy thì tất cả đều dễ hiểu rồi, dù sao thì cũng chỉ có mỗi cô ấy có sức hấp dẫn với ông chủ đến vậy.
Lý Tang Du gật gật đầu, đôi mắt thất thần, đại não của cô bị tin tức này dọa rồi, giờ nó chỉ trống rỗng.
“Sao, đã sợ chưa?” Nhìn Lý Tang Du đang thất thần, trong lòng Vu Thiến có chút sảng khoái, đây là niềm vui duy nhất mà cô ta có được từ tin tức này.
Chính là việc nhìn thấy Lý Tang Du vì sự trở về của Lý Uyển Khanh mà cõi lòng tan nát.
Phòng bệnh im lặng như tờ, sự khiêu khích trong mắt Vu Thiến rõ rệt như vậy, Lý Uyển Khanh tỉnh táo lại ngay lập tức, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười.
“Hai năm trời, cuối cùng cũng tìm về được rồi.” Trong mắt Lý Tang Du hiện lên chút niềm vui, cô vui lắm chứ, sao có thể không vui được?
Có thể tỉnh dậy khỏi giấc mơ khiến cô đâu khổ tột cùng, sao có thể không vui được chứ?
“Đưa tôi đi gặp cô ấy đi.”
“Tùy cô vậy.” Vu Thiến cũng hiểu, khẽ cắn môi dưới, trong lòng thừa biết niềm vui lúc đó chỉ là Lý Tang Du cố ngụy trang lên thôi.
Vị trí giường bệnh của Lý Uyển Khanh đương nhiên Vu Thiến cũng dễ dàng biết được, cô giậm chân hận trời cao rồi đi trước dẫn đường, hai người Lý Tang Du và Minh theo sau.
Đến trước cửa, Vu Thiến dừng chân, thể hiện cho Lý Tang Du biết họ đã đến nơi.
“Hay là đừng vào nữa.”
Minh kéo chiếc áo trắng bệnh nhân của Lý Tang Du, ở ngoài là mợ chủ, ở trong là bạn gái cũ của sếp Tổng, nghĩ tới nghĩ lui đều thấy sợ.
Nhưng Lý Tang Du không thèm để tâm anh ta, cô vừa nắm lấy tay vịn cửa định đẩy vào thì Vu Thiến ngăn cô lại.
“Ở ngoài xem là được rồi, không cần vào trong tự chuốc lấy khó xử.”
Với sự ích kỷ riêng của cô ta, thì vào trong xem kịch sẽ thú vị hơn, nhưng sau mọi chuyện nếu Lục Huyền Lâm biết cô cài gián điệp trong bệnh viện, cô chắc chắc gánh không nổi tội.
Huống hồ đối tượng lại được nâng cấp từ Lý Tang Du thành Lý Uyển Khanh.
Đấu tranh nội tâm một hồi, Vu Thiến thật không dám mạo hiểm.
“Cô sợ à?” Lý Tang Du đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười, người một mực kéo mình đi lúc đến nơi lại chùn bước.
“Cô sợ thì cô có thể đứng đây đợi, tự tôi vào trong.”
“Nhưng mợ chủ à, hay là chúng ta về đi.” Minh vẫn lảm nhảm, cứ nhìn chằm chằm vào Lý Tang Du.
Rõ ràng bước chân không vững, trán cũng lấm tấm mồ hồi, khẳng định là lại phát sốt rồi.
“Cô tốt nhất là đừng...”
Vu Thiến vẫn muốn thuyết phục lần nữa, nhưng Lý Tang Du đã đẩy cửa bước vào.
Trong ngoài phòng bệnh là hai cảnh tượng khác nhau, cô nhẹ nhàng mở cửa, không gây ra tiếng động quá lớn, cùng một loại phòng bệnh VIP, được ngăn bởi một phòng cách rồi mới tới giường bệnh.
Đứng ở cửa ra vào, cô có thể nghe được tiếng cười nói nhỏ bên trong, mọi người dường như đang nói chuyện gì đó buồn cười. Mặt của Lý Tang Du không có biểu cảm, cô đã quá quen với cái cảm giác bản thân như người ngoài này.