Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 400: Chương 400: Không thể ở bên nhau




Khi Lục Nghiên Tịch về đến nhà, chỉ nhìn thấy mẹ đang đứng ở cửa, cứ cười tủm tỉm nhìn cô.

“Sao thế mẹ?”

Nhìn thấy mẹ như vậy, Lục Nghiên Tịch chỉ cảm thấy hơi khó hiểu.

Tâm trạng của Lý Tang Du có vẻ tốt hơn nhiều so với trước đó.

“Nghiên Tịch, thằng bé Hoắc Vũ Khải kia đưa con về sao?”

Lý Tang Du mở miệng hỏi thẳng Lục Nghiên Tịch.

Không biết tại sao, Lục Nghiên Tịch luôn cảm thấy hơi kỳ lạ.

Cô gật đầu thừa nhận.

“Đúng ạ, con gặp anh ấy ở trên đường nên tiện đưa con về nhà luôn.”

Nghe đến đây, đáy mắt Lý Tang Du nhuộm thêm ý cười.

Trong mắt của bà, thằng bé Hoắc Vũ Khải này đáng tin cậy hơn Tư Bác Văn rất nhiều.

Cho dù có chuyện gì xảy ra với nhà họ Lục đến giờ đi chăng nữa, Hoắc Vũ Khải vẫn luôn đối xử với bọn họ như vậy, không hề đổi thay.

Huống chi, Hoắc Vũ Khải còn có ý với Lục Nghiên Tịch, bà cũng không phải không nhìn ra được.

Vì trước kia có Tư Bác Văn nên đã bỏ qua Hoắc Vũ Khải, nhưng mà bây giờ xem ra Hoắc Vũ Khải tốt hơn Tư Bác Văn nhiều.

Chìm vào suy nghĩ, Lý Tang Du cứ trầm ngâm nhìn Lục Nghiên Tịch.

“Nghiên Tịch này, mẹ cảm thấy thằng bé Hoắc Vũ Khải này được đấy.”

“Từ trước tới giờ nó đối xử với con rất tốt, cũng giúp đỡ người nhà chúng ta rất nhiều.”

Lục Nghiên Tịch đứng bên cạnh gật đầu theo: “Đúng thế ạ.”

Không thể phủ nhận rằng những điều Lý Tang Du nói đều là sự thật.

Giây tiếp theo, Lý Tang Du lại tiếp tục cười nói.

“Thật ra thằng bé này cũng rất ưu tú mà. Ý của Hoắc Vũ Khải chắc con cũng không phải không biết, mẹ cảm thấy có thể đó.”

“Trong lòng con cũng đừng có nghĩ đến Tư Bác Văn gì kia nữa, mẹ thấy Hoắc Vũ Khải vô cùng tốt rồi.”

Nghe đến đây, Lục Nghiên Tịch không khỏi trợn tròn hai mắt.

“Mẹ, mẹ có ý gì thế ạ?”

“Không phải là mẹ định bảo con và Hoắc Vũ Khải bên nhau đấy chứ.”

Lục Nghiên Tịch càng nghe càng cảm thấy có hơi quá.

Giờ cô như thế này rồi, sao có thể ở bên Hoắc Vũ Khải được.

Chưa nói đến tình cảnh hiện tại của nhà họ Lục, ngay cả chính cô, dù có ly hôn rồi thì vẫn còn bệnh máu trắng mà…

Nghĩ đến đó, trong lòng Lục Nghiên Tịch càng chắc chắn hơn.

Tốt nhất là đừng làm lỡ dở đời người ta làm gì.

“Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều thế, con và Hoắc Vũ Khải tuyệt đối không thể đâu.”

Lời của Lục Nghiên Tịch đã trực tiếp phá vỡ mọi suy nghĩ trong lòng của Lý Tang Du.

Bà mở to hai mắt, nhìn Lục Nghiên Tịch với vẻ khó hiểu.

“Tại sao lại không thể?”

“Mẹ, tạm thời không nói đến việc con có thích Hoắc Vũ Khải hay không. Huống chi, mẹ cảm thấy bây giờ con như thế này rồi, người nhà của Hoắc Vũ Khải sẽ đồng ý sao?”

Lục Nghiên Tịch mở miệng nói thẳng tình hình hiện tại.

Cô đã không còn là Lục Nghiên Tịch như trước đây, làm gì còn tư cách mà lựa ba bỏ bốn như thế nữa.

Hơn nữa, bây giờ cô cũng không muốn nghĩ về cái đó nữa.

Nghe đến đây, Lý Tang Du cũng đã hiểu những băn khoăn trong lòng cô.

Bà không khỏi thở dài theo, giọng nói đầy bất lực.

“Nghiên Tịch, là mẹ có lỗi với con!”

Lý Tang Du cụp mắt, nét mặt đầy buồn bã, nhìn có vẻ như lại bắt đầu nhớ lại chuyện trước kia.

Nhìn Lý Tang Du như vậy, Lục Nghiên Tịch vội vàng mở miệng.

“Mẹ, sao mẹ lại nói những lời ngốc nghếch như vậy chứ.”

“Mẹ là mẹ của con, làm gì mà liên lụy với không liên lụy chứ.”

“Hơn nữa, bây giờ con cũng đã chẳng còn nghĩ đến mấy chuyện đó nữa rồi. Chỉ cần mỗi ngày hai chúng ta có thể bình an, khỏe mạnh sống thôi con cũng rất mãn nguyện rồi.”

Bây giờ đúng là Lục Nghiên Tịch không còn nghĩ nhiều đến những chuyện trước kia nữa.

Nghe đến đây, Lý Tang Du cũng gật đầu theo.

“Được, hai chúng ta phải bên nhau thật lâu.”

“Vâng, đúng thế!”

Vừa nói, Lục Nghiên Tịch vừa đẩy Lý Tang Du đi vào trong phòng.

Vừa đúng lúc đó, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ dồn dập.

“Cộc cộc cộc…”

Lục Nghiên Tịch đứng dậy, vội vàng nói.

“Ra ngay đây ạ!”

Trong lòng Lục Nghiên Tịch còn đang thắc mắc muộn thế này rồi còn ai đến đây nữa.

Không ngờ rằng, vừa mở cửa ra, gương mặt của Thái Vũ Hàng đã đập vào mắt.

Đằng sau ông ta còn có cả Thái Thanh Tùng.

“Chú Thái, sao hai người lại đến đây?”

Lục Nghiên Tịch ngơ ngác, nhìn họ với vẻ mặt đầy ngạc nhiên, như thể không ngờ hai bọn họ lại đến đây.

Thái Vũ Hàng mỉm cười: “Có vài chuyện muốn thảo luận với mọi người.”

Nghe vậy, Lục Nghiên Tịch cũng nghiêm túc hẳn lên, vội vàng nói với hai người họ.

“Chú Thái, hai người mau vào đi.”

Thái Vũ Hàng đi vào phòng khách, cười với Lý Tang Du.

“Tang Du, dạo này cảm thấy thế nào rồi?”

Lý Tang Du cũng mỉm cười theo: “Không sao đâu, nhờ anh chăm sóc cả đấy.”

“Có gì đâu.”

Lục Nghiên Tịch đi trước, nhìn Thái Vũ Hàng rồi nói thẳng luôn:

“Chú Thái, chú muốn nói gì thế ạ?”

Thái Vũ Hàng nhìn sang Lý Tang Du rồi lại nhìn Lục Nghiên Tịch, không khỏi hơi do dự.

“Chúng ta lên tầng nói đi, Nghiên Tịch.”

Nghe đến đây, Lục Nghiên Tịch cũng đã hiểu, hẳn là liên quan đến chuyện của mẹ đây mà.

Cô gật đầu theo: “Vâng.”

Vừa nói, hai người vừa đi về phía phòng làm việc.

Chỉ để lại Thái Thanh Tùng trong phòng khách để nói chuyện phiếm với Lý Tang Du cho vui.

“Chú Thái, có chuyện gì thì giờ chú cứ nói thẳng ạ.”

Thái Vũ Hàng gật đầu. Đúng như dự đoán, là chuyện liên quan đến Lý Tang Du.

“Nghiên Tịch, tình trạng sức khỏe của mẹ con bây giờ vẫn chưa ổn lắm, chúng ta phải nhanh chóng xử lý.”

“Chú đã liên lạc với một chuyên gia giỏi nhất để chịu trách nhiệm nghiên cứu bệnh tình của Tang Du.”

“Nếu có thể, tốt nhất là điều trị sớm càng tốt.”

Nghe Thái Vũ Hàng nói, Lục Nghiên Tịch không khỏi cau mày, rất khó hiểu.

“Sao ạ?”

“Nhưng mà con thấy bình thường mẹ con không sao cả mà.”

Mỗi khi cô quay về nhà, Lý Tang Du luôn vui vẻ cười nói, cho đến bây giờ vẫn không bao giờ tỏ ra đau đớn cho Lục Nghiên Tịch nhìn thấy.

Nghe Thái Vũ Hàng nói vậy, bỗng chốc Lục Nghiên Tịch cảm thấy khó mà chấp nhận được.

Nhắc đến chuyện này, Thái Vũ Hàng cũng thở dài bất lực.

“Tính của Tang Du thế nào, cũng không phải là con không biết.”

“Bây giờ chuyện trong nhà đã như thế rồi, sao cô ấy có thể nói cho con biết mình thấy không khỏe trong người cơ chứ.”

Trước đó ông ta cũng từng khuyên Lý Tang Du đến bệnh viện.

Nhưng Lý Tang Du lại sợ Lục Nghiên Tịch phải lo lắng nên vẫn cứ chần chừ mãi.

Nghe đến đây, sắc mặt Lục Nghiên Tịch tối sầm lại. Cô nhìn Thái Vũ Hàng.

“Chú Thái, vậy chú nói luôn cho con biết đi. Bệnh của mẹ con có nghiêm trọng lắm không?”

Với Lục Nghiên Tịch mà nói, đây mới là vấn đề mà cô lo lắng nhất.

Nếu mẹ có chuyện gì thật, cô tuyệt đối sẽ không tha thứ cho mình mất.

Thái Vũ Hàng thở dài: “Tình hình trước mắt không ổn lắm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.