Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 401: Chương 401: Tâm bệnh




Tuy chuyện kia đã trôi qua một thời gian, nhưng vẫn để lại tâm bệnh trong lòng Lý Tang Du.

Nào có dễ dàng bước ra ngoài được.

Nghe đến đây, sắc mặt của Lục Nghiên Tịch càng nặng nề hơn, vô cùng khó coi.

“Chú Thái, vậy bây giờ nên làm gì đây?”

Cô luống cuống nhìn Thái Vũ Hàng.

Dựa theo tính cách của mẹ cô, nếu bà thật sự nhận định chuyện gì thì sao có thể dễ dàng thay đổi được.

Nghĩ tới đây, Lục Nghiên Tịch bất đắc dĩ thở dài.

“Không sao đâu.”

“Nghiên Tịch, con cũng đừng nên tự tạo áp lực tâm lý quá lớn cho bản thân, chuyện này phải để mẹ con kiểm tra đã rồi nói sau.”

“Không phải cô ấy không muốn nói với con sao? Vậy con tự mình chú ý chút, nếu cơ thể cô ấy có chỗ nào bất thường thì nhất định phải báo cho chú biết đầu tiên để chú đưa cô ấy đến bệnh viện. “

“Như vậy thì dù không muốn đi, cô ấy cũng không có cách gì từ chối.”

Nghe thấy lời của Thái Vũ Hàng, Lục Nghiên Tịch bất giác gật đầu theo.

“Vâng, con biết rồi.”

“Chú Thái, vậy phải làm phiền chú rồi.”

Thái Vũ Hàng lắc đầu tỏ vẻ không sao hết: “Đâu có gì đâu, đây là chuyện chú nên làm mà.”

Nếu lúc này ông ta không giúp mẹ con Lục Nghiên Tịch, vậy thật sự chẳng còn ai nữa.

Tiếp đó, Thái Vũ Hàng lại dặn dò Lục Nghiên Tịch vài câu rồi mới chuẩn bị rời đi.

“Được rồi, xuống trước đi, nếu không lát nữa mẹ con lại nghi ngờ.”

Lục Nghiên Tịch gật đầu: “Vâng!”

Đến khi hai người tới phòng khách, lập tức có tiếng cười nói truyền vào tai.

“Thanh Tùng, con đúng là rất biết pha trò đấy!”

Thái Thanh Tùng đang ngồi cạnh Lý Tang Du, không ngừng chọc cười bà.

Thấy cảnh này, Lục Nghiên Tịch cảm thấy ăn cơm cũng ngon hơn một chút.

Lý Tang Du chưa từng như vậy với cô.

Bỗng chốc, trong lòng Lục Nghiên Tịch chợt thấy hơi ghen tỵ.

Cô tiến tới nói với Lý Tang Du.

“Mẹ, ai không biết còn tưởng Thái Thanh Tùng mới là con trai của mẹ đấy.”

Nghe Lục Nghiên Tịch nói với giọng điệu ghen tị đó, những người còn lại không nhịn được mà bật cười.

Thái Thanh Tùng nhướng mày, nhìn cô với vẻ mặt cây ngay không sợ chết đứng.

“Đúng vậy, đúng vậy!”

“Tôi chính là con trai của dì Lý đấy, thì sao?”

Nhìn dáng vẻ này của Thái Thanh Tùng, Lục Nghiên Tịch suýt nữa thì tức chết.

Mỗi lần nhìn thấy Thái Thanh Tùng, Lục Nghiên Tịch đều lên cơn kích động muốn bóp chết cậu ta.

Lục Nghiên Tịch nghiến răng: “Cậu câm miệng cho tôi!”

“Chú Thái, chú xem Thái Thanh Tùng kìa, thật sự rất đáng ghét!”

Nhìn dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, Lý Tang Du không nhịn được mà lên tiếng trêu ghẹo.

“Cô nhóc nhà con còn ghen tị à?”

“Ghen gì chứ?”

“Chỉ đơn giản là con chướng mắt Thái Thanh Tùng thôi!”

Mỗi lần Thái Thanh Tùng này xuất hiện là y như rằng không có chuyện gì tốt.

Một giây sau, Thái Thanh Tùng nhướng mày, giả vờ đáng thương nhìn cô.

“Chị Nghiên Tịch, em làm sai chỗ nào ư? Sao chị lại ghét em như vậy.”

Thái Thanh Tùng như vậy, nếu đổi lại thành người khác thì có lẽ đã mềm lòng rồi.

Nhưng đây lại là Lục Nghiên Tịch, vậy nên...

Lục Nghiên Tịch lạnh lùng xì một tiếng, hoàn toàn không để dáng vẻ này của anh ta vào mắt.

“Đừng giả vờ nữa!”

Cô sẽ không quên, người đàn ông này trông thì như cừu non, nhưng thực tế thì vô cùng nham hiểm đâu.

Nhìn hai người đùa giỡn, ánh mắt Lý Tang Du đầy từ ái.

“Được rồi được rồi, đừng ầm ĩ nữa, thu dọn một chút rồi chuẩn bị ăn cơm thôi!”

Nhìn Thái Thanh Tùng, bà lại nhớ tới đứa con trai lúc trước...

Không biết bây giờ thằng bé thế nào rồi.

“Dì, con thích ăn đồ ăn dì nấu nhất!”

“Thái Thanh Tùng, cái đồ nịnh nọt!”

...

Bên này, dưới sự chăm sóc và tĩnh dưỡng, cuối cùng Gia Bảo cũng được xuất viện.

Tư Bác Văn ôm Gia Bảo rồi đi thẳng ra ngoài.

Nhìn bóng lưng của người đàn ông, Ngụy Như Mai đi theo sát phía sau, trong mắt đầy vẻ đắc ý.

Cô ta đã nói mà, Lục Nghiên Tịch lấy gì mà đòi đấu với cô ta?

Cô ta có Gia Bảo đấy.

“Bác Văn, chờ em với!”

...

Về đến nhà, dường như Tư Bác Văn nhớ tới cái gì đó, mở miệng với Ngụy Như Mai.

“Chuyện lần này bỏ qua, nhưng nếu lần sau còn xuất hiện chuyện ngộ độc thực phẩm gì đó thì em tự xem lại mình đi.”

Là mẹ của đứa trẻ lại không biết con mình ăn những gì, có ăn thức ăn khắc nhau không?

Hơn nữa trong nhà còn có chuyên gia dinh dưỡng.

Nghe Tư Bác Văn nói vậy, Ngụy Như Mai vội vàng gật đầu.

“Vâng, Bác Văn, em biết rồi.”

Nhắc tới chuyện này, trong lòng Ngụy Như Mai vẫn còn hơi sợ hãi.

Nếu Tư Bác Văn vẫn tiếp tục điều tra, vậy chắc chắn cô ta sẽ bị lộ tẩy.

Nghĩ tới đây, Ngụy Như Mai không khỏi đảo mắt.

“Lần sau em nhất định sẽ trông coi Gia Bảo cẩn thận, không cho thằng bé ăn lung tung đâu.”

Những lời này của Ngụy Như Mai đã thẳng thừng đổ hết trách nhiệm lên đầu Gia Bảo.

Vừa khéo là đứa trẻ vẫn còn nhỏ nên chuyện ăn nhầm này cũng rất bình thường.

Tư Bác Văn gật đầu: “Ừ.”

Dứt lời, anh xoay người rời đi, quay lại phòng làm việc.

Tư Bác Văn không ép hỏi, lúc này Ngụy Như Mai mới thở phào nhẹ nhõm, cô ta ôm Gia Bảo rồi hôn lên mặt cậu bé một cái.

Gia Bảo, mẹ dựa hết vào con đấy.

...

Sau khi quay lại phòng làm việc, Tư Bác Văn vẫn cảm thấy hơi lấn cấn.

Anh cầm điện thoại rồi gọi thẳng cho trợ lý.

“Alo, tổng giám đốc.”

Tư Bác Văn gật đầu: “Đổi cho tôi một nhóm chuyên gia dinh dưỡng khác, sau đó điều tra rõ chuyện Gia Bảo ngộ độc.”

Không thể để con trai của Tư Bác Văn anh bị người ta nhập nhằng hãm hại như vậy được.

Trợ lý gật đầu: “Vâng thưa tổng giám đốc!”

Sau đấy, dường như Tư Bác Văn nhớ tới chuyện gì đó, gương mặt của Ngụy Như Mai lướt qua trong đầu, ánh mắt tối sầm lại.

“Chuyện lần trước tôi bảo cậu điều tra đã có kết quả chưa?”

Giọng nói lạnh lùng của Tư Bác Văn truyền tới khiến người ta không nhịn được mà run rẩy.

“Đã điều tra được một ít manh mối rồi, nhưng cũng không nhiều, vẫn chưa nói rõ được chuyện gì.”

“Tiếp tục điều tra, nhất định phải tra ra chân tướng.”

Không biết tại sao, Tư Bác Văn luôn cảm thấy bây giờ Ngụy Như Mai rất kì lạ.

Luôn cảm thấy, cô ta giấu sau lưng anh rất nhiều chuyện.

Trợ lý gật đầu: “Vâng, anh cứ yên tâm đi, nhất định sẽ điều tra rõ ràng.”

“Ừ.”

Tư Bác Văn gật đầu, sau khi nghe trợ lý trả lời thì cúp điện thoại.

Đột nhiên, ánh mắt anh quét nhanh qua ảnh cưới ném trong góc.

Đây là lúc trước anh chụp cùng Lục Nghiên Tịch, sau này Ngụy Như Mai trở về, anh đã định cho người ném đi.

Nhưng không biết vì sao, anh lại bảo người ta giữ lại.

Nhìn Lục Nghiên Tịch trên ảnh cưới, lúc ấy trong mắt cô đầy rạng rỡ nhìn Tư Bác Văn.

Đâu giống như bây giờ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.