Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 386: Chương 386: Ngày đầu tiên đi làm




Sau khi vỗ về xong tâm trạng của mẹ, lúc này Lục Nghiên Tịch mới trở lại phòng mình.

Cô nằm lên giường, trong mắt thoáng chút mông lung.

Ngày mai tới Tư Thị, không biết sẽ xảy ra chuyện gì đây.

Cô lắc đầu một cái, vò mái tóc hơi rối.

“Bỏ đi, không thèm quan tâm nữa, đến đâu hay đến đó.”

Hôm sau, lúc Lục Nghiên Tịch tỉnh lại đã là chín rưỡi sáng.

Lúc nhìn màn hình hiển thị của điện thoại di động, Lục Nghiên Tịch trợn to hai mắt, con ngươi co rút lại.

“Không phải chứ, sao đã chín giờ rưỡi rồi!”

Gần như là ngay lập tức, cả người Lục Nghiên Tịch nhảy bắn lên từ trên giường.

“Không được không được. Phải mau dậy thôi!”

Tư Bác Văn là một người vô cùng đúng giờ, nếu như để anh biết cô đến muộn, đến lúc đó thật sự không thể tưởng tượng nổi hậu quả sẽ ra sao.

Nhớ tới khuôn mặt lạnh như băng của Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch không khỏi rùng mình một cái, bước chân cũng nhanh thêm mấy phần.



Đến khi Lục Nghiên Tịch tới Tư Thị đã là chuyện của mười giờ rưỡi.

Cô nhanh chóng chạy vào trong phòng khách của công ty, trợ lý của Tư Bác Văn lập tức tới đón.

“Cô Lục, bên này ạ.”

Lục Nghiên Tịch thở hổn hển, gật đầu lia lịa rồi không ngừng đi theo.

“Xin… Xin lỗi, tôi tới trễ…”

“Không sao, cô cứ đi theo tôi.”

Trợ lý không để ý tới những thứ khác, chỉ dẫn Lục Nghiên Tịch đi tới phòng làm việc của tổng giám đốc.

“Cô Lục, tổng giám đốc đang đợi ở bên trong, cô hãy vào đi.”

“À đúng rồi, cô… cẩn thận một chút nhé.”

Nhìn Lục Nghiên Tịch, trợ lý vẫn không nhịn được nhắc nhở một câu.

Suốt ngần ấy năm, anh ta thấy hết Lục Nghiên Tịch đối xử tốt với Tư Bác Văn thế nào.

Nhớ tới gương mặt đen như đáy nồi vừa rồi của Tư Bác Văn, anh ta không kiềm được mà rùng mình một cái.

Lục Nghiên Tịch gật đầu, trong mắt hiện lên sự cảm kích.

“Ừm, cảm ơn anh.”

Trợ lý phất phất tay không có gì: “Không sao, cô đi đi.”

Cốc cốc cốc…

Lục Nghiên Tịch gõ cửa một cái, sau đó cứ thế đẩy cửa ra.

Một giây tiếp theo, giọng nói lạnh lùng của Tư Bác Văn truyền tới tai cô.

“Lục Nghiên Tịch, đây là thái độ khi đi làm của cô đó hả?”

“Cô có biết đây giờ đã là mấy giờ rồi hay không?”

Tư Bác Văn nhìn thẳng vào Lục Nghiên Tịch, sự rét lạnh dưới đáy mắt làm người ta hơi kinh hãi.

Lục Nghiên Tịch nuốt khan một cái, không giải thích.

“Tôi…”

“Xin lỗi….”

Cô Lục nói xin lỗi, thật sự khiến Tư Bác Văn không ngờ tới.

Cũng ngay lúc đó, trong lòng lại có một cảm giác bực bội giấu trong phòng không phát ra được.

“Tôi nói cho cô biết, nếu như lần sau cô còn như vậy, tôi sẽ không cho cô thêm bất kỳ cơ hội nào nữa đâu.”

Lục Nghiên Tịch gật đầu: “Được.”

“Vậy tôi phải làm những gì đây?”

Cô nhìn lướt qua xung quanh văn phòng của Tư Bác Văn, có vẻ cũng không có công việc gì nên làm.

Ngay giây tiếp theo, Tư Bác Văn thẳng thừng nói: “Lát nữa cô qua tìm bộ phận nhân sự báo cáo là được.”

Tư Bác Văn như vậy, có vẻ không định để Lục Nghiên Tịch đi cửa sau, để cô tới công ty chắc cũng không phải để hưởng phúc.

Lục Nghiên Tịch cắn răng, mặc dù trong lòng có chút bất mãn nhưng vẫn đồng ý ngay.

“Được, tôi biết rồi.”

Dù cho như thế nào đi nữa, trước kia cô cũng coi như người nắm quyền Lục Thị, không ngờ vừa quay người một cái đã đi thẳng tới Tư Thị làm nhân viên, đúng thật là khiến người ta không tưởng được.

Tạo hóa trêu ngươi.

Lục Nghiên Tịch nhếch môi, đáy mắt là sự châm chọc: “Được, tôi sẽ đi ngay bây giờ.”

Dứt lời, Lục Nghiên Tịch xoay người chuẩn bị đi thẳng.

Nhưng ngay tiếp theo, giọng của Tư Bác Văn lại vang lên một lần nữa.

“Tôi đã cho cô đi chưa?”

Lục Nghiên Tịch sửng sốt, nhíu mày.

“Vậy anh muốn tôi làm gì?”

Một giây trước còn nói cô tới trễ này trễ nọ, một giây sau cô đi làm việc thì lại không cho phép.

Không hiểu tại sao, Lục Nghiên Tịch luôn cảm thấy Tư Bác Văn rất khó hiểu.

“Có người nào mạnh miệng với cấp trên như cô không?”

Tư Bác Văn nhíu mày nhìn Lục Nghiên Tịch, trên mặt lộ rõ vẻ không nhịn được.

“Bây giờ cô đang ăn nhờ ở đậu, tốt nhất nên biết rõ thân phận của mình cho tôi.”

“Lục Nghiên Tịch, đừng để tôi phải lặp lại quá nhiều lần.”

“Được, tôi biết rồi.”

Lục Nghiên Tịch nắm chặt tay, dằn xuống toàn bộ sự khó chịu trong lòng.

Bắt đầu từ lúc mới đi vào cho đến bây giờ, Lục Nghiên Tịch vẫn luôn không phát cáu với Tư Bác Văn.

Không biết tại sao, Tư Bác Văn lại thấy vô cùng khó chịu khi nhìn thấy dáng vẻ nhẫn nhục chịu đựng này của Lục Nghiên Tịch.

Dường như anh muốn nhìn dáng vẻ Lục Nghiên Tịch đối nghịch với mình hơn.

Tư Bác Văn xoa xoa đầu mày, bỗng thấy không hiểu được ý nghĩ trong đầu mình.

“Được rồi, cô đi xuống đi.”

Nghe đến đây, Lục Nghiên Tịch cảm thấy như được đại xá, lập tức đi ra bên ngoài.

“Vâng.”

Cô đi theo biển chỉ dẫn trong công ty, đi thẳng tới bộ phận nhân sự.

Cô đi với phòng làm việc của trưởng phòng, nhẹ nhàng gõ cửa một cái.

Cốc cốc cốc…

Sau đó bên trong truyền tới một giọng nữ lạnh lùng: “Vào đi.”

Lục Nghiên Tịch đẩy cửa ra, đi thẳng vào.

“Chào trưởng phòng, em là nhân viên mới, tên Lục Nghiên Tịch, em tới tìm chị để báo cáo.”

Nghe thấy giọng của Lục Nghiên Tịch, đáy mắt trưởng phòng hiện lên sự không kiên nhẫn rõ ràng.

“Là cô đấy à.”

“Được rồi.”

Trước kia cô ta đã nghe nói trong phòng mình có một nhân viên vào bằng cửa sau. Mặc dù chỉ bắt đầu làm từ nhân viên cấp thấp nhưng cũng không phải chức vụ mà hạng người nào cũng có thể vào được.

Nhớ tới Lục Nghiên Tịch là loại người dựa vào quan hệ để vào Tư Thị, không có chút tài cán nào hết, tâm trạng trưởng phòng không được tốt lắm

“Tôi tên là Chu Kha Nguyệt, gọi tôi là chị Nguyệt thôi cũng được. Cô cứ tìm đại một chỗ trống bên ngoài rồi ngồi đó đi.”

Chu Kha Nguyệt tỏ vẻ hơi phớt lờ với Lục Nghiên Tịch, cứ như không muốn bận tâm hay đáp lại gì với cô.

Lục Nghiên Tịch hơi lúng túng: “Vậy em phụ trách công việc gì đây?”

“Cô đi ra ngoài trước đi, có chuyện gì tôi sẽ gọi cô.”

Trong lòng Chu Kha Nguyệt đang không ngừng khinh bỉ, một cái bình hoa như vậy có thể làm được việc quái gì chứ, chắc chắn chỉ lãng phí chức vụ thôi.

Phải biết có rất nhiều người muốn vào Tư Thị mà có xin cũng không vào được, vậy mà lại để Lục Nghiên Tịch này chó ngáp phải ruồi.

Sau khi nghe thấy Chu Kha Nguyệt nói như thế, Lục Nghiên Tịch cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ đành gật đầu.

“Vâng, chị Nguyệt.”

Nói rồi, cô xoay người đi thẳng ra bên ngoài.

Bên ngoài còn có một người đang ngồi bên bàn, để cho khỏi gượng gạo, Lục Nghiên Tịch chủ động lên tiếng chào hỏi.

“Chào cô!”

Nhưng sau đó lại nhận được cái nguýt rõ ràng.

“Có người muốn dựa quan hệ mà vào đây, nhưng mà chắc chắn chị Nguyệt sẽ không để yên đâu!”

Người đang nói chính là Mễ Lộ cùng chung văn phòng làm việc, trước kia khi cô ta vào Tư Thị phải thi năm sáu lần mới vào được.

Bây giờ thấy Lục Nghiên Tịch vào làm việc nhờ quan hệ, sao trong lòng có thể thoải mái cho được.

Lục Nghiên Tịch không nói gì, giương mắt nhìn quét qua Mễ Lộ với vẻ tràn ngập khó hiểu.

“Tôi chẳng cần quan tâm thân phận cô như thế nào, tốt nhất cô ngoan ngoãn chút cho tôi, đừng để đến lúc đó bị đuổi ra ngoài.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.