Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 385: Chương 385: Trao đổi




Lục Nghiên Tịch trở về phòng mình, trong đầu cô cứ văng vẳng những lời Tư Bác Văn nói.

Qua một lúc lâu sau, lúc này cô mới đưa ra quyết định.

Bây giờ khó khăn lắm cô mới thoát khỏi mối quan hệ với Tư Bác Văn. Nếu cô lại tiếp tục tới đó, thế chẳng phải cứ trân trân tự đưa tới tận cửa à?

Suy nghĩ một hồi, Lục Nghiên Tịch quyết định quên đi.

Hơn nữa, bây giờ với thực lực của Lục Thị, cô không tin thật sự không chống nổi một câu nói của Tư Bác Văn.

Lục Nghiên Tịch cứ nghĩ mãi, không cẩn thận cứ ngồi dựa thế rồi ngủ thiếp đi lúc nào.

Chớp mắt đã đến thứ hai.

Tư Bác Văn ngồi trong văn phòng làm việc, nói với trợ lý của mình: “Lục Nghiên Tịch có tới đây không?”

Trợ lý lắc đầu: “Không ạ.”

Tư Bác Văn nâng cổ tay lên nhìn giờ, bất giác nheo mắt lại.

Đã giờ này rồi sao Lục Nghiên Tịch vẫn chưa đến?

Người phụ nữ này đúng là ngày càng to gan.

“Đi, cho Lục Thị biết tay một chút.”

Lục Nghiên Tịch đã không tin những gì anh nói, vậy thì đừng trách anh.

“Vâng thưa tổng giám đốc!”

Bên phía nhà họ Lục.

Mặc dù bây giờ Lục Nghiên Tịch vẫn chưa đến công ty làm việc nhưng cô vẫn rõ động tĩnh bên trong công ty.

Nhìn thấy dự án đã bàn bạc xong bị hủy bỏ hợp tác một cách khó hiểu, Lục Nghiên Tịch không khỏi cảm thấy tức giận.

“Chuyện gì xảy ra thế này?”

Dự án này là do chú Thái đích thân đàm phán mấy ngày trước.

Ngay lúc quan trọng này, sao lại bị hủy bỏ chứ?

Lục Thị vốn đã bị thiệt hại nặng nề rồi, nếu không còn dự án này nữa thì mức độ tổn thất sẽ càng lớn hơn.

Trong lúc Lục Nghiên Tịch không biết phải làm thế nào thì đột nhiên, ánh mắt cô thoáng động.

Lẽ nào là do Tư Bác Văn lén lút giở trò?

Nghĩ đến đây, Lục Nghiên Tịch cầm lấy điện thoại, gọi thẳng cho Tư Bác Văn.

Vừa bấm gọi, giọng nói đầy từ tính của người đàn ông đã vang lên ở đầu dây bên kia.

“Tư Bác Văn, có phải anh lén lút giở trò sau chuyện của Lục Thị không?”

Ngoài Tư Bác Văn ra, Lục Nghiên Tịch đã không thể nghĩ ra còn ai có thể làm được như vậy.

Tư Bác Văn cười khẩy: “Đây chỉ là lời nhắc nhở nho nhỏ thôi.”

“Nếu như cô không coi trọng lời tôi nói, vậy thì đừng trách tôi.”

Câu nói của đàn ông vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn.

Lục Nghiên Tịch siết chặt tay, khuôn mặt nhỏ tái nhợt.

“Anh… anh làm như thế, rốt cuộc có ích gì cho anh chứ?”

Cô đã giao tất cả mọi thứ cho Tư Bác Văn rồi, tại sao người đàn ông này còn muốn nhắm vào cô như vậy?

“Nói nhảm nhiều quá đấy.”

Tư Bác Văn khinh thường liếc mắt, sau đó nói tiếp.

“Nếu ngày mai cô còn không xuất hiện ở Tư Thị thì chắc chắn Lục Thị sẽ càng thảm hại hơn!”

Nói xong, không đợi Lục Nghiên Tịch kịp phản ứng, anh đã thẳng tay cúp điện thoại.

Chỉ còn lại từng đợt âm thanh hệ thống lạnh lẽo truyền tới bên tai.

Ngón tay đang siết chặt điện thoại của Lục Nghiên Tịch cũng trở nên trắng bệch, tại sao lại ép cô đến mức này.

Nhưng lần nào cũng vậy, cô vẫn bó tay hết cách...

Một bên là Lục Thị, một bên là Tư Bác Văn.

Suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng Lục Nghiên Tịch vẫn bất đắc dĩ thỏa hiệp.

Chẳng phải chỉ tới Tư Thị làm việc thôi à? Cô đi là được chứ gì.

Nhưng cô nên nói với mẹ thế nào đây?

Lục Nghiên Tịch đi xuống lầu, nhìn thấy Lý Tang Du đang ngồi trong phòng khách.

“Mẹ…”

Giọng nói của Lục Nghiên Tịch vang lên, khóe miệng Lý Tang Du lập nở một nụ cười xinh đẹp.

“Sao thế Nghiên Tịch?”

Trong mắt Lý Tang Du tràn ngập vẻ yêu thương và quan tâm.

Bây giờ bà không cần bất cứ thứ gì, chỉ cần Lục Nghiên Tịch có thể vui vẻ sống bên cạnh bà, thế là đủ rồi.

“Nghiên Tịch, con xem con đã gầy thành cái dạng gì rồi, mấy ngày nay mẹ nhất định phải chăm sóc con thật tốt.”

“Đừng lúc nào cũng lo lắng đến chuyện của công ty, con cứ yên tâm!”

Lục Nghiên Tịch mím môi, dường như có chút không đành lòng.

“Mẹ…”

“Con muốn bàn một chuyện với mẹ được không ạ?”

“Chuyện gì vậy?”

“Con có chuyện gì thì cứ nói ra.”

Vẻ do dự ngập tràn trong mắt Lục Nghiên Tịch, dường như cô đang cân nhắc nên bắt đầu nói từ đâu.

“Mẹ, con muốn đến công ty làm việc...”

Lý Tang Du liếc cô: “Mẹ còn cho rằng con muốn nói với mẹ chuyện gì chứ.”

“Đi làm thì được, nhưng con phải chăm sóc sức khỏe thật tốt rồi mới đi, trong thời gian này chú Thái của con sẽ chăm lo cho công ty.”

Nghe thấy mẹ nói vậy, Lục Nghiên Tịch cảm thấy đau đầu dữ dội.

“Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi.”

Ban đầu Lục Nghiên Tịch không định nói với mẹ mình, nhưng cho dù không nói ra chuyện này thì mẹ cô cũng sẽ phát hiện ra, nói thẳng ra vẫn tốt hơn.

“Con… con muốn tới Tư Thị làm việc.”

Ngay khi Lục Nghiên Tịch vừa dứt lời, mặt Lý Tang Du lập tức biến sắc.

“Cái gì? Mẹ không đồng ý!”

“Vất vả lắm con mới rời khỏi thẳng đểu cáng đó, bây giờ lại muốn tới đó làm gì?”

Lý Tang Du lạnh lùng nhìn cô: “Nghiên Tịch, mẹ sẽ không bao giờ đồng ý chuyện này đâu.”

Lời quở trách của mẹ liên tục ập tới.

Lục Nghiên Tịch mím môi, quả nhiên đúng như cô nghĩ.

Bây giờ trong lòng mẹ đã có thành kiến với Tư Bác Văn, làm sao có thể cho cô đến công ty đó được.

Nhưng bây giờ ngoài việc đến Tư Thị ra, cũng không còn cách nào khác.

Lý Tang Du nhìn Lục Nghiên Tịch rồi nói thẳng: “Nghiên Tịch, con đừng nói với mẹ là bây giờ trong lòng con vẫn còn tên bội bạc đó đấy nhé?”

Lục Nghiên Tịch làm vậy khiến Lý Tang Du không khỏi hiểu lầm.

Lục Nghiên Tịch vội vàng lắc đầu: “Sao có chuyện đấy được ạ!”

Sau bao nhiêu chuyện xảy ra như vậy, làm sao trong lòng cô còn có thể thích Tư Bác Văn được nữa chứ.

Cô đã quên lâu rồi...

“Mẹ, con không thể giải thích với mẹ chuyện này ngay được, nhưng con bắt buộc phải đến Tư Thị.”

Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc này của Lục Nghiên Tịch, Lý Tang Du cũng cau mày.

“Nghiên Tịch, con nói cho mẹ biết, có phải thằng nhóc đó lại tới tìm con đúng không?”

Nếu không phải ý định của Lục Nghiên Tịch, khả năng duy nhất cũng chỉ có điều này thôi.

Nói xong, Lý Tang Du cũng hơi tức giận.

“Không được! Mẹ phải đi tìm thằng nhóc khốn kiếp đó để tính sổ!”

“Làm hại nhà họ Lục chúng ta ra nông nỗi này thì cũng thôi đi, thế mà còn muốn dây dưa với con nữa.”

Thấy mẹ đang định đứng dậy, Lục Nghiên Tịch cũng bị dọa sợ.

Cô nhanh chóng đưa tay ra giữ mẹ mình lại.

“Mẹ, không phải đâu!”

Lục Nghiên Tịch cụp mắt, che giấu suy nghĩ trong đáy mắt

“Mẹ đừng đoán mò linh tinh nữa.”

“Nhưng con cam đoan với mẹ rằng, con nhất định bảo vệ bản thân thật tốt, sẽ không giống như trước đây đâu.”

Lần này cô đến Tư Thị, cũng có mục đích khác.

Lý Tang Du cau mày, vốn dĩ vẫn định không đồng ý.

Nhưng chưa kịp nói lời nào, Lục Nghiên Tịch đã ôm lấy cánh tay bà không ngừng làm nũng.

“Mẹ, mẹ đồng ý với con đi mà.”

“Con nhất định sẽ không ngốc như vậy nữa đâu.”

Lý Tang Du bất đắc dĩ thở dài, sao bà có thể không nhìn ra được Lục Nghiên Tịch đang cố giả vờ kiên cường chứ.

Nếu bà đoán không sai, chắc chắn Tư Bác Văn lại tới đe dọa con bé.

Bà đau lòng ôm lấy Lục Nghiên Tịch: “Được rồi, đứa ngốc của mẹ!”

“Đều do mẹ vô dụng, không thể bảo vệ được con.”

Nếu họ không làm liên lụy tới Lục Nghiên Tịch, bây giờ con bé cũng không đến nông nỗi này.

Trong mắt Lý Tang Du đầy vẻ tự trách và hối hận.

“Ngay từ đầu mẹ không nên tin thằng nhóc đểu cáng đó, bị thằng nhóc đó lừa gạt!”

“Được rồi mà mẹ, đừng nói chuyện trước đây nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.