“Cảm ơn cô.” Lý Tang Du cười với người giúp việc một tiếng, tỏ vẻ biết ơn sự quan tâm của giúp việc
“Thật ra cô Lý không cần cảm ơn tôi đâu, đây đều là chuyện cậu chủ đã dặn dò trước.”
Lý Tang Du mở cửa đi vào phòng tắm mới phát hiện trong phòng tắm có đầy đủ mọi thứ, ngay cả quần áo để thay cũng đã chuẩn bị xong.
Cô cầm quần áo lên xem, kích thước đều là size của cô, Lý Tang Du buông quần áo xuống, bị một thứ khác thu hút sự chú ý.
Trong bồn tắm lớn có cánh hoa hồng, chóp mũi cô quanh quẩn mùi hương của sữa bò, đây là nước tắm sữa bò hoa hồng cô thích nhất, chẳng lẽ tất cả mọi thứ đều là trùng hợp sao.
Bây giờ cô không rảnh suy nghĩ nhiều nữa, cô vội vàng cởi quần áo bẩn trên người xuống, từ từ đi vào trong bồn tắm.
Lý Tang Du thoải mái ngâm trong sữa bò, hỏi nữ giúp việc ở ngoài cửa: “Quần áo này ở đâu ra thế?”
Trông giống đồ mới.
“Là cậu chủ chuẩn bị, lúc cô đi vào, cậu chủ đã dặn dò chúng tôi mua cho cô.”
Ặc…
Thời Nhiên Phong thật quá chu đáo, nếu cô chưa kết hôn, chắc chắn cô sẽ chọn người đàn ông như vậy.
Mấy năm kết hôn với Lục Huyền Lâm, người cô gọi là chồng kia còn chưa từng chuẩn bị quần áo cho cô, không ngờ Thời Nhiên Phong lại làm được.
“Cô Lý, cô là người phụ nữ đầu tiên cậu chủ dẫn về nhà đấy.”
Lời này là có ý gì?
Chẳng lẽ giúp việc nghĩ cô là người tình của Thời Nhiên Phong?
Lý Tang Du bị suy nghĩ này làm giật mình, cô không dám nghĩ tiếp nữa.
“Thật ra tôi và cậu chủ của cô chỉ là…” Lý Tang Du giải thích: “Chỉ là bạn thôi.”
Cô đã kết hôn rồi, không thể để người khác hiểu lầm được.
Cô giải thích cũng không nghe thấy giúp việc đáp lời, cho nên đành từ bỏ, sau chuyện lần này, xác suất gặp lại Thời Nhiên Phong cũng không khác trúng số là mấy.
Sau khi tắm thoải mái một lúc, cuối cùng cô cũng thoải mái thay quần áo sạch vào.
Cô nhìn mình trong gương, quần áo rất vừa người, giống như may riêng cho mình vậy, không biết anh ta mua được quần áo này ở đâu.
Lý Tang Du mặc bộ váy xinh đẹp đi ra khỏi phòng tắm, mái tóc dài vẫn còn hơi ướt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo vô tình có thêm chút quyến rũ.
“Cô Lý, cô thật xinh đẹp.” Giúp việc thấy cô đi ra khỏi phòng tắm, giật mình nhìn cô.
Nghe thấy có người khen mình, Lý Tang Du cười ngượng ngùng, khuôn mặt ửng đỏ, hầy, Lục Huyền Lâm chưa từng khen mình xinh đẹp bao giờ, thật sự là một chuyện vô cùng đáng buồn với cô.
Ăn no rồi, cũng đã tắm xong, cô bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Lúc Lý Tang Du quay lại phòng khác, cô phát hiện sofa lúc trước đã thay cái khác.
“Đây là lệnh của cậu chủ, không cần cái trước đó nữa.” Nữ giúp việc giải thích.
Lý Tang Du thầm lè lưỡi, cũng may chỉ ngồi sofa, nếu ngồi giường thì chẳng phải sẽ vứt nguyên cái giường đi luôn sao.
“Cô đi đi, tôi tự nghỉ ngơi một lát là ổn rồi.” Lý Tang Du không quen cứ bị giúp việc đi theo suốt như thế, việc này ít nhiều khiến cô cảm thấy mất tự nhiên.
“Cô Lý cần dặn dò gì cứ nói nhé.”
“Được!”
Sau khi nữ giúp việc lui xuống, Lý Tang Du vừa mới ngồi xuống đã buồn ngủ díp cả mắt lại.
Khi cô thức dậy, mở mắt ra mới phát hiện trời bên ngoài đã tối.
Cô nhìn đồng hồ bên ngoài phòng khách: “Trời ạ, đã muộn thế này rồi sao.” Lý Tang Du không nhịn được giật mình thốt lên.
“Ừm, còn chưa muộn lắm, chỉ mới bảy giờ rưỡi thôi.”
Nghe thấy có người nói chuyện, Lý Tang Du mới giật mình phát hiện Thời Nhiên Phong đang ngồi trên sofa ở một bên.
“Sao… sao anh lại ở đây?”
Lý Tang Du trợn to mắt nhìn Thời Nhiên Phong, anh ta tiện tay để tạp chí trong tay qua một bên.
“Tôi không thể ở đây à?”
Cũng đúng, đây là nhà của người ta.
“Anh nên đánh thức tôi sớm một chút.” Lúc này Lý Tang Du mới phát hiện mình ngủ giống như lợn vậy.
Cô thật sự rất mệt mỏi, tối hôm qua gần như không được ngủ, chỉ chợp mắt một lúc khi là quần áo cho Thái Vũ Hàng.
“Có thể tận mắt nhìn thấy người đẹp ngủ cũng là một sự hưởng thụ.”
Nếu là người đàn ông khác nói ra lời này chắc chắn sẽ nghe rất tuỳ tiện. Nhưng người nói ra là Thời Nhiên Phong, ngược lại còn mang theo chút hài hước.
Nhưng từ trước đến giờ Lục Huyền Lâm còn chưa từng khen cô.
…
Buổi tối, Lục Huyền Lâm về đến biết thự, câu nói đầu tiên là: “Người đâu?”
Dì Vương biết anh đang hỏi ai: “Vẫn chưa về.”
Câu trả lời này khiến Lục Huyền Lâm vì diễn kịch rất thành công mà từ chối tiệc ăn mừng cố ý trở về tìm Lý Tang Du sa sầm mặt: “Gọi điện thoại, xem rốt cuộc cô ta chết ở đâu rồi?”
Mấy phút sau, dì Vương nói là điện thoại không gọi được.
Dám tắt máy? Người phụ nữ này ngày càng to gan rồi.
Lục Huyền Lâm lại ra lệnh gọi điện thoại cho nhà họ Lý.
Nhưng câu trả lời vẫn là không tìm thấy Lý Tang Du.
Rốt cuộc người phụ nữ này đang ở đâu?
Lục Huyền Lâm suy nghĩ một lúc lâu mới phát hiện sau khi vở kịch kết thúc, Thái Vũ Hàng đã rời đi trước, chẳng lẽ Lý Tang Du lại đi tìm Thái Vũ Hàng rồi?
Nghĩ đến đây, anh tức đến mức suýt đập điện thoại.
Lúc này, điện thoại reo lên, mắt Lục Huyền Lâm sáng lên, nhưng sau khi nhìn thấy thông báo cuộc gọi thì ánh mắt lại trở nên tối tăm, anh nghe máy, còn chưa nói gì, trong điện thoại đã vang lên giọng nói của Nhã Kỳ.
“Còn phải đợi bao lâu nữa?” Mộ Nhã Kỳ ngồi trong xe ở bên ngoài biệt thự hỏi.
“Lập tức ra ngay.” Lục Huyền Lâm là mượn cớ về lấy đồ, xem thử Lý Tang Du có về nhà không.
Không ngờ lại không có.
Người phụ nữ này bị thương đầu gối không ngoan ngoãn ở trong nhà, còn dám lén hắn đi ra ngoài gặp đàn ông, đợi anh về xem anh xử lý cô thế nào.
Lục Huyền Lâm vội vàng đi ra khỏi biệt thự.
…
Nhà cũ nhà họ Lục.
Việc Mộ Nhã Kỳ đến tựa như viên đá rơi vào mặt hồ tĩnh lặng, tạo thành những đợt gợn sóng.
Mọi người đều ra ngoài nói chuyện với nhau.
“Ông nội, nghe nói ông bị bệnh nên Tiểu Kỳ cố ý đến thăm ông đấy.” Mộ Nhã Kỳ ngồi bên cạnh ông cụ Lục, làm nũng tựa như trẻ con.
Nhà họ Mộ và nhà họ Lục qua lại mấy đời, con cháu hai nhà cũng chơi cùng nhau từ nhỏ đến lớn.
“Tiểu Kỳ đúng là ngoan, còn nhớ đến người ông này.” Ông cụ Lục vì chuyện Lý Tang Du “phá bỏ” đứa bé mà bị bệnh mấy ngày mới đỡ hơn một chút.
“Tiểu Kỳ, mấy năm không gặp, cháu ngày càng giống mẹ rồi, năm đó mẹ cháu là hoa khôi của trường bọn dì đấy.” Mẹ Lục hiền từ nói.
Được khen như vậy, Mộ Nhã Kỳ vô cùng vui vẻ, ngọt ngào đáp lời: “Dì cũng ngày càng trẻ, da còn đẹp hơn da cháu nữa.”
“Xem cái miệng nhỏ nhắn của cháu kia, nói chuyện ngọt như mật vậy.” Mẹ Lục được nịnh nọt đến cười tươi rói.
“Hầy, năm đó cháu còn quá nhỏ, nếu không đã để Huyền Lâm cưới cháu làm vợ rồi.” Mẹ Lục tỏ vẻ tiếc nuối.
Nghe thấy lời này, mắt Hà Thất Thất sáng lên: “Bây giờ cũng không muộn mà, dù sao Lý Tang Du cũng không sinh con, ly hôn cho rồi, để anh cưới Tiểu Kỳ tốt biết bao!”
Mộ Nhã Kỳ vội nói: “Không thể làm thế, sao tôi có thể phá hoại gia đình của anh Lục Huyền Lâm được.”
Lục Huyền Lâm nhíu chặt mày, làm như không nghe thấy lời của mọi người.
“Ai bảo Lý Tang Du khó ưa chứ, cái gì cũng không làm được, ngay cả đứa nhỏ cũng không giữ được, còn giữ lại làm gì? Ăn cơm chùa sao?” Hà Thất Thất tỏ vẻ ghét bỏ.