Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 30: Chương 30: Nhân vật đảo ngược




Hà Thất Thất nói chuyện rất hiên ngang, giống như không biết kẻ đầu sỏ chính là mình vậy.

Đối với một gia tộc lớn như nhà họ Lục, kết hôn mấy năm vẫn không có con, dù là một người phụ nữ xuất sắc hơn nữa cũng chẳng có chút giá tị nào.

Vì thế ông cụ Lục còn cố ý giả bệnh mới trông được một đứa cháu, không ngờ phúc mỏng duyên cạn, cuối cùng vẫn không thể giữ lại.

Mọi người người này nói một câu, người kia nói một câu, đều là những lời chê bai Lý Tang Du.

Lục Dĩ Mai không nghe tiếp được nữa, vừa định lên tiếng thì Lục Huyền Lâm đã quát lên.

Anh cảm thấy những lời này vô cùng chói tai, anh đập mạnh lên bàn một cái: “Đủ rồi, đừng nói nữa.”

“Anh, những chuyện này đều là sự thật.” Hà Thất Thất không sợ chết nói.

Lục Huyền Lâm lạnh lùng nhìn Hà Thất Thất: “Nói thế nào cô ấy cũng là chị dâu của em, là vợ anh, là con dâu trưởng của nhà họ Lục, cho dù cô ấy có không tốt thế nào, chỉ cần còn mang cái danh mợ chủ nhà họ Lục thì em phải tôn trọng cô ấy.

Hà Thất Thất bị những lời này làm nghẹn họng.

Mộ Nhã Kỳ nghe vậy thì chân mày giật giật, trực giác của phụ nữ luôn rất nhạy bén.

Lúc ở trong phòng trang điểm của công ty, cô ta cho rằng Lục Huyền Lâm không có tình cảm với Lý Tang Du.

Nhưng chuyện diễn ra lúc này khiến cô ta cảm thấy anh có tình cảm với Lý Tang Du.

Nếu thật sự có tình cảm, tại sao lại sỉ nhục Lý Tang Du ở trước mặt nhiều người như thế trong phòng trang điểm?

Lục Huyền Lâm đã không còn hứng thú nói chuyện tiếp nữa mở ti vi lên, nhưng lại cầm báo đọc. Anh không muốn xem ti vi, chỉ muốn mượn tiếng trong ti vi át đi tiếng nói chuyện khiến người khác khó chịu kia thôi.

“Hoạt động quyên tiền công ích của tập đoàn Lục Thị hôm nay rất thành công, số tiền thu được toàn bộ quyên cho…”

Tin tức trong ti vi khiến Lục Huyền Lâm liếc mắt nhìn sang, sau đó lại nhìn về phía tờ báo trong tay.

“Mọi người nhìn kìa, đó không phải là Lý Tang Du sao?” Hàn Thất Thất nhanh mắt phát hiện trong ti vi đang chiếu cảnh Lý Tang Du đứng trên bục bị các fan ném đồ, bên dưới là tiếng mắng chửi rất khó nghe.

Lục Huyền Lâm đang cầm báo, như đôi mắt lại nhìn về phía ti vi, báo bị anh nắm chặt đến mức có thể rách bất cứ lúc nào.

Người phụ nữ ngu ngốc, sao lại không đi xuống? Tự dưng không làm gì lại bị người ta ném đồ, cô là lợn sao?

Lúc này anh mới nhớ ra lúc nhìn thấy Lý Tang Du ở cánh gà, trên trán cô có vết thương. Lúc đó anh không chú ý, chỉ muốn khiến cô bớt kiêu ngạo, bây giờ nghĩ lại mới thấy mình thật sự quá vô tâm với cô.

Lục Huyền Lâm cảm thấy vô cùng khó chịu, anh từ từ buông báo xuống, nhìn chằm chằm vào ti vi.

Người quay không nhìn thấy tình huống ở cánh gà, cho nên khi Lý Tang Du xuất hiện trong ống kính một lần nữa, trên đầu gối cô lại có thêm hai vết thương, trông rất nhếch nhác, vẻ mặt ủ rũ.

Nhớ tới dáng vẻ bị ngã của Lý Tang Du, nhớ tới đôi mắt trong suốt bướng bỉnh của cô, trái tim Lục Huyền Lâm không khỏi thắt lại.

Ống kính vẫn đuổi theo bóng lưng của Lý Tang Du, cô đi rất chậm, còn hơi lảo đảo, cuối cùng đứng ở đầu cầu ngẩng mặt lên trời ngẩng người, vẻ mặt hoảng hốt, trông vừa tịch mịch vừa cô đơn.

Không biết cô đang nói gì, chỉ có thể nhìn ra cô đang hô to, giơ hai tay ra như muốn nắm lấy cái gì đó, tựa như một đứa bé không nơi nương tựa muốn có một cái ôm ấm áp.

Hình ảnh này khiến Lục Huyền Lâm không nhịn được siết chặt tay.

Tại sao phải kiêu ngạo như thế chứ?

Cúi đầu một lần sẽ chết sao?

Hôm nay trong phòng trang điểm của công ty, nếu cô có thể cúi đầu chịu thua, anh sẽ bỏ qua cho cô.

Nhưng cô không làm thế.

Hai người đấu với nhau hai năm, không ai phục ai, cũng không ai nhượng bộ trước.

Lý Tang Du trong ống kính hai mắt đờ đẫn chậm rãi đi về phía đường lớn không ngừng có xe qua lại.

Lục Huyền Lâm hơi híp mắt, quên mất cả hít thở.

“Cô ta đang làm gì thế? Chẳng lẽ lại muốn tự sát lần nữa?” Hà Thất Thất cười khẩy.

“Câm miệng!” Lục Huyền Lâm đột nhiên quát to.

Hàn Thất Thất sợ đến mức ngậm miệng lại, nhưng mắt vẫn còn nhìn chằm chằm ti vi, cô ta muốn xem cuối cùng Lý Tang Du đã chết hay chưa.

Nhưng vào thời điểm mấu chốt này, hình ảnh trên ti vi đột nhiên dừng lại.

Lục Huyền Lâm đi lên đập ti vi một cái.

Thời khắc quan trọng như thế lại bị đứng máy?

“Anh Lục Huyền Lâm, không phải ti vi có vấn đề, mà là người ta chỉnh video, anh xem video lại tiếp tục rồi kìa.” Mộ Nhã Kỳ tốt bụng nhắc nhở, hành động của Lục Huyền Lâm cho cô ta biết, anh rất để ý đến người phụ nữ Lý Tang Du kia.

Lúc Lý Tang Du đang từ từ đến gần đường lớn, đột nhiên được một cánh tay kéo về.

Lục Huyền Lâm thầm thở phào.

Với tính tình của Lý Tang Du, anh không tin cô sẽ tự sát, giống như sau khi mất con cô cũng sẽ không tự sát vậy. Về phần tại sao lại nhảy xuống biển thì anh vẫn chưa nghĩ ra. Dù anh không tin cô sẽ tự sát, nhưng ngoài miệng chắc chắn anh sẽ không thừa nhận.

Vì anh không muốn thua trước mặt cô!

Lục Huyền Lâm vừa mới thở phào một hơi, ngay sau đó lại bắt đầu nổi giận.

Lý Tang Du bị một người đàn ông ôm lấy, mà cô còn nằm yên trong lòng người đàn ông này.

Anh chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông, chứ không nhìn thấy khuôn mặt anh ta.

Người đàn ông này không phải Thái Vũ Hàng.

Rốt cuộc bên cạnh cô có bao nhiêu người đàn ông?

Lục Huyền Lâm cảm thấy lồng ngực có một ngọn đuốc đang cháy lên.

Là anh quá lơ là với cô nên mới để cô có cơ hội ra ngoài quen biết hết người đàn ông này đến người đàn ông khác như thế sao?

Cảnh này khiến cả nhà họ Lục rơi vào yên tĩnh, nhưng sau đó lại trở nên ầm ĩ.

“Còn ra thể thống gì nữa!” Ông cụ Lục tức giận gõ gõ cái gậy.

“Huyền Lâm, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Mẹ Lục cũng không xem tiếp được nữa.

“Mợ, con đã nói với mợ Lý Tang Du không đáng tin rồi, thế mà anh còn không, bây giờ nhìn đi, bị lộ nguyên hình rồi đúng không.” Hàn Thất Thất châm dầu vào lửa.

Chỉ có Lục Dĩ Mai phát hiện điểm không đúng: “Huyền Lâm, sao Tiểu Du đi làm ở tập đoàn Lục Thị lại bị ức hiếp thành thế này? Người không biết còn tưởng nhà họ Lục chúng ta ỷ thế hiếp người đấy.”

Lời nói này khiến Lục Huyền Lâm nghẹn họng.

Đúng là anh ỷ thế hiếp người thật.

“Nếu chị bị đối xử như vậy, ai tốt với chị, chị sẽ nhào vào lòng người đó.” Lời nói của Lục Dĩ Mai lập tức khiến mọi người ngưng phê bình Lý Tang Du.

“Nhãi con, sao Tiểu Du lại bị người ta ức hiếp thành thế này? Mau đi điều tra, nhất định phải điều tra rõ ràng. Không thể để người khác cho rằng nhà họ Lục chúng ta bạc đãi người ta được.” Ông cụ cũng phát hiện vấn đề không đúng.

“Đúng thế, xem ra con bé Tiểu Du thật sự chịu nhiều uất ức lắm, con bé đâu rồi? Tối nay sao không thấy con bé?” Lúc này mẹ Lục mới phát hiện tối này không nhìn thấy Lý Tang Du.

Lục Huyền Lâm khó chịu từ nãy đến giờ đứng dậy, nét mặt nghiêm túc, không nói một lời đi ra ngoài.

Lúc tất cả mọi chuyện diễn ra với Lý Tang Du, anh đều có mặt ở đó, bây giờ nghĩ lại mới thấy anh thật sự hơi quá đáng.

Đến mức cô nhào vào lòng người khác, anh cũng không có tư cách nổi giận.

Tất cả vết thương trên người cô đều do anh gây ra.

Gặp người có thể quan tâm cô, anh có thể làm gì? Chỉ có thể đứng nhìn mà thôi.

Gió đêm hơi lạnh thổi tắt lửa giận của Lục Huyền Lâm, nhưng không thể thổi bay nỗi buồn rầu trong lòng.

Rốt cuộc bây giờ cô đang ở đâu?

Tại sao không nghe điện thoại?

Còn ở bên cạnh người đàn ông kia sao?

“Đang nghĩ gì vậy?” Giọng nói của Mộ Nhã Kỳ vang lên sau lưng anh.

Cắt ngang những suy nghĩ rời rạc của anh.

“Nếu người cậu thích là Lý Uyển Khanh, vậy tại sao phải cưới Lý Tang Du mà mình không thích?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.