Bà Mối Vương Phi

Chương 5: Chương 5




Sắc xuân tươi đẹp, gió nhẹ như nước. Trong chỗ sâu trong đình, nữ tử mặc y phục màu trắng ánh mắt cụp xuống bộ dạng phục tùng, lẳng lặng dựa vào trong một bộ ngực cường tráng như bức tường, tay ngọc nhẹ nắm ống tay áo của nam tử.

“Nghi ngôn uống rượu, cùng tử giai lão. Cầm sắt ở ngự, ai cũng tĩnh hảo.” Chu môi than nhẹ, uyển chuyển lưỡng lự thưởng thức bài thơ cổ này.

“Đây là bài thơ đầu tiên ta dạy cho nàng, nàng còn nhớ rõ trong lòng sao? Còn nhớ rõ ý nghĩa của nó sao? Vũ nhi, vi phu muốn nghe.” Thuần Vu Thiên Hải cúi đầu, dán vào lỗ tai trắng như tuyết mà nói nhỏ.

Nàng ngượng ngùng nói: “Nhất cơm nhất cơm, dưới ánh trăng hàng năm, đều canh giữ lẫn nhau ở cùng nhau, ân ái giống như đàn cầm cùng đàn sắt hoà với tiếng đàn tốt đẹp động lòng người, dù cho trong bất cứ hoàn cảnh nào vĩnh viễn đều hạnh phúc”.

“Phía dưới có nghĩa như nào?“

“Cần phải, biết tử đến chi...... Biết tử thuận chi......” Câu này ở trong văn chương của “ Kinh Thi - Trịnh phong”, nàng thuộc làu làu.

“Nàng đã quên ta là nói như thế nào sao? Cũng do nàng xấu hổ mà không chịu nói ra?” Hắn ôn nhu đánh gãy nàng, lại sủng nịch cùng tình ý thâm sâu than nhẹ,“Biết nàng quan tâm đến ta, biết sự chăm sóc của nàng đối với ta, biết nàng chấp nhận sống chết vì ta, biết tình thâm ý trọng của nàng, vi phu đem tình thâm làm quà tặng, từ nay về sau đưa tình cảm quay về với giai nhân, để giai nhân giác ngộ được hậu đãi.”

Tình cảm dạt dào, mũi Tố Vũ lại bị khiêu khích từng trận chua xót. Nàng cúi xuống, hai tay vân vê tay áo của nam tử, sau một lúc lâu, nàng nói: “Nếu có một ngày, thiếp thân cùng Vương gia ly tán, lại không thể gặp nhau, chỉ mong Vương gia hãy quên ta.”

“Đứa ngốc, đang nói cái gì mà ngốc thế?” Đáy lòng hắn nổi lên cảm giác không vui, nhưng vẫn thấp giọng thông báo,“Ta sẽ không cho nàng rời đi khỏi tầm mắt. Cho dù nàng có rời đi, ta cũng sẽ đuổi theo thân ảnh của nàng mà đi, nhất định sẽ đem nàng trở về.”

Nước mắt đã tràn đầy viền mi, hắn trả lời khiến cho nàng vừa mừng vừa vui.

“Nếu có một ngày thiếp yêu người khác, Vương gia sẽ thả cho thiếp tự do sao?”

Những ngón tay dài tinh tế bị một đôi bàn tay to màu đồng chặt chẽ nắm lấy, lực đạo đột nhiên mang theo giận dữ cùng cảnh cáo.

“Trên cuộc đời này, chỉ có ta yêu nàng, chỉ cho phép ta mới có được nàng, nếu có người thứ hai, ta sẽ giết hắn, đem nàng đoạt lại.”

“Thiếp nếu như sẽ chết? Vương gia còn muốn đi theo thiếp sao?”

“Nếu như nàng bỏ ta mà đi trước, bổn vương gia tuyệt đối không lấy ai, tuân thủ lời thề đối với nàng, một mình sống đến già, cùng nàng gặp nhau dưới hoàng tuyền.”

“Vương gia, thả Tố Vũ đi thôi.” Nàng cầu hắn. Nàng muốn mau mau thoát khỏi nơi này, làm cho hắn sớm có thể có con nối dòng.

“Ta nói rồi, Nhất cơm nhất cơm, dưới ánh trăng hàng năm, đều canh giữ lẫn nhau ở cùng nhau, ân ái giống như đàn cầm cùng đàn sắt hoà với tiếng đàn tốt đẹp động lòng người, dù cho trong bất cứ hoàn cảnh nào vĩnh viễn đều hạnh phúc. Nàng muốn ta không tuân theo lời thề sao?”

“Thiếp không thể vì gia tộc Thuần Vu sinh người kế thừa, không thể , thiếp cũng không có biện pháp nhìn chàng lấy người khác.”

“Vũ nhi, nữ nhi trong thiên hạ nhiều bao nhiêu, nhưng ta chỉ muốn một mình nàng, ta chỉ muốn hài tử của nàng, nếu không có, ta cũng không cần cái gì mà thế tử.”

Gắt gao mà ôm nam nhân trước mắt, nàng vùi đầu khóc nức nở. Nam tử của nàng ôm chặt lại, theo thói quen ngũ quan trên mặt một mảnh ôn nhu cùng nghiêm túc và lạnh lùng, hai tay lại yêu thương chụp phủ lưng ngọc của nàng.

Trong xuân sắc nồng đậm, tổng thể làm cho người ta cảm thấy đau buồn.

Có lẽ chỉ vì mắt thấy xuân tẫn hoa tàn, cẩm tú thì giờ dần dần tiêu tán.

Theo thời gian dần trôi đi, khoảng cách và kỳ hạn mà lão Vương phi cấp cho nàng cũng càng ngày càng gần, Tố Vũ thủy chung không thể nghĩ được phương pháp rời đi, sau nàng mới nhớ tới thời gian trên đường nàng từ Chiêu Lăng trở về Thanh Châu nhặt được hồ ly tinh, nàng nhớ rõ hắn nói hắn biết một ít pháp thuật, nếu hắn có thể báo đáp ơn của nàng, thỉnh nàng cứ việc nói, nhưng khi nàng đưa ra yêu cầu của chính mính thì Tiếu nhi lại càng lo lắng cho nàng, bởi vì hắn tuy rằng không hiểu được tình yêu, nhưng hắn nhìn ra được nàng thực sự để ý phu quân của nàng.

Nhưng mà nàng làm gì có lựa chọn nào khác? Lại một lần nữa lão Vương phi phái người đến cảnh cáo nàng, nàng rốt cục hạ quyết tâm, kéo váy, bước nhanh đi vào góc không người.

“Tiếu nhi?” Nàng đối với mọi nơi gọi nhỏ.

“Tỷ tỷ gọi ta.” Rất nhanh phía sau thân thể của nàng xuất hiện một thiếu niên cười hì hì.

“Ngươi lại chạy ra ngoài chơi ?”

“Không có.” Thiếu niên cười đến ngốc nghếch.

“Đem đạo phù kia cho ta đi.” Nàng vươn cánh tay trắng mềm.

“Tỷ tỷ đã nghĩ tốt rồi?”

“Ân, chung quy phải rời khỏi, dùng phương thức này có lẽ mới có thể cắt đứt tuyệt đối ý nghĩ của hắn, khiến hắn không thể không buông tay. Chính là sẽ liên lụy ngươi vì ta làm một việc như vậy.”

“Ta thật không quan hệ , nhưng là tỷ tỷ sẽ rất vất vả.”

“Muốn đi Trường An sao? Chúng ta xong xuôi việc này liền nhau cùng đi Trường An. Mang ngươi đi đến địa danh nổi tiếng phía Tây ăn đồ ăn của người hồ, đi đến chợ phía đông xem kịch.” Nàng muốn cười nói, nước mắt lại hoen mi.

“Tỷ tỷ.” Tiếu nhi nhíu mày.

“Tiếu nhi, cầu ngươi, nói cho ta biết phải làm như thế nào.”

Nàng cầu hắn như vậy, hắn còn có thể do dự chần chờ thế nào được nữa.

“Cho ngươi. Đêm nay đem tóc của ngươi cùng với phù này đốt thành tro để vào trong nước trà, người uống vào, sẽ vĩnh viễn quên ngươi, các chuyện liên quan đến ngươi.”

“Tiếu nhi, đêm nay giờ tý đến phía sau núi Phật đường chờ ta, chúng ta cùng nhau rời đi.” Thu lá bùa, nàng cầm tay thiếu niên thực kiên định nói.

“Tỷ tỷ, không bằng chờ một chút, để cho ta thử xem cách dùng thuật thay đổi khuôn mặt ngươi.”

“Phải đợi bao lâu?”

“Một trăm năm.” Hắn xấu hổ cúi đầu. Nhân loại sống quá ngắn, căn bản chờ không được thời gian lâu như vậy.

“Tiếu nhi, cám ơn ngươi.” Nàng rưng rưng liều mạng lắc đầu.

Cáo biệt Quân Mạc Tiếu, nàng làm như lời hắn nói, đốt phù cho vào ly trà, để cho toàn bộ người đã từng hầu hạ nàng uống, cuối cùng, còn lại một ít, nàng hoà vào ấm trà ngọc, mang đến trước mặt phu quân.

Nàng trơ mắt nhìn hắn uống hết.

Hình ảnh chậm rãi bắt đầu chớp lên, bàn tay nàng đau nhức vô cùng…..

Nàng đột nhiên trợn mắt, nhìn thấy bản thân không mặc tố sam ướt đẫm, mà là quần áo màu đỏ . Tố Vũ đã biến mất, giờ khắc này nàng là Cô Sương.

“Ngươi đã tỉnh?” Hai con mắt bí hiểm nâng lên, đáy mắt tơ máu rõ ràng có thể thấy được.

“...... Vương gia.” Nàng nhẹ giọng gọi hắn. Nàng cả người đau đớn, đầu váng mắt hoa, hơi thở mong manh, bàn tay bị thương đã được băng bó xử lý, nhưng vẫn không có tri giác nào.

“Thái y, còn không mau lại đây bắt mạch.” Thuần Vu Thiên Hải không vui quay đầu nhìn về phía mười mấy ngự y đang đứng ở cạnh cửa vô cùng cung kính .

“Dạ, Vương gia.” Các ngự y phía sau vượt lên trước vây bao quanh màn trướng màu hồng trước giường.

“Vương gia, ngươi đã ba ngày không nhắm mắt, nơi này giao cho chúng thần là được rồi.” Lão ngự y cầm đầu nói những lời khuyên nhủ.

“Đúng vậy, Vương gia, nơi này giao cho nô tỳ đi.” Liên phu nhân cũng khuyên bảo.

“Không biết rõ Cô Sương bị bệnh gì, bổn vương tuyệt đối không nghỉ ngơi.”

“......” Các ngự y ngươi xem ta, ta xem ngươi, đều bó tay không có biện pháp. Bọn họ suốt đêm bị Nghi vương triệu đến Hưng Khánh cung, đối mặt với nữ tử đang mê man bất tỉnh, bọn họ thay nhau bắt mạch lại, vị phụ nhân này trừ bỏ tâm tư tích tụ, bàn tay có một vết thương ngoài ra cũng không có chứng bệnh gì khác, thật sự là làm cho Thái y bọn họ khó xử.

Từ sau mành trướng màu hồng bước ra, nàng khó khăn thở dốc, chân trần bước trên mặt đá thạch lạnh như băng.

Khuôn mặt nàng mang vẻ đẹp đến kinh ngạc. Vẻ suy yếu bao phủ khuôn mặt xinh đẹp kia làm cho người ta muốn yêu thương.

“Ngươi muốn làm gì?” Thuần Vu Thiên Hải trở lại, đè lên bàn tay lạnh như băng, “Trở về nằm.” Khẩu khí trước nay chưa từng nghiêm khắc đến vậy.

Nàng chua xót cắn môi, tay áo màu đỏ giương lên, vươn ra về phía bàn tay thân thiết của hắn, toàn bộ thân mình quỳ đến trên mặt đất. Nàng từng ngụm từng ngụm hít vào nói: “Thỉnh Vương gia để dân phụ ra ngoài!”

“Ngươi......” Ánh mắt hắn màu đỏ tươi phẫn nộ trừng mắt, ngực như bị đâm một nhát.

“Dân phụ, muốn đi ra ngoài! Không cần...... ở trong Hưng Khánh cung. Dân phụ trời sinh mệnh hèn, chịu không nổi không khí phú quí này, mới có thể bị bệnh. Buông tha ta đi, Vương gia người sẽ không hại chết dân phụ chứ.” Nàng kiên quyết nói. Mặc dù đau lòng muốn chết, nhưng nàng cũng không thể vi phạm lời thề.

“Ngươi thật sự phải đi?” Nàng như thế nhưng lại nóng lòng muốn thoát khỏi hắn, hắn cảm thấy thật sự mất mát.

Liên phu nhân cùng các ngự y đều hoa mắt choáng váng, nói cái gì cũng nói không nên lời.

“Không thể đi! không thể!”

“Nếu bổn vương thật tình với ngươi, có thể lưu lại ngươi sao?” Hắn thử hỏi.

“Lưu cũng không được, dân phụ phải về nơi mình nên ở.” Trả lời rõ ràng vô tình.

Hắn cực kỳ tức giận, nàng nói hắn sẽ hại chết nàng? Dời ánh mắt khỏi bộ quần áo màu đỏ kia, Thuần Vu Thiên Hải nhắm mắt cắn răng, tim đau đớn vô cùng, ba ngày qua hắn không hề ngủ, đổi lấy cũng là sự bài xích của nàng. Nàng có biết hắn lo lắng cho nàng bao nhiêu hay không? Suốt đêm từ trong cung ép buộc các ngự y đến, ngay cả chính hắn còn cảm thấy kinh ngạc.

“Dân phụ phải về Xướng Nhạc phường.”

“Được! Ngươi đi đi.” Hắn không hề giữ lại, mặt không chút thay đổi phẩy tay áo bỏ đi.

Người trong phòng lập tức tan hết, Cô Sương cố gắng thẳng dậy, ngơ ngác ngồi chồm hỗm trên mặt đất, cách thật lâu, mới tìm được khí lực đứng dậy rời đi.

Khi đêm khuya, ca kỹ trong vườn đang đứng thẳng trên sân khấu, thanh âm cao vút ai oán của nữ ca kỹ hát một khúc, “Ta đi qua hoàng tuyền, vượt qua Vong Xuyên, trong lòng niệm đều là tiểu oan gia kia của ta. Luân hồi sổ tái, lại làm người, đe doạ tìm kiếm hắn của ta. Hắn nha, hắn đầu thai đến phú quý người ta, lại là nhất giới chỉ có thiếu niên lang, duy độc không nhớ rõ ta. Ta tâm hứa oan gia a, khả chỉ có trời xanh nhớ rõ ta si, chỉ có cuồn cuộn hồng trần nhớ rõ ta tình.”

“Ô ô, hát hay. Lão bản a, ngươi có thể cấp cho thêm ít khăn thấm uớt không? Cái này vừa khóc đã uớt.” Cô Sương sắc mặt trắng bệch ngồi ở trong góc sáng sủa, vừa nghe diễn vừa rơi lệ, nghe được đến chỗ cảm động, còn theo những người trong vườn cùng vỗ tay trầm trồ khen ngợi, bàn tay của nàng còn bao bởi vải lụa trắng thật dày.

Mỗi khi xem cảnh diễn này, nàng đều có thể khóc ướt hết mười khối khăn. Lão bản cùng nữ ca kỹ đặc biệt thích nàng đến xem diễn, buổi tối có nàng làm ăn đặc biệt tốt.

“Ô ô, lão bản ngươi viết bài hát thật hay quá.” Hai mắt hồng lên, nàng lại Ỡdưới đài lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.

“Ngươi không phải phải về Xướng Nhạc phường sao?”

Ân? Khi nào thì bên người đã có nhiều người thế này. Cô Sương đang để tâm ở trong vở diễn chợt tỉnh lại, nghiêng đầu nhìn lên. Dọa người a! Nghi Vương đại nhân đang ngồi sát bên cạnh nàng, xem ra đã ngồi nghe được nửa vở diễn.

“Người...... Sao người lại tới đây?” Nàng có chút lắp bắp.

“Ta nói ta không yên lòng, ngươi có cảm kích sao?” Giữa trán hắn nhăn lại. Thả nàng rời đi khỏi Hưng Khánh cung, hơn phân nửa chính là không muốn thấy nàng thân mang trọng bệnh còn muốn cùng hắn tranh chấp. Hắn tức giận vì nàng bướng bỉnh, tức giận vì nàng không biết tốt xấu, nhưng chung quy, tâm của hắn vẫn không đành lòng để cho nàng đi ra, hắn cùng nàng đến Xướng Nhạc phường cũng là một biện pháp bảo vệ cho nàng

“Chàng của ta a, ta nhớ chàng mỗi lần nghĩ đến thật đau khổ a.” Trên đài nữ ca kỹ run giọng cao kêu.

Cô Sương toàn bộ mũi đỏ, với hắn hai mặt đối lập nhau, nước mắt lại chảy ra. Nước mắt chảy ra không tiếng động giống như sợi trân châu bị chặt đứt, ngăn cản cũng đều ngăn không được.

Nàng thật sự rất muốn hắn a. Nữ ca kỹ quát to, giống như đến từ sâu bên trong nội tâm của nàng. Nhưng mà, đối mặt với người yêu như thế, nàng phải tránh trái tránh phải, thậm chí không tiếc làm tổn thương trái tim hắn. Kiếp trước nàng nhất định còn tu chưa đủ, mới phải thừa nhận tất cả những đau khổ này.

“Đông Lam, làm cho nữ ca kỹ kia đừng hát nữa.” Nữ ca kỹ hát cũng không phải rất tệ, nhưng thấy Cô Sương rơi lệ, cả người hắn giống như bị vùi vào trong đống tuyết.

Đông Lam y mệnh tiến lên ngăn cản, trong vườn một mảnh yên tĩnh, tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía bọn họ.

“Nếu là ca kỹ, thì phải làm cho mọi người vui vẻ, ca hát phải vui vẻ.” Nghi Vương uy nghiêm lên tiếng.

“Hảo hảo hảo, hát cái khác, hát cái khác. Đổi khúc.” Lão bản thấy người vừa tới khí thế bức người, rõ ràng lai lịch không nhỏ, nào dám đắc tội.

Trên sân khấu kịch nổi lên khúc nhạc nhẹ nhàng, nhóm gánh hát vai hề thi triển tất cả chiêu thức, người dưới đài đều lau lệ ở khoé mắt, cười đến nghiêng ngả.

Nhưng mà Cô Sương nước mắt vẫn chảy. Không phải nàng không thương nhóm diễn vai hề, mà là nàng dừng không được. Trong lòng của nàng, một năm mưa kia, một lời thề năm đó, một năm rất nhiều hạnh phúc đều làm cho nàng ruột gan đứt từng khúc, đúng rồi, còn có nam nhân trước mắt đang gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng, hắn lại đang ở trước mặt nàng.

“Vì sao còn rơi lệ? Bọn họ đều đang cười.” Hắn có chút đăm chiêu lau đi nước mắt của nàng. Nước mắt giống như hồng thuỷ tàn sát bừa bãi, ướt đẫm lòng bàn tay của hắn.

Tâm tình của hắn đang đau! Nàng cất giấu bí mật về hai người, mà lại trầm trọng như thế! Vì sao chẳng phân chia được một ít cho hắn? Vì sao?

“Dừng lại! Đông Lam, làm cho bọn họ đi ra ngoài hết đi, tắt hết đèn ở nơi này đi.”

Một đám người nhỏ, gánh hát đều bị quan thỉnh ra ngoài, trong vườn một mảnh hắc ám, chỉ để lại hắn cùng với nàng.

Tiếng khóc rất nhỏ làm người ta tan nát cõi lòng.

“Ta không biết nên làm như thế nào an ủi nàng, thật sự không biết, đành phải làm như vậy.” Trong bóng đêm, hắn tới gần, bàn tay to ấm áp nâng mặt của nàng lên, thân mình thon dài kề sát nàng.

Hắn hôn hôn lên cái trán lạnh như băng của nàng, hôn hai mắt của nàng không được rơi lệ, nuốt những giọt lệ không ngừng chảy ra của nàng.

Theo bản năng, hai tay của nàng đặt lên đầu vai hắn. Nàng có thể ôm hắn sao? Có thể chứ? Nơi này không có trời, không có đất, không có thần linh, không có hoàng tuyền, chỉ có một mảnh đen tối, ai cũng không phát hiện ra nàng đang làm gì.

Nàng ngày đêm muốn ôm ấp a! Nàng ngày đêm nhớ thương nam nhân này a. Ngay tại giờ khắc này, xin cho nàng phóng túng một chút đi. Cổ tay nhanh ôm lấy cổ hắn, đôi môi anh đào đẫy đà lại lạnh thấu rất quen thuộc tìm được khóe môi của hắn, thật sâu ấn xuống.

Lòng đang tràn đầy chua xót, đột nhiên Thuần Vu Thiên Hải chấn động, nụ hôn này rất quen thuộc, giống như theo hắn từ khi sinh ra, liền tìm thấy được nụ hôn này, khi hắn bừng tỉnh, muốn sâu sắc nhấm nháp, muốn tìm ra ý nghĩa nụ hôn này đối phương liền cấp tốc thối lui.

Thanh âm nức nở dừng lại.

Đôi mắt tinh anh ở trong bóng tối nheo lại, thị lực vô cùng tốt, hắn nhìn chằm chằm vào nàng, muốn từ trên mặt vô tội và tinh thần sa sút của nàng tìm được đáp án.

“Nói cho ta biết về bí mật của chúng ta, để cho chúng ta cùng nhau gánh vác.” Phủ đến sau vành tai tinh tế trắng như tuyết của nàng, hắn nhẹ nhàng mà khẩn cầu.

Một trận lặng im làm cho người ta hít thở không thông.

Hắn đã nhìn ra chút manh mối, nàng làm diễn viên rất kém cỏi sao? Cô Sương trong lòng chua xót nghĩ, chỉ trách nàng lúc ấy như thế nào lại đưa Tử Phương vò rượu kia, nhưng hắn rõ ràng ở Tây Bắc, đến Trường An làm cái gì? Oán giận liên tiếp ở trong đầu nàng lưu chuyển.

“Vương gia, dân phụ không có bí mật.” Nàng tỏ vẻ thực kiên định.

“Vẫn là không chịu nói sao? Sau trăm tuổi, dưới hoàng tuyền, nhìn thấy Mạnh bà, ngươi có thể hối hận hay không?” Hắn kìm nén cảm xúc, suy sụp tinh thần hỏi.

Sẽ hối hận sao? Hơi thở ấm áp của hắn vây ở xung quanh, nàng từng trận mờ mịt.

“Ai.” Thấy nàng cúi đầu không nói, hắn liên tục thở dài, ôn nhu nói: “Nàng còn có bệnh trong người, ta đưa nàng trở về Xướng Nhạc phường trước, đừng lén chạy đến xem diễn nữa.”

Bàn tay to lớn bao trùm lên bàn tay gầy yếu nhỏ bé của nàng, hắn kéo nàng ra ngoài vườn. Đông Lam cùng Ích Thọ gọi kiệu, bị hắn đuổi đi, hắn cứ như vậy nắm tay nàng, chậm rãi đi, ở dưới ánh trăng lộ ra con đường, cùng nàng sóng vai mà đi.

Bọn họ đi rất chậm, ánh trăng chiếu vào hai người bọn họ khi thì vén lên thân ảnh.

Đi nửa canh giờ không nói gì, thì hỉ phô đã ở trước mặt.

“Ngủ một giấc thật ngon đi, ngày mai ta mời Thái y đến xem nàng.”

Nàng cắn môi gật đầu.

Ngẩng đầu nhìn xem hỉ phô có chút cổ xưa, nhưng lại không mất đi vẻ ấm áp, Thuần Vu Thiên Hải nhìn về phía nàng nói: “Vào đi thôi, đừng bị cảm lạnh.”

“Vâng.” Nàng do dự sau một lúc lâu, nói: “Dân nữ muốn nhìn thấy Vương gia đi xa mới đi vào.” Nàng tình nguyện cả đời này, đều để cho chính mình nhìn bóng dáng của hắn đi xa, chịu được ly biệt khổ sở, cũng không muốn làm cho hắn nhận thức được yêu thương đã đi xa, cái loại tâm tình này thực bất lực cùng bất an.

Hắn cúi đầu ôn nhu cười cười, ngực có chút lo lắng,“ Ta giống như có thể đoán được một chút suy nghĩ của nàng, nàng có cảm thấy kỳ quái hay không? Nàng sợ ta khổ sở.”

Cô Sương ngậm miệng không nói, không dám mở mắt. Ôn nhu cười như vậy, nàng phải chống cự như thế nào?

“Được, ta đi trước.” Hắn nâng tay vẫy chào, xoay người, chậm rãi biến mất ở phố dài mà ánh trăng chiếu không tới.

Lộ ra một chút cảm giác mất mát, gió đêm thổi tới vài miếng hạnh hoa, nàng xoay người đẩy cửa tiến vào, vừa đóng cánh cửa, chỉ cảm thấy hoa mắt, mấy bóng người chớp nhoáng lại đây, cả người nàng rơi vào bóng đêm.

“Nàng không chịu nói nơi nữ nhân kia trốn sao?”

Trong địa lao u ám tràn ngập mùi máu tươi có bốn mụ già cùng một người nam nhân, bọn họ đều mặc hắc y hắc khố, dùng miếng vải đen che mặt.

“Nữ nhân này miệng rất cứng rắn, không chịu nói.”

“Dùng hình.”

“Nàng ta đã muốn ngất đi rồi, lại dùng hình chỉ sợ không được.”

“Đồ đần độn, thật sự là xương cứng.”

“Ý của chủ tử là?”

“Lại đánh đập tra khảo, nói hay không, đều phải diệt trừ nàng ta.”

“Thuộc hạ biết nên làm như thế nào.” Mụ già hành hình gật gật đầu.

“Chủ tử vốn cũng không quan tâm đến sinh mệnh của nàng, trách thì trách nàng không nên ở Hưng Khánh cung không cho chủ tử mặt mũi như vậy, nàng nghĩ bản thân mình là ai? Nghe đồn một chút, liền dám đối với chủ tử nói năng lỗ mãng, chỉ bằng nàng mà cũng dám đi trên đầu chủ tử giương oai? Hừ.” Nàng không nói ra tin tức của Nhạn nhi là đáng chết.

Hồng y nhiễm máu ở trong góc run lên thấy không hề động tĩnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.