Bà Mối Vương Phi

Chương 6: Chương 6




Sau khi vào triều buổi sáng, Doãn Hiển một thân áo bào màu tím như thường lệ đi vào trong Trung thư tỉnh, xử lý công vụ, khi quan phó đưa trà nóng lên, chỉ nghe thấy ngoài cửa có thị vệ lớn tiếng bẩm báo, “Nghi vương đến, chúng quan nghênh đón!”

Thổi những lá non trên chén trà nóng, Doãn Hiển dừng lại một chút.

Lai giả bất thiện* a! (Meott: người đến không mang thiện ý)

Một giây lát sau, Thuần Vu Thiên Hải một thân mặc triều phục quần áo màu tím thêu Kỳ Lân đi tới chính giữa sảnh.

“Các vị đại nhân, làm phiền.” Hắn tựa tiếu phi tiếu* đối với các quan viên đang quỳ lạy vuốt cằm.

*Tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười

“Vương gia, nói quá lời.” Doãn Hiển thân thiện nghênh đón, Thuần Vu Thiên Hải nhiều năm đều không ở triều đình, nên hắn rất khó mà đoán được độ thâm sâu của tâm tư vị Nghi Vương mà Hoàng thượng nể trọng này

Bề ngoài tuấn mỹ sạch sẽ, là bản tính nhân từ trung hậu? Hay là tâm cơ sâu không lường được?

“Doãn đại nhân.” Thuần Vu Thiên Hải cười sảng khoái nói, “Hôm nay bổn vương hưng trí muốn đi cùng Doãn đại nhân đến quý phủ một chút, nghe nói hậu viện trong phủ của ngươi, hoa lê nở ra rất đẹp.”

“Vương gia có thể đến quý phủ, là vinh hạnh cho Doãn mỗ rồi, nhưng hôm nay có công vụ quấn thân, thật sự là không tiện.” Lúc này đến quý phủ của hắn ngắm hoa? Chẳng lẽ nói...... Đáy lòng Doãn Hiển khẽ động.

“Có chuyện gì có thể quan trọng bằng chuyện bồi bổn vương ngắm hoa?” Thuần Vu Thiên Hải ý cười chưa đạt đáy mắt, “Đông Lam, Ích Thọ thỉnh Doãn đại nhân di giá.” Đông lam cùng Ích Thọ mặc đồng phục màu tím giống nhau không khỏi phân trần mời Doãn Hiển, đi theo Nghi vương rời đi khỏi Trung thư tỉnh. Đây rõ ràng là bắt cóc, quan viên đang ngồi cùng thị vệ ngoài cửa không người nào dám tiến lên hỏi.

Màu tím, trong triều ngoài các quan viên tam phẩm thì chỉ có hoàng thân quốc thích mới có thể mặc màu sắc này. Nó đại biểu cho địa vị cao nhất, bỏ qua Nghi vương một bên không nói, Đông Lam cùng Ích Thọ là cháu của thái thượng hoàng, là người thân của đương kim hoàng thượng, ai lại dám lên tiếng nghi ngờ đâu?

Ra khỏi Trung thư tỉnh, Thuần Vu Thiên Hải cùng Doãn Hiển ngồi xe ngựa, đi vào Doãn phủ.

“Vương gia, đây là......” Bên ngoài Doãn phủ bị binh lính bao vây xung quanh, Doãn Hiển bỗng nhiên cảm thấy chân mềm nhũn. Đây chính là Trường An, ai có thể lặng yên không một tiếng động mà điều đến nhiều cấm vệ quân vây khốn một phủ đệ của quan lớn như vậy? Thật đáng sợ. Hắn rất xem nhẹ Nghi vương bên ngoài đã nhiều năm này.

Nhưng hối hận đã không còn kịp nữa rồi.

“Doãn đại nhân! Đến quý phủ của ngươi, ngươi thế nào so với khách nhân như ta còn câu nệ hơn?” Bàn tay của Thuần Vu Thiên Hải nắm lấy áo của hắn, kéo hắn vượt qua cửa, thẳng đến đại sảnh.

Doãn Hiển run run, hoàn toàn không nghĩ tới vị Nghi vương tuấn dật nho nhã này lại có khí lực lớn như vậy. Đi vào đại sảnh, lưng hắn đã đầy mồ hôi lạnh, Doãn gia nam nữ già trẻ đều bị người đặt tại bên sườn phía đông của đại sảnh.

“Cha, ô ô.”

“Tướng công, đây là xảy ra chuyện gì?” Người nhà Doãn gia vừa thấy chủ nhà đều kích động đứng lên.

“Đại nhân, mau cứu cứu chúng ta.”

“Vương gia, đây chính là dưới chân thiên tử, người muốn làm như thế nào? Doãn mỗ là Trung Thư lệnh của đương triều, giết ta, người cũng khó trốn khỏi chịu tội.” Nét mặt Doãn Hiển nghiêm túc. Hắn cũng không tin, Nghi vương có thể ở trong Hoàng thành làm càn mà không kiêng nể gì như thế.

Tay nổi lên gân xanh đột nhiên bóp chặt cổ hắn, làm cho hai mắt của hắn lồi ra, còn trên gương mặt của chủ nhân bàn tay vẫn là vẻ mặt thương xót an hòa.

“Có một người, hai ngày nay đã không thấy nàng!”

“Ai?”

“Cô Sương hỉ phô của Xướng Nhạc phường.”

“Vương gia người có biết bản thân đang làm cái gì không? Cả nhà Doãn mỗ có nhầm lẫn gì không, Ngự Sử đại nhân nhất định sẽ trị người cái tội nhiễu loạn pháp luật và kỷ luật, vận dụng hình phạt riêng mà chi tội.” Không nghĩ tới Cô Sương kia đối với Nghi vương lại ảnh hưởng to lớn như thế. Nhưng cái này chính là chồng vì vợ a, có thể làm cho một Vương gia vì nàng xuất đầu?

Buông lỏng tay ra, Thuần Vu Thiên Hải xoay người. Doãn Hiển nghĩ đến hắn đã dao động, nào biết Nghi vương rút kiếm của Đông Lam ra, đột nhiên đâm trúng vào trong ngực của hắn.

Máu tươi trào ra.

“A......”

“Bổn vương cũng đoán là ngươi vẫn không chịu nói. Vậy tất cả các ngươi đều đi tìm cái chết đi.” Hắn giống như một pho tượng thần chỉ lẳng lặng biểu thị công khai.

Hôm sau đưa Cô Sương về nhà, hắn mang theo ngự y lại đi vào hỉ phô, kinh ngạc phát hiện tất cả mọi người đều bị hạ mê dược, lại không thấy bóng dáng Cô Sương. Trong lòng hắn biết được có chuyện không tốt, tìm hiểu mọi người xung quanh, đem những người cùng Cô Sương kết thù kết oán tra xét một lần, cuối cùng tập trung lại chỉ có người có quyền thế lại bụng dạ âm hiểm Doãn Hiển.

“Cha a! Ngươi mau nói cho hắn biết đi, nói cho bọn họ đi.” Khóe miệng có máu tươi chảy ra, trưởng tử lớn nhất của Doãn Hiển lớn tiếng kêu gọi.

“Bẩm Vương gia, tiểu nhân ở trong hậu viện của Doãn phủ phát hiện ra hai cỗ bạch cốt.” Ích Thọ bước vào phòng bẩm báo gặp cảnh máu me trước mặt, sắc mặt biến đổi.

“Tiếp tục tìm kiếm, Doãn Hiển, việc này thì Ngự Sử đại nhân chắc sẽ hiểu được, trừ bỏ việc bổn vương tham gia vào còn phải bỏ công sức buộc tội ngươi!” Rút trường kiếm về, ánh mắt hắn ở trong sảnh băn khoăn, tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.

“Ta nói! Ta nói!” Doãn Hiển toàn không có quan uy, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, “Trong hầm của miếu đổ nát ngoài thành hướng đông đi ba dặm.”

“Chuẩn bị ngựa, Đông Lam cùng Ích Thọ đem đám ác đồ này áp giải về hình bộ thẩm vấn sau.” Hắn nhanh chóng bỏ lại trường kiếm, chạy ra khỏi Doãn phủ, giục ngựa mà đi.

Ở trong hầm của miếu đổ nát mà Doãn Hiển khai ra, Thuần Vu Thiên Hải rất nhanh tìm được Cô Sương đang mất đi tri giác cùng mụ già đang chuẩn bị giết người diệt khẩu.

Tới chậm một bước thì có hậu quả gì, hắn cũng không dám tưởng tượng.

Một than nàng toàn máu, váy màu đỏ bị đánh nát tan, bị đập nát hai chân, máu và thịt lẫn lộn.

Giống đang cầm một đóa hoa sắp nát, hắn tự tay đem nàng ôm ra khỏi hầm đất hôi hám khó chịu, mặt trời mùa hạ gay gắt chiếu vào trên người bọn họ.

Một lần nữa hô hấp lại lưu động trở lại, hắn giống như từ trong ác mộng tỉnh lại.

“Vương gia!” Tùy tùng muốn tiếp nhận, hắn không để ý đến nhẹ nhàng mà đem Cô Sương ôm lên xe ngựa, “Ổn định một chút, hồi Hưng Khánh cung.” Hắn dặn xa phu.

Bánh xe chậm rãi chuyển động, xe ngựa đi trước, di chuyển rất nhỏ làm cho Cô Sương đang hôn mê khôi phục lại chút tri giác.

“Ta sẽ không nói...... nàng ở nơi nào...... Ta sẽ không nói.” Nàng từ từ nhắm hai mắt lẩm bẩm.

“Hư! Giữ gìn thể lực.” Hai tay hắn đổ mồ hôi, ôn nhu mà dỗ dành.

Nghe được thanh âm của hắn, Cô Sương mở mắt trống rỗng, theo dõi hắn một lúc lâu, sau đó lại khép lại, lúc này đây, miệng khép lại càng nhanh, hàm răng cắn chặt môi dưới.

Nàng sợ để ý thức tan rã sẽ nói cho hắn biết chuyện gì sao? Phòng hắn so với phòng Doãn Hiển còn nhiều hơn. Thuần Vu Thiên Hải uể oải nghĩ lại đau lòng.

Gắt gao nắm tay nàng nói: “Còn sống là tốt rồi! Nhất định phải còn sống, nàng nếu chết trước, bổn vương cả đời này cũng không tính...... cũng không trông mong điều gì.” Trong lòng hắn đang rơi lệ.

Trong đầu hắn không nhớ nổi nàng, nhưng thân thể của hắn, con tim của hắn la lên rằng hắn cần nàng, hắn không thể không có nàng, nàng là toàn bộ chờ đợi của hắn, hắn đối với nàng có rất nhiều quyến luyến, mà nàng trước mặt lại bị thương đến như vậy. Một đêm kia, hắn nên cùng nàng đi vào hỉ phô mới đúng.

Sau nửa canh giờ, xe ngựa trở lại Hưng Khánh cung, Thuần Vu Thiên Hải tự mình đem Cô Sương giao cho Liên phu nhân, sau đó ra roi thúc ngựa, trực tiếp đến Thái Y Viện chộp tới hai vị ngự y, lại từ trong cung cầu đến cường thân kiện cốt Vinh thọ cao cùng Tục Mệnh Đan, những viên thuốc trân quý này, toàn Đại Đường chỉ có bốn viên.

Chờ hắn trở lại bên người Cô Sương, thân thể của nàng đã được rửa sạch sẽ, thay quần áo màu trắng. Hô hấp của nàng thực khó khăn, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, chỉ sợ nhẹ nhàng chạm vào, linh hồn sẽ xuất khiếu.

“Vương gia, một chân của vị phụ nhân này đã muốn nát.” Chẩn y ngự y cau mày, liên tục lắc đầu, rõ ràng là bị vận dụng hình phạt riêng, xuống tay cũng thật sự là tàn nhẫn.

“Dùng Vinh thọ cao cấp bôi cho nàng, sau đó buộc băng gạc lên. Năm năm trước, Tát đông tướng quân bị người đánh gãy cánh tay, thái thượng hoàng cho hắn Vinh thọ cao này, vài năm sau, hắn dùng kiếm kéo cung đều không vấn đề gì.”

“Tuân mệnh.”

Một vị ngự y chẩn trị vết thương khác trên người Cô Sương, một vị ngự y rửa sạch máu cùng thịt trên đùi Cô Sương, đem vinh thọ cao lau đi lên.

Đột nhiên đau đớn làm Cô Sương đột nhiên bắn lên.

“Không cần, không nên động vào ta, cầu các ngươi, cầu các ngươi.” Nàng hai mắt trống rỗng, hoàn toàn bị đau đớn khống chế.

“Đừng lộn xộn, xương cốt sẽ không lành lại được.” Lão ngự y sốt ruột kêu lên.

Thấy nàng dùng sức phản kháng, Thuần Vu Thiên Hải một tay đem nàng kéo vào trong lòng, một tay đem mặt của nàng đặt trên vai, “Nhẫn nhịn một chút nữa, trên đời này không có thuốc trị thương nào tốt so được với Vinh Thọ cao.” Khóe mắt của hắn hơi ẩm ướt.

Hàm răng bén nhọn rơi vào cổ hắn, mất đi khống chế Cô Sương há mồm cắn vào da thịt hắn, máu tươi từ hàm răng của nàng đi ra bên ngoài

“Vương gia.” Các ngự y đều sợ ngây người.

“Đừng động vào bổn vương.” Bị đau, tay hắn vẫn đang ôn nhu, tinh tế chụp vào tấm lưng gầy yếu của Cô Sương vỗ về, “Nàng sẽ đứng lên, sẽ hoàn hảo như lúc ban đầu.”

Động tác trên tay của Ngự y nhanh hơn, rất nhanh băng bó tốt hai chân của Cô Sương, nặng nề mà thở ra.

Có thể là công dụng của thuốc nổi lên tác dụng, thân mình Cô Sương căng thẳng chậm rãi thả lỏng, nàng buông lỏng ra nhẹ nhàng lui lui về sau, vẻ mặt im lặng nhìn mặt Thuần Vu Thiên Hải.

“Phu quân, con của chúng ta đã không còn!” Thanh âm của nàng nhỏ bé yếu ớt lại giống như sét đánh ngang tai.

Rất quen thuộc, tình cảnh này như thế nào lại quen thuộc như vậy, ngay cả vạn mũi kim châm xuyên qua đau đớn giống như cùng một loại. Thuần Vu Thiên Hải tâm chợt nhói lên.

“Bọn họ không chịu dừng tay, phu quân! Ta không có bảo vệ tốt con của chúng ta, đứa nhỏ đã không có, nó rời chúng ta mà đi.” Nàng giương hai mắt lên nhìn, nước mắt cứ cuồn cuộn mà lăn trên gò má.

“Là bổn vương thực xin lỗi nàng, nàng đừng tự trách mình, đều do ta.” Hắn theo bản năng thốt ra, giống như có thật nhiều thứ hắn không căn cứ cho người ta nói giống nhau.

“Không trách chàng, chàng cần phải phục hồi đại kế*, chàng là Vương gia......” Ý thức hỗn loạn Cô Sương an ủi hắn, chậm rãi nhắm mắt lại, thân mình yếu đuối ở trong lòng hắn.

*phục hồi đại kế: kế hoach lâu dài khôi phục ngai vàng

Thuần Vu Thiên Hải c㠮gười như trong mộng.

“Vương gia......”

“Đều đi ra ngoài, đều đi ra ngoài.” Hắn ẩn nhẫn quát khẽ, sắc mặt bụi bại.

Ngự y cùng Liên phu nhân đều lo lắng lui đi ra ngoài, đem hai bóng dáng đang ôm nhau cùng một chỗ nhốt tại sau cánh cửa.

“Doãn Hiển tên vương bát đản này.” Tiếng hô sinh lực mười phần này đến từ chính Cô Sương người đang trọng thương. Chân tuy rằng còn chưa thể hành tẩu, nhưng tinh thần của nàng đã tốt lên nhiều rồi.

“Ô ô, Cô Sương, ngươi thiếu chút nữa đã chết, ngươi mà chết, ta cũng không muốn sống.” Quân Mạc Tiếu ghé vào bên giường khóc ướt cả một mảng khăn.

“Tiếu nhi!” Nàng đang cầm mặt hắn, “Ngươi đừng khóc lớn tiếng như vậy, bọn họ sẽ phát hiện ra ngươi, đừng quên, ngươi là đang vụng trộm vào nha, còn có a! Ngươi đừng giả bộ nhỏ yếu như thế có được không, ngươi coi ngàn năm tu hành là vui đùa a nha! Tiếu nhi, ngoan, cho dù ngươi chẳng phải nhỏ yếu, ta cũng sẽ giống như trước sủng ngươi như vậy, chúng ta là bạn tốt mà.”

Nghĩ đến nàng nhịn không được, té ngã, rơi vào trong nước, khóc đều muốn khiến cho nàng chú ý. Này Tiếu nhi thối! Hồ ly ngàn năm quá mức tịch mịch, dù sao vẫn hi vọng ai có thể yêu thương hắn nhiều hơn.

“Doãn Hiển đã chết, ta muốn hắn ở dưới Hoàng Tuyền sẽ nhận hết các loại tra tấn.” Dã tính thuộc loại thú ở trên mặt khờ khạo của Quân Mạc Tiếu xẹt qua, hắn bị Diêm vương mặt lạnh phái đi làm việc, khi trở về, Cô Sương đã được cứu trợ, Doãn Hiển đã ở trong đại lao chết oan chết uổng. Hắn là hồ ly ngàn năm thế nhưng không có đất dùng võ.

“Đúng! Chỉnh chết hắn.” Hại nàng thiếu chút nữa cũng chết trước.

Nàng vẫn biết Doãn Hiển bụng dạ thâm hiểm, cũng không từng nghĩ đến, bản thân mình có ngày cũng phải đối mặt.

“Nàng đang nói chuyện với ai đấy?” Ngoài cửa có người đến gần.

“Đi mau, Tiếu nhi.” Nàng đè thấp cổ họng nói.

Quân Mạc Tiếu lau nước mắt trên mặt, khoát tay với nàng, khoảnh khắc cửa Thanh Mộc mở ra liền biến mất vô tung.

“Ta nghe được có tiếng tiểu hài tử khóc?” Sắc mặt Thuần Vu Thiên Hải không tốt lắm bưng bát sứ bước đi vào trước mặt của nàng.

“Ha ha, chắc Vương gia nghe lầm, làm gì có tiểu hài tử nào.” Nàng cười dò xét nhìn hắn, “Cho ta sao?” Nàng ngửi thấy hương vị ngọt ngào của đường phèn và tổ yến.

Hắn không đưa bát canh cho nàng, mà là để xuống trước mành giường nói: “Trước lau thân mình rồi hãy uống.”

Mà che ở giữa hai người bọn họ, giống như năm đó Tín Dương Vương phủ bị tịch thu tài sản, nàng cùng hắn dù sao vẫn cách một cánh cửa, nàng bỗng nhiên chú ý tới, Nghi vương hăng hái bỗng nhiên thay đổi, tinh thần sa sút làm cho người ta cảm thấy đau lòng, là nàng làm tổn thương đến hắn làm cho hắn không ngủ được?

Hiểu ra cái gì, nàng ở trước mặt Quân Mạc Tiếu chống đỡ kiên cường cùng sức sống đều tan biến. Kỳ thật của chân của nàng vẫn rất đau, kỳ thật lòng của nàng vì nam nhân này còn đau hơn.

Hốc mắt một trận nóng lên. Đáng chết, nàng lại muốn rơi lệ.

Màn ở ngoài, là tiếng hít thở ấm áp nhẹ nhàng của hắn, trong trí nhớ của hắn đã không còn quá khứ của bọn họ, nhưng hắn vẫn đang chấp nhất ở lại tại chỗ lưu luyến.

Hắn nên đi tìm kiếm tân thê, vì vô tự của Thuần Vu gia mà thêm vài oa nhi.

Nước mắt chảy xuống.

Nếu có một ngày, nàng biến mất, hỏi ai sẽ dường như phát điên tìm kiếm? Nếu nàng không thấy, ai sẽ mỗi ngày vô số lần ở tại chỗ nhìn xung quanh? Nếu nàng lặng yên không một tiếng động chết đi, ai sẽ mỗi ngày ngây ngốc chờ? Nếu nàng bị thương nặng, ai sẽ nửa đêm tỉnh lại muốn nghĩ đến nàng mà khóc không thành tiếng?

Nàng đã có đáp án.

Nàng biết hắn vì nàng mà xâm nhập Doãn phủ, biết hắn vi phạm vào năm điệu thấp tác phong làm việc, biết hắn cực nhọc cả ngày cả đêm ở giường chiếu cố nàng.

Lúc này đây, nàng còn có thể quyết định tuyệt tình rời đi hay sao? Nàng rời đi năm tháng, hắn không buông tha chính mình, nàng tuy rằng tưởng như đã biến mất ở trong óc cũng như trong lòng hắn, nhưng lại vẫn gắt gao khóa hắn lại.

Bọn họ đã từng yêu, là hắn không vứt đi cái lồng giam cầm.

“Đỡ được!” Bàn tay nàng quen thuộc, nắm dính khăn mặt ẩm ướt, xuyên qua màn giường đưa tới trước mặt nàng.

Không có tiếng động nghẹn ngào, nàng chậm rãi tiếp nhận khăn mặt, thiếu chút nữa đụng tới đầu ngón tay thon dài của hắn.

“Dưỡng thương cho tốt, cái gì cũng đừng nghĩ, hỉ phô bên kia, ta sẽ thay nàng chăm sóc thật tốt.” Thuần Vu Thiên Hải ở ngoài màn nói nhỏ.

Cô Sương cũng không biết nên đáp lại như thế nào.

“Lau tốt lắm sao?” Sau một lúc lâu, hắn hỏi lại, toàn bộ động tác đều ôn nhu có lễ mang theo tôn trọng.

“Vâng.” Nàng nhanh tay lau quệt nước mắt trên mặt, lên tiếng trả lời.

Màn bị vén lên, tổ yến rất nhanh được đưa đến bên môi của nàng. Nàng nhìn nhất cử nhất động của hắn, ôn nhu, săn sóc, đáy lòng tràn đầy chua xót cùng dao động.

Nếu tạm thời không đi được, nàng coi như đây là đang hướng về phía trước trộm chút thời gian, rồi nàng sẽ trở về, cho dù muốn giảm tuổi thọ của nàng cũng không quan hệ.

Khi tới cuối mùa hạ, trong viện mẫu đơn, thược dược, lạc anh phủ kín bên hồ rồng. Cô Sương một mình bước chậm đến gần hồ, gió nhẹ nhàng sảng khoái làm bay dây buộc tóc của nàng, nàng nheo mắt lại, ngơ ngác nhìn ánh mặt trời chìm vào trong hồ.

Một ngày lại trôi qua như vậy.

Hôm qua ngự y lại tái khám, nói rằng xương đùi của nàng đều trở lại vị trí cũ không sai biệt cho lắm, chỉ cần nàng không nên đi lại nhiều, qua một thời gian này có thể khôi phục như lúc ban đầu.

Ở trong phòng nhìn ngắm phong cảnh mùa hè, nàng muốn đến bên ngoài đi dạo một chút, nhìn mây, nhìn sao. Vừa mới đi một chút, nàng đã đến ven hồ rồng.

“Nếu nàng ở trong phòng buồn, có thể nói với ta, ta sẽ dẫn nàng ra ngoài đi dạo.” Phía sau có một đạo ấm áp tới gần, tiếp theo lưng của nàng dán vào trong ngực người kia.

Nàng quay đầu lại, liếc mắt nhìn người tới một cái, không hề động, loại hành động vô cùng thân thiết này, hắn làm nàng cảm thấy rất xấu hổ.

“Ta chỉ muốn một mình hưởng gió.” Nàng không có đi ra, mái tóc đen che nửa khuôn mặt phù dung của nàng, càng thêm xinh đẹp.

Những ngón tay thon dài vỗ về sợi tóc đen nhánh, từng đợt từng đợt hương thơm làm hắn hoa mắt choáng váng. Hương thơm tri kỷ quen thuộc làm hắn luyến tiếc.

Bàn tay trắng nõn di đến, không dấu vết đem tóc dài buộc vào, vén lên phía trước, lại tức giận liếc mắt nhìn hắn.

Rõ như ban ngày, hắn không thể tuân theo quy củ được sao?

Chưa từ bỏ ý định, hắn lại dùng ngón tay dài vân vê những sợi tóc đang ở trong không gian lượn lờ

Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn nhìn trời, trên bầu trời u lam đã đầy sao đếm không hết.

Đại khái thưởng thức đã đủ, hắn miễn cưỡng mở miệng, “Lần trước nàng ở trong vườn xem kịch, nghe diễn cái gì mà khóc thảm như vậy?”

“Không riêng gì thần khóc thảm, mà ngay cả lão gia gia tám mươi tuổi nghe xong cũng đều khóc đỏ cả mũi.” Nàng sẽ không thừa nhận chính mình phải đi nơi đó để phát tiết.

“A, nghe Liên di nói, hình như là một đôi tình nhân, kiếp trước có thể gần nhau, trăm năm sau đều tự đầu thai, nhà trai đã không nhớ rõ kiếp trước về người yêu, cho nên tái thế làm cho người nữ thống khổ vạn phần.”

“Vương gia, kia chỉ là một vở kịch mà thôi, không cần quá mức cân nhắc.”

“Phải không? Nàng biết không? Ta giống như cũng đã quên hồng nhan kiếp trước, lại giống như nhớ thật sâu rõ nàng.” Hắn cùng nàng là kiếp trước liên quan đến nhau sao? Nếu là hắn, hắn cũng nguyện tiếp tục loại tình cảm cách một đời này.

Rũ mắt xuống, nàng thực bình tĩnh nói: “Mỗi người đều đã uống xong Mạnh bà thang, sẽ không nhớ rõ kiếp trước sẽ yêu ai.”

“Phải không? Nếu Mạnh bà thang hữu dụng, vì sao vài năm nay ta luôn cảm thấy bên cạnh mình thiếu cái gì đó.” Hắn nghiêng đầu nhìn xem khoảng không bên cạnh chính mình.

“Vương gia rất cô đơn, chờ người cưới Vương phi, sẽ có con nối dòng, sẽ không lại thấy thiếu thốn nữa.”

“Ta thường thường nói một ít với chính mình đều không thể lý giải được lời nói đó, làm một ít chuyện vô vị, Liên di vì thế còn cố ý mời rất nhiều phương sĩ đến trong biệt quán ở Tây Bắc, nhiều năm cầu phúc cho ta. Khi đêm dài người yên lặng, ta cuối cùng là chờ cái gì, cuối cùng thường thường đợi cho chính mình mệt mỏi không thôi mới ngủ được.”

Đây là cảnh ngộ của hắn khi nàng rời đi. Hắn cũng không tốt gì.

“Ta đã quên người không nên quên.” Hắn không phải không có tiếc nuối nói.

Năm đó vì sao lại dứt khoát tiêu trừ trí nhớ của hắn như thế? Chỉ vì, nàng sau lần đẻ non đó rốt cuộc không thể mang thai, mà hắn, nguyện ý vì nàng không hề chạm vào nữ nhân khác, cho dù không có con nối dòng cũng cam tâm tình nguyện.

Hắn có thể tuyệt đối như thế, nhưng nàng cũng không thể. Nàng không thể vì hắn áy náy mà để hắn chịu thua thiệt, càng không nói đến, hắn đã cho nàng tất cả thứ tốt đẹp nhất trên đời này. Nàng hi vọng hắn có thể thoát khỏi trí nhớ, buông tha cho chấp nhất, buông tha cho tự trách, một lần nữa bắt đầu lại.

“Nếu đã quên, khiến cho nó theo gió đi thôi. Trôi qua rồi sẽ không có thể quay đầu nhìn lại.” Nàng đem ánh mắt tập trung ở chỗ mép tóc của hắn, trên làn da là một vết sẹo. Bọn họ có nhiều thứ đã đi qua lắm, đã không thể quay đầu lại được nữa.

“Không, ta muốn thấy rõ ràng. Chuyện này đối với ta rất quan trọng, là quan hệ trong lòng ta, luôn luôn cảm thấy bị bất lực cùng mờ mịt tra tấn, so với tương tư còn thống khổ hơn. Một năm ở Tây Bắc, ta ngẫu nhiên gặp một vị thầy thuốc Ba Tư, hắn có loại khấp huyết thảo, chỉ cần mỗi đêm đốt cháy ngửi mùi này, liền có thể ở ngủ mơ thấy trí nhớ của mình trong kiếp trước.”

Khấp huyết thảo? Hắn sẽ nhớ được tất cả? Cô Sương không dấu vết lắc đầu, làm cho sợi tóc trên trán ngăn trở kinh nghi bất định trên mặt hắn.

“Dùng nhiều lần trong nửa năm, dần dần có chút manh mối. Ta có thể nh۠lại, chính mình đã ưng thuận thề non hẹn biển, ta có thể nhớ rõ, chính mình đối với nàng tình thâm ý trọng. Ta cũng dần dần có chút hiểu được, vì sao mình để mất đi trí nhớ về nàng, mà lại vẫn buồn không ra. Bởi vì ta đối với nàng từ nay về sau sẽ không bao giờ thay đổi.”

Bàn tay nhỏ bé trong tay áo nắm chặt lại, nàng nhịn xuống đau đớn cùng nước mắt tràn mi.

“Ta sẽ nhớ ra đựơc nàng, ta vẫn chắc chắc như thế, nhưng là......” Hắn vô lực ho khan hai tiếng, máu đen tự khóe miệng chảy ra, “Khấp huyết thảo có thể khôi phục trí nhớ, nhưng cũng mang theo độc tính. Ta nghĩ, có lẽ vào ngày nào đó ta khôi phục lại trí nhớ, cũng là lúc Thuần Vu Thiên Hải ta hết mệnh.” Hắn nở nụ cười, tinh quang hạ xuống, cười đến thực thê lương.

Cô Sương ngây ra như phỗng, quay đầu lại, trừng lớn ánh mắt khó có thể nhìn thấy bộ dạng chật vật của hắn.

Nàng nhớ tới hắn từ trước luôn hăng hái, thân ảnh khí vũ hiên ngang Nước mắt ở trong vành mắt đảo quanh.

Thuần Vu Thiên Hải ôm ngực, mãnh liệt thở dốc, trên mặt đã có màu máu.

“Đến, người đâu...... A! Liên phu nhân, Đông Lam, người mau tới.”

Xuyên phá qua gợn nước, là thanh âm thê lương quát to Cô Sương. Đêm đó, nàng nhịn xuống nội tâm vô cùng lo lắng, thừa dịp thời điểm Hưng Khánh cung người hỗn loạn, vụng trộm rời đi.

Nhưng nàng không có trở lại hỉ phô, hay là chuẩn bị đào tẩu, mà là nhịn xuống vết thương ở chân thương chạy như bay về phía hiệu thuốc bắc của quan gia ở tây thị, tìm được Phong Trường Lan.

Diêm vương mặt lạnh Phong Trường Lan, là người âm ngoan, lạnh lùng, nhưng không thể không dám nói hắn cũng là có tầm nhìn khắp thành Trường An, thậm chí khắp cả Đại Đường, nắm giữ được thị trường thuốc của trẻ em, càng không nói đến bản thân hắn lại là một tay ảo thuật giỏi.

Hắn chẳng những bào chế được thuốc, còn có thể trị bệnh cứu người, nhưng phải là lúc mà hắn có lòng xen vào, loại thời điểm này cũng không gặp nhiều lắm.

“Khấp huyết thảo!” Đi vào trước mặt hắn, nàng đã hít lên hít xuống. trên vạt áo váy loại tốt nhất có dấu vết mấy chỗ bị xé rách.

Phong Trường Lan ánh mắt mang theo phân tích nhìn nàng, coi như muốn nhìn xuyên cái gì.

“Ta muốn biết khấp huyết thảo là cái gì.”

“Cái này đều không phải là vật của Trung Nguyên, sinh trưởng ở sườn phía tây núi Hạ Lan, tính lạnh, mang độc, dị giáo thích dùng nó đến triệu hồi thần linh, thầy thuốc cũng thường dùng nó đến trị liệu đầu bị thương nặng, ta chỉ nghe gia huynh đề cập qua một lần, có người từng dùng loại này khôi phục mất đi trí nhớ, như thế nào, Nghi vương đã muốn chọn loại này để tìm đường sao?”

“Nếu nhiều năm ngửi vị này, sẽ như thế nào?” Nàng cần biết khấp huyết thảo có thật sự đáng sợ như vậy hay không.

“Nhẹ thì trúng độc, nặng thì tấn mệnh.” Xem ra hôm nay tâm tình của Phong Trường Lan không sai, có thể dễ dàng tha thứ vấn đề của nàng lần nữa

“Ta muốn giải dược.”

Nam tử tóc bạc trầm ngưng nửa khắc.

“Giải dược ta có thể điều ra được. Nhưng ngươi muốn lấy để đi cứu Nghi vương, ta không cho.” Muốn cứu, hắn sẽ muốn chính mình đi cứu?

Làm cho Nghi vương từ nay về sau nợ hắn một cái ân tình, hiệu thuốc bắc của quan gia lại thêm một chỗ dựa vững chắc. Đem một hiệu thuốc rách nát nho nhỏ thành một thế gia đại nghiệp như ngày hôm nay, cũng không phải là thoải mái tùy tiện, có thể đạt thành trong đó có chứa nhiều mưu sách của hắn.

“Vì sao?”

“Nghi vương là quân cờ tốt có thể lợi dụng.” Hắn thẳng thắn.

“Không cho phép ngươi lợi dụng hắn.” Diêm vương mặt lạnh một chút thương xót đều không có, có chăng chính là tính kế.

Tính toán làm cho Cô Sương kịch liệt phản đối, Phong Trường Lan không mang theo cảm xúc nói: “Ngươi hãm quá sâu.” Hắn biết Nghi vương cùng Cô Sương có khúc mắc, đó là một lần trong lúc vô tình, hắn theo Tiếu nhi nghe được, vài năm nay, hắn lợi dụng nhược điểm này để sai khiến trí óc thông minh của nàng làm việc cho hiệu thuốc bắc.

“Ta muốn cứu hắn. Ngươi không đáp ứng, ta phải đi cầu Tiểu Bạch muội muội.” Nam nhân lạnh như băng vô tình này cũng là có nhược điểm.

“Phong mỗ nhớ rõ, lần trước có người dùng Tiểu Bạch uy hiếp ta, người kia không mấy ngày liền biến mất ở Trường An.” Thanh âm không hề có độ ấm, làm người ta sợ.

“Vì hắn, ta làm cái gì đều nguyện ý.”

“Được, có dũng khí.”

“Vì Tiểu Bạch muội muội, ngươi cũng sẽ làm như vậy.”

Những lời này coi như làm cho Phong Trường Lan xúc động, trầm ngâm sau một lúc lâu, hắn nâng lên con ngươi đen thâm sâu ấm áp nói: “Ngươi phải trả chi phí.”

“Chi phí gì ta đều nhận.” Cười nàng si, cười nàng ngốc, hoặc muốn nàng vì nói không giữ lời mà trả giá chi phí, nàng cũng không chùn bước. Tách ra nhiều năm như vậy, tình yêu của nàng đối với hắn, một phần chưa giảm, vì hắn, nàng một mình thừa nhận thống khổ, đưa tình yêu của bọn họ vĩnh viễn ở trong nơi sáng lạn cẩn thận cất chứa.

“Chi phí gì?” Thanh âm làm người ta mồ hôi lạnh chảy ròng nói: “Hỉ phô của ngươi tuy rằng không phải ngày kiếm được một đấu tiền, nhưng cũng coi như là có thể có lợi, ngày mai ta phái một vị trướng phòng đi qua quản sổ sách, mỗi tháng lợi nhuận đều thuộc sở hữu của hiệu thuốc bắc.”

“Hỉ phô tính là của ngươi?”

“Không muốn sao? Mỗi tháng ngươi có thể ăn ở tại trong hỉ phô, ta sẽ không tìm ngươi hỏi bạc, nhưng ngươi một hai bạc lạng cũng không thể mang đi, ngươi còn phải tận tâm kinh doanh hỉ phô, mỗi tháng nếu buôn bán thiếu lời, ta cũng không biết chính mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.”

“Được, ta đáp ứng.” Nàng hoàn toàn sa vào kiếp nô lệ của Phong Trường Lan. Miếu hồ tiên của Tiếu nhi là không có rồi! Tiếu nhi ngươi đừng trách ta, hắn...... cái người kia sắp chết, ta không có biện pháp nghĩ nhiều như vậy .

“Ngày mai tới lấy giải dược đi, đêm nay không được.”

“Cáo từ.” Nàng xoay người chạy lấy người, hồng y ở dưới ánh nến có vẻ mơ hồ.

“Cô Sương.” Phong Trường Lan gọi lại nàng, “Ta biết ngươi đối với hắn đã làm cái gì. Ngươi cho hắn tìm giải dược của khấp huyết thảo thì như thế nào? Ngươi có thể giải được độc trong lòng của hắn sao?”

Một câu đánh trúng vào nơi quan trọng. Nàng quả thật không biết nên làm như nào để hắn được tự do, làm cho hắn cưới vợ.

Cô Sương cõi lòng đầy mâu thuẫn rời đi khỏi hiệu thuốc bắc, lại chậm rãi đi trở về Hưng Khánh cung.

Là hắn nói, hắn không thể bình tĩnh, hắn nói, hắn luôn luôn cảm thấy đánh mất gì đó, hắn nói......

Nếu đã không nhớ rõ, vì sao hắn còn muốn cố chấp? Hắn hẳn là nên cưới vợ sinh con, không nên vì Phù Quang Lược Ảnh (ánh sáng thoáng qua, bóng ảnh vụt mất) này mà do dự không tiến lên trước.

Nàng làm như thế nào mới có thể giải trừ chất độc trong lòng hắn, đưa hắn trở về cuộc sống bình thường? Một cái không thể có nhân sinh của nàng?

Sắc trời càng tối, nàng càng tâm phiền ý loạn.

“Nàng đâu?” Sắc mặt tái nhợt nằm nghiêng ở trên giường mềm mại, Thuần Vu Thiên Hải nhẹ giọng hỏi Ích Thọ. Hắn toàn thân tích độc, nhưng chưa phát tác hết.

“Đúng như Vương gia sở liệu, nàng vụng trộm ra phủ, đi đến hiệu thuốc bắc của quan gia ở tây thị.”

“Đi đến hiệu thuốc bắc?” Muốn vì hắn tìm giải độc sao? Thật sự là nữ nhân ngốc. Thử một lần liền thấy được nhiệt tình của nàng, nàng không bỏ hắn xuống được.

“Vâng, chạy đi, trên đường còn thiếu chút nữa bị xe ngựa đánh vào.” Ích Thọ cũng chậm rãi buông thành kiến đối với Cô Sương. Vết thương ở chân nàng còn chưa tốt, là vì vương gia đi đến tây thị tìm thuốc giải, hoàn toàn không có lo lắng đến bản thân.

“Ai.” Thuần Vu Thiên Hải nhắm mắt thở dài thật sâu, nhưng là vô cùng cảm động, giống như trong hội hoa mẫu đơn khi đó, nàng ở trong mưa vội vàng tìm hắn, làm hắn đối với nàng không thể không yêu thương.

“Cô Sương tiếp xúc với Lan đương gia của quan gia hiệu thuốc bắc. Cái khác Ích Thọ vô năng, không thể điều tra đến.” Quan gia hiệu thuốc bắc vẻ ngoài thoạt nhìn bình thường, nhưng bên trong lại bị thuật sĩ tỉ mỉ bố trí, hắn không thể tiến vào.

“Ừ, đêm đã khuya, các ngươi đều đi xuống đi, chờ khi nàng vụng trộm trở về, các ngươi cũng làm bộ không biết.”

“Tuân mệnh.” Ích Thọ, Đông Lam cùng Liên phu nhân đều nhận lời. Bọn họ cũng cảm giác ra, Vương gia cùng Cô Sương trong lúc đó không biết có liên quan gì.

Khi quá canh ba, Cô Sương từ trong thành trở về tẩm phòng ở Hưng Khánh cung, nội tâm lo lắng làm nàng đêm không ngủ được, khi tới canh bốn, nàng vẫn không yên lòng, né qua tai mắt xung quanh mình, thừa dịp đêm dài nhân tĩnh, nàng lén lút đi vào trong điện Hưng Khánh, canh giữ ở dưới cửa sổ của Thuần Vu Thiên Hải, lẳng lặng nghe.

Phòng trong bình tĩnh an bình, Liên phu nhân cùng tỳ nữ canh giữ ở gian ngoài đều đã ngủ, nàng mới thoáng yên lòng, đợi một hồi lâu, trời mỗi lúc một mau sáng, nàng mới trở về phòng của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.