Tiêu Kính Nghiệp thấy thế vội vàng đuổi theo, kéo nàng lại, vội la lên: “Ta là con cọp sao? Khiến cho ngươi sợ như vậy?”
Cẩm Nhi chỉ đành phải nói: “Nô tỳ không phải sợ, nô tỳ chỉ là vội vã chạy trở về chăm sóc nương nương nhà ta. . . . . .”
“Nương nương nhà ngươi?”
Tiêu Kính Nghiệp nghe nàng nói đến Vân Tĩnh Hảo, lòng ngứa ngáy khó nhịn, mặc dù hắn bị thua thiệt trên người Vân Tĩnh Hảo, vì Vân Tĩnh Hảo, hắn bị cha hắn đánh, nhưng người ta thường nói, không chiếm được luôn tốt, vì vậy trong lòng vẫn luôn luôn nhớ thương, ngay cả ăn cơm ngủ nghĩ đều là hình dáng của Vân Tĩnh Hảo, nhưng lại sống động như thật!
Lúc này thấy hai bên không có ai, hắn liền lặng lẽ hỏi: “Nương nương nhà ngươi hiện nay tốt không?”
Không ngờ, hắn vừa hỏi như vậy, Cẩm Nhi lại khóc nữa: “Đại nhân không biết, nương nương nhà ta không sống nổi! Thân thể nương nương vốn yếu, sau khi bản thân bị cấm túc, vẫn bệnh mê man, Ngự Thiện Phòng cố tình ỷ vào Thục phi nương nương quản sự (quản lý sự vụ), chúng ta muốn cái gì đều thoái thác nói không có, mấy ngày trước nương nương ho cả đêm, cái gì cũng ăn không vô, nô tỳ muốn phòng ăn làm cho nương nương chén cháo tổ yến hầm cách thủy bổ thân, nhưng phòng ăn lại nói, gần đây chỉ có tiến một nhóm huyết yến, muốn giữ lại cho hoàng hậu nương nương! Nô tỳ đau lòng nương nương, mới vừa rồi lại đi Càn Nguyên điện cầu kiến hoàng thượng, ai ngờ, chỗ người ngay cả cửa cũng không cho nô tỳ vào. . . . . .”
Tiêu Kính Nghiệp nghe xong, nhất thời tâm cũng phải nát rồi, chỉ nói: “Ngươi trước đừng khóc, trong phủ ta cũng có tổ yến, ta mang tới cho ngươi là được, sau này, nương nương nhà ngươi còn muốn cái gì, ngươi cũng chỉ trông nom tới tìm ta.”
Cẩm Nhi lau lệ (nước mắt), ý vị sâu xa thở dài nói: “Nô tỳ không ngờ, quay đầu lại, chỉ có đại nhân đối với nương nương nhà ta tốt, không giống hoàng thượng, ngày xưa muôn vàn ân ái, nói quên cũng liền quên, nay tâm nương nương cũng phai nhạt, hôm qua còn cùng nô tỳ nói, chỉ muốn rời xa hoàng cung này, dù có chết, cũng muốn chết bên ngoài, không muốn nhìn thấy hoàng thượng nữa. . . . . .”
Tiêu Kính Nghiệp sửng sốt một chút, ngay sau đó liền hưng phấn gần chết, lôi kéo Cẩm Nhi không ngừng hỏi: “Nương nương nhà ngươi quả thật là nói như vậy?”
Trong lòng Cẩm Nhi cười lạnh, trên mặt lại giả bộ thần thái hết sức hối hận, rụt người lại, có chút hoảng hốt lùi lại mấy bước: “Nô tỳ không nói gì, đại nhân đừng hỏi, nô tỳ thật muốn đi rồi!”
Nàng nói xong, liền thật muốn đi, Tiêu Kính Nghiệp nào chịu thả nàng, lập tức ngăn cản nàng, gấp đến độ lại vỗ ngực thề lên: “Ngươi chớ sợ, lời nói trước đó của ngươi, ta tuyệt sẽ không nói ra ngoài, nếu lộ ra nửa chữ, liền thủng ruột nát bụng, ngũ lôi oanh đỉnh!” Thấy Cẩm Nhi tựa như tin tưởng, hắn mới lại tiếp tục nói: “Ngươi cũng biết ta có lòng đối với nương nương nhà ngươi, ta không phải ham muốn nhất thời, là thật muốn nàng, nếu nàng thật muốn rời đi hoàng cung, ta nhất định toàn lực giúp nàng, chỉ cần nàng từ đó đi theo ta...ta sẽ hảo hảo thương nàng, nàng muốn cái gì, ta liền cho nàng cái đó, dù cho ta không có, cũng nghĩ biện pháp lấy được cho nàng. Hôm nay, Tiêu gia chúng ta gặp chuyện, tất cả không thuận, nhưng không có gì đáng lo, thứ nhất, có hoàng hậu, thứ hai, Tiêu gia được tiên đế thưởng Đan Thư Thiết Quyển, chỉ cần không phải tội mưu phản hành thích vua, ai cũng không làm gì được, thứ ba, . . . . . .”
Hắn nói đến một nửa, như có chút mịt mờ, hoàn toàn không có tiếp tục nói nữa, Cẩm Nhi cũng không để ý, chỉ nói: “Nô tỳ biết đại nhân là thật tâm, chỉ là chuyện của nương nương, nô tỳ không làm chủ được, còn phải trở về xin phép nương nương, để nương nương tự quyết định. . . . . .” Lạc-Thần/ddlqd*
Tiêu Kính Nghiệp đang xuân tâm nhộn nhạo, lúc này mặt mũi tràn đầy tươi cười nói: “Tốt lắm, ngươi đi hỏi nương nương nhà ngươi một chút, ta ở đây chờ tin tức của ngươi!” Dù thế nào đi nữa trong tay hắn có yêu bài (thẻ bài giắt ở lưng quần) Chiêu Dương điện, xuất cung trễ nữa cũng không có người dám hỏi tới!
Cẩm Nhi gật đầu một cái, xoay người đi đến Cầm Sắt điện, dọc theo đường đi, lại không nhịn được liên tiếp than thở ———- Tiêu Kính Nghiệp à Tiêu Kính Nghiệp, ngươi quả nhiên là một người ngu ngốc, thật là uổng là nhi tử Tiêu Đạo Thành, ca ca hoàng hậu!
Lúc mặt trời lặn, Cẩm Nhi lại trở về bên Thái Dịch Trì, cầm một khăn lụa làm từ gấm tuyết đưa đến trong tay Tiêu Kính Nghiệp, nói là Vân Tĩnh Hảo đưa cho hắn, tâm ý Vân Tĩnh Hảo, đều trên gấm tuyết này, còn nói, qua ít ngày chính là sinh nhật Thục Tuệ trưởng công chúa, trưởng công chúa sẽ cầu tình với hoàng thượng, cầu xin hoàng thượng đặc xá cấm túc cho Vân Tĩnh Hảo, mời Vân Tĩnh Hảo đến vườn Mẫu Đơn tham gia bữa tiệc, nếu hắn muốn thấy Vân Tĩnh Hảo, khi đó, chính là thời cơ tốt.
Mặc dù Tiêu Kính Nghiệp không thấy trên gấm tuyết này viết chữ gì, nhưng ngửi trên gấm tuyết này hương hoa như có như không, lập tức thân thể liền mềm hơn phân nửa, chỉ một lòng ảo tưởng tình cảnh ôm Vân Tĩnh Hảo vào trong ngực. . . . . .
Cuối giờ Dậu (từ năm đến bảy giờ chiều), Cẩm Nhi trở lại Cầm Sắt điện hướng Vân Tĩnh Hảo phục mệnh, hiếm thấy, A Thú thế nhưng không có thủ ngoài điện, Vân Tĩnh Hảo dùng xong bữa tối, liền nằm dựa vào ghế trúc dưới bóng cây trước sân nghỉ ngơi, mọi nơi nhất thời yên tĩnh, sáng ngời dưới ánh trăng, chỉ nghe tiếng dế kêu đêm trong bụi cỏ.
Cẩm Nhi cầm chút trà bánh tới đây, liền cũng lui xuống.
Cũng không biết trải qua bao lâu, tựa như nàng nghe được tiếng bước chân, cảm giác có người đến gần, nàng liền cho rằng là Cẩm Nhi lại trở về, liền nói: “Cẩm Nhi, trà này lạnh, ngươi đi đổi ly trà nóng đến.”
Hồi lâu không nghe được Cẩm Nhi lên tiếng, nàng hơi mở mắt, lại thấy dưới bóng cây, có một bóng dáng cao lớn đứng bên cạnh ghế tre của nàng nhìn nàng.
“Thì ra là ngươi. . . . . . Sư huynh.” Lạc_Thần
Gió đêm ào ào mà qua, thổi trúng lá cây từng chiếc bay xuống, toàn thân mặc quần áo chế tạo riêng cho cấm vệ quân Thẩm Thanh Nham quét đi lá rụng trên vai, đàng hoàng không khách khí ngồi vào bên cạnh Vân Tĩnh Hảo, nheo mắt lại, lẳng lặng ngưng mắt nhìn nàng, ánh mắt bá đạo rõ ràng, khiến nàng có cảm giác có mũi nhọn sau lưng.
Dường như không chịu nổi hắn nhìn chăm chú như vậy, nàng hơi nghiêng đầu đi, nhẹ giọng hỏi: “Nửa đêm ngươi tới đây, đến tột cùng có chuyện gì?”
Bởi vì trời nóng, nàng chỉ mặc một chiếc áo mỏng giản dị, lộ ra một đoạn cổ tuyết trắng, nhất thời Thẩm Thanh Nham trong lòng rung động, lập tức ánh mắt trở nên nóng rực, đột nhiên nắm tay nàng, ngoài khoái chí, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Vân Tĩnh Hảo nhíu nhíu mày, tay co rụt lai, muốn rút tay từ trong lòng bàn tay của hắn trở về, lại không ngờ, không chỉ không có rút về, ngược lại bị hắn thuận thế lôi kéo, kéo vào trong ngực!
Nàng nhất thời giận lên, không chút suy nghĩ, giơ tay lên chính là một cái tát huơ ra!
“Bốp!”
Một tát giòn giã này, đánh vừa mạnh lại vang!
Nhất thời hai người giằng co, trên mặt Thẩm Thanh Nham dần dần hiện ra dấu tay ửng hồng cùng vẻ mặt gần như giận dữ: “Ta và ngươi chính là vợ chồng, ta ôm ngươi một chút cũng không được sao?”
“Thật xin lỗi, ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng. . . . . .” Vân Tĩnh Hảo đứng dậy hướng trong điện đi tới, dừng một chút, nhàn nhạt lại nói một câu: “Chờ trở lại sư môn, ngày còn dài mà. . . . . .”
Thẩm Thanh Nham nhịn xuống trái tim đau đớn, khẽ cười khổ: “Không tệ, ngày còn dài mà. . . . . .” Hắn cúi đầu nhìn áo giáp trên người mình, lại nói: “Ta tới tìm ngươi, là muốn nói cho ngươi biết, tối nay Quân Thiếu Tần gặp nguy hiểm!”
Nghe đến đó, sắc mặt Vân Tĩnh Hảo nhất thời biến đổi, không tự chủ được dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn.
Thẩm Thanh Nham tuấn mỹ vô trù (vô trù là không bạn bè) trên mặt lúc này tràn đầy tính tàn ác : “Ngày mai, Tiêu Đạo Thành sẽ bị áp giải đến kinh, cho nên, Quân Thiếu Tần chỉ có thể sống đến tối nay, hắn vừa chết, sẽ do con hoàng hậu kế thừa ngôi vị hoàng đế, Tiêu gia như cũ là cả nhà vinh quang, không thể địch nổi!”
Trong lòng Vân Tĩnh Hảo trầm xuống, mặt mày nhiễm một chút tức giận: “Ngươi cần gì cố làm ra vẻ huyền bí như vậy, nếu thật có lòng nói cho ta biết, không ngại nói thẳng ———-Đến tột cùng Tiêu gia phái người nào đi giết hắn?”
“Dĩ nhiên là người thân cận bên cạnh hắn. . . . . .” Thẩm Thanh Nham cũng khôi phục bình tĩnh, thế nhưng phần bình tĩnh này, lại giống như băng sơn dưới dung nham, càng thêm đáng sợ: “Quân Thiếu Tần thực quá mức tự phụ, luôn cho là tất cả mọi người trong lòng bàn tay của hắn, lại không biết, hắn cách chức hoàng hậu đi Phệ Hương điện ngày ấy, hoàng hậu đối với hắn cũng đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi, không hề còn có một tia ôn hòa cùng lưu luyến, biết hắn sớm muộn gì cũng muốn tiêu diệt Tiêu gia, tất nhiên hoàng hậu sẽ không chừa thủ đoạn nào để bảo toàn gia tộc mình, cho dù là ———– hành thích vua!”
“Hoàng hậu?” Vân Tĩnh Hảo chấn động, sau lưng mồ hôi lạnh chưa khô, lạnh lẽo vẫn còn, nàng mạnh mẽ tự ổn định tâm trạng, cũng không đoái hoài tới việc thay quần áo, dưới chân vài cái lên xuống, liền biến mất giữa mái hiên.
Ánh trăng chập chờn, gió đêm điên cuồng mà không dữ dội, lá rụng tàn lụi mà không tổn thương, Thẩm Thanh Nham một mình trong đình, mặc cho lá rụng lướt nhẹ qua một thân còn thỏa mãn, lại vẫn là vắng lặng mà đứng.
“Thanh Phượng, tất cả ta đều theo ngươi, chỉ mong ngươi thủ tín, nếu không, ta nhất định tự tay phá hủy ngươi!” diie^nđa@nl^quyy(đ)^n?
Mà bên kia, Vân Tĩnh Hảo len lén lẻn vào tẩm điện Quân Thiếu Tần, thì trong điện đèn đuốc sáng trưng, cũng không có một người, nàng đang kinh ngạc, bên tai liền có tiếng bước chân truyền đến, nàng vội đi tới chỗ tủ treo quần áo, mở cửa tủ ra, ẩn náu vào trong, lại nhẹ nhàng đóng cửa tủ lại, chỉ để lại một cái khe hẹp nhìn ra ngoài.
Quả nhiên, là Quân Thiếu Tần hồi cung rồi, nhưng hắn không phải trở lại một mình, cùng hắn cùng nhau vào điện, còn có một người khác, không phải hoàng hậu, hẳn là Ninh Sách Viễn!
Chỉ thấy hai người đi tới sau án thư, ngừng lại.
“Chuyện ngày mai, chuẩn bị như thế nào?” Giọng nói Quân Thiếu Tần không lớn, có vẻ mơ hồ mà xa xôi.
“Hoàng thượng yên tâm, nay mọi sự đã sẵn sàng, chỉ còn chờ cơ hội. . . . . .” Ninh Sách Viễn dừng một chút, hình như là do dự một chút: “Vi thần chỉ lo lắng tối nay. . . . . .”
“Không có gì đáng lo lắng.” Quân Thiếu Tần nói như đinh đóng cột: “Trẫm cũng chưa bao giờ đánh mà không nắm chắc trận chiến, nên làm như thế nào, trẫm tất có chừng mực!”
“Vâng, vi thần hiểu.”
Trong điện yên tĩnh trong chốc lát.
Lúc này, chợt nghe Tiểu Thuận Tử ngoài điện bẩm báo: “Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương đến. . . . . .”
Quân Thiếu Tần nhẹ nhàng lên tiếng, hướng Ninh Sách Viễn khoát tay áo, Ninh Sách Viễn lập tức trốn sau tấm bình phong.
Bất quá trong chốc lát, chỉ thấy Tiêu Dung Thiển giống như liễu yếu đu đưa theo gió đi vào, nhỏ nhẹ bước liên tục ở giữa, một thân gấm Tứ Xuyên ngàn lớp hoa văn đỏ thắm lộng lẫy làm cung điện thêm rạng rỡ, khiến cả điện nhất thời diễm sắc lưu chuyển.
“Nô tì tham kiến hoàng thượng.”
Quân Thiếu Tần tự tay đỡ nàng đứng dậy, mang theo giọng nói từ tính từ giữa răng môi tràn ra ngoài, giống như tình ý đến mức tận cùng lúc dịu dàng mềm giọng: “Dung Nhi hôm nay tốt không? Sao đã trễ thế này còn lại đây?”
Tiêu Dung Thiển chỉ thị cung nhân theo hầu đặt một hộp đựng thức ăn trên bàn, trên mặt đỏ lên, lộ ra giọng nói tiểu nữ nhi: “Nô tì nghĩ tới hoàng thượng, liền tự tay hầm canh ổn định tâm thần cầm qua đây, hoàng thượng bận bịu cả ngày, uống canh này, nhất định có thể nằm ngủ ngon giấc rồi. . . . . .”