Ba Nghìn Sủng Ái Tại Một Thân

Chương 30: Chương 30: 《 Ba nghìn sủng ái tại một thân 》




Tiêu Dung Thiển chỉ thị cung nhân theo hầu đặt một hộp đựng thức ăn trên bàn, trên mặt đỏ lên, lộ ra giọng nói tiểu nữ nhi: “Nô tì nghĩ tới hoàng thượng, liền tự tay hầm canh ổn định tâm thần cầm qua đây, hoàng thượng bận bịu cả ngày, uống canh này, nhất định có thể nằm ngủ ngon giấc rồi. . . . . .”

Quân Thiếu Tần nghe xong, dìu nàng ngồi xuống, cầm tay nàng, hơi nhẹ trách nói: “Hiện nay nàng đang mang thai, nấu canh cái gì, kêu nô tài phía dưới đi làm là được rồi!”

Có thể tưởng tượng đến Tiêu Dung Thiển nghe xong lời nói quan tâm của hắn thì có bộ dáng lòng tràn đầy ngọt ngào, lúc này, bọn họ thật giống một đôi vợ chồng dân gian, từ bề ngoài nhìn cực kỳ hài hòa, ân ái triền miên hết sức êm đềm, không đem những người khác đưa vào mắt. Trong ngăn tủ Vân Tĩnh Hảo nhìn một màn này, khẽ cười lạnh, đột nhiên cảm thấy mình có chút dư thừa.

“Đa tạ hoàng thượng quan tâm, nhưng chuyện nấu canh cho hoàng thượng, nô tì luôn muốn tự thân tự lực. . . . . .” Trên mặt Tiêu Dung Thiển đỏ hồng quá mức, lại đứng dậy tự mình mở hộp đựng thức ăn ra, lấy chén canh ra để trên bàn, lấy thêm chén hoa sứ men xanh, từ từ múc canh ra, chỉ nói: “Hoàng thượng bận việc quốc gia đại sự, nô tì phụ đạo gia đình, quê mùa, cũng không giúp được cái gì, cũng chỉ có thể nấu canh hầm cách thủy cho hoàng thượng, tâm ý. . . . . .”

Quân Thiếu Tần cả cười, ôm nàng đến trên đầu gối mình, vẻ mặt thản nhiên nói: “Vẫn là Dung Nhi đối với trẫm tốt, quá khứ, trẫm luôn luôn đối với Chiêu Dương điện bên kia không có trông nom, ngược lại ủy khuất nàng!”

Tiêu Dung Thiển vòng tay lên cổ hắn, ôn thuần (ôn hòa thuần hậu) nhìn phu quân mình, dáng vẻ hớn hở thật sâu, tiếng như muỗi kêu, nhưng rõ ràng mà kiên định: “Nô tì không ủy khuất, cũng chưa từng trách hoàng thượng, hoàng thượng là nơi nô tì gắn bó cả đời, nô tì đối với hoàng thượng chỉ có yêu, sẽ không có oán. Nô tì biết, quá khứ, hoàng thượng chỉ là bị yêu nữ mê hoặc, hoàng thượng đối với nàng cực kỳ ân sủng, nàng lại là một dâm phụ hạ tiện, nay kết quả bực này cũng là nàng gieo gió gặt bão. . . . . .” Nói đến sau, trong giọng nói nàng tràn đầy chán ghét, giống như nói đến là rắn rết hổ lang (lang là sói).

Quân Thiếu Tần cười cười, nhất thời lại không có mở miệng, hai người khô khan ngồi trong chốc lát, hắn cúi đầu than một tiếng, đưa tay bưng chén canh kia lên, không ngờ, Tiêu Dung Thiển lại chặn hắn lại, nàng chợt hôn trên trán hắn một cái, nhăn mày ở giữa mang theo nước mắt, kiểu nhan như ngọc*: “Hoàng thượng, nô tì vẫn muốn hỏi người một câu. . . . . . Rốt cuộc người có từng yêu nô tì hay không?”

* Có câu 书中自有颜如玉 (thư trung tự hữu nhan như ngọc), có nghĩa là “trong sách tự có người con gái dung nhan đẹp như ngọc“.

Câu này xuất xứ từ 1 bài thơ của Tống Chân Tông Triệu Hằng, nguyên văn như sau:

富家不用买良田,Phú gia bất dụng mãi lương điền,

书中自有千锺粟; Thư trung tự hữu thiên chung túc;

安居不用架高楼,An cư bất dụng giá cao lâu,

书中自有黄金屋; Thư trung tự hữu hoàng kim ốc;

娶妻莫恨无良媒,Thú thê mạc hận vô lương môi,

书中自有颜如玉; Thư trung tự hữu nhan như ngọc;

出门莫恨无人随,Xuất môn mạc hận vô nhân tùy,

书中车马多如簇; Thư trũnga mã đa như thốc;

男儿欲遂平生志,Nam nhi dục toại bình sinh chí,

五经勤向窗前读。Ngũ kinh cần hướng song tiền đọc

Tạm dịch:

Nhà giàu chẳng phải mua ruộng tốt,

Trong sách tự có ngàn bồ thóc;

An cư chẳng phải xây nhà cao,

Trong sách tự có nhà lầu vàng;

Lấy vợ chẳng hận không người mối,

Trong sách tự có người như ngọc;

Ra đường chẳng hận không tùy tùng,

Trong sách xe ngựa nhiều vô khối;

Làm trai muốn thỏa chí tang bồng,

Bên cửa chuyên cần đọc ngũ kinh.

Bài thơ nói muốn giàu sang phú quý, vợ đẹp như ngọc, kẻ hầu người hạ, xe đưa ngựa đón thì chăm chỉ dùi mài kinh sử, để đi thi đỗ đạt làm quan. “Thập niên song hạ vô nhân vấn, nhất cử thành danh thiên hạ tri” (mười năm đọc sách bên cửa sổ chẳng người hỏi han, chỉ một khoa cử là thành danh thiên hạ đều biết đến)

Câu “thư trung tự hữu nhan như ngọc” sau này cũng được Bồ Tùng Linh viết trong Liêu Trai Chí Dị.

Quân Thiếu Tần khẽ mỉm cười, nhìn ánh mắt nàng, như rượu cất tinh khiết ngọt ngào, được ánh sáng nhạt của đèn cung đình làm tôn lên, liền tràn ra như hổ phách như suối chảy dịu dàng: “Dung Nhi, là trẫm không tốt, mấy năm nay, trẫm vẫn chưa từng quên cảnh tượng lần đầu tiên khi thấy nàng. . . . . .”

Đây là lần đầu tiên hắn nói với nàng lời như vậy, trong phút chốc này, Tiêu Dung Thiển chỉ cảm thấy mừng như điên từ trong tim phổi dâng lên, nước mắt không ngăn được từ gò má chảy xuống, chỉ nghe hắn tiếp tục nói: “Lần đầu tiên khi thấy nàng, nàng vẫn còn là người đang đợi tuyển chọn, phụ hoàng chọn phi cho trẫm, nàng bất quá là một trong những nữ nhân được tuyển chọn, trẫm cùng nàng gặp nhau tại Ngự Hoa Viên, một trận gió thổi qua, nàng đón gió mà múa, diễm sắc vô song (vô song: độc nhất vô nhị, có một không hai) làm ba tháng mùa xuân thất sắc, sau này, trẫm đăng cơ làm đế, tuy có ba ngàn hậu cung, chỉ là trong lòng trẫm, lại chỉ có thiếu nữ đón gió mà múa trên cỏ xanh hoa cúc này, mới thật là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân. . . . . .”

Hắn nói đến chuyện cũ năm xưa, chân mày khóe mắt mang theo nụ cười, giọng nói mềm mại quấn quýt mùi trầm hương, giống như tơ bao lấy Tiêu Dung Thiển thật chặt, hình như muốn nàng chết đuối trong đó!

Vân Tĩnh Hảo từ trong ngăn tủ nhìn ra ngoài, hết sức muốn từ trên mặt hắn trông ra một tia cố ý, nhưng nàng thất bại, trên mặt hắn không hề sơ hở, chỉ là, giọng nói dịu dàng như vậy, lời nói động lòng người như vậy, vô số đêm triền miên, hắn cũng đã từng nói với nàng, đã từng khiến cho nàng cảm động đến rơi nước mắt, nếu như hắn là lừa gạt Tiêu Dung Thiển, vậy đối với nàng, hắn lại có mấy phần là thật? Có thể thấy được, chung quy đều là nữ nhân rất ngốc.

Quân Thiếu Tần là một đế vương không hơn không kém, căn bản là hắn không thể yêu bất kỳ một cô gái nào, người khác tính kế, có lẽ chỉ là vì mạng sống, hắn tính kế, cũng là tính thiên hạ nhân tâm (tâm tư người trong thiên hạ)!

Mà một lát, Quân Thiếu Tần lại bưng chén canh kia lên, vẻ mặt Tiêu Dung Thiển có chút khẩn trương, cả người cũng hơi run rẩy, trong hốc mắt chứa đầy nước mắt, lại thêm mấy phần đau đớn, khi Quân Thiếu Tần đem chén tới gần bên môi thì cuối cùng nàng nhịn không được nữa, chợt giành lấy chén canh kia, hắt xuống đất. . . . . .

Trong nháy mắt chén hoa sứ men xanh rơi vỡ tan tành, “Xoảng” một tiếng nước canh bắn tung tóe đầy đất, lan đến kim loại tan ra khói xanh lượn lờ!

Quân Thiếu Tần lại đột nhiên cười: “Tốt cho một chén canh tan cốt tiêu hồn ổn định tâm thần. . . . . .” d^ndan/Lạc_Thần/l^quyd^n.

Tiêu Dung Thiển nằm phục trên đất, trán chạm đất, như con vật nhỏ bị hoảng sợ, trên mặt đều là vẻ tuyệt vọng, mặc cho nước mắt từ hốc mắt nghiêng rơi: “Hoàng thượng, nô tì tội đáng muôn chết, người giết nô tì thôi. . . . . . Nô tì chỉ cầu người bỏ qua cho người nhà nô tì, phụ thân nô tì tuổi đã già, người thả ông ấy đi. . . . . .”

“Dung Nhi. . . . . .” Quân Thiếu Tần nửa khom người, khuôn mặt cách nàng quá gần, trong ánh mắt nhưng không có tức giận như trong tưởng tượng, chỉ là dùng ngón tay nâng cằm nàng lên, trong giọng nói vẫn như cũ mang theo nụ cười: “Còn nhớ rõ trẫm nói gì không? Vô luận tương lai như thế nào, ngôi vị hoàng hậu của nàng không bao giờ dao động, sao trẫm lại giết nàng được? Hôm nay trẫm chỉ hỏi nàng, muốn tánh mạng trẫm, thật là nàng sao?”

“Hoàng thượng. . . . . .” Đôi môi Tiêu Dung Thiển run rẩy kêu một tiếng, cũng không dám đáp lời.

“Không nói phải không?” Quân Thiếu Tần nhàn nhạt nhìn nàng, nắm cằm nàng tay lại chợt dùng sức: “Nàng không nói, trẫm cũng tự có biện pháp tra ra chân tướng, chỉ là khi đó, không thể cầu xin đường sống được nữa!”

Hai gò má Tiêu Dung Thiển bị nắm đau ơi là đau, thịt bên trong hàm răng, nàng cảm thấy trong miệng dần dần toát ra mùi máu tươi, nhưng mà mở trừng hai mắt, đôi mắt đẫm lệ trong cơn mông lung, muốn nhìn rõ ràng vẻ mặt hắn hiện nay, nhưng nước mắt lại trong nháy mắt đều cọ rửa hết thảy phá thành mảnh nhỏ. . . . . .

“Nếu nô tì nói, hoàng thượng sẽ khai ân sao?”

Quân Thiếu Tần buông lỏng tay ra, đầu ngón tay xẹt qua khóe miệng nàng, nhìn vết máu đầu ngón tay, nhẹ giọng mà lạnh lùng nói: “Vậy phải xem nàng nói thật hay là nói láo.”

Tiêu Dung Thiển lấy tay chống đất, miễn cưỡng chống thân thể mềm mại như bông lên, cắn chặt môi dưới, nước mắt lả chả do dự một lúc lâu, rốt cuộc tựa như hạ quyết tâm mở miệng nói: “Là phụ thân nhất thời hồ đồ. . . . . .” Dứt lời, nàng lại kéo lấy vạt áo Quân Thiếu Tần, nước mắt nhất thời trào ra: “Hoàng thượng, người có thể niệm tình nô tì và tiểu hoàng tử còn chưa ra đời, tạm tha phụ thân đi. . . . . .”

“Tiểu hoàng tử?” Quân Thiếu Tần vẻ mặt châm chọc, đột nhiên một tay lôi nàng lên, nói điều gì đó vô cùng nhỏ bên tai nàng.

Tiêu Dung Thiển ngẩn ra, sau đó trong nháy mắt tinh thần đến bên bờ biên giới sắp sụp đổ, nhất thời thân thể buông lỏng, cả người liền tê liệt ngã xuống, giống như bị rút đi một tia hơi sức sau cùng, trong miệng vẫn lầm bầm cái gì. . . . . .

Nhưng Quân Thiếu Tần vẫn là vẻ mặt thản nhiên, thân thể đứng vững, bờ môi tươi sáng vừa nhấc, kêu một tiếng: “Ninh Sách Viễn!”

Tiêu Dung Thiển cả kinh, chỉ thấy Ninh Sách Viễn từ sau tấm bình phong đi ra, tới trước mặt Quân Thiếu Tần quỳ xuống.

Giọng nói Quân Thiếu Tần bỗng lạnh lùng, như băng tan: “Mới vừa rồi hoàng hậu nói, ngươi đều nghe thấy được?”

Mắt Ninh Sách Viễn khép hờ, hắng giọng nói: “Vi thần nghe thấy được, đại tướng quân Tiêu Đạo Thành, lừa gạt hậu ân tiên đế, thẹn với triều đình, đứng hàng thủ phụ (tể tướng), lại không nghĩ tới hồi báo xã tắc, lại ý đồ mưu phản hành thích vua, tội không thể tha, nhất định vi thần sẽ công bố việc này khắp thiên hạ!”

Lúc này sắc mặt Tiêu Dung Thiển đã xám đến cực điểm, nàng chợt hiểu ———- nàng bị gạt!

Quân Thiếu Tần đã sớm biết trong canh có độc, đã sớm biết tất cả, lại cố ý nói ra nhiều lời ngon tiếng ngọt như vậy, dụ nàng chủ động thừa nhận, nàng tin là thật, một lòng cho là hắn sẽ niệm tình vợ chồng, liền ngay cả phụ thân nàng cũng bán đứng. . . . . .

Mà Quân Thiếu Tần muốn chính là nàng “Bán đứng”, do nàng nữ nhi này khai ra Tiêu Đạo Thành âm mưu hành thích vua, liền đủ có thể khiến người trong thiên hạ tin phục, khiến văn võ cả triều không lời nào để nói!

Hắn phải làm minh quân, cho nên ngay cả giết người, cũng muốn giết được để cho lòng người tâm phục khẩu phục! di^ndd.a.nl^e-qu!y/d?on@

Buồn cười, mới vừa rồi nàng như thế nào cho rằng, hắn là thật lòng đây? Cũng bởi vì ham muốn môt chút dịu dàng trong mắt hắn, cũng bởi vì si tâm vọng tưởng, hôm nay cuối cùng đem chính mình rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục!

Đợi Ninh Sách Viễn lui ra sau, trên mặt nàng lộ vẻ sợ hãi, trên cao nhìn xuống Quân Thiếu Tần liếc nhìn nàng, ngay sau đó cất giọng quát lên: “Người tới ———– đưa hoàng hậu trở về Chiêu Dương điện!”

Lúc này nàng mới đột nhiên tan vỡ kêu to, gắt gao kéo cánh tay Quân Thiếu Tần lại, trên mặt nước mắt đan vào nhau: “Hoàng thượng, người đã nói sẽ khai ân, người đã nói. . . . . . Nô tì van cầu người, van cầu người!”

Quân Thiếu Tần nhướng mày, váy dài phất một cái, lại lạnh lùng vô tình một tay đẩy nàng ra!

Tiếp theo một cái chớp mắt, Tiêu Dung Thiển yếu mềm ngã xuống đất, nhưng thấy mặt trắng nhợt, xiêm áo Vân Nam tán loạn, khuyên trâm rơi xuống đất, ngay cả đau cũng không kịp đau một chút, liền nhìn thấy phía dưới đột nhiên máu tươi chảy ra!

Cung nhân xung quanh trơ mắt nhìn, tất cả đều khuôn mặt trắng bệch, mồ hôi tuôn như nước, thở cũng không dám thở gấp, ngược lại Tiểu Thuận Tử rất là tỉnh táo, lặng lẽ kêu người dìu Tiêu Dung Thiển chết ngất xụi lơ ba chân bốn cẳng đi ra ngoài!

Mà Vân Tĩnh Hảo trong tủ treo quần áo, cũng là ánh mắt trợn trắng rồi, sững sờ nhìn Quân Thiếu Tần, giống như là nhìn một người xa lạ, trong lúc nhất thời hơi thở rối loạn, trên mặt đã sớm không có nửa phần huyết sắc, thân thể không tự chủ dựa sát ra sau.

“Người nào!” Quân Thiếu Tần quát lên, hiển nhiên đã phát hiện, đi tới, mạnh mẽ mở cửa tủ ra!

“Hoàng thượng. . . . . .”

Vân Tĩnh Hảo thấy tránh không khỏi, lập tức cái khó ló cái khôn, nước mắt liền rơi xuống, ngay sau đó lưu loát nói láo liền bật thốt lên: “Rất lâu người không có đi Cầm Sắt điện, nô tì muốn gặp người một lần. . . . . .”

Ánh mắt Quân Thiếu Tần liền mềm rất nhiều, cường thế mà không khỏi phân trần ôm nàng ra ngoài: “Trẫm làm nàng sợ?” Hắn đem nàng dựa vào trước ngực mình, dán lên vành tai xinh xắn của nàng nhỏ giọng hỏi.

Vân Tĩnh Hảo nhẹ nhàng gật đầu, trong ngực hắn thật giống như lòng vẫn còn sợ hãi run lên, giống như là bị dọa đến mất hồn mất vía, vừa như là mềm mại không xương làm nũng, môi hắn lướt nhẹ khí nóng thổi trúng bên tai nàng ngứa ngáy, ánh mắt nàng lại rơi xuống vũng máu đỏ thẫm trên mặt đất kia, ngay sau đó cả người rung động nhảy dựng lên, lại bị Quân Thiếu Tần mạnh mẽ gắt gao áp về trong lòng, tay hắn êm ái vuốt ve phía sau lưng cứng ngắc của nàng, thở dài một tiếng: “Đừng sợ, trẫm sẽ không đối với nàng như vậy. . . . . .”

Nếu như là quá khứ, nghe xong lời nói này, trong lòng nàng chắc chắn sẽ cảm động đi? Nhưng hiện tại, sau khi thấy tận mắt kết quả của Tiêu Dung Thiển, nàng còn có thể tin hắn sao?

Giống như cảm thấy nàng lùi bước, tay hắn căng thẳng, liền ôm chặt nàng, cúi đầu hôn lên môi nàng, mút cánh môi mềm mại của nàng thật lâu, thật giống như muốn nuốt chúng nó vào bụng, hai người cách rất gần, nàng liền có thể tinh tường nhìn thấy dung nhan tuấn mỹ của hắn, ánh mắt hắn như bảo thạch, đen như vậy, như vậy làm cho người ta trầm luân, cho dù hắn không phải đế vương, cũng sẽ có rất nhiều nữ nhân ngây ngốc tự nguyện sống chết vì hắn đi?

Bàn tay hắn to lớn mà ôn hoà hiền hậu, khẽ vuốt ve má nàng, một tay ôm nàng ngang lên, đi về phía giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.