Edit: Lạc Thần
Mà Vân Tĩnh Hảo đương nhiên vẫn là trở lại Càn Nguyên điện, có cung nữ
chuẩn bị tốt nước nóng hầu hạ nàng tắm rửa thay quần áo, nàng theo thói
quen kêu một tiếng: “Cẩm Nhi”, lại không ai đáp lại nàng, nàng lại kêu
một tiếng, cung nữ hầu hạ nàng vội quỳ xuống trả lời: “Khởi bẩm nương
nương, hôm qua hoàng hậu nương nương đột nhiên triệu kiến Cẩm Nhi, đến
nay chưa thả người trở về!”
Nàng nghe lời này xong, liền biết
không tốt, ngay cả xiêm y cũng không kịp thay đổi, liền vội vã chạy ra
ngoài, cũng may, Quân Thiếu Tần hồi cung liền bảo thị vệ Càn Nguyên điện rút lui, lúc này cũng không còn ai dám ngăn cản nàng.
Đến Chiêu
Dương điện, không cho cung nhân thông báo, nàng liền sải bước xông vào,
Tiêu Dung Thiển giống như đã sớm biết trước nàng sẽ đến, không ngờ sai
người chuẩn bị tốt trà bánh, ngồi đàng hoàng ở trong điện chờ nàng, thấy nàng, chỉ khẽ mỉm cười cầm bình nước sứ men xanh, từ từ rót nước vào
trong ly: “Muội muội hiếm khi tới chỗ của ta, ta lại không có trà gì
tốt, ngược lại hái chút hoa sơn trà từ trong ngự hoa viên của mình trở
về, bỏ đi nước tanh nổi phía trên, để đường phèn mứt táo, chế thành trà
uống, rất tốt cho thanh nhiệt tả hỏa, muội muội có muốn thử một chút hay không?”
Trong ly trà trắng mịn này, hơi nóng bốc lên, nước trà
vàng óng mang theo mùi táo mật nhàn nhạt thơm ngát, dần dần lẫn vào
hương nhang trong điện, lại có vài phần ấm áp quỷ dị.
Lúc này Vân Tĩnh Hảo đang lo lắng cho Cẩm Nhi, nào có tâm trạng uống trà, chỉ thu
lại tất cả ngạo khí thường ngày, nhẹ giọng nói: “Nghe nói hoàng hậu
nương nương triệu kiến Cẩm Nhi, cũng không biết là vì chuyện gì?”
Tiêu Dung Thiển chợt cười lạnh một tiếng: “Bổn cung triệu kiến tiện tỳ kia,
vốn chỉ là hỏi một ít chuyện, không nghĩ tiện tỳ kia lại không biết quy
củ xúc phạm Bổn cung, bị Bổn cung trừng phạt một chút, hiện đã bị đánh
bốn mươi đại bản, Bổn cung đang sai người trói nàng lại, chuẩn bị đưa
đến huấn giới ty!”
Một khi đưa đến huấn giới ty, Cẩm Nhi vẫn còn sống được hay sao?
Vân Tĩnh Hảo cau mày nói: “Nếu là Cẩm Nhi không biết quy củ, kính xin hoàng hậu nương nương giao nàng lại cho tần thiếp, nhất định tần thiếp sẽ
nghiêm trị nàng, tuyệt không nương tay.”
Tiêu Dung Thiển sau khi
nghe xong, ra vẻ thắng lợi vui sướng cười, nói châm chọc: “Nghe giọng
điệu này của muội muội giống như là đang cầu xin Bổn cung, nhưng Bổn
cung có cái gì đáng giá để muội muội cầu xin? Muội muội còn có ân sủng
của hoàng thượng, Bổn cung lại có cái gì ?” Nàng đứng dậy, tiến tới bên
cạnh Vân Tĩnh Hảo, giọng nói bỗng cất cao: “Bổn cung cũng chỉ còn lại
một người ca ca, hôm nay cũng chết trong tay muội muội, muội muội thật
là thủ đoạn, Bổn cung cực kỳ bội phục!”
Vân Tĩnh Hảo cười lạnh:
”Nói cho cùng, hoàng hậu nương nương vẫn là vì ca ca của mình chết mà có oán hận, đã như vậy, nương nương không ngại nói thẳng, đến tột cùng
muốn như thế nào, mới bằng lòng thả Cẩm Nhi?”
”Rất đơn giản.”
Tiêu Dung Thiển đưa ly trà cho nàng, nhìn chằm chằm nàng, không để cho
nàng có bất kỳ cơ hội phản kích, nói từng chữ rõ ràng: “Ca ca ta thích
ngươi như vậy, hôm nay hắn đã chết, ngươi liền uống hết ly trà này, đi
theo hắn chôn cùng đi!”
”Không có khả năng!” Vân Tĩnh Hảo đã sớm
tức giận, nghe đến đó, lại không khống chế mình được nữa, giơ tay lên
hất ly trà xuống dưới đất!
Tiêu Dung Thiển lại cười ha hả, như kẻ điên: “Thì ra là ngươi cũng sợ chết! Bổn cung còn tưởng rằng, nữ nhân
như ngươi vậy, cái gì cũng không sợ !” Nàng cười đủ rồi, lại rót một ly
trà, đặt ly trà cạnh khóe miệng, uống một hơi cạn sạch, cực kỳ hài lòng
nói: “Trà này không có độc, Bổn cung là dọa ngươi thôi! Bổn cung mới
không có ngu như vậy, lúc này độc chết ngươi, hoàng thượng như thế nào
lại bỏ qua cho Bổn cung? Nếu Bổn cung muốn ngươi chết, cũng cần phải
hoàng thượng tự mình động thủ mới được!”
Đột nhiên nàng lại kề
gần tới khuôn mặt Vân Tĩnh Hảo, nhỏ giọng lạnh lùng thốt lên: “Nói cho
ngươi biết, Bổn cung cũng không đưa Cẩm Nhi của ngươi vào huấn giới ty,
chỉ ban thưởng nàng vào quân doanh, đánh một trận Ô Hoàn, các tướng sĩ
cực khổ, Bổn cung thân là hoàng hậu, đưa một cung nữ đi khao thưởng bọn
họ, cũng rất là nên! Huống chi, Cẩm Nhi của ngươi đi theo bên cạnh ngươi lâu như vậy, dù sao vẫn học được vài phần hồ mị của ngươi, nam nhân
không ai là không thích, làm doanh kỹ là cực kỳ thích hợp rồi !
Vân Tĩnh Hảo nghe lời này xong, sắc mặt lập tức thay đổi, mất hết huyết sắc, cái gì cũng không đoái hoài tới liền chạy ra ngoài!
Tiêu Dung Thiển nhìn bóng lưng hốt hoảng của nàng, ngẩng cao mũ phượng, tinh thần phấn chấn, trên dung nhan như hoa lộ ra vẻ thâm độc, giống như chỉ chờ gà trống quyết chiến, cất tiếng cười to: “Vân Tĩnh Hảo. . . . . Kế
tiếp, chính là ngươi rồi !”
Đánh một trận Ô Hoàn, hộ quốc đại
tướng quân Bùi Dũng giành được công lao lớn nhất, sau khi đại quân khải
hoàn hồi triều, Quân Thiếu Tần tự mình ra khỏi thành khao thưởng tướng
sĩ, ra lệnh đại quân đóng quân tại doanh trại cách Đế Kinh bốn mươi dặm
bên ngoài, tùy thời chờ lệnh.
Vân Tĩnh Hảo cầu được lệnh bài của Quân Thiếu Tần, do A Thú hộ tống chạy tới trại lính thì đã qua giờ Dậu.
Trong doanh trướng to như vậy, máu đỏ tươi, kéo dài lênh láng đầy đất.
Ánh nến mỏng manh, ở trong yên tĩnh, ti một tiếng, ánh đèn bùng lên, sáng quắc rất chói lọi.
Trên giường mềm lót da thú, thân thể thiếu nữ trắng noãn thon dài, bị đánh
đến trầy da tróc vẩy, khuôn mặt bị màu đen nồng đậm che lấp, không nhúc
nhích, giống như một chút sức sống cũng không có.
Vân Tĩnh Hảo cởi áo choàng, bao lấy nàng, cầm tay của nàng, cúi người ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: “Cẩm Nhi, là ta tới.”
Giống như bị giọng nói của nàng thức tỉnh, đôi mắt Cẩm Nhi khẽ nhúc nhích,
cười yếu ớt, trong miệng lẩm bẩm nói: “Nô tỳ vô dụng, thật có lỗi với
nương nương. . . . . .”
”Cẩm Nhi, đừng nói nữa... “Vân Tĩnh Hảo
đút một viên dược hoàn vào trong miệng nàng, trong phút chốc hốc mắt
nóng lên, một mảnh mơ hồ: “Là ta có lỗi với ngươi, độc phụ kia vốn là
muốn ta chết, nàng không thể làm gì được ta, mới trút giận lên trên
người ngươi, là ta hại ngươi. . . . . .”
”Nương nương. . . . . .” Cẩm Nhi lại lắc lắc đầu, từng tiếng một gọi nàng, trên mặt giống như
một tờ giấy trắng, ánh mắt như nước, đứt quãng nói: “Người để nô tỳ nói
hết lời, nô tỳ là người của trưởng công chúa, từ nhỏ đã chịu huấn luyện
đặc biệt, làm tai mắt ẩn vào trong cung. . . . . .”
”Về sau nô tỳ đi theo nương nương, nô tỳ không có cách nào, bọn họ dùng mẫu thân nô
tỳ làm uy hiếp, muốn nô tỳ bí mật báo cáo hành tung của nương nương và
hoàng thượng cho bọn họ. . . . . .”
”Nhưng nô tỳ chưa từng có
lòng hại nương nương, lần trước hoàng thượng bị đâm, thật sự không liên
quan với nô tỳ, nô tỳ không hề nói gì. . . . . .”
”Nương nương đối với nô tỳ tốt, nô tỳ biết, thật sự biết. . . . . .”
Vân Tĩnh Hảo thấy hơi thở nàng dần dần gấp rút, nơi nào còn nhớ được nghe nàng nói chuyện, chỉ vội gọi: “Thái y, thái y ———-”
Lúc trước Vân Tĩnh Hảo đã đút nàng ăn bí dược độc môn của Kiếm Tông, theo lý thuyết, nàng sẽ không có chuyện gì.
Nhưng khi thái y vội vàng tiến vào màn trướng, còn chưa khám bệnh, lại nhìn
thấy nàng khẽ mỉm cười, cầm một thanh đoản đao chợt đâm vào thân thể
mình, quyết tuyệt không mang theo một tia chần chờ, máu tươi không tiếng động, nơi nơi đỏ tươi!
Biến cố xảy ra trong phút chốc, Vân Tĩnh
Hảo kinh ngạc đến sững sờ, hoàn toàn không để ý nhào qua, cao giọng khóc thảm: “Cẩm Nhi, ngươi thật hồ đồ!”
”Đau quá. . . . . .” Cẩm Nhi
gần như làm nũng mà khẽ oán trách, nhưng mà trên mặt lại hiện lên đỏ ửng khác thường, khẽ cười, giống như vạn cây Lê Hoa cùng nở ra: “Nương
nương, nô tỳ muốn về nhà, muốn gặp mẫu thân.”
Khi nàng nói lời
này, hoàn toàn không có thở dốc từng cơn, vẻ mặt yên ổn đẹp như ở miền
cực lạc, chỉ sợ đã là bộ dạng hồi quang phản chiếu rồi !
Vân Tĩnh Hảo xoa nhẹ khuôn mặt của nàng, chỉ cảm thấy lệ trong mắt cũng ngăn
không nổi nữa, giọt giọt chảy xuống: “Được, ta đưa ngươi về nhà, ngươi
nhất định phải khỏe lên, đáp ứng ta, nhất định phải khỏe lại. . . . . .”
Cẩm Nhi vẫn là cười, sức lực đột nhiên lớn, túm ống tay áo của nàng: “Nương nương, nô tỳ có chuyện quan trọng muốn nói cho người biết. . . . . .”
Vân Tĩnh Hảo nghiêng người lắng nghe, Cẩm Nhi nhìn thái y bên trong trướng
một chút, ngay sau đó giọng nói nhẹ như muỗi kêu nói gì đó bên tai nàng.
Vân Tĩnh Hảo gật đầu, nắm chặt tay nàng, nàng thở phào nhẹ nhõm, khẽ cười
một tiếng, ánh sáng trong mắt dần dần tản đi, khóe mắt chảy xuống một
giọt lệ, mặt tái nhợt suy yếu uể oải như tuyết liên. . . . . .
”Nương nương, nô tỳ phải đi rồi. . . . . .”
Giọng nói từ từ yếu ớt, cuối cùng không thể nghe thấy, máu tươi từ môi nàng chảy xuống, màu đỏ nhìn thấy mà ghê người.
Cẩm Nhi đã chết!
Hai mắt Vân Tĩnh Hảo mơ hồ đẫm lệ đi ra doanh trướng, mới nhìn thấy Bùi
Dũng vội vã chạy tới, quỳ một gối xuống, cúi đầu nói: “Nương nương thứ
tội, thuộc hạ vi thần cũng không biết cô nương này là người của nương
nương, hôm qua hoàng hậu nương nương người đưa tới thì cô nương này đã
bị đánh cho thương tích khắp người, người tới chỉ nói, cô nương này phạm vào trọng tội, chết không có gì đáng tiếc, bởi vì có vài phần tư sắc,
liền thưởng cho. . . . . .”
”Đủ rồi.” Vân Tĩnh Hảo giơ tay lên
ngừng lời của hắn, giọng nói giống như khóc: “ Đêm qua quân sĩ nào đã
khi dễ nàng, vô luận quan tước, lập tức xử tử, không chừa một ai, nếu
hoàng thượng hỏi, chỉ nói là ý của ta!”
Trong lòng Bùi Dũng rùng
mình, giống như lấy làm kinh hãi, bổn triều từ trước là “Hậu cung không
được tham gia vào chính sự, ý chỉ không đạt tam quân”, hắn đang không
biết như thế nào cho phải, A Thú lại gật đầu với hắn một cái, ý kia rất
rõ ràng: Vân Tĩnh Hảo thực sự có thể đại biểu Quân Thiếu Tần hạ ý chỉ
như vậy.
Bất đắc dĩ, Bùi Dũng chỉ đành phải phục tùng xưng vâng
Phía trước một mảnh mờ mịt, Vân Tĩnh Hảo chỉ cảm thấy trong giây lát sau đó
bất tỉnh, nhưng được A Thú đỡ lấy, nàng nhẹ giọng nói: “Hậu táng Cẩm
Nhi.”
”Nô tài hiểu rõ.” A Thú lo lắng nhìn nàng: “Xin nương nương nén bi thương, nghìn vạn lần bảo trọng.”
Vân Tĩnh Hảo gật đầu, miễn cưỡng cười cười, muốn gọi hắn đừng lo lắng, vậy
mà mở miệng, cũng không ra một chút âm thanh nào, toàn thân càng ngày
càng lạnh, trước mắt dần dần mơ hồ.
”Nương nương, nương nương. . . . . . Mau đưa nương nương hồi cung!”
Đến cuối cùng, điều duy nhất nàng nhớ rõ, chính là những lời này của A Thú.
Ngay đêm đó, Quân Thiếu Tần lấy tội danh “Ghen bạo tàn ngược”, phạt Tiêu
Dung Thiển vào Tông Nhân phủ, cũng thu hồi thánh chỉ phong hậu cùng bảo
ấn bảo sách hoàng hậu năm đó, càng nói rõ với lục cung: hoàng hậu không
có tấm lòng hiền lương thục đức, thực không đủ để dựa vào tông miếu
(tông miếu: nơi thờ tổ tiên của vua), sau này mọi chuyện trong cung theo Hoàng quý phi mà làm.
Đạo chỉ dụ này, mơ hồ chính là dấu hiệu báo trước phế hậu rồi.
Trong Càn Nguyên điện, Vân Tĩnh Hảo ngủ mê suốt cả một đêm, cho đến khi trời
sắp sáng mới tỉnh lại, vừa mở mắt, liền thấy Quân Thiếu Tần mặc triều
phục sáng rỡ ngồi ở đầu giường, thấy nàng tỉnh, vội vàng đỡ nàng vào
trong lòng, quay đầu gọi thái y đến.
Thái y chờ bên ngoài vội vã
đi vào, chẩn mạch chốc lát, luôn miệng chúc mừng bình phục, lệnh y thị
(người hầu của thầy thuốc) bưng thuốc đã sắc đi vào.
Uống thuốc,
Vân Tĩnh Hảo bỗng chốc nhớ lại Cẩm Nhi chết, không khỏi bi ai trong
lòng, tựa vào trước ngực Quân Thiếu Tần, nghẹn ngào nói: “Hoàng thượng,
Cẩm Nhi chết rồi. . . . . .”
Tay Quân Thiếu Tần nắm chặt, để cho
thân thể nàng gần hắn hơn nữa, nhẹ giọng dỗ dành nói: “Đừng buồn, chuyện này ta sẽ cho nàng một cái công đạo, sẽ không để cho Cẩm Nhi chết vô
ích.”
Lúc này, chỉ thấy Tiểu Thuận Tử đi vào xin chỉ thị: “Hoàng
thượng, giờ bái tướng đã gần đến, có khởi giá bái tướng đài hay không?”
Vân Tĩnh Hảo không biết vì sao, lại có chút tâm hoảng ý loạn, nhất thời
mạnh mẽ hạ quyết tâm, nghĩ rằng sẽ không lừa gạt hắn nữa, vội vàng bắt
lấy tay hắn, bật thốt lên: “Chàng trước đừng đi, thiếp có lời muốn nói
với chàng, rất quan trọng, chàng nghe xong lại đi không muộn!”