Edit: Lạc Thần
Vân Tĩnh Hảo không biết vì sao, lại có chút tâm hoảng ý loạn, nhất thời
mạnh mẽ hạ quyết tâm, nghĩ rằng sẽ không lừa gạt hắn nữa, vội vàng bắt
lấy tay hắn, bật thốt lên: “Chàng trước đừng đi, thiếp có lời muốn nói
với chàng, rất quan trọng, chàng nghe xong lại đi không muộn!”
Quân Thiếu Tần đành phải đáp ứng, liền thấy A Thú tiến vào bẩm báo: “Hoàng
thượng, Tông Nhân phủ đã xảy ra chuyện, có người đột nhập ngục thất,
cướp hoàng hậu đi rồi!”
”Đường đường là Tông Nhân phủ thế nhưng
mặc cho bọn sâu bọ đi vào cướp người?” Quân Thiếu Tần khẽ cười một
tiếng, giữa hai lông mày thoáng qua một tia sắc nhọn, trong nháy mắt làm cho người ta không dám nhìn gần!
Hắn đứng dậy đang muốn rời đi, nhưng bỗng dưng Vân Tĩnh Hảo níu ống tay áo hắn lại, đáng thương nói: “Chàng đừng đi.”
Quân Thiếu Tần nhìn nàng, sắc mặt giận dữ trong mắt lúc này mới mềm mại
xuống, cười vỗ vỗ gương mặt của nàng, cúi người khẽ thổi hơi ấm bên tai
nàng: “Hôm nay ta còn rất nhiều chuyện quan trọng, nàng nghe lời, ngủ
một giấc thật ngon, buổi tối ta tới đây cùng nàng. . . . . .”
Vân Tĩnh Hảo lại lắc đầu, nước mắt ướt khóe mi, cắn môi dưới đến trắng
bệch, giống như mèo con bị kinh sợ, đứng dậy nhào vào trong lòng hắn,
cánh tay vòng quanh người làm hắn cơ hồ hít thở không thông, nhất định
không cho hắn đi!
Quân Thiếu Tần thở dài, lại không tự chủ được
mà ôm nàng thật chặt, cúi đầu khẽ hôn lên trán nàng, dụ dỗ nói: “Được,
ta không đi, ta ở lại cùng nàng một lát. . . . . .”
Tiểu Thuận Tử nghe xong, cảm thấy sốt ruột, mắt thấy giờ lành bái tướng sắp trôi qua, văn võ bá quan vẫn còn chờ ở bái tướng đài đấy!
Hắn đang muốn
làm tròn bổn phận lại thúc giục một chút, nhưng đột nhiên bị A Thú dã
man lôi kéo: “Đi thôi đi thôi, đừng quấy rầy hoàng thượng và nương
nương. . . . . .” Hắn còn chưa kịp phản ứng, liền bị A Thú hỗn đản này
kéo đi ra ngoài!
Mà Quân Thiếu Tần càng thêm hoang đường, rõ ràng nói chỉ bồi Vân Tĩnh Hảo “Một lát”, nhưng lại trì hoãn ước chừng hai canh giờ!
Bái tướng đài bên kia, mặt trời lên cao văn võ bá quan phân biệt đứng hai
bên, đã đợi cả một buổi sáng, có người thậm chí bắt đầu không để ý hình
tượng vò đầu bứt tai, xem ra lòng đã như lửa đốt!
Tiếng kèn trang nghiêm vang lên, âm thanh chấn động bốn phương, trong khung cảnh trang
nghiêm (trang trọng và nghiêm túc) như vậy, một bóng dáng màu trắng bạc
chầm chậm tiến vào, đây cũng là nhân vật chính của hôm nay Gia Cát Thanh Phượng!
Hắn đứng trên bậc thềm ngọc, cô độc, trên mặt đeo mặt
nạ, ánh mắt cao ngạo lạnh lùng, thật giống như không hề để bách quan ở
trong mắt.
Lúc này, tuy có tiếng kèn và tiếng trống tấu nhạc, nhưng cũng không áp được tiếng bàn luận xôn xao của bách quan bên dưới!
”Suốt ngày giấu đầu quấn mặt, một đôi mắt lạnh lùng, cũng không biết hoàng thượng coi trọng hắn điểm nào nữa?”
”Đại khái hoàng thượng yêu mến giọng nói của hắn, không thấy bên ngoài đều
đang đồn sao? Nói hoàng thượng chúng ta có hai bảo bối, một Gia Cát
Thanh Phượng, một Hoàng quý phi, vào triều Gia Cát Thanh Phượng, hạ
triều Hoàng quý phi!”
”Người ta ở trước mặt hoàng thượng cũng
không lộ diện mạo thật, vẻ mặt lạnh lùng một chút thì tính là gì, chỉ
cần hoàng thượng thích, chỉ cần hầu hạ hoàng thượng tốt là được. . . . . .”
Theo thời gian từng chút từng chút trôi qua, giờ lành đã qua, Quân Thiếu Tần lại chậm chạp không tới, cũng không biết phát sinh
chuyện gì!
Đang lúc bách quan bảy miệng tám lời ồn ào xôn xao, cuối cùng trước mặt vang lên tiếng tuyên giá vang dội———-”Vạn tuế giá lâm!”
Rốt cuộc Quân Thiếu Tần cũng đã tới!
Nhất thời bách quan câm như hến quỳ xuống lạy, hô vạn tuế ba lần, lại không
biết vì sao, ngày đại cát (thuận lợi, tốt nhất), nhưng sắc mặt Quân
Thiếu Tần lại không tốt, đôi môi mím thật chặt giống như được đao đục
thành, mắt lạnh quét mắt khắp bách quan, ngay sau đó ra hiệu cho lễ quan bắt đầu.
Lễ quan lĩnh chỉ, đang muốn đọc bài biểu văn đã sớm
chuẩn bị một cách hoa mỹ lên, nhưng đột nhiên dưới bậc thềm ngọc xuất
hiện một bóng dáng quen thuộc!
”Hoàng hậu nương nương!”
Bách quan lên tiếng kinh hô, nhất thời xôn xao, đêm qua, hoàng hậu đã bị dời đến Tông Nhân phủ, sáng nay lại bị người cướp đi, tại sao hôm nay lại
đột nhiên xuất hiện tại bái tướng đài?
Nghênh đónánh mắt kinh
ngạc của bách quan, Tiêu Dung Thiển quỳ gối dưới bậc thềm ngọc, lạy ba
lạy với Quân Thiếu Tần, tiếp theo ngẩng cao đầu lên, lớn tiếng nói với
hắn: “Nô tì muôn lần chết, hiện có một chuyện không thể không bẩm báo
với vạn tuế———- Phiêu Kỵ đại tướng quân Gia Cát Thanh Phượng luôn luôn
lừa gạt hoàng thượng, hắn nữ giả nam trang tiềm phục tại bên cạnh hoàng
thượng, họa loạn triều chính, mưu đồ gây rối!”
Câu này giống như
kinh lôi, kinh động làm cho bách quan đồng thời biến sắc, nữ giả nam
trang vào triều làm quan, đây chính là tội khi quân, phải chịu hình phạt lăng trì!
Nhưng Quân Thiếu Tần chỉ cười cười, lạnh lùng mở
miệng, hờ hững thờ ơ: “Chuyện vô căn cứ, người tới, trói hoàng hậu đưa
về Tông Nhân phủ, nghiêm gia trông coi!”
Ra lệnh một tiếng, nhất
thời liền có thị vệ theo tiếng đi qua, trói hai tay Tiêu Dung Thiển ra
sau lưng, giống như kéo một đống sợi bông thối nát kéo đi trên mặt đất
cứng rắn!
Nàng vô lực giãy giụa, nhưng vẫn điên cuồng gào thét:
”Hoàng thượng, nô tì không có nói dối, Gia Cát Thanh Phượng chính là Vân Tĩnh Hảo, hôm nay nàng đang ở hậu cung, không tiện làm việc, liền kêu
thị nữ thân cận của nàng là Chu Nhan giả trang Gia Cát Thanh Phượng! Nếu Hoàng thượng không tin, cứ kêu người tháo mặt nạ của hắn xuống, vừa
nhìn liền biết!”
Tại sao lại dính líu đến trên người Hoàng quý
phi? Mọi người gần như đều ngẩng đầu lên, vô cùng tò mò nhìn Gia Cát
Thanh Phượng, xem hắn giống như là đại tinh tinh (vượn gorilla)!
”Thôi được rồi, hôm nay trẫm sẽ để cho ngươi tâm phục khẩu phục!” Cuối cùng
Quân Thiếu Tần quát thị vệ, trên mặt là vẻ mặt giận dữ dữ tợn như thần
ma!
Ở trước mặt văn võ bách quan, nếu để cho mầm móng nghi ngờ
của nàng phát triển, sau này lời đồn đãi nổi lên bốn phía, sao Vân Tĩnh
Hảo còn có thể cai quản lục cung? Sao còn có thể mẫu nghi tứ hải?
Chỉ thấy hắn chậm rãi đi về phía Gia Cát Thanh Phượng, ngay sau đó đưa tay
phất một cái, lấy chiếc mặt nạ được trang trí bằng ngọc trai lông vũ
phức tạp sặc sỡ: “Leng keng” một tiếng rớt xuống, rơi trên mặt đất!
Tất cả, trong nháy mắt này, lại hết sức rõ ràng! d@đ#l$q%d^n
Bên môi Tiêu Dung Thiển nứt ra một nụ cười sảng khoái, mắt nhìn chằm chằm
Gia Cát Thanh Phượng, nhưng tiếp theo một cái chớp mắt, trên khuôn mặt
mỹ lệ mà cao ngạo của nàng cũng lộ ra vẻ mặt kinh hoàng: “Tại sao có thể như vậy? Cái này không thể nào!”
Dung mạo dưới mặt nạ thần bí
kia, không phải Vân Tĩnh Hảo, cũng không phải là Chu Nhan, mà là một nam nhân chân chân chính chính!
Vào giờ phút này, “Gia Cát Thanh
Phượng” này đang nhìn nàng, cười như không cười châm chọc nói: “Lần này
hoàng hậu nương nương có thể thoả mãn rồi chứ? Nếu còn chưa hài lòng, có muốn vi thần cởi y phục, để bách quan tới làm giám chứng (giám định +
chứng minh) hay không?”
Tiêu Dung Thiển ngây người trong chốc
lát, tinh thần tỉnh táo lại, bỗng dưng kinh sợ nhảy dựng lên, lảo đảo
muốn bổ nhào về phía Quân Thiếu Tần: “Hoàng thượng, nô tì là bị lừa, là
Thẩm Thanh Nham lừa nô tì!” Nàng nghĩ nghĩ, lại lắc đầu: “Không, nhất
định là Vân Tĩnh Hảo, là nàng cấu kết với Thẩm Thanh Nham, bố trí cạm
bẫy này, là nàng muốn hãm hại nô tì! Nô tì cũng là vì tốt cho người,
trong mắt người chỉ có tiện nhân đó, mặc cho tiện nhân đó làm loạn ở
trong cung, bên ngoài dự triều chính, bên trong chiếm cứ cung đình, đến
cuối cùng, tiện nhân đó sẽ làm tổn hại đến giang sơn xã tắc của người!
Hoàng thượng. . . . . .”
”Đủ rồi!” Giọng nói phẫn nộ của Quân Thiếu Tần, khiến cho tâm thần mọi người lâm vào chấn động, nhất thời đều đổ mồ hôi!
Tiêu Dung Thiển cũng dừng lại, rụt người một cái, nàng vốn sợ Quân Thiếu
Tần, cộng thêm hôm nay chột dạ, lập tức sợ tới mức cúi đầu rên rĩ một
tiếng, cơ hồ bị dọa đến hôn mê bất tỉnh.
”Kéo người phụ nữ điên
khùng này xuống, trẫm không muốn gặp lại nàng!” Quân Thiếu Tần lạnh lùng mở miệng, mỗi một chữ đều lộ ra dày đặt hàn ý.
Ngay lập tức Tiêu Dung Thiển lại bị thị vệ thô bạo ném xuống đất, kéo đi xuống, đề phòng
nàng kêu loạn lung tung nữa, thị vệ liền dùng vải chặn miệng nàng lại, ở giũa tấm vải này được bọc một quả cầu sắt thật lớn, vừa lúc nhét vào
trong miệng nàng, làm cho hàm răng nàng không thể chạm vào nhau, không
thể nói, khổ sở tới cực điểm!
Nàng đau lòng
đến cực điểm, lúc này mới cảm giác chính mình đã bất tri bất giác lún
sâu vào trong vũng bùn, hi vọng thoát thân mong manh, nhưng trong đôi
mắt đẫm lệ, nàng vẫn gần như tham lam nhìn Quân Thiếu Tần, mãi cho đến
khi không trông thấy nữa.
Mà bách quan xem ra, hoàng hậu xác thực giống như là điên rồi, một lát nói Gia Cát Thanh Phượng là nữ nhân, một lát nói Thẩm Thanh Nham lừa nàng, một lát còn nói Hoàng quý phi âm mưu
hãm hại nàng, mọi thứ đều lộn xộn hết cả lên?
Nhưng mặc kệ như
thế nào, đại điển bái tướng tốt đẹp, bị nàng náo loạn như vậy, Quân
Thiếu Tần cũng không còn tâm tình tiếp tục nữa, chỉ lệnh Lễ bộ lựa chọn
ngày tốt lần nữa, liền xoay người rời đi.
Buổi chiều, Khả Hãn Hạ
Lan Cá Sấu tới triều diện thánh, tiến dâng vô số cống phẩm, Quân Thiếu
Tần tự mình triệu kiến, lại thiết yến khoản đãi Cá Sấu một lát.
Cho đến giờ Tuất, hắn mới rảnh rỗi trở lại Ngự Thư Phòng, chỉ là mới ngồi
xuống, thì Tiểu Thuận Tử đi vào bẩm báo, nói trưởng công chúa đến.
”Để cho nàng chờ tại Thiên Điện.” Quân Thiếu Tần tiện tay kéo một bản tấu
chương qua mở ra, cũng không ngẩng đầu lên phân phó, trong giọng nói
trong trẻo nhưng lạnh lùng không thấy chút cảm xúc dao động nào.
Không biết qua bao lâu, đợi đi vào Thiên Điện thì trưởng công chúa đang ngồi
ngay ngắn trong điện, thấy hắn, chưa mở miệng, mà trước tiên là biểu lộ
ra một khuôn mặt tươi cười hết sức hiền từ: “Hoàng thượng xong việc rồi
à?”
Quân Thiếu Tần gật đầu, giọng nói hết sức ôn hòa cười nói:
”Trái lại cô cô hiếm khi đến, hôm nay trẫm có nhiều chuyện vụn vặt quấn
thân, ngược lại thất lễ rồi.”
”Người một nhà cần gì khách khí?”
Trưởng công chúa cười cười, trong tay bưng một ly trà, đầu ngón tay nhẹ
nhàng gạt bã trà, chậm rãi gạt lá trà nổi trên mặt, hồi lâu mới mở
miệng, ý vị sâu xa nói: “Ta mới vào cung, liền nghe nói hôm nay bái
tướng đài xảy ra chuyện, hoàng đế vừa ra là thay mận đổi đào quả nhiên
là tuyệt diệu. . . . . .”
Quân Thiếu Tần nghe vậy ngẩn ra, chợt cau mày, thu lại nụ cười, ánh mắt chuyển lạnh: “Lời này của cô cô là có ý gì?”
Trưởng công chúa nghênh đón ánh mắt giận dữ của hắn, từng chữ từng câu nói:
”Hoàng hậu không có nói dối, A Hảo xác thực chính là Gia Cát Thanh
Phượng, khi nàng còn bé, hàng năm ta đều đi theo Vân Sơ đi Khang thành
thăm nàng, tự tay nấu thức ăn ngon cho nàng, ta coi nàng như là nữ nhi
mình thương yêu, chuyện của nàng, không có gì là ta không biết, hôm nay, hoàng hậu nói mà không có bằng chứng, nhưng ta có chứng cứ. . . . . .”
Nàng nói xong, liền lấy ra một cái túi nho nhỏ làm bằng tơ lụa, mở ra,
giao đồ vật bên trong cho Quân Thiếu Tần.
Quân Thiếu Tần nhìn vật đó, sắc mặt lập tức thay đổi!
Này chính là bí tịch trân quý của Kiếm Tông, phía trên có bút tích của Gia
Cát Quang Hàn tự tay viết, sau trăm năm, Kiếm Tông do ái đồ Gia Cát
Thanh Phượng thừa kế, phía dưới còn ghi lại rõ ràng, Gia Cát Thanh
Phượng là ái nữ của Thanh Bình hầu Vân Sơ, vì chữa bệnh bái sư, bởi vì
Kiếm Tông không thu nữ đồ, do đó theo họ lão sư, đổi tên Gia Cát Thanh
Phượng.
Lúc trước, Gia Cát Quang Hàn bệnh hấp hối, chỉ kịp khắc
công pháp tâm đắc của chưởng môn lên tử tinh (thủy tinh màu tím) giao
cho Vân Tĩnh Hảo, nhưng bí tịch (sách quý) về kiếm thuật này lại mất
tích một cách bí ẩn, ai có thể nghĩ đến, bí tịch lại sẽ ở trong tay
trưởng công chúa!
Nàng nhàn nhạt cười một tiếng, đặt ly trà
xuống, xoay xoay vòng tay Như Ý Phỉ Thúy Triều Phượng trên cổ tay, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Quân Thiếu Tần, chậm rãi
nói: “Chứng cứ như vậy, ta còn có nhiều, nội điệt (cháu trai) có cần
phải xem qua từng cái không?”
”Không cần.” Trong con mắt tối đen
của Quân Thiếu Tần thoáng qua vẻ tự giễu: “Là trẫm quá dung túng Tĩnh
Hảo, tìm mọi cách cưng chiều sủng ái nàng, nàng mới lớn gan như vậy, dám lừa gạt trẫm như vậy, nhưng việc đã đến nước này, trẫm cũng không thể
làm thế nào với nàng được, nàng đã là thê tử của trẫm, đươngnhiên trẫm cùng tiến cùng lùi với nàng, cô cô luôn luôn cưng chiều nàng, hôm nay
cầm những chứng cứ này vào cung, chỉ sợ cũng không phải là muốn nàng
chết, mà là muốn dùng cái này áp chế trẫm, đến tột cùng cô muốn như thế
nào, không ngại nói thẳng đi!”